16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đầu tiên làm trên ghế lái một hồi, sau đó chạy ra ghế sau làm thêm một lần.

Chỗ ngồi phía sau rộng rãi, tư thế cuối cùng là doggy style, Điền Chính Quốc kêu rất ư là dâm dưới thân Kim Thái Hanh, âm thanh mềm nhũn, chọc trúng vào lòng người.

Kim Thái Hanh nghe càng vui quá hoá điên, sau khi đâm gần cả trăm lần, âm sắc trong cổ họng nặng nề, ưỡn lưng lên, liền trực tiếp bắn vào trong đường ruột.

Khoảng 3 5 giây sau, hắn rút người ra, nhân tiện lột bỏ bao cao su chứa đầy tinh dịch.

Điền Chính Quốc nằm sấp trên ghế sau lười nhúc nhích, thấp giọng thở gấp nhìn hắn.

Nhìn người đàn ông này cúi đầu lấy giấy lau tinh dịch dính trên cơ bụng hắn, chắc là do tự mình bắn lúc ở trên trước khi cưỡi, áo sơ mi của hắn sớm cũng đã bị xé ra, trên cơ bắp cường tráng phủ một lớp mồ hôi dạng dầu, rất chi là mê người.

Kim Thái Hanh lau sạch cơ thể, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Điền Chính Quốc.

Mặt cậu hơi đỏ, không biết có phải do chưa tỉnh rượu không.

Bởi vì vừa nãy rên dữ dội quá, giờ cổ họng cũng hơi khàn, “Đói quá…”

Chân tóc Kim Thái Hanh đã ướt đẫm, dịch lên chỗ ghế lái, “Vừa nãy chưa cho cậu ăn no sao?”

Điền Chính Quốc trở mình, nằm nghiêng, “Không phải, tôi đói bụng thật, muốn ăn đồ ăn…”

Hắn châm điếu thuốc cho mình, “Cậu chọn chỗ đi.”

Điền Chính Quốc nghe câu nói này của hắn, thở phào nhẹ nhõm, “Về nhà tôi đi, tôi tự nấu bún ăn.”

Kim Thái Hanh xoay chìa khóa, khởi động xe.

Trong cửa máy điều hòa rất nhanh đã thổi ra một làn gió lạnh, Điền Chính Quốc nằm một lát thấy hơi lạnh, liền ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo.

Toàn thân đổ đầy mồ hôi, tuy nói không còn say như trước, nhưng thần trí vẫn còn rất tỉnh táo.

Chờ cậu mặc xong hết quần áo, cũng đã đến nhà mình, Kim Thái Hanh trực tiếp lái tới dưới lầu tiểu khu, tắt máy tắt đèn.

Trong lòng cậu đầy kinh hỉ, “Anh cũng lên?”

Kim Thái Hanh bị cậu hỏi như vậy, có chút sững sờ.

Thực ra mình tắt máy chuẩn bị xuống xe, đều là phản ứng vô thức.

Mặc kệ trong lòng nghĩ sao, Kim Thái Hanh lại nhíu chặt mày, “Cậu quản được chắc.”

Điền Chính Quốc vui vẻ lên lầu, “Vậy anh thích ăn bún mặn hay bún chay?”

Kim Thái Hanh ngậm thuốc lá theo sau, “Không ăn.”

Điền Chính Quốc không vui, mở cửa “Tôi nấu rất ngon mà.”

“Vậy cũng không ăn.”

Cậu hơi dỗi, đứng ở cửa thay dép, tiện thể cũng đưa cho hắn một đôi, “Không ăn thì thôi.”

Nói xong đi thẳng tới phòng bếp, tìm nguyên liệu mình thích nhất từ trong tủ lạnh ra, tốn công phí sức vét ra một tô bún thơm nức mũi.

Một ánh đèn nhỏ thắp sáng trong phòng khách, cửa sổ cũng mở rộng, gió đêm từ ngoài thổi vào, hơi lạnh, rất thanh thản dễ chịu.

Trong tô bún trắng mịn, phía trên để một miếng thịt hộp loáng dầu, thấy cũng rất hài lòng.

Nhưng điều làm cho Điền Chính Quốc mãn nguyện nhất hoàn toàn không phải mấy thứ này, mà là người đàn ông đang ngồi trên sôpha hút thuốc.

Cao to đen hôi, để tóc húi cua, gương mặt bày ra vẻ rất trâu bò, quần tây trắng phối hợp với đôi dép lê chó mực mình mua, sao cũng thấy vừa mắt.

Điền Chính Quốc nhìn hắn tới nỗi trong miệng toàn là nước miếng, cầm tô để lên bàn trà đối diện sôpha, lấy cái ghế nhỏ ngồi yên trước mặt hắn bắt đầu ăn sùng sục.

Kim Thái Hanh không biết lại nghĩ gì, lấy lại tinh thần, liếc cậu một cái, “Ăn nhỏ tiếng chút, con mẹ nó lưỡi cậu không mệt hả.”

Điền Chính Quốc cẩn thận hút bún vào, “Là đàn ông ăn mì phải có tiếng! Phụ nữ ăn cơm mới yên lặng, chẳng lẽ anh ăn cơm không phát ra tiếng nào sao?”

Sắc mặt Kim Thái Hanh khó coi, “Cậu ăn không phải ra tiếng, mà là trêu tức.”

Điền Chính Quốc đồng cảm lắc lắc đầu, “Thì ra anh cũng miệng thối ghê, tới già rồi tôi phải làm sao đây.”

Hắn dí tàn thuốc, “Cậu muốn chết à, với lại tôi có già hay không liên quan cái lòn gì tới cậu.”

Điền Chính Quốc húp canh, cái trán hơi đổ mồ hôi, “Sao không liên quan, hai ta quen nhau, lại là bạn, mà tôi là bác sĩ, anh có bệnh có thể tới tìm tôi, già rồi quen được một người như tôi, rất có lợi với anh.”

Kim Thái Hanh nghĩ lại, thấy cũng đúng, quen bác sĩ không có hại miếng nào cả.

Nhưng một lát sau mới cảm thấy sai sai, “Cút mẹ đi, cậu ở khoa thần kinh, bố già rồi bị đãng trí mới cần tới cậu hả?”

Cậu ăn được khá nhiều, “Vừa nhìn anh là biết tay ngang, tôi mặc dù ở khoa thần kinh, nhưng mấy cái khác cũng từng học rồi, có đau đầu nhức óc, ói mửa tiêu chảy tôi đều chữa được.”

Kim Thái Hanh lạnh giọng hừ một cái, “Mấy bệnh này, tôi không tự uống thuốc được sao?”

Điền Chính Quốc nhìn hắn, trong lòng mềm nhũn, “Anh còn rất có bản lĩnh.”

Sau đó lại nhớ ra, “Thực ra ngoại trừ trình độ về y học, tôi còn có ưu điểm khác nữa.”

Kim Thái Hanh thực sự không thèm để ý đến cậu, không hé răng.

Cậu vừa ăn vừa nói, “Tôi biết nấu cơm.”

“Ồ.”

Điền Chính Quốc thấy phản ứng của hắn không lớn, tiếp tục nói, “Anh không thấy tôi còn rất trắng sao?”

“Ồ.”

Cậu thực sự đã sắp bỏ cuộc , “Đúng rồi, lúc tôi học đại học, là hội viên của câu lạc bộ văn học, biết làm thơ, giỏi chém thư tình.”

“Ô?”

Điền Chính Quốc thấy thế, chuyển động con ngươi, “Anh có người muốn theo đuổi à, tôi giúp anh viết thư tình nha.”

Hắn nghiêm mặt suy nghĩ một hồi, vẻ mặt rất không tự nhiên, “Có không… Đệt… Cậu biết viết thiệp hoa hồng không?”

Điền Chính Quốc quan sát hắn, khẽ cắn răng, “Được đó… Viết cho ai hả… Giao cho tôi đi, tôi đảm bảo anh chắc chắn có thể theo đuổi được người đó.”

Ngày hôm sau, nhân lúc nghỉ trưa, Điền Chính Quốc ra tiệm hoa ngoài cửa bệnh viện.

Tiệm hoa ngoài cửa bệnh viện thực ra tương đối ít, chủ yếu toàn là tiệm bán vòng hoa, dù sao nếu có người qua đời, người nhà cũng đỡ phải đi xa, tiện thể mua ngoài cửa bệnh viện, cho nên các cửa hàng bán vòng hoa áo liệm kế bên bệnh viện rất đông khách.

Cậu gọi điện thoại cho Kim Thái Hanh.

Người nghe không phải hắn, mà là một đàn em bên cạnh hắn.

“Ơ? Đây không phải điện thoại của Kim Thái Hanh hả?”

“Anh là ai?”

“À… Tôi là Điền Chính Quốc…” Nói xong câu đó, cậu thực sự có hơi lo lắng, nếu Kim Thái Hanh không nhận điện thoại của mình, vậy cũng rất khó khăn.

Bên kia điện thoại yên lặng một hồi, thì vang lên một giọng nam trầm thấp, chính là hắn.

“Sao vậy?”

Tâm lý Điền Chính Quốc thoáng cái thả lỏng, “Anh không phải muốn tặng hoa hồng cho người ta sao, có cần tôi giúp anh mua không?”

“Không cần, nói sau đi.”

Điền Chính Quốc chưa có ý muốn cúp điện thoại, loanh quanh mấy vòng trong bụi hoa cúc, “Có phải anh muốn tặng cho đàn ông không? Anh thật là không hiểu lòng đàn ông, ai mà thích hoa hồng, ủy mị quá.”

Sau đó bổ sung một câu, “Hay là tặng hoa cúc đi… Màu sắc tươi đẹp, ý nghĩa lại tốt..”

Đầu bên kia điện thoại dường như phẫn nộ, “Vãi lòn, hoa cúc để tặng người chết, mẹ nó cậu coi tôi là thằng ngu hả?”

Điền Chính Quốc giương mắt nhìn trên đầu cửa hàng, vội vàng từ tiệm bán vòng hoa lui ra ngoài, nhanh chóng bước vào cửa tiệm hoa tươi bên cạnh, “Nếu không thì hoa hướng dương đi… Ý nghĩa cũng khá ổn, còn đẹp hơn hoa cúc nhiều… Cũng không phải để tặng người chết.”

“Thằng nhóc mày chơi tao phải không?”

Điền Chính Quốc bất lực, “Anh khó hầu thật, được rồi, tôi không mua giúp anh nữa, tự anh thích cái gì thì mua cái đó đi.”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày trời, “Giờ cậu xong việc rồi hả? Tôi tìm người tới đón cậu.”

Điền Chính Quốc dọc theo mấy cửa hàng gần bệnh viện đi về phía trước, “Anh đón tôi làm gì?”

Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, “Cậu có tới hay không, bớt mẹ nó phí lời!”

Cậu nhìn thấy một tiệm văn phòng phẩm, liền cất bước đi vào, “Không đi, lát nữa tôi muốn tới cái quán bún siêu ngon đó, dù gì anh cũng không muốn đi, để tôi tự đi.”

Đầu bên kia điện thoại cả ngày trời không lên tiếng, nhưng không cúp máy.

Nghe thấy tiếng châm thuốc bên trong, cậu đã có thể tưởng tượng được mặt của Kim Thái Hanh bây giờ thối tới mức nào.

Vào giờ này không chỉ có tan làm, cũng ngay lúc học sinh tan học, rất nhiều học sinh cấp 3 đeo cặp sách tràn vào bên trong tiệm văn phòng phẩm, chút chít qua lại như con thoi trong tiệm.

“Cậu ở đâu? Tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện giùm cái!”

Điền Chính Quốc ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa tiệm treo một hàng thiệp, không nhúc nhích, “Giờ tôi đang ở tiệm văn phòng phẩm, hoa anh tự mua đi, thiệp tôi chọn một cái cho anh, chắc chắn sẽ đẹp hơn cái mà tiệm hoa tặng kèm.”

Kim Thái Hanh hơi thiếu kiên nhẫn, “Tùy cậu.”

Nói xong bên kia liền vang lên tiếng nhạc chuông Phượng Hoàng Truyền Kỳ, Kim Thái Hanh “Alo” một tiếng, điện thoại bên này liền cúp.

Điền Chính Quốc chọn một tấm thiệp, trả tiền, không có đi ăn cơm, trái lại trực tiếp trở về bệnh viện.

Nằm sấp trên bàn làm việc, cậu lấy bút đen ra, tô đen con cún trắng trên tấm thiệp.

Thiệp không có gì đặc biệt, chỉ có một cậu bé dắt một chú cún, Điền Chính Quốc tô xong thành con chó mực, lại viết một chữ ‘Điền’ cực nhỏ trên chiếc áo đỏ của cậu bé.

Sau khi quan sát một lát, Điền Chính Quốc liền đổi mắt chó mực thành nụ hoa đào, vẽ thêm hai vầng đỏ trên mặt cậu bé.

Đến lúc làm xong hết, cậu liền chép một đoạn ca từ phong cách HKT thô bỉ nhất lên trên tấm thiệp.

Đang viết, Kim Thái Hanh gọi tới, “Nói với tôi chút đi, tôi con mẹ nó sắp phiền chết rồi.”

Điền Chính Quốc đang múa bút thành văn trên tấm thiệp, “Chuyện gì?”

“Nói ra cậu cũng không hiểu, đệt, thật tình.”

Cậu viết xong, hơi chần chừ chỗ ký tên. Cầm bút, suy nghĩ mấy giây, “Đúng rồi, anh biết tiếng Anh không?”

Kim Thái Hanh không vui lắm, “Tôi mẹ nó coi thường nhất là loại người như cậu, bố đây không biết đó thì sao?”

Điền Chính Quốc không cười lên tiếng, “Rất tốt.”

Sau đó viết bad boy lên chỗ ký tên của tấm thiệp, nghĩ nếu Kim Thái Hanh có hỏi thì gạt hắn nói là tên tiếng Anh của hắn, rất có tình cảm.

Chỉ hy vọng Đường Tử Ngôn là người có học thức, nhận được bó hoa này thì có thể ghét bỏ Kim Thái Hanh thêm chút.

Tốt nhất là tất cả đàn ông trên thế giới này đều ghét bỏ hắn, thấy hắn vừa quê mùa vừa mù chữ, ai cũng không cần hắn cả.

Điền Chính Quốc hài lòng đặt bút xuống, “Viết xong rồi, anh tìm người tới lấy đi.”

Hình như lại có người tới tìm hắn, Kim Thái Hanh đồng ý một tiếng, rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Nửa tiếng sau đúng là có đàn em tới đây lấy thiệp thật, nhân tiện còn cầm theo một bó hoa.

Cậu mượn cớ muốn kiểm tra hoa, tiện thể bấm rất nhiều dấu móng tay lên cánh hoa, mới hài lòng nhìn theo đàn em rời đi.

Lúc Kim Thái Hanh nhìn thấy bó hoa này, đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt hèn.

Lúc trước tặng hoa, là bởi vì người ta không có đối tượng, nhưng bây giờ lại không giống vậy, bây giờ Đường Tử Ngôn đã xác định quan hệ với tên họ Thẩm đó rồi, mình còn giở trò này, thật mẹ nó không còn miếng giá nào để mất.

Cẩu nam nam mau dính HIV đi, mau đi.

Đàn em bên cạnh thấy sắc mặt hắn không được tốt, cơ thể liền có chút cứng lại, “Anh Kim… Giờ em đưa qua đó cho anh Đường nha?”

“Đưa cái rắm! Để cậu ta cút đi!”

Hắn ngậm thuốc lá mắng một câu, tàn nhẫn liếc đống hoa đó một cái, “Ném đi!”

Đàn em mặt mày trắng bệch đáp một tiếng, cho người phía sau một ánh mắt, đang sắp đi ra, lại bị Kim Thái Hanh kêu dừng.

Gảy gảy tàn thuốc, hắn vươn tay ra, lấy tấm thiệp trong bó hoa ra.

Nhìn một hồi, sắc mặt hơi hoà hoãn, thậm chí còn mang theo tia cười.

Người bên cạnh thấy thế hỏi một câu, “Anh Kim, sao vậy? Trên này viết cái gì?”

“Tên nhóc này cũng giỏi ghê…”

Hắn cong khóe miệng, bỗng nhiên nhìn Điền Chính Quốc với cặp mắt khác xưa, “Vần thật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro