27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc cuối cùng đã thành công trong việc lừa dối Kim Thái Hanh đêm qua, nhưng những lời chân thành vô tình của cậu vào buổi sáng đã khiến mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu, Kim Thái Hanh dù thế nào cũng không chịu biến thành hổ.

Điền Chính Quốc còn mong chờ ​​sẽ chơi với hổ vào cuối tuần.

Nhưng cậu có cách riêng của mình.

Sáng sớm, Điền Chính Quốc vào bếp lấy con gà hôm qua mua trong tủ lạnh ra, rã đông xong, nhét ngũ vị hương hồi, quế và các loại gia vị đã mua vào bụng gà, sau đó quét một lớp mật ong mỏng lên da gà, ướp trong một giờ. Sau đó chần gà trong nước rồi cho vào chảo rán, sau đó cho gà vào nồi hầm với hành, gừng, tỏi trong hai tiếng, khi lấy ra cũng đã là giờ ăn trưa.

Kim Thái Hanh vừa thấy cậu cả buổi sáng bận rộn trong bếp cũng không nói gì, dẫn Chiêu Chiêu vào thư phòng vẽ tranh.

Có lẽ vì không giỏi giao tiếp với người khác nên Chiêu Chiêu thể hiện khát vọng thể hiện trên giấy và có tài năng hội họa phi thường. Khi Kim Thái Hanh ở nhà chính đã thuê một giáo viên đặc biệt để dạy Chiêu Chiêu nên kỹ năng cơ bản của Chiêu Chiêu rất tốt, sau khi chuyển đến đây anh đã ngừng đào tạo tư nhân, cũng không nói với cậu.

Điền Chính Quốc đề nghị Chiêu Chiêu học hội họa một cách có hệ thống, anh nghĩ cũng nên đăng ký một lớp học vẽ.

Nhưng hôm nay trong đầu Chiêu Chiêu hoàn toàn không có ở trên giấy vẽ, nhóc luôn ngừng vẽ, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa.

Kim Thái Hanh cho rằng con trai mình có bóng ma tâm lý với thư phòng, dù sao nơi này đã từng bị cỏ mèo bao phủ, chỉ nghĩ đến thôi, đừng nói đến bọn trẻ mà anh cũng đen mặt.

Mặc dù Điền Chính Quốc đã nhặt cỏ mèo và ném chúng đi nhưng sau đó Kim Thái Hanh đã tìm người lau chùi từ trong ra ngoài và thông gió cả ngày mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Kim Thái Hanh sờ sờ tóc con trai, nói: "Cứ làm quen đi, mấy ngày nữa sẽ quên thôi."

Chiêu Chiêu không hiểu bố mình đang nói cái gì, liền cúi đầu vẽ lên tờ giấy vẽ điều ước muốn trong lòng mình.

Nhóc vẽ một cặp đùi gà.

Kim Thái Hanh: "......"

Bạn nhỏ Kim Anh Chiêu sáng sớm rời giường đi ngang qua phòng bếp thấy cậu bận việc ở bên trong, nhóc phát hiện mụ phù thủy lừa trẻ em bắt đầu nướng gà rồi, hưng phấn đến mất hồn mất vía, cả vẽ tranh cũng không có hứng thú.

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ bế con trai lên nói: "Cả ngày chỉ nghĩ ăn, biến thành heo thì làm sao bây giờ."

Chiêu Chiêu vui vẻ vòng tay qua cổ bố, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào tóc bố.

Kim Thái Hanh thấy nhóc vui vẻ cũng cười, nhỏ giọng nói với con trai: "Chúng ta đi xem chú Điền nấu ăn đi."

Một lớn một nhỏ bước ra khỏi thư phòng, đi ra bếp, Kim Thái Hanh ôm con trai, liều mạng vươn cổ nhìn cậu trong bếp, ánh mắt sáng ngời.

Cách Điền Chính Quốc bận rộn trong bếp khiến anh hơi xúc động.

Điền Chính Quốc chú ý tới ánh mắt phía sau, quay đầu lại nói với hai con hổ: "Sắp chuẩn bị xong rồi, chờ một chút."

Khi món gà nướng được bưng ra,  hai bố con ngồi cạnh nhau, nhìn gà nguyên con vàng óng thơm phức trước mặt, bốn mắt mở to.

Điền Chính Quốc nói: "Anh cứ dùng tay xé ra ăn." Cậu chỉ vào Kim Thái Hanh rồi lại đến Kim Anh Chiêu, "Hổ lớn hai con, hổ nhỏ một con, ăn đi."

Kim Thái Hanh hỏi: "Còn em thì sao?"

Cậu lắc đầu nói: "Tôi ăn cái khác."

Đương nhiên Kim Thái Hanh sẽ không để cậu nhìn bọn họ ăn, liền đưa cho cậu một con gà, thế là một nhà ba người, mỗi người một con ngồi thành hàng quanh bàn ăn gà nướng.

Đứa nhỏ không nhịn được hồi lâu, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào con gà nướng, nhưng vì được giáo dục tốt nên không dám cử động miệng, mãi đến khi Kim Thái Hanh tuyên bố bữa tối đã chuẩn bị xong nhóc lập tức với lấy chân gà.

Kim Thái Hanh giúp nhóc xé đôi chân gà, đặt vào tay nhóc, cầm lấy cắn một miếng.

Gà chiên trước rồi hầm lâu, da giòn, thịt mềm, không tệ chút nào, hơn nữa còn được tẩm ướp đậm đà hương vị, Điền Chính Quốc phết mật ong lên bên ngoài gà, hương vị vừa ngọt vừa mặn còn tươi, hơi giống Orleans, là vị yêu thích của trẻ em.

Chiêu Chiêu ăn xong tay đầy dầu, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc mỗi người rút một chân gà của mình bỏ vào bát của đứa trẻ.

Kim Thái Hanh giữ vững tôn nghiêm, dùng dao xẻ thịt gà một cách bài bản, đưa cho cậu rồi tự mình ăn một miếng.

......ngon.

Điền Chính Quốc dùng đũa chậm rãi ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn đối phương, Kim Thái Hanh và Chiêu Chiêu đều cúi đầu, tập trung vào miếng gà nướng trong tay, vẻ mặt và động tác giống hệt nhau.

Điền Chính Quốc hài lòng nghĩ rằng phương pháp nuôi động vật lớn mà cậu đã kiểm tra ngày hôm qua quả thực là đúng.

Bước đầu tiên trong việc nuôi hổ: thiết lập mối quan hệ tốt với chúng thông qua thức ăn.

Sau khi Chiêu Chiêu ăn no anh đưa nhóc đi rửa sạch dầu trên tay và mặt, sau đó mới cho nhóc đi ngủ. Chiêu Chiêu cuối cùng cũng ăn được món gà nướng mà mình hằng khao khát, thỏa mãn súc bọt rồi ngoan ngoãn nằm trên giường.

Điền Chính Quốc vừa dọn xương gà vừa chuẩn bị thực hiện bước thứ hai của kế hoạch.

Kim Thái Hanh dỗ nhóc ngủ rồi đi ra khỏi phòng, thấy đã dọn bàn xong, xin lỗi nói với cậu: "Cả buổi sáng tôi đã để em vất vả rồi."

Điền Chính Quốc lắc đầu nói: "Không sao đâu, cho anh ăn là nghĩa vụ không thể trốn tránh của tôi."

Thật là một lời tuyên bố kỳ quái, anh nhếch khóe miệng nói: "Em nghỉ ngơi đi."

Điền Chính Quốc còn đang vui vẻ nói: "Ngày hôm qua ngủ sớm nên hôm nay không mệt."

Nắm bàn chân lông xù xù ngủ, cả đêm mộng đẹp.

Kim Thái Hanh hiển nhiên cũng nhớ chuyện tối hôm qua, tâm tình phức tạp, trong lòng còn có chút biệt nữu, rõ ràng buổi tối còn cười đẹp với mình như thế, giọng nói cũng ôn ôn nhu nhu, sáng sớm rời giường thấy anh lại tràn ngập ghét bỏ.

Kim Thái Hanh tự nhiên cho rằng phản ứng của Điền Chính Quốc là do mới lạ của con hổ, nghĩ rằng tốt hơn là đợi cho đến khi sự mới lạ đó biến mất.

Đúng lúc này điện thoại của cậu vang lên, sau khi nghe máy cậu nói với Kim Thái Hanh: "Có chuyển phát nhanh, tôi đi lấy."

Kim Thái Hanh mới vừa gật đầu, Điền Chính Quốc liền vứt giẻ lau chạy ra ngoài, hiếm khi thấy cậu hấp tấp như vậy.

Điền Chính Quốc nhận hàng chuyển phát nhanh trực tiếp đi vào phòng, Kim Thái Hanh không nhìn rõ cậu mua gì nhưng cũng không để bụng, thay Điền Chính Quốc làm những việc còn lại trong nhà.

Sau khi Kim Anh Chiêu tỉnh dậy, nhóc được sự cho phép của bố mình xem phim hoạt hình trong một thời gian ngắn, sau khi xem xong nhóc quay lại thư phòng để tiếp tục bức tranh còn dang dở vào buổi sáng.

Kim Thái Hanh đưa Maomao vào thư phòng và bảo Vịt chơi cùng đứa trẻ trong khi anh đi làm những việc khác để cho đứa trẻ có không gian riêng.

Cậu nhìn thấy liền mở gói hàng vừa mới đến, lấy đồ trong gói ra, chủ động đi vào thư phòng chơi cùng lũ trẻ và vịt.

Chiêu Chiêu ngẩng đầu thấy cậu cười thân thiện với đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ lại trở nên đề phòng.

Chú Điền cười thật kỳ lạ.

Điền Chính Quốc ngồi xổm trước mặt Chiêu Chiêu, hỏi nhóc: "Gà nướng có ngon không?"

Chiêu Chiêu rụt rè gật đầu, thực sự rất ngon, giòn và mềm.

Đứa trẻ này hai mắt mở to, hai má phồng lên, cho dù không biến thành hổ, nhưng trông vẫn giống như một con thú nhỏ, Điền Chính Quốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hỏi: "Con còn muốn ăn không?"

Chiêu Chiêu mím đôi môi như cánh hoa, tiếp tục gật đầu.

Điền Chính Quốc cảm thấy mình như một kẻ bắt nạt giật cây kẹo mút từ một đứa trẻ: "Cho chú nắm một chút, lần sau lại nấu cho con ăn."

Quả nhiên một khi ăn đồ ăn do chú Điền nấu móng vuốt và miệng sẽ ngắn lại, nhưng nếu ăn xong vẫn muốn ăn thì có khi nào móng vuốt của nhóc cuối cùng sẽ ngắn đến mức biến thành không có không? Chiêu Chiêu cân nhắc ưu nhược, chậm rãi đứng dậy, điều chỉnh tư thế, ngẩng đầu, đưa khuôn mặt mềm mại dịu dàng hướng về phía Điền Chính Quốc, ý muốn để anh nắm lấy.

Ô ô ô, nhẹ chút nhannn.

Trong lòng Điền Chính Quốc như tan chảy, không đành lòng mà nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt như đậu hũ của đứa nhỏ, nói: "Được, cùng chú chơi một chút, chú mỗi tuần sẽ làm đồ ăn ngon cho con."

Kim Thái Hanh biết cậu đi thư phòng cũng không nghĩ nhiều, thái độ của Chiêu Chiêu đối với Điền Chính Quốc bây giờ so với lúc đầu tốt hơn rất nhiều, cậu cùng Chiêu Chiêu thân thiết hơn Kim Thái Hanh cũng vui mừng còn không kịp, sẽ không làm phiền họ.

Kim Thái Hanh dùng điện thoại di động để đọc báo cáo tài chính, thị trường gần đây quả thực có chút trì trệ, ngành này hỗn loạn và dòng chảy thắt chặt, đây là hiện tượng bình thường. Kim Thái Hanh biết rằng kinh doanh không có nghĩa là lúc nào cũng kiếm được tiền.

Chỉ là mỗi lần như vậy mấy lão già cố chấp trong công ty lại bắt đầu gây chuyện, nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhất định sẽ gây phiền toái.

Kim Thái Hanh chậm rãi dùng ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại di động, đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên có người bấm chuông cửa.

Anh rất ngạc nhiên khi cuối tuần này có người đến thăm, hóa ra lại là chuyển phát nhanh của Điền Chính Quốc. Lần này người chuyển phát nhanh có trách nhiệm hơn, trực tiếp giao hàng đến tận cửa, sau khi Kim Thái Hanh ký cho cậu xong, anh mang đồ vào nhà rồi đi lên tầng hai, vừa đi vừa kêu: "A Quốc, chuyển phát nhanh của em tới rồi."

Giọng nói của Điền Chính Quốc từ trong thư phòng truyền đến: "Để nó trước đấy đi!"

Cậu dường như đang rất vui vẻ với Chiêu Chiêu, giọng nói ngậm í cười rất vui vẻ.

Kim Thái Hanh ước lượng hàng chuyển phát nhanh trong tay, nó khá nặng, một góc của bao bì bên ngoài đã bị hư hỏng trong quá trình vận chuyển và bị bẩn.

Anh có chút tò mò, hôm nay đây là gói thứ hai, Điền Chính Quốc mua cái gì? Anh suy nghĩ một lúc rồi hét về phía thư phòng: "Tôi có thể giúp em khui nó được không?"

Cậu cười nói: "Xé đi! Cứ để trong phòng của tôi là được."

Kim Thái Hanh vui đến mức mở gói hàng chuyển phát nhanh mà không cần suy nghĩ nhiều rồi phát hiện bên trong thực ra có vài cuốn sách. Anh ném đi bao bì bên ngoài, nhìn qua cuốn sách, khi nhìn thấy bìa anh sững sờ tại chỗ.

"Phương pháp nuôi động vật lớn", "Ba mươi lời khuyên quản lý động vật hoang dã trong vườn thú", "Thói quen sinh hoạt của loài hổ"...

Kim Thái Hanh đứng trên cầu thang từ tầng một lên tầng hai trong tay cầm một cuốn sách, cảm giác như bị sét đánh.

Phải rất lâu sau anh ta mới định thần lại, xoay người ôm cuốn sách nặng như cục gạch trên tay đi lên lầu, vội vàng đi đến cửa thư phòng, đẩy cửa thư phòng ra, tức giận nói: "A Quốc, em phải hiểu em là bạn đời của tôi, không phải người chăn nuôi của tôi!

Kim Thái Hanh vừa dứt lời, nhìn thấy cảnh tượng trong thư phòng, lập tức bị sét đánh lần thứ hai.

Điền Chính Quốc đang ngồi xổm trên mặt đất, cầm một cây gậy trêu mèo trong tay và vẫy vẫy. Mặt trên của gậy bắt mèo là một quả bóng nhồi bông nhiều màu sắc, Chiêu Chiêu biến thành một con hổ nhỏ, nhóc nhảy lên và cắn vào quả bóng lông theo nhịp của gậy bắt mèo.

Điền Chính Quốc cười đùa với Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu liên tục vẫy đuôi và nhảy xung quanh để đuổi theo quả bóng lông, vì không thể với được nên nhóc thỉnh thoảng đứng thẳng lên và giơ đôi chân nhỏ của mình lên vẫy trong không khí.

Maomao đi theo bên cạnh, bắt chước con hổ nhỏ, dang rộng đôi cánh "Cạc cạc cạc" nhảy cùng nhau, vì chân ngắn và thân hình mập mạp nên nhảy không cao, thỉnh thoảng lại bay ra vài chiếc lông vũ màu trắng.

Tóm lại, một người, một hổ, một vịt, hết đợt này đến đợt khác, tạo nên không khí vui sướng.

Cậu thấy Kim Thái Hanh đứng ở cửa, cười tủm tỉm vẫy gậy mèo về phía anh, hỏi: "Anh muốn tham gia cùng không?"
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro