2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc cảm thấy ngoại trừ việc thêm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ ra thì chuyện kết hôn dường như không có gì khác biệt.

Bởi vì kết hôn hấp tấp nên rất nhiều chuyện cũng chưa thương lượng xong, ngày đó đăng ký lại vội vàng tạm biệt, mấy ngày sau họ cũng không liên hệ lại.

Điền Chính Quốc chưa từng kết hôn và cũng không biết sau khi kết hôn sẽ hòa hợp với bạn đời như thế nào, có lẽ giữa nam giới nên có cảm giác xa cách như vậy.

Trước khi kết hôn họ cũng nói trước khi kết hôn sẽ cho nhau không gian riêng rồi dần dần hòa hợp.

Khi đó, Kim Thái Hanh nhìn cậu bằng ánh mắt chân thành và nói: "Tôi muốn cưới em vì tôi muốn cùng em sống một cuộc sống tốt đẹp."

Cậu cũng có suy nghĩ riêng nhưng chắc những lời này đã thuyết phục được mình.

Vài ngày sau, Kim Thái Hanh gọi điện nói anh đã thu dọn đồ đạc trong nhà xong nên gọi Điền Chính Quốc chuyển đến đây.

Cậu sống trong ký túc xá đơn của đơn vị làm việc, ở chung phòng với các đồng nghiệp, giờ cậu đã kết hôn, về tình về lý đều phải dọn đi.

Cậu hỏi địa chỉ muốn trực tiếp đi qua, Kim Thái Hanh lại nói thế nào cũng muốn qua đón, vì thế hai người hẹn thời gian cuối tuần cậu được nghỉ tới đón.

Điền Chính Quốc làm việc trong đội an ninh thành phố, công việc của cậu là duy trì trật tự an ninh công cộng trong thành phố, nhỏ thì quản việc đánh nhau, lớn thì nghiêm trọng hơn, cậu phụ trách trấn áp các băng đảng và các cuộc tấn công quy mô lớn, ngày thường một khi có việc lại bận rộn đến bay lên.

Vốn dĩ sống ở ký túc xá khá thuận tiện, nhưng lần này chuyển ra ngoài cậu lại hơi lo lắng nhà chồng sẽ ở rất xa.

Đồng nghiệp sống cùng Điền Chính Quốc họ Bạch, tên là Bạch Dụ, lớn hơn cậu mười mấy tuổi, mọi người đều gọi anh ta là lão Bạch. Điền Chính Quốc rời ký túc xá khẳng định không thể gạt lão Bạch nên cũng nói việc mình kết hôn rồi.

Bạch Dụ nghe xong chấn động.

"Lúc trước có người nhìn thấy cậu nói chuyện với chính ủy, ai cũng thắc mắc là chuyện gì, có người nói cậu chắc tìm được đối tượng tôi còn chưa tin, ai ngờ cậu lại kết hôn luôn rồi!"

Điền Chính Quốc trước khi đăng ký đã báo cáo với cấp trên, đặc biệt nhấn mạnh bạn đời của mình là nam giới, lãnh đạo có nhã ý nói với cậu rằng chỉ cần vượt qua vòng xét duyệt thì không có vấn đề gì, nhưng cậu không ngờ rằng đồng nghiệp của mình lại bát quái đến vậy, còn ngầm bàn chuyện của mình.

Điền Chính Quốc không giấu diếm, nói: "Tôi vừa mới lãnh chứng."

"Huynh đệ, cậu thật xấu bụng, lão đại ca còn độc thân đây mà tuổi trẻ như cậu nói kết hôn thì đã kết hôn rồi, bình thường cũng có thấy cậu yêu đương gì đâu."

Bạch Dụ ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, mặc dù đã mua nhà ở nơi khác nhưng vẫn ở trong ký túc xá vì chưa kết hôn và ký túc xá còn chỗ trống.

Bây giờ Điền Chính Quốc kết hôn không hề phô trương, Bạch Dụ lại có hứng thú với chuyện phiếm, đến trước mặt hỏi: "Khi nào tổ chức hôn lễ? Nhớ đưa kẹo cưới cho tôi nhé."

Cậu lắc đầu nói: "Tôi còn chưa quyết định."

Bạch Dụ lại nói: "Đàn ông như cậu sao lại để con gái người ta chờ, phải tổ chức tiệc rượu sớm đi chứ."

Cậu nói: "Đối tượng kết hôn của tôi là nam."

Bạch Dụ: "......" Ngày thường Điền Chính Quốc thoạt nhìn rất truyền thống, không ngờ lại thời thượng thế này, nhưng mà thời buổi bây giờ chuyện này cũng không còn hiếm lạ gì.

Lão Bạch hỏi tiếp: "Nam sao, cậu ta làm gì?"

Cậu nghĩ nghĩ, trả lời: "Hiện tại không có công việc."

Bạch Dụ không thể tưởng được: "Ở nhà không? Này không đáng tin cậy chút nào."

Cậu nghiêm túc trả lời: "Anh ấy nói sẽ tìm việc làm."

Một người ở nhà thì tìm được việc gì tốt, Bạch Dụ hỏi: "Cậu ta học ngành gì, làm được chuyện gì?"

Cậu biết lão Bạch đang quan tâm anh, thành thật: "Anh ấy nói có thể đi bán nhà."

"......" Bạch Dụ vỗ vai anh, nói, "Hiện tại thị trường bất động sản đang ế ẩm, làm trung gian không ổn định, cuối cùng cũng phải nhờ cậu nuôi."

Điền Chính Quốc nói: "Yên tâm, anh ấy chăm sóc tốt cho mình và con trai, anh ấy đã nói sẽ không liên lụy đến tôi."

"Con trai?" Lão Bạch bắt được trọng điểm, sau khi tra hỏi tỉ mỉ, cuối cùng anh ta cũng hiểu được, chồng cậu lớn hơn năm tuổi, không có công việc nghiêm túc, đã ly hôn và có một con trai.

Bạch Dụ thiếu chút nữa ngất xỉu, hô to lên: "Tiểu Điền! Cậu bị lừa phải không!" Cậu liên tục nói "anh ấy nói, anh ấy nói", vừa nhìn đã biết là bị lừa đến mức ngoan ngoãn, sao tên khốn kiếp kia lớn gan vậy hả, dám lừa cả cảnh sát!

Điền Chính Quốc nhìn lão Bạch lo lắng đột nhiên cười, nói: "Anh ấy không gạt tôi, mà ngay từ đầu đã nói rõ cho tôi rồi." Anh vỗ vỗ cánh tay lão Bạch, "Không cần lo lắng, là người tốt, đã qua xét duyệt rồi, gia đình trong sạch, không có ký lục phạm tội, tôi đều hiểu rõ mà."

Điền Chính Quốc tuy còn trẻ nhưng lại nhạy bén, làm việc cẩn trọng mà có chừng mực, bằng cấp cũng cao, là người thăng chức nhanh nhất trong đội, Bạch Dụ tuy lớn hơn mười mấy năm mà cũng không qua được, nghe anh nói như vậy cũng yên tâm hơn chút, chuyện hôn nhân của người ta cũng không tiện xem mồm, chỉ nói: "Cho dù cậu chuyển đi nếu có cần giúp đỡ gì thì cứ gọi điện, anh nhất định sẽ có mặt. "

Điền Chính Quốc gật đầu tỏ vẻ cảm kích, đồng thời nói: "Chuyện này đừng nói cho người khác biết." Cậu không có ý giấu diếm, nhưng cũng không muốn bị người ta bàn tán.

Ngày chuyển nhà, cậu thu dọn đồ đạc chỉ trong chốc lát, Bạch Dụ nhìn cậu chào mình thì lại lưu luyến không rời, chua chua: "Đợi lát nữa chồng cậu tới tôi phải xem là người thế nào mà lại lừa gạt một thành viên lực lượng cảnh sát của chúng ta đi mất."

Điền Chính Quốc không quen cái từ "Chồng" này lắm, uốn lưỡi ngẫm nghĩ một lát lại thấy mệt, cậu dứt khoát lấy một túi đồ trong tủ ra, nói: "Tôi đi xuống một lát."

Bạch Dụ vừa nhìn đã biết cậu muốn làm gì, vẫy vẫy tay nói: "Đi đi, bây giờ cậu dọn đi rồi chắc mấy con vật đó phải gầy mất một vòng."

Điền Chính Quốc đi xuống lầu mấy bước, đi đến sân trước ký túc xá, giảm tốc độ nhìn chung quanh.

Một lúc sau, một cái bóng xuất hiện, băng qua con đường và khuất sau những tán cây.

Điền Chính Quốc xé mở túi đóng gói trong tay, rắc một ít thức ăn cho mèo bên trong xuống đất trước bụi cây, sau đó trốn ra xa cẩn thận nhìn về phía đó.

Đợi mấy phút, cuối cùng nó cũng thò cái đầu nhỏ ra khỏi bụi cây nhìn xung quanh để chắc chắn không có nguy hiểm thì một con mèo chui ra, đứng trước thức ăn cho mèo, dùng mũi ngửi ngửi rồi quỳ xuống ăn.

Đây là một con mèo hoang có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, bụi bặm nhưng có bộ lông chỉnh tề, nó chuyên tâm ăn thức ăn cậu để lại, thỉnh thoảng thò ra cái lưỡi màu hồng phấn.

Mấy năm trước, trong khu ký túc xá nơi Điền Chính Quốc ở có rất nhiều mèo hoang, chúng đã được xã khu triệt sản tập thể, gần đây số lượng đã giảm xuống, xã khu đã dành ra một số địa điểm được chỉ định để cho chúng ăn. Những con mèo hoang này như thú cưng người dân nuôi thả.

Cậu nhìn con mèo ăn một cách vô cảm, cũng không đến gần nó, bề ngoài không có động tĩnh gì, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ quét về phía con mèo.

Ừm, dễ thương quá.

Điền Chính Quốc nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, giả vờ thản nhiên đi về phía con mèo, con mèo nhận ra có người liền ngẩng đầu lên khỏi thức ăn.

Cậu dừng lại đứng nhìn con mèo.

Con mèo chậm rãi ấn móng xuống đất, khẩn trương nhìn chằm chằm cậu, muốn chạy nhưng lại không chịu rời bỏ thức ăn trên mặt đất.

Điền Chính Quốc lại di chuyển, chậm rãi di chuyển đến bên đó, cuối cùng cũng đến chỗ con mèo, giơ túi thức ăn cho mèo trong tay về phía nó, nghiêm túc nói: "Anh còn có đồ ăn này."

Khi Chính Quốc đến gần, đuôi con mèo dựng thẳng lên, càng lúc càng căng thẳng nhưng cũng không bỏ chạy.

Cậu trên mặt nhìn không ra cái gì, nhưng trong lòng lại có chút kích động.

Con mèo thực sự đã không chạy trốn.

Điền Chính Quốc rất thích động vật nhỏ, từ nhỏ đã hy vọng có thể nuôi một con vật lông xù, khi còn nhỏ không có điều kiện nuôi, chờ trưởng thành rồi lại làm cảnh sát, phát hiện mấy động vật nhỏ đều đi vòng qua cậu.

Chắc do nghề nghiệp cậu làm quá quyết liệt.

Điều này rất đáng tiếc, trong khu ký túc xá có mèo hoang khiến cậu vui mừng một lúc, cậu mua thức ăn cho mèo trên mạng rồi thỉnh thoảng cho mèo ăn, cho chúng ăn hồi lâu, hôm nay cuối cùng cũng thấy có hiệu quả.

Đáng tiếc sắp phải dọn đi rồi, trước lúc đi cũng chưa thể kết bạn với mấy vật nhỏ này.

Điền Chính Quốc ngồi xổm trước mặt con mèo nhỏ, cẩn thận thân thiện cười cười với nó, vứt hết đồ ăn trong tay xuống đất.

Mèo con đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội, người trước mặt hơi đáng sợ, nhưng đồ ăn lại rất ngon, nó phải làm sao đây...

Con mèo meo meo hai lần với Điền Chính Quốc, không chịu nổi mùi vị thơm ngon, cúi đầu trước mặt cậu tiếp tục ăn.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm cái đầu tròn tròn của nó, híp mắt, khóe miệng nhếch lên tươi cười, chậm rì rì vươn một ngón tay tới gần đỉnh đầu mèo nhỏ, mắt thấy sắp sờ được rồi nhưng cậu không nhận ra có người tới gần sau lưng.

Con mèo đang ăn ngon đột nhiên có bóng tối thật lớn phủ xuống, nó ngẩng đầu liền nhìn thấy một sinh vật to lớn đứng đằng sau nhân loại đang cho nó ăn.

Thật đáng sợ! Con quái thú gì đây! Hù chết mèo rồi!

Con mèo nhảy dựng lên, vươn vai, nhảy trở lại bụi cây rồi bỏ chạy không thèm ngoảnh lại, chỉ để lại Điền Chính Quốc với ngón tay giơ lên ​​và dấu chấm hỏi trên đầu.

Cậu vừa định đuổi theo lại có một bàn tay đặt lên vai, giọng nói có ý cười truyền đến: "Em đang làm gì vậy."

Điền Chính Quốc quay đầu lại đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Kim Thái Hanh.

Mắt thấy lông xù xù sắp sờ được rồi lại chạy mất, cậu than thở trong lòng, lúc đứng lên sắc mặt vẫn như thường, xụ mặt nói: "Không có gì, ở chỗ này chờ anh."

Kim Thái Hanh rũ mắt nhìn túi đồ ăn cho mèo trong tay cậu, tươi cười ấm áp, nói: "Dẫn tôi lên chào hỏi đi."

Điền Chính Quốc vốn muốn nói không cần, lại nghĩ dù sao cũng tới rồi nên dẫn anh lên lầu, vừa đi vừa nhìn chằm chằm anh.

Lại tới nữa, Điền Chính Quốc ánh mắt rà quét, Kim Thái Hanh bị nhìn mà đổ mồ hôi, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Cậu thu hồi tầm mắt, nói: "Không có gì."

Vừa rồi người này lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng cậu thế mà cậu không hề phát hiện chút động tĩnh nào, quá kỳ quái.

Hai người đi vào ký túc xá, Bạch Dụ đang giả cá muối trên giường nhảy dựng lên, anh muốn xem người đàn ông lừa hôn kia có ba đầu sáu tay hay gì không.

Kim Thái Hanh bắt gặp ánh mắt không thiện cảm của Bạch Dụ, bình tĩnh mỉm cười đáp lại.

Anh ta mặc một chiếc áo gió dài đến đầu gối, dáng người cao ráo, vóc dáng không hề thua kém những cảnh sát ở đây, khuôn mặt đẹp trai, nét mặt tuấn tú, nụ cười trên môi và khí chất cũng rất quân tử.

Bạch Dụ nhìn mà sửng sốt.

Gặp quỷ à, đây là tiểu bạch kiểm lừa hôn sao, sao không giống tưởng tượng chút nào vậy.

Điền Chính Quốc giới thiệu hai người, Kim Thái Hanh chủ động bắt tay với Bạch Dụ, nói: "Cảm ơn anh vẫn luôn chăm sóc Chính Quốc"

Lời nói của anh ngay lập tức khẳng định địa vị của mình, đẩy Bạch Dụ thành người ngoài.

Khóe miệng Bạch Dụ giật nhẹ.

Kim Thái Hanh đi qua lấy hành lý, Bạch Dụ lặng lẽ kéo Điền Chính Quốc qua một bên, làm mặt quỷ nhỏ giọng nói: "Cậu kết hôn do nhìn trúng mặt cậu ta đó hả?"

Điền Chính Quốc: "......"

Tôi là người nông cạn như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro