3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không thể phủ nhận rằng cậu đồng ý lời cầu hôn của Kim Thái Hanh đúng là có chút lý do vì bề ngoài của anh ta.

Đây cũng là nhân chi thường tình.

Lúc này Kim Thái Hanh một tay xách túi, một tay kéo vali, nghi hoặc nói: "Đây đều là hành lý sao?"

Cái gọi là chuyển nhà, tổng cộng chỉ có hai thứ đồ.

"Cho nên tôi mới nói anh không cần tới." Chính Quốc nói, "Chỉ có nhiêu đó."

Cậu thường xuyên bận rộn, đồ mặc cũng nhẹ nhàng, dịp trang trọng thì mặc đồng phục cảnh sát, ngay cả kết hôn cũng không có tây trang, trước khi kết hôn cũng không cảm thấy gì, hiện tại kết hôn rồi mới biết tài sản mình cũng chỉ có nhiêu đây.

Toàn bộ tài sản của cậu hiện tại đều nằm trong tay Kim Thái Hanh, lần đầu tiên có người chăm sóc thế này làm Điền Chính Quốc cảm thấy rất mới lạ.

Anh nói: "Đi thôi."

Điền Chính Quốc tạm biệt Bạch Dụ, cậu quay người đi trước, lúc này Kim Thái Hanh ở sau cậu lại cong môi cười với Bạch Dụ.

Bạch Dụ gãi đầu, không hiểu có ý gì.

Hai người rời khỏi ký túc xá riêng nơi cậu đã sống được vài năm.

Khi rời đi cậu phát hiện thức ăn cho mèo vừa rơi xuống đất đã biến mất, con mèo chắc chắn đã quay lại ăn hết thức ăn, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm lại có chút tiếc nuối.

Cuối cùng vẫn không sờ được con mèo...

Kim Thái Hanh vốn dĩ cho rằng Điền Chính Quốc sẽ dọn rất nhiều đồ nên lái xe lại đây, không ngờ cuối cùng chỉ có hai món, hai người đi đến dừng lại bên cạnh xe, cậu nhìn chiếc Passat trước mặt, nói: "Sao lại đổi xe rồi."

Kim Thái Hanh nói: "Không có đổi, đây mới là xe của tôi, chiếc trước đó trả lại cho Đỗ Nhược Ngu."

Điền Chính Quốc nhìn chiếc xe mới tinh, không hé răng.

Căn bản không cần mở cốp xe, Kim Thái Hanh bỏ hai kiện đồ lên ghế sau, Điền Chính Quốc tự giác ngồi vào ghế phụ, Kim Thái Hanh ngẩn người trước lúc khởi động xe.

...... Xe mới còn chưa quen, anh  cũng chưa từng lái chiếc xe nào rẻ tiền thế này.

Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì.

Điền Chính Quốc không biết nên nói cái gì, cậu thậm chí không biết hiện tại nên xưng hô với Kim Thái Hanh thế nào.

Nhưng cũng không thể gọi Kim tiên sinh như lúc trước.

"Em đang suy nghĩ gì thế?" Kim Thái Hanh đang lái xe đột nhiên hỏi.

Chính Quốc nói: "Nghĩ đến một chuyện cười."

"Chuyện gì?"

Cậu nói: "Một cục bít tết ba phần chín gặp một cục bí tết bảy phần chín trên đường lại làm bộ không nhìn thấy, người khác hỏi nó, sao cậu lại không chào bít tết bảy phần chín."

Kim Thái Hanh: "......"

Chính Quốc quay đầu nhìn lão Kim tài xế: "Bít tết ba phần chín nói, bởi vì chúng tôi không thân mà."

Khóe miệng anh giật giật.

Chính Quốc tiếp tục nói: "Bít tết ba phần chín gặp bít tết bảy phần chín, liền biến thành " mười phần " không thân."

Kim Thái Hanh yếu ớt nói: "Đừng nói nữa mà......"

Đi đường không lâu, qua mấy ngã tư là đã đến nơi.

Cậu xuống xe ngẩng đầu nhìn tòa nhà nhỏ trước mặt.

Đây là một tòa nhà ba tầng, bức tường bên ngoài trông hơi cũ kỹ và phủ đầy dây leo, ở trung tâm thành phố ồn ào như vậy, tòa nhà đứng lặng lẽ ở đây, nhưng trông không hề cũ nát mà mang một tông màu cổ điển thời thượng.

Nơi này cách đồn cảnh sát không xa, Điền Chính Quốc biết trong khu vực này có một số tòa nhà hơi cũ, không có người ở, nhưng cũng không có tin tức phá dỡ.

Anh thấy cậu nhìn nhà mà phát ngốc, cười nói: "Nhà người lớn cho, hơi cũ nhưng ở thoải mái."

Điền Chính Quốc muốn lấy đồ của mình từ tay anh, nhưng Kim Thái Hanh không để cậu cầm, hai miếng bít tết mười phần chưa nấu chín khiêm tốn khiêm nhượng một hồi, mới cùng nhau bước vào nhà.

Ngôi nhà bên trong được trang trí đẹp mắt, hình như đã được sửa sang lại, không gian rộng rãi, sáng sủa, tầng một còn có một khoảng sân nhỏ trồng hoa hồng và các loại hoa khác.

Điền Chính Quốc cuối cùng cũng hiểu tại sao Kim Thái Hanh không có việc làm mà không hề hoảng sợ, nếu một bất động sản như vậy bị phá bỏ di dời thì nó có thể được thay thế bằng vài ngôi nhà mới trong thành phố, đủ để một người bình thường có thể ngày nào cũng ăn no chờ chết mà không cần làm gì cả.

Kim Thái Hanh nói tầng ba là nơi chất đống đồ đạc, tốt nhất không nên lên đó, Điền Chính Quốc không để trong lòng mà nhìn anh mang hành lý vào một căn phòng ở tầng một.

Phòng này hiển nhiên không phải phòng ngủ chính, cậu cũng không nói gì, phòng khá đẹp, bày biện rộng rãi, tiện nghi, có cửa sổ lớn nhìn ra ngoài sân, rất thông thoáng.

Kim Thái Hanh vừa bảo cậu thu dọn đồ đạc liền lùi ra, Chính Quốc phát hiện trong tủ đầy quần áo, đều là size của anh.

Anh luôn rất dụng tâm ở những chi tiết thế này.

Cậu ngồi trên giường, cảm giác hơi không chân thật, cậu đã sắp bắt đầu cuộc sống mới rồi.

Kim Thái Hanh chuẩn bị cho cậu một phòng riêng, thoạt nhìn cũng không giống muốn ngủ cùng nhau, hơn nữa Kim tiên sinh còn có đứa con trai.

Lại nói tiếp đứa nhỏ đó đâu rồi, hôm nay là nghỉ phép cũng không thấy bóng người.

Điền Chính Quốc mới vừa nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy bên ngoài bụi hoa có tiếng sột sột soạt soạt.

Cậu đến bên cửa sổ để kiểm tra, chỉ thấy bóng cây đung đưa, như có thứ gì đó lao tới.

Điền Chính Quốc hoàn toàn mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn những bông hoa, bên trong dường như có thứ gì đó lông xù xù đang bò lổm ngổm, khiến bụi cây không ngừng phát ra tiếng động.

Nhìn hình thể, hẳn là một động vật nhỏ.

Điền Chính Quốc vui vẻ chống tay lên cửa sổ nhìn vật nhỏ nhích tới nhích lui ở bụi hoa, một lát sau không biết chui vào nơi nào rồi bụi hoa mới an tĩnh lại.

Cậu nghĩ nghĩ, lấy thức ăn cho mèo còn sót lại trong túi ra và đổ xuống bệ cửa sổ.

Sau vài ngày cho ăn có thể nó sẽ quen dần, đến lúc đó xem có thể tìm người nhận nuôi tiểu gia hỏa này không.

Điền Chính Quốc làm xong việc này tiếp tục đi dọn đồ, một lát sau có người tới gõ cửa, cậu mở cửa, thấy Kim Thái Hanh vẻ mặt muốn nói lại thôi, hiển nhiên có chuyện muốn nói.

"Làm sao vậy?" Cậu khoanh tay dựa vào cửa, nhìn chằm chằm Kim tiên sinh lịch sự.

Kim Thái Hanh hắng giọng nói: "Hôm nay tôi đi nghỉ, tôi gửi con cho hàng xóm trông, bây giờ tôi đi đón nó."

Cậu gật gật đầu: "Đi thôi."

Anh cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu, thấy không có gì khác thường, lúc này mới nói: "Tên nó là Kim Anh Chiêu, rất ngoan, bình thường sẽ không tạo phiền toái cho em đâu."

Anh chiêu英招, thần thú hổ có cánh trong truyền thuyết, tên này rất oai hùng, Chính Quốc tiếp tục gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Kim Thái Hanh đứng bất động, cậu kỳ quái hỏi: "Sao anh còn chưa đi?"

Anh nói: "Chiêu Chiêu trước kia gặp sự cố, không thích nói chuyện, còn bị chướng ngại ngôn ngữ, lá gan cũng rất nhỏ, hơn nữa ——" anh dừng một chút, bổ sung, "Nó rất sợ cảnh sát, luôn sợ cảnh sát sẽ bắt nó đi."

Điền Chính Quốc: "?"

Cậu trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh, hai người nhìn nhau một lúc.

Một lát sau, Chính Quốc tiêu hóa thông điệp mà Kim Thái Hanh truyền tải, rồi chậm rãi nói: "Không sao đâu, mọi người thường hiểu lầm chúng tôi. Chúng tôi sẽ dùng tác phong đoan chính và thái độ mưa thuận gió hoà của mình để thay đổi ấn tượng trong lòng mọi người."

Kim Thái Hanh: "...Vậy tôi đi đón đứa bé."

Anh vừa dứt lời, bỗng có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống đập vào đầu cậu khiến hai người giật mình.

Điền Chính Quốc phát tác bệnh nghề nghiệp, đang định ra tay thì nhìn kỹ hơn thì thấy đó là một đứa trẻ.

Đứa bé trắng trẻo, sạch sẽ, đôi mắt to, là một đứa trẻ rất xinh đẹp, cánh tay ngắn ngủi ôm lấy đầu Kim Thái Hanh, nhưng quần áo lại hơi lộn xộn, ngay cả một cánh tay áo khoác cũng không mặc.

Kim Thái Hanh trầm mặc một lát, duỗi tay chỉ chỉ đỉnh đầu, nói: "Không cần đón nữa rồi."

Điền Chính Quốc không ngờ Kim Anh Chiêu sẽ trực tiếp rơi từ nóc nhà xuống, vẻ mặt khiếp sợ.

Kim Thái Hanh giãy giụa biện giải: "Thật sự rất ngoan, chỉ là hơi thích chụp bướm bắt chim một chút......"

Điền Chính Quốc: "......" sao lại nói như mèo thế.

Bạn nhỏ Kim Anh Chiêu ôm bố, giương mắt nhìn Điền Chính Quốc, thân hình run lên, lăn xuống, Kim Thái Hanh đỡ lấy đứa trẻ, kéo quần áo cho gọn gàng, đứa trẻ lập tức núp sau chân anh, tay nhỏ nắm quần ba ba, nhút nhát sợ sệt nhìn cậu, run rẩy không ngừng.

Chẳng trách mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ này đều trốn rất xa, xem ra nhóc thực sự rất sợ cảnh sát

Kim Thái Hanh xoa xoa đầu Chiêu Chiêu nói với nhóc: "Chiêu Chiêu đừng sợ, mau gọi chú Điền."

Kim Anh Chiêu dùng đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, khẽ lắc đầu, nhưng vẫn không nói gì.

Ngay lúc Điền Chính Quốc vừa định nói đừng ép nó, đứa trẻ liền phồng má ợ lên.

Kim Thái Hanh sửng sốt hỏi: "Con ăn cái gì?"

Chiêu Chiêu không trả lời, Điền Chính Quốc dùng ánh mắt sắc bén nhìn thấy trên quần áo đứa bé có vài mảnh vụn, sao lại giống...

Cậu nói: "Vừa rồi tôi rắc chút thức ăn cho mèo ở ngoài bệ cửa sổ."

Kim Thái Hanh: ".................."

"Em đi nghỉ ngơi trước đi." Kim Thái Hanh dặn dò cậu, sau đó đen mặt kẹp con trai vào cánh tay, sải bước đi về phía phòng ngủ.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm bóng dáng một lớn một nhỏ, cậu đổ chút đồ ăn ngoài đó là để cho mèo, ai ngờ đứa nhỏ lại ăn phải.

Kim Thái Hanh kẹp Chiêu Chiêu trở lại phòng, ném nhóc lên giường, Chiêu Chiêu vừa chạm vào giường liền biến thành một con hổ nhỏ vặn người bỏ chạy, Kim Thái Hanh đưa tay đè lưng nhóc rồi ôm bụng, hướng đầu nhóc về phía giường, để nhóc nhổ thức ăn cho mèo đã ăn ra.

Kim Thái Hanh: "Phi phi phi."

Kim Anh Chiêu: "Phụt phụt phụt."

Kết quả đã ăn vào bụng hết rồi, phun ra nửa ngày cũng không ra thứ gì, anh tức giận đến bốc khói, mới vừa buông tay tiểu tử thúi đã bốn chân cùng chạy ra sau giường.

Kim Thái Hanh quả thực không biết nên nói cái gì, hung dữ hù dọa con trai: "Sau này không được ăn đồ bậy, nếu không là sẽ bị đét mông nghe chưa."

Chiêu Chiêu dùng móng vuốt kéo chăn, lỗ tai gục xuống.

"Đã dặn ngoan ngoãn mà lại chạy đi lung tung." Kim Thái Hanh trừng mắt vươn tay, "Lại đây."

Kim Anh Chiêu lúc này từ trong chăn bước ra, nhảy vào vòng tay ba ba.

Kim Thái Hanh vuốt lông con trai nói: "Hôm nay thấy chú Điền không có biến thành hổ, có tiến bộ, đáng khen ngợi. Từ hôm nay trở đi, chú Điền sẽ ở chung với chúng ta, con phải hòa thuận với chú ấy." Anh nghĩ nghĩ, mỉm cười nói, "Chú Điền là người tốt, con nhất định sẽ thích."

Chiêu Chiêu xoay đầu, không nghe ba ba nói, lấy mông đối mặt Kim Thái Hanh, vung cái đuôi giống như con sâu bướm của mình.

Trẻ con không hiểu vì sao phải sống với người chú mà chúng không ưa nên chỉ biết im lặng bày tỏ sự bất đắc dĩ.

Kim Thái Hanh vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ nhẹ hai cái lên mông hổ.

Đúng lúc này cửa vang lên tiếng đập cửa, Chiêu Chiêu sợ tới mức nhảy dựng lên, lại lần nữa chui vào trong chăn, Kim Thái Hanh đứng lên đi đến cạnh cửa, tướng môn kéo ra một cái phùng, mở hé cửa, chặn cửa lại, che khuất tầm nhìn của cậu. Anh mỉm cười, hỏi ở ngoài cửa: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trong phòng, hỏi: "Đứa trẻ có ổn không?"

"Không sao đâu."

Cậu gật đầu nói: "Đưa tay ra."

Kim Thái Hanh tuy bối rối nhưng vẫn thành thật đưa tay xòe ra trước mặt cậu.

Tay Kim Thái Hanh thon dài sạch sẽ, có vẻ không xảy ra chuyện gì, Điền Chính Quốc đặt lên lòng bàn tay anh một vật nhỏ, nói: "Quà gặp mặt cho đứa nhỏ, con trai hẳn là thích thứ này."

Kim Thái Hanh vừa thấy, ngẩn người, sau đó chân thành cười nói: "Cám ơn."

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc, nghĩ thầm chính vì khuôn mặt này nên cho dù anh có ngồi xổm ở nhà cũng không ai trách cứ anh.

Kim Thái Hanh hỏi: "Trên mặt tôi có cái gì sao?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, vẫy tay với anh rồi quay người đi về phía phòng mình.

Kim Thái Hanh cầm đồ vào phòng, đóng cửa lại, để đồ lên giường, nói: "Nhìn này, chú Điền cho con đó."

Thứ được đặt trên giường là một chiếc xe cảnh sát nhỏ, màu sắc chân thực, tay nghề thủ công tinh xảo, được thu nhỏ hoàn toàn và sản xuất theo xe cảnh sát tiêu chuẩn trong nước, ngay cả đèn cảnh sát phía trên cũng có thể nhấp nháy.

Con hổ nhỏ trùm chăn lên đầu không chịu ra ngoài, Kim Thái Hanh vừa bật công tắc, đèn trên xe cảnh sát bật sáng, trong xe phát ra tiếng còi báo động "Ô ô ô".

Một lúc sau, Chiêu Chiêu thò đầu ra, lưỡng lự nhìn xe cảnh sát, giật giật tai nhìn nữa ngày, cuối cùng mới chậm rãi cọ lại dùng chân kéo xe cảnh sát vào trong ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro