26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì ngày mai là cuối tuần nên Điền Chính Quốc đặc biệt đi chợ, tan sở mua ba con gà và một ít đồ ăn.

Khi cậu xách túi lớn nhỏ trở về, Kim Thái Hanh vẫn đang ở trong bếp nấu ăn, Chiêu Chiêu đang ngồi ở bàn ăn, đã rửa tay chờ bữa ăn.

Cảnh tượng này khiến cậu sửng sốt, cậu cảm thấy không khác gì thường ngày.

Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng động liền bước ra chào, thấy trên tay đầy đồ, vội vàng cầm lấy nói: "Sao em mua nhiều thế?"

Cậu đáp: "Ngày mai tôi nghỉ ngơi, tôi sẽ nấu cơm."

"Ừm." Kim Thái Hanh hiện tại đã chấp nhận sự thật kỹ năng nấu nướng của anh và cậu khác nhau, có thể bình tĩnh thưởng thức những món ăn ngon mà Điền Chính Quốc thỉnh thoảng làm.

Nói xong, cậu xách túi vào bếp, cho đồ vào tủ lạnh rồi tiếp tục nấu nướng.

Điền Chính Quốc bước vào nhà ăn ngồi đối diện với bạn nhỏ Kim Anh Chiêu. Chiêu Chiêu vẫn như cũ, không chủ động chào cậu nhưng cũng không còn run rẩy nữa.

Cậu chủ động nói chuyện với nhóc: "Hôm qua xin lỗi con, cỏ mèo là chú rãi đó."

Chiêu Chiêu mở to đôi mắt nhìn cậu chằm chằm không nói gì.

Điền Chính Quốc nói: "Chú mua một con gà, ngày mai sẽ nướng cho con ăn."

Chiêu Chiêu vẫn không nói gì, coi cậu như mụ phù thủy lừa trẻ con.

Mỗi lần nói gà quay, chú đã nói ba lần rồi nhưng vẫn chưa có đưa vào miệng.

Điền Chính Quốc thấy nhóc im lặng, còn tưởng rằng nhóc không thích ăn thịt gà như vậy, sửng sốt, nhớ tới hôm nay xem video có cảnh hổ trong vườn thú ăn gà sống nên hỏi: "Con thích ăn thịt sống à?"

Kim Anh Chiêu sửng sốt, lắc đầu như trống bỏi.

Lúc này Kim Thái Hanh bưng đĩa đi ra, cười cắt ngang: "Chúng tôi không ăn thịt sống, chế độ ăn uống của chúng tôi cũng giống như người thường." Anh sắp xếp đồ ăn rồi nói: "Chúng ta bắt đầu bữa tối thôi."

Bữa tối hôm nay còn im lặng hơn bình thường, Chiêu Chiêu cúi đầu ăn cơm, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, Kim Thái Hanh im lặng ăn, Điền Chính Quốc quan sát hai người ăn, ngoại trừ sở thích ăn thịt ra, còn lại đều giống như những gì anh đã nói.

Bầu không khí thậm chí còn không tốt bằng buổi sáng, Kim Thái Hanh hẳn là đã dạy dỗ Chiêu Chiêu không được tùy tiện biến thân.

Điền Chính Quốc bình tĩnh lại sau một ngày thăng trầm, cùng nhau ăn tối trong im lặng.

Ăn xong, Kim Thái Hanh dẫn Chiêu Chiêu đến thư phòng vừa học vừa chơi, Điền Chính Quốc không về phòng mà đi ra ngoài, ngồi xổm cùng Maomao chơi đùa.

Con vịt không biết trong nhà này xảy ra chuyện gì, nó kêu quác quác với cậu, vươn cổ ra để cậu có thể cử động tay dễ dàng.

Điền Chính Quốc sờ lông vịt, cậu nghĩ từ xa hoa khó mà chuyển sang tiết kiệm, ngày nay cổ vịt không thể thỏa mãn mình, cậu còn muốn sờ hổ.

Maomao tội nghiệp hoàn toàn không nhận ra mình là thế thân, vẫn vui vẻ dẩu đít ra để Điền Chính Quốc chạm vào bộ ngực vịt mũm mĩm của nó.

Kết quả cậu suýt chút nữa đã vuốt trọc mà Kim Thái Hanh và Chiêu Chiêu vẫn chưa ra khỏi phòng.

Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại phòng của mình.

Sau khi Kim Thái Hanh đọc xong tiếng Anh cho Chiêu Chiêu, liền bảo nhóc vào phòng ngủ chơi xếp hình, không cho nhóc ra ngoài tìm Maomao.

Bởi vì anh biết cậu đang ở chỗ con vịt.

Khi thời gian đến, anh tắm cho đứa trẻ và sắp xếp cho nhóc ngủ.

Kể từ sau tai nạn của Chiêu Chiêu năm ba tuổi, Kim Thái Hanh đã đích thân nuôi dạy con. Trước đây chính là vì anh cảm thấy đứa trẻ ra khỏi lồng ấp có tác dụng là chặn miệng thế hệ trước, anh không để ý tới nên mới xảy ra chuyện khủng khiếp như vậy với đứa trẻ này.

Kim Thái Hanh hối hận đến mức nhanh chóng ly hôn, từ chức khỏi công ty, giao tài sản rồi toàn thời gian ở nhà nuôi con kể từ đó.

Người ngoài cho rằng anh làm vậy là do não bị kẹt cửa, tài sản sụt giảm đáng kể nhưng Kim Thái Hanh sẵn sàng dùng hết tiền để đổi lấy sức khỏe của con mình.

Chiêu Chiêu lặng lẽ ngủ trên giường, vẫn ngoan ngoãn như thường lệ, thậm chí còn thở nhẹ, hai má phồng lên như bánh bao.

Kim Thái Hanh nhìn lông mi như quạt của con trai mình, trong lòng có chút lo lắng, nó ngoan ngoãn như một cô bé, nếu bị bắt nạt ở trường tiểu học thì làm thế nào bây giờ?

Kim Thái Hanh rơi vào rắc rối mà hầu như người cha nào cũng gặp phải, mong con mình chóng lớn nhưng cũng mong nó đừng lớn.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng chọc chọc mặt bánh bao của con, Chiêu Chiêu mấp máy môi, trở mình, tiếp tục ngủ, Kim Thái Hanh đứng dậy, nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh, nghĩ Điền Chính Quốc hẳn là đã trở về, mới dám đi ra cửa phòng.

Anh đi lấy cốc nước, vừa đi đến phòng khách đã bị cậu chặn lại ở hành lang.

Kim Thái Hanh: "...em còn chưa ngủ."

Điền Chính Quốc nhìn anh nói: "Anh cũng chưa ngủ?"

Kim Thái Hanh gật đầu nói: "Vậy thì ngủ ngon." Nói xong xoay người muốn rời đi.

Điền Chính Quốc đi trước anh một bước, giơ tay ngăn lại, cậu luôn nhanh miệng nói thẳng: "Anh đang tránh mặt tôi."

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ nói: "Tôi muốn cho em một chút không gian. Dù sao em cũng vừa mới tiếp thu những thứ mới, cần phải tiêu hóa."

"Quá coi thường tôi rồi." Điền Chính Quốc nói, "Không cần."

Cậu ngoắc ngón tay với anh, nói: "Nướng bít tết như thường ngày, tới hay không?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu, Điền Chính thức mặc bộ quần áo thể thao ở nhà, tuổi trẻ khỏe mạnh giống như một sinh viên đại học, Kim Thái Hanh vừa nghĩ tới bộ dạng hung hãn ngày hôm qua của cậu liền muốn cười một tiếng, lập tức dịu giọng nói: nhẹ nhàng.: "Em đã mời tôi, là đàn ông tất nhiên tôi sẽ không từ chối."

Nói thì như vậy, khi anh đi theo cậu vào phòng, anh liền nhìn thấy chiếc nĩa chống bạo loạn được đặt trên bàn.

Sắc mặt Kim Thái Hanh lập tức giống như bị sơn đen, chỉ vào cái nĩa nói: "Có thể cất thứ này đi được không?"

"Ồ." Vì chăm sóc tâm trạng của hổ, cậu nhặt chiếc nĩa chống bạo loạn nhét vào gầm giường, nói: "Như vậy được không?"

Kim Thái Hanh: "......"Em muốn tôi ngủ trên vũ khí đã từng quất tôi sao?

Điền Chính Quốc ngây thơ nhìn anh, Kim Thái Hanh từ bỏ kháng nghị với thẳng nam, nói: "Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi."
Hai người cùng nhau nằm xuống giường.

Thực ra bây giờ vẫn còn khá sớm, ngày mai là cuối tuần nên chắc chắn sẽ không ngủ được. Điền Chính Quốc thường thích xem video vào ban đêm, và đôi khi cậu không thích Kim Thái Hanh vì anh sẽ ngăn cản anh xem những chú mèo nổi tiếng trên Internet.

Nhưng nay các video hít mèo đã trở nên kém hấp dẫn, cậu chỉ nghĩ đến người nằm bên cạnh.

Nếu có thể chạm vào hổ thật thì không cần chia sẻ trên đám mây. ( thuật ngữ đám mây trong tin học)

Trước kia Kim Thái Hanh là người chủ động, thỉnh thoảng đến nói chuyện với còn lén lút thực hiện một số động tác, nhưng hôm nay Kim Thái Hanh trở nên bảo thủ hơn, anh cài cúc áo ngủ lên trên cùng rồi nằm đó mà không di chuyển.

Mau tới gần chút nữa đi, mau tìm đề tài đi.

Điền Chính Quốc banh mặt, trừng mắt nhìn trần nhà, chờ đợi lão Kim bên cạnh, đợi nửa ngày lão Kim vẫn là không có động tĩnh, cậu sốt ruột.

Điền Chính Quốc không thể chủ động cọ cọ ôm ôm được, suy tư một lát, xoay đầu hỏi: "Buổi tối mấy anh sẽ không thể ngủ yên sao?"

Kim Thái Hanh cũng không ngủ, nghe hỏi như vậy thì ngẩn người, nói: "Tạo sao không?"

Điền Chính Quốc: "Bởi vì hổ không phải ban đêm ra tìm thức ăn hả?"

Kim Thái Hanh cạn lời, nói: "Chúng tôi là người, chỉ là có chút thói quen giống động vật, mọi người còn phải đi làm mà, buổi tối sao có thể thức được."

Cũng có lý, ban ngày anh phải dậy để bán nhà, sự đồng cảm của  Điền Chính Quốc dành cho Kim Thái Hanh trong lòng cậu đã đạt đến một tầm cao mới, để bán được căn nhà Kim Thái Hanh đã nỗ lực vượt qua đồng hồ sinh học của chủng tộc mình, đi ngủ sớm dậy sớm, thật đáng ngưỡng mộ.

"Vậy khi nào thì anh sẽ hóa hổ? Mỗi tháng anh sẽ hóa thân ra ngoài sao?" Cậu lại hỏi.

Kim Thái Hanh không biết vì sao Điền Chính Quốc lại có ý nghĩ như vậy, có chút suy sụp nói: "Hàng tháng không cần phải ra ngoài, nếu không cần thiết thì có thể giữ nguyên hình người sống cả đời.".

Điền Chính Quốc không hài lòng với câu trả lời này: "Vậy tại sao Chiêu Chiêu lại thích biến thành hổ."

Kim Thái Hanh nghẹn ngào một lát mới nói: "Bởi vì trẻ con thích chơi đùa." Anh thản nhiên nói: "Người lớn sẽ cảm thấy phiền phức, bởi vì thay đồ này nọ khi biến thân rất phiền phức."

Đặc biệt là ngày mùa đông, biến thành người ở bên ngoài rất lạnh.

Điền Chính Quốc hưng phấn, xoay người đối mặt Kim Thái Hanh, tiếp tục hỏi: "Tại sao phải mặc quần áo? Các anh không phải là có lông thú sao?"

"Tôi đã nói rồi, chúng tôi không phải yêu quái, không thể làm ra phép thuật." Kim Thái Hanh hoàn toàn phát điên, anh cũng xoay người, nâng người lên, từ trên cao che mất Điền Chính Quốc, hai tay đặt lên hai bên đầu nhìn xuống cậu tò mò đang nằm đó.

Điền Chính Quốc vô tình cử động, nằm ngửa ra, thế là hai người một trên một dưới nhìn nhau.

Hai người đàn ông trưởng thành nằm chung một giường trong tư thế này đúng là hơi nguy hiểm.

Kim Thái Hanh nhìn cậu chăm chú, người thường ngày nghiêm túc và năng nổ đang lặng lẽ nhìn lại anh ta vào lúc này. Màn đêm có chút oi bức, rơi xuống mi mắt Kim Thái Hanh, khiến anh nhìn vạn vật như qua một tấm kính lọc, lúc này Điền Chính Quốc trong mắt anh yên tĩnh mà xinh đẹp, đôi mắt như ngọc.

Trong lòng anh ngứa ngáy, dũng khí bắt đầu tăng lên, anh chậm rãi siết chặt hai cánh tay, hạ người càng ngày càng thấp, tiến lại gần.

Điền Chính Quốc nhấc chân lên, đặt đầu gối vào thắt lưng của Kim Thái Hanh và đẩy anh lên trên để giữ tránh xa.

Kim Thái Hanh cười khổ trong lòng, lại đưa ra cảnh báo.

Nhưng Điền Chính Quốc đẩy đến một nửa, đột nhiên dừng lại, nói: "Biến thành hổ thì ngủ gần."

Kim Thái Hanh không khỏi nói: "Thật quá tiêu chuẩn kép rồi đó."

Điền Chính Quốc tìm ra lý do chính đáng, nói: "Bởi vì nếu anh ở dạng người tôi sẽ lo lắng và để ý đến anh. Nhưng nếu anh biến thành động vật thì sẽ khác. Tôi có thể coi anh như thú cưng hay gì đó, và tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn."

Trong đầu Kim Thái Hanh tràn ngập câu nói "tôi để ý đến anh", trong lòng tràn ngập ngây ngất, anh cho rằng lời nói của cậu có lý nên quay trở lại bên cạnh, biến thành một con hổ.

Điền Chính Quốc quả nhiên tiến sát lại gần con hổ, thỏa mãn nhìn con hổ lớn uy vũ, muốn bắt chước đoạn video mà mình đã xem trong ngày nhảy lên lăn lộn với con hổ.

Nhưng cậu sợ dọa đến Kim Thái Hanh, bản thân cũng có chút ngượng ngùng, liền một tay nắm lấy móng vuốt lông xù xù, một cái tay khác vỗ vỗ, nói: "Rồi đó, có thể an tâm ngủ."

Móng vuốt của hổ có thể rút ra và rút lại khi không cần tấn công, khi cậu nắm lấy móng vuốt của Kim Thái Hanh, có cảm giác như đang nắm tay một con gấu bông, phần đầu phía trước được bao phủ bởi bộ lông trắng, gọn gàng và sạch sẽ, những phần thịt trong lòng bàn tay thật mềm mại và ấm áp.

Kim Thái Hanh quả thực thụ sủng nhược kinh, móng vuốt đặt trong lòng bàn tay cậu, lặng lẽ thò lại gần, cậu giương mắt là có thể thấy đôi mắt vàng kim của hổ, cười xoa bóp móng vuốt, nói: "Ngoan."

Kim Thái Hanh chưa từng gặp qua Điền Chính Quốc như vậy, trong lòng anh có chút kỳ quái, thậm chí còn xấu hổ, dù sao vừa rồi cậu không chịu để anh chạm vào nhưng sau khi biến thành hổ lại mỉm cười với mình. Vì vậy Kim Thái Hanh tựa đầu vào Điền Chính Quốc, một người một hổ cùng nằm trên một chiếc gối, nắm tay nhau.

Kim Thái Hanh nghĩ rằng có thể mình đã phản ứng thái quá, xem ra Điền Chính Quốc thích ứng rất khá.

Đây là lần gần gũi nhất giữa hai khối bít tết kể từ khi kết hôn, nhiệt độ cơ thể của mèo cao, con hổ lớn giống như một lò sưởi lớn. Điền Chính Quốc hài lòng, Kim Thái Hanh cũng yên tâm, hai người từ từ cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Kim Thái Hanh ngủ ngon, ngày hôm sau tỉnh dậy Điền Chính Quốc vẫn đang ngủ say bên cạnh.

Anh nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ một lúc, sau đó nhẹ nhàng rút chân ra khỏi tay cậu, biến trở lại thành người, nhẹ nhàng mặc quần áo vào.

Động tác tuy nhẹ nhàng nhưng Điền Chính Quốc lại rất cảnh giác, khó tránh khỏi làm phiền người bên cạnh. Cậu mở mắt ra, liếc nhìn Kim Thái Hanh, vẫn chưa tỉnh, có vẻ còn chưa tỉnh lại sau giấc ngủ.

Kim Thái Hanh vừa định chào cậu, lại nghe Điền Chính Quốc ngơ ngác lẩm bẩm: "Chậc, sao anh lại biến lại rồi?"

Kim Thái Hanh: "..." Sao em lại có giọng điệu tiếc nuối như vậy hả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro