51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh cầm thìa cơm đứng đó, hồi lâu mới tỉnh táo lại, hỏi: "Có phải ông ấy làm khó em không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, kỹ năng diễn xuất của ông ấy kém hơn nhiều so với những kẻ nói dối thực sự mà anh từng bắt được trước đây, sao có thể gọi là làm khó chứ?

"Ông ấy không nói gì, chỉ giả vờ là người qua đường tiếp xúc một chút," Cậu nói.

Kim Thái Hanh đặt thìa cơm xuống, ngồi vào bàn ăn cùng cậu, cười nói: "Em đừng để trong lòng, ông ấy đã già rồi, không có việc gì lại đi lang thang."

Điền Chính Quốc nhìn anh và cảm thấy rằng vấn đề này không phải do mình mà là do anh ta.

Kim Thái Hanh bình tĩnh gắp đồ ăn cho Điền Chính Quốc, bảo an ăn nhiều hơn, thực tế là anh tức giận đến mức suýt chút nữa phát nổ.

Ông già quả nhiên trực tiếp đi tới tìm cậu chọc tức anh.

Kim Thái Hanh đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ông già đưa 10 triệu cho Điền Chính Quốc để ly hôn với anh, kìm nén cơn tức giận và giữ im lặng.

Thấy anh im lặng, Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, chuyển chủ đề: "Nhân tiện, tôi có chuyện muốn nhờ anh."

Kim Thái Hanh chưa từng nghe cậu dùng từ "nhờ", bình thường mọi việc đều tự mình giải quyết. anh dù muốn cũng không giúp được. Hôm nay cậu lại yêu cầu anh làm một chuyện. Anh lập tức trở nên hăng hái.: "Chuyện gì, em cứ nói đi."

Điền Chính Quốc có chút xấu hổ nói: "Tôi có một đồng nghiệp chưa kết hôn, xin hỏi anh có ứng cử viên thích hợp không, giới thiệu cho anh ấy."

Kim Thái Hanh nghe vậy lập tức mất đi hứng thú nói: "Chắc chắn là đồng nghiệp trước đây sống cùng ký túc xá với em."

Cậu kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"

"Cậu ta có khí chất của chó độc thân." Anh nói về Bạch Dụ.

Điền Chính Quốc hiếm khi lên tiếng, Kim Thái Hanh mới đáp lại chuyện này, anh nói: "Nhưng những người mà tôi biết rõ phần lớn đều là những con người đặc biệt, những người khác thì xa lạ, không đáng tin cậy, tôi không dám giới thiệu ngẫu nhiên. Thế có được không?"

Cậu sửng sốt nói: "Không thì anh giới thiệu để họ tiếp xúc trước thử." Kỳ thực, cậu từ tận đáy lòng nghĩ rằng Bạch Dụ sẽ không thành công trong lần xem mắt này nên cậu chỉ muốn thử một lần thôi.

Việc giới thiệu cho Bạch Dụ đã được quyết định, Kim Thái Hanh cũng không hỏi về cha mình nữa.

Trong mắt Điền Chính Quốc, trưởng bối quan tâm đến người nhỏ tuổi là điều đương nhiên, cho dù nhìn lén cũng là có lý, việc ông nội Chiêu Chiêu làm cũng không có gì đáng trách, nên chuyện này coi như xong.

Ngày hôm sau Điền Chính Quốc đi làm, vừa đến bàn làm việc, Bạch Dụ liền đi tới quấy rầy hỏi: "Sao rồi? Chồng cậu có hứa giới thiệu cho tôi một người không?"

Chuyện này cấp bách đến mức nào vậy hả, cậu dở khóc dở cười: "Sao có thể nhanh như vậy? Lão Kim đã đồng ý rồi, khi nào tìm được ứng cử viên thích hợp tôi sẽ báo cho anh biết."

Kết quả Bạch Dụ suốt ngày không có hứng thú làm việc, thỉnh thoảng lại đến quấy rối, hỏi han chỗ này chỗ kia, khiến Điền Chính Quốc tức chết.

Người này muốn kết hôn đến mức nào chứ hả?

Cuối cùng sau khi tan sở, cậu đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Kim Thái Hanh, nói rằng anh có việc phải làm tối nay và sẽ quay lại sau, đồng thời nhờ cậu đến nhà trẻ đón Chiêu Chiêu.

Điền Chính Quốc lập tức nghĩ đến lần trước mình đến nhà trẻ đón Chiêu Chiêu, cũng giống như lần đó, Kim Thái Hanh đột nhiên gọi điện thoại nói không thể về nhà và kết quả là đến chỗ cha mình.

Điền Chính Quốc sau khi tan sở đến trường mẫu giáo, các bảo vệ và giáo viên trong trường mẫu giáo đều rất quen thuộc với cậu, kể từ khi cậu cứu đứa trẻ khỏi tên trộm mèo lần trước, Điền Chính Quốc đã trở thành một anh hùng trong trường mẫu giáo. Bảo vệ thấy cậu là lại cười.

Điền Chính Quốc đi tới phòng học chăm sóc, lớp học vẫn còn đầy trẻ em, bọn trẻ nhìn thấy cậu liền reo hò, mặt đỏ bừng. Chiêu Chiêu ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp, nhìn thấy chú Điền đi tới, thấy các bạn trong lớp vui vẻ như vậy, trong lòng tràn đầy tự hào.

Đây là chú Điền của tui.

Điền Chính Quốc nhìn đám nhóc tì trong phòng học với cảm xúc lẫn lộn, tuy rất vui khi được coi là anh hùng của bọn trẻ nhưng bọn trẻ không còn sợ cậu nữa, cũng sẽ không bao giờ biến thành lông xù trước mặt cậu.

Nhớ những chú thỏ nhỏ, cáo và lợn rừng...

Điền Chính Quốc chào hỏi xong giáo viên, liền ôm Chiêu Chiêu ra khỏi lớp, nắm tay Chiêu Chiêu đi về phía cửa, một lớn một nhỏ.

Cậu siết chặt bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ như một chiếc kẹo dẻo, nhóc hoạt bát hơn trước rất nhiều, vừa đi vừa nhảy lên nhảy xuống, như đang nương theo gió.

Điền Chính Quốc nhìn đỉnh đầu của đứa bé, chợt nhận ra chênh lệch chiều cao giữa hai người dường như đã khác trước, vui vẻ nói với Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu, con cao lên rồi à?"

Chiêu Chiêu quay đầu nhìn cậu, ngượng ngùng gật đầu.

Cô cũng nói vậy, nhóc đã được chuyển từ bàn đầu xuống bàn ba.

Điền Chính Quốc vui vẻ bế đứa bé lên xoay một vòng, bế đứa bé lên bay lên trời, nheo mắt cười không ngừng.

Hai người chơi đùa một lúc, cậu mới đặt Chiêu Chiêu xuống, tiếp tục nắm tay nhóc bước đi.

"Trở về nói với bố con, anh ấy sẽ rất vui." Điền Chính Quốc nói như vậy, đột nhiên nghĩ đến Kim Thái Hanh có thể về muộn, nghiêng đầu hỏi Chiêu Chiêu: "Ông nội con đối xử với con thế nào?"

Chiêu Chiêu gật đầu, rồi lắc đầu.

Điền Chính Quốc không hiểu điều này có nghĩa là gì, vì vậy nhóc ra hiệu bằng bàn tay nhỏ bé của mình như cầm một cây bút, vẫy cây bút ảo trong không trung, điều đó có nghĩa là cậu bé đang vẽ.

Ông nội Tam hỏa rất tốt với nhóc, nhưng ông ấy không thích nhóc vẽ tranh.

Điền Chính Quốc phải mất một lúc mới hiểu được ý của Chiêu Chiêu và im lặng.

Kim Thái Hanh từng nói Kim Diễm rất muốn kiểm soát thế hệ hậu bối và hy vọng rằng con trai và cháu trai của ông sẽ hoạch định tương lai theo ý tưởng của ông, ông có thể cảm thấy hội họa là vô dụng nên không muốn Chiêu Chiêu dành thời gian cho nó.

Cậu thở dài trong lòng, xem ra trận chiến với bố chồng còn kéo dài.

Đón con về nhà, cậu rảnh tay nấu nướng, ăn xong lại dẫn Chiêu Chiêu đến thư phòng chơi thẻ, lần này đã có kinh nghiệm, ngẫu nhiên mắc phải những sai lầm trên tấm thẻ, Chiêu Chiêu nghe xong vui vẻ mỉm cười.

Không lâu sau Kim Thái Hanh trở về.

Điền Chính Quốc từ thư phòng đi ra, vừa đi xuống cầu thang, tình cờ đụng phải anh từ bên ngoài đi vào, cậu nhìn thấy mặt anh thì giật mình, kinh ngạc hỏi: "Anh bị sao vậy?"

Cậu nhìn thấy ba vết móng vuốt màu đỏ tươi trên khuôn mặt tuấn tú của Kim Thái Hanh chạy từ tai đến má, vết thương còn dính máu, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Sắc mặt Kim Thái Hanh khó coi, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, nói: "Không có việc gì, tôi đến chỗ của ông già, vô tình cãi nhau cùng ông ta."

Chuyện này mà không có gì, Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn vết tích trên mặt anh, đây không phải chỉ là cãi nhau, hai người nhất định đã động tay, không những động tay mà còn biến thành hình hổ. Vết thương trên mặt trông như bị móng vuốt cào xước.

Kim Thái Hanh vừa nhìn thấy cậu đang suy nghĩ, liền bình tĩnh nói: "Dù sao ông ấy cũng là cha tôi, tôi không thể phản kháng." Thế là đơn phương bị đánh.

Điền Chính Quốc gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, Lão Kim và Lão Lão Kim cùng nhau biến thành hổ, hai con hổ lớn gầm lên với nhau, con hổ già tức giận tát vào mặt, để lại dấu vết trên đó.

Bạn nhỏ Chiêu Chiêu nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, bước ra ngoài đứng trên tầng cao nhất của cầu thang, rụt rè nhìn hai người lớn, run rẩy vì sợ hãi trước vết sẹo trên mặt bố.

Kim Thái Hanh vội vàng quay đầu lại để không cho đứa nhỏ nhìn thấy, nhẹ giọng nói: "Em về phòng trước đi ngủ sớm đi."

Điền Chính Quốc quay người, dẫn đứa nhỏ vào phòng ngủ, an ủi bảo nhóc đừng sợ, sau đó bước ra ngoài hỏi anh hộp thuốc ở đâu.

Kim Thái Hanh cởi áo khoác, rũ mắt ngồi xuống ghế, không biết đang suy nghĩ gì, nghe cậu hỏi thì ngẩng đầu chỉ vào tủ trong phòng khách.

Điền Chính Quốc lấy hộp y tế ra, lấy bông gòn và thuốc, đi đến trước mặt Kim Thái Hanh, nhẹ nhàng ấn vào mặt anh, để anh lộ miệng vết thương ra, trước tiên  dùng bông gòn nhúng cồn để khử trùng, sau đó xịt thuốc lên đó.

Điền Chính Quốc có chút lo lắng: "Sẽ không để lại sẹo chứ?"

Kim Thái Hanh cười, hỏi: "Nếu tôi bị phá tướng, em có ly hôn với tôi không"

"Nói cái gì ly hôn không ly hôn." Cậu trừng anh.

Điền Chính Quốc nhìn ra tâm trạng của Kim Thái Hanh không tốt, cậu có thể đoán được nội dung cuộc tranh cãi giữa ông và con trai mình là gì.

Tất cả là về mình.

Hôm qua cậu đã nhìn ra Kim Diễm không hài lòng lắm với công việc của mình, từ đáy lòng không tiếp nhận cậu nên đến để thử cậu. Hơn nữa từ lần ngắn ngủi tiếp xúc ngày hôm qua, có thể suy ra Kim Diễm nhất định là người nắm giữ đại cục trong nhà, không ai dám làm trái ý, Kim Thái Hanh trực tiếp đến gặp cha mình để tranh luận, điều này nhất định sẽ khiến Kim Diễm tức giận, không cãi nhau mới lạ.

Vừa nhìn thấy vết thương trên mặt anh, Điền Chính Quốc liền cảm thấy đau lòng, mắng một tiếng rồi bỏ qua chứ động tay làm gì.

Động tác bôi thuốc rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với sự hung hãn khi truy đuổi bọn côn đồ, Kim Thái Hanh bình tĩnh lại nói: "Không sao đâu, những người như chúng tôi có thể lực tốt hơn người bình thường. Vết thương nhanh chóng lành lại còn không lưu lại bất kỳ vết sẹo nào đâu."

"Vậy là tốt rồi." Cậu tự nhủ: "Tôi rất thưởng thức khuôn mặt của anh."

Kim Thái Hanh nghe vậy nhấc mí mắt lên, ánh mắt hai người gặp nhau, họ nhìn nhau.

Anh nghĩ, được thôi, có thể lấy sắc thị quân, tốt xấu gì cũng là tiến bộ.

Điền Chính Quốc biết mình đã nói gì đó quá đáng, ho khan một tiếng rồi quay lại chính sự: "Thật ra tôi có chút ghen tị với anh."

Kim Thái Hanh nhướng mày.

Sau khi cậu xử lý vết thương chỉ còn lại ba vệt máu mỏng, nhìn những vệt đỏ đó nói: "Ít nhất anh còn có cha để khắc khẩu."

Kim Thái Hanh im lặng một lúc lâu mới nói: "Tôi không muốn cãi nhau với ông ấy, tôi chỉ yêu cầu ông ấy đừng làm phiền em nữa, ông ấy vừa mắng em đổi việc vừa mắng tôi nấu ăn là không có tiền đồ."

Sắc mặt anh càng ngày càng lạnh lùng nói: "Tôi nấu ăn thì làm sao? Đàn ông không thể nấu ăn sao? quả thực không thể nói lý."

Điền Chính Quốc: "..." Kỳ thực, ông nội Kim rất ghen tị vì Kim Thái Hanh mỗi ngày đều nấu đồ ăn cho anh mà ông chưa bao giờ ăn đồ ăn do con trai mình nấu nên rất tức giận.

Chẳng trách người ta nói một núi không chứa được hai hổ, hai con hổ đều tính tình như vậy thì phải làm sao?

Cậu biết Kim Thái Hanh muốn cha mình chấp nhận mình nên vỗ vai anh nói: "Tôi không cảm thấy ủy khuất gì cả, anh cứ từ từ, tôi sẽ khiến ông ấy chấp nhận tôi."

Tội phạm còn có thể bị chinh phục, ông già cứng đầu đã là gì, Điền Chính Quốc có lòng tin.

Kim Thái Hanh nhìn cậu, đột nhiên đưa tay ôm vào lòng, tựa đầu vào vai cậu hít sâu vài hơi, như đang lấy sức lực.

Điền Chính Quốc không vùng vẫy, để anh ôm mình.

Một lúc sau Kim Thái Hanh mới buông tay ra, hai người quay đầu lại không nhìn nhau, trong không khí có chút xấu hổ.

Để phá bỏ sự bối rối này, Kim Thái Hanh đã chủ động nói: "Tôi đã tìm được một người thích hợp để xem mắt với đồng nghiệp của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro