65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí nhất thời có chút khó xử.

Điền Chính Quốc nghĩ thầm mình cũng không biết đâu nên cậu chỉ có thể nhờ Kim Thái Hanh giúp đỡ lần nữa.

Kim Thái Hanh xụ mặt nói: "Biến hóa là bản năng của chúng tôi, từ nhỏ chúng tôi đã học cách khống chế nó. Tôi chưa bao giờ thấy người như cậu ta ở độ tuổi này đột nhiên thức tỉnh, không biết làm thế nào."

"Vậy phải làm thế nào?" Điền Chính Quốc cũng ngơ ngác.

Bạch Dụ nhất định không thể cứ như vậy mãi, ngoài những việc khác, anh ta còn phải quay lại làm việc.

Bạch Dụ suy nghĩ một chút, im lặng cúi đầu, dùng miệng và chân chỉnh sửa quần áo trên đất, nói: "Lựa chọn duy nhất chính là về nhà trước."

Điền Chính Quốc giật mình: "Anh cứ như vậy trở về sao?"

Bạch Dụ vẫn ở trong ký túc xá, bởi vì Điền Chính Quốc sau khi kết hôn liền chuyển ra ngoài, nên anh ta sống một mình trong căn phòng đó, anh ta mệt mỏi nói: "Tôi có thể lẻn vào, có lẽ tôi sẽ ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn thôi."

"Chó lớn chạy trên đường sẽ bị bắt." Kim Thái Hanh trầm giọng nói.

Alaska cứng đờ, lỡ như bị bắt là chó hoang thì sao.

Cậu do dự nói: "Vậy tôi dẫn anh ấy về?"

"Đây không phải là biện pháp." Kim Thái Hanh nói: "Tôi sẽ tìm người tới." Nói xong liền lấy điện thoại di động ra.

Cậu hỏi: "Ai có thể giúp Lão Bạch?"

Anh trả lời: "Các giáo viên mẫu giáo, các giáo viên ở trường Chiêu Chiêu là những người giỏi nhất trong việc đối phó với những đứa trẻ không muốn biến thân."

Tiểu Điền, lão Bạch: "......"

Trong tình huống của Bạch Dụ, tốt nhất là nhờ một giáo viên chuyên dạy dỗ động vật nhỏ từ từ dạy anh ta cách biến thân, nhưng Bạch Dụ không thể mất mặt mà hét lên: "Tôi không đi!"

Điền Chính Quốc đau đầu, vội vàng nói với một người một chó: "Cũng còn một người, để tôi liên hệ thử thế nào."

Bạch Dụ vội vàng hỏi: "Ai?"

Điền Chính Quốc nhìn anh một cái, nói: "Cảnh sát Hùng."

Alaska lập tức bùng nổ: "Đừng gọi anh ta đến đây!" Anh không muốn gặp lại người xem mắt trước đây của mình vào dịp như vậy.

Điền Chính Quốc đe dọa anh ta: "Giáo viên mẫu giáo hoặc cảnh sát Hùng, anh chọn một đi."

Con chó lớn hít một hơi, từ từ quay đầu lại không nói nữa.

Cậu nghĩ rằng tốt hơn nên chọn cảnh sát Hùng, anh bước sang một bên gọi cho Hùng Hùng và giải thích ngắn gọn về sự việc trên điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Hùng Hùng vang lên từ điện thoại: "Chờ một chút, tôi sẽ đến ngay."

Thế là hai người một chó chờ đợi sự xuất hiện của cảnh sát Hùng.

Alaska đi đi lại lại một cách khó khăn, vẫy cái đuôi to phía sau, chó khác với chó sói, đuôi sói cụp xuống, trong khi đuôi chó quanh năm vểnh lên.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào cái đuôi lông xù xù mềm như bông, đôi mắt mở to.

Kim Thái Hanh bỗng nhiên đưa tay ra, kéo Điền Chính Quốc lại, duỗi tay ra ôm cậu vào lòng.

"A-Anh đang làm gì vậy?" Điền Chính Quốc kinh ngạc, trong lúc nhất thời chạm vào cơ thể cứng rắn lại nóng ấm, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh, mặt đỏ bừng.

Kim Thái Hanh bình tĩnh đáp: "Không có gì, tôi ôm..ưm..một cái."

Bạch Dụ chỉ muốn hộc máu, tại sao phải show ân ái trước mặt một con chó độc thân như anh ta chứ?

Hùng Hùng đã đến rất nhanh. Cảnh sát Hùng bước vào phòng và điều đầu tiên anh nhìn thấy là Alaska lông dài đang suy sụp.

  
Bạch Dụ ngước mắt lên, gặp phải ánh mắt Hùng Hùng, thân thể lập tức cứng đờ, không biết nhìn về đâu, cuối cùng rụt rè quay mặt đi.

Alaska trông có vẻ to lớn nhưng khi gặp Hùng Hùng thì lập tức trở thành con chó hèn.

Điền Chính Quốc nghi hoặc nhìn sang, cảm thấy khóe miệng của cảnh sát Hùng vừa mới cao hơn bình thường một chút, khi cậu tập trung nhìn kỹ hơn thì Hùng Hùng vẫn giữ vẻ mặt Poker đó.

"Loại tình huống này tuy rằng tương đối hiếm thấy, nhưng cũng không phải là chưa từng có." Hùng Hùng đang nói Bạch Dụ biến thành chó, "Nếu gặp phải, chúng tôi bình thường sẽ nhập thân phận của người đó vào hệ thống, quản lý bằng một phương pháp đặc biệt. Các nhân chứng chứng kiến quá trình sẽ được thanh trừ trí nhớ."

Anh vừa nói vừa nhìn về phía Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh: "Xem ra hiện tại bước này không cần thiết."

Bạch Dụ cái hiểu cái không những lời Hùng Hùng nói, không khỏi quay đầu lại, chăm chú nhìn người nọ.

Vừa rồi ở đây bọn họ đang cười đùa, nhưng cậu biết Bạch Dụ nhất định phải chịu rất nhiều áp lực tâm lý khi đột nhiên biến thành Alaska, những người như họ cũng có rất nhiều vấn đề xã hội, cười không thể giải quyết được.

Điền Chính Quốc nói với Hùng Hùng: "Lão Bạch mới phát hiện ra thân phận của mình nên không hiểu gì cả. Có giải pháp nào không?" Ngoại trừ việc tìm một giáo viên mẫu giáo.

Hùng Hùng nói: "Có, chúng tôi có những nhà trị liệu tâm lý chuyên biệt để giúp những người mới thức tỉnh như họ xây dựng khả năng tự nhận thức."

Anh quay đầu nhìn con chó lớn và nói: "Bây giờ tôi có thể đưa cậu trở lại bộ phận của chúng tôi, trước tiên giải quyết vấn đề biến thân của cậu, sau đó nộp hồ sơ danh tính."

Hùng Hùng dừng một chút, nhớ tới Bạch Dụ trước kia phản kháng anh ta, lại bổ sung: "Nếu như cậu đồng ý."

Alaska không chút do dự, lắc lư thân hình, bộ lông dài tung bay, sau đó ngậm bộ đồng phục cảnh sát trên mặt đất, ngoan ngoãn đi đến chỗ Hùng Hùng vẫy cái đuôi to lớn của mình.

Nhìn thấy anh ta như vậy, Hùng Hùng tự nhiên vỗ nhẹ đầu Alaska, khen ngợi anh ta nghe lời, sau đó nói với đôi vợ chồng kia: "Chúng tôi đi trước."

Điền Chính Quốc nhìn Hùng Hùng mang theo chó rời khỏi phòng.

Tại sao Bạch Dụ lại ngoan ngoãn như vậy trước mặt Hùng Hùng, khi họ bước ra ngoài như thế này, người đi đường sẽ chỉ tưởng rằng đó là cảnh sát đang dắt chó.

Cậu quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh.

Anh cảm thấy cậu nhìn mình lại có một câu nói chấn động muốn nói, liền hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"

Điền Chính Quốc tiếc nuối thở dài nói: "Hổ đi ra đường sẽ bị Lâm cục bắt."

Kim Thái Hanh: "..."

Bạch Dụ tạm thời rời khỏi hiện trường, vụ án hoàn toàn rơi xuống người Điền Chính Quốc, cậu nói Kim Thái Hanh đến khách sạn đón Chiêu Chiêu trước, còn mình sẽ ở lại cùng cảnh sát tìm kiếm kẻ bỏ trốn.

Danh tính của người đàn ông này nhanh chóng được tìm ra. Người đàn ông đó tên là Trương Khánh Vân, anh ta thường làm việc trong bệnh viện thú cưng và thẩm mỹ viện thú cưng, lần này đoàn đang tuyển dụng những người chăm sóc chó con, và anh ta đã gia nhập nhóm làm việc sau khi nộp đơn.

Đánh giá theo kinh nghiệm của Trương Khánh Vân, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra một người bình thường như thế lại gây ra nhiều sự cố cho đoàn phim như vậy.

Bởi vì anh ta làm việc nhiều với thú cưng nên biết thông tin liên lạc của nhóm từ thiện động vật, hơn nữa vì làm việc ở trường quay nên anh ta có thẻ nhân viên và có thể di chuyển tùy ý, Nhưng anh ta không phải là nhân viên quay phim chính thức nên có thể thoát khỏi tai mắt cảnh sát

Anh ta mới vào đoàn làm phim chưa lâu, đã học được khả năng đổi trắng thay đen và khuấy động dư luận, tuy nhiên, chẳng qua là học được da lông, không biết rằng nếu không có tư bản nhúng tay thì sẽ khó giữ được dư luận. Đoàn phim nhanh chóng tiếp tục quay phim sau khi vướng phải tin đồn, và anh ta bắt đầu nghĩ đến những phương án khác.

Trương Khánh Vân mất rất nhiều thời gian để sắp xếp trong đoàn, nhưng trong đoàn có hai cảnh sát thường xuyên tuần tra, anh ta khó có thể gây ra tiếng động lớn, chỉ có thể phá hủy kệ và nối dây điện riêng, anh ta muốn tạo hiệu ứng hoành tráng hơn cho đoàn phim lên đầu bảng.

Nhưng lần này anh ta đã làm hại người khác.

Đồng thời, Trương Khánh Vân không ngờ rằng cảnh sát sẽ đến cửa nhà anh ta sớm như vậy, Điền Chính Quốc và những người khác lẽ ra có thể bắt được anh ta, nhưng tình tiết Bạch Dụ biến thành Alaska đã khiến Trương Khánh Vân bỏ chạy.

Trương Khánh Vân không có người thân, một mình thuê nhà, sau này gia nhập đoàn làm phim lo cơm nước, phòng ở, từ khi rời đi thì không có nơi ở cố định.

Cảnh sát tìm thấy dụng cụ phạm tội trong ký túc xá của anh ta, không ai nghĩ rằng người chịu trách nhiệm tắm cho chó con thực sự là kẻ chủ mưu gây án.

Điền Chính Quốc sắp xếp người tra xét chứng minh thư của anh ta và gọi camera giám sát gần đó để cố gắng bắt anh ta càng sớm càng tốt.

Cậu vẫn chưa đoán ra được mục đích của người này là gì, đoàn phim trả lương hậu hĩnh mà anh ta còn tìm trăm phương ngàn kế ngăn cản việc quay phim.

Điền Chính Quốc bận rộn trở về nhà rất muộn, Kim Thái Hanh đón Chiêu Chiêu từ khách sạn vào sáng sớm, khi đón đứa trẻ, Bùi Lăng biến thành một con báo và cúi xuống cho con hổ con trên lưng, nhưng Kim Thái Hanh va vào anh.

Hôm nay cảnh quay của Chiêu Chiêu đã quay xong, nhưng đoàn làm phim lại xảy ra chuyện, thậm chí còn không có thời gian để chúc mừng nhóc, sau khi về đến nhà nhóc vẫn đắm chìm trong không khí của trường quay nên không thể ngủ được.

Khi Điền Chính Quốc quay lại, Chiêu Chiêu vẫn còn tỉnh táo và háo hức nhìn hai người..

Kim Thái Hanh nấu sợi mì rất khác biệt, nước súp là nước súp, nguyên liệu là nguyên liệu, rất sảng khoái, Điền Chính Quốc dùng đũa gắp sợi mì, ăn từng ngụm lớn, đồng thời hỏi đứa trẻ đang bên cạnh cào cào bàn: "Sao con còn chưa ngủ? Chẳng lẽ là đang đợi chú sao?"

Chiêu Chiêu gật đầu, rồi lắc đầu.

"Nó muốn nghe em kể chuyện." Kim Thái Hanh sờ lên đỉnh đầu đầy lông của con trai nói: "Nó quay phim xong vẫn cảm thấy không hài lòng."

Điền Chính Quốc cười nói đùa: "Không thì thật sự bước vào giới giải trí trở thành ngôi sao lớn luôn đi?"

Kim Anh Chiêu không có ý kiến, cho rằng quay phim khá thú vị, không có ý kiến ​​phản đối, nhưng Kim Thái Hanh nhanh chóng ngăn lại: "Không được đâu." Anh cúi đầu nói với đứa trẻ: "Chiêu Chiêu của chúng ta sẽ trở thành họa sĩ vĩ đại trong tương lai."

Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút, quyết định thích vẽ tranh hơn quay phim, nên gật đầu.

Điền Chính Quốc trải qua một ngày thần kỳ, cậu không chỉ gặp phải sự cố, còn chứng kiến ​​Bạch Dụ biến thân, trong lòng vô cùng chấn động.

Cậu và Bạch Dụ vẫn luôn là cộng sự, đồng nghiệp và là bạn tốt, ai có thể ngờ rằng Bạch Dụ đột nhiên biến thành Alaska, đến giờ  vẫn còn bàng hoàng. Vừa rồi trên đường trở về, gọi điện cho Hùng Hùng để hỏi về Bạch Dụ, Hùng Hùng nói với cậu bằng một giọng rất lạc quan rằng Bạch Dụ rất thông minh và có thể học được mọi thứ gần như ngay lập tức.

Điền Chính Quốc tỏ ra nghi ngờ về điều này.

Ăn xong mì, cậu đặt bát xuống, Chiêu Chiêu đứng cạnh cậu cầm một cuốn sách tranh, nhìn cậu đầy mong đợi, đôi mắt như quả nho đen.

Kim Thái Hanh cất bát đũa, trách móc nhìn Chiêu Chiêu nói: "Chú Điền đã vất vả rồi, để chú ấy nghỉ ngơi còn đọc truyện thì ngày mai đi."

Chiêu Chiêu mím môi thất vọng.

Điền Chính Quốc cười nói: "Không sao, hiện tại chú không ngủ được."

Lần này thay vì đi thư phòng, Điền Chính Quốc chỉ đơn giản thay quần áo ngủ, dẫn đứa nhỏ vào phòng ngủ chính, chuẩn bị kể chuyện cho đứa trẻ trước khi đi ngủ.

Ranh giới giữa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ ngày càng mờ nhạt, Điền Chính Quốc ở trong nhà này càng ngày càng bình thường, không còn lo lắng mình có thể vào phòng ngủ chính như trước nữa hay không.

Chiêu Chiêu cũng thay bộ đồ ngủ, bộ đồ ngủ là một bộ hai mảnh màu vàng ngỗng, màu sắc dịu dàng tươi tắn, khi được một đứa trẻ mặc vào trông giống như lòng đỏ... trứng vịt.

Chiêu Chiêu leo ​​lên giường, nghiêm túc quỳ xuống bên cạnh, chờ cậu đọc sách tranh, Kim Thái Hanh cũng ngồi trên giường, như muốn cùng nghe.

Điền Chính Quốc đợi một lát.

Kim Thái Hanh kỳ quái nói: "Sao không bắt đầu?"

Cậu hỏi ngược lại: "Anh không biến thân sao?"

Chẳng phải đó là phản xạ có điều kiện biến thành một con hổ ngay khi mở một cuốn sách tranh sao?

Nghe cậu hỏi xong, Kim Lão Hổ lần đầu tiên hừ một tiếng: "Hôm nay nhìn thấy Alaska lông dày rồi cho nên không cần hổ, đúng không, Tiểu Điền?."

Kim Thái Hanh bắt chước giọng điệu của Bạch Dụ để gọi cậu.

Điền Chính Quốc dở khóc dở cười, sau đó nhận ra rằng sau một thời gian dài ở bên Kim Thái Hanh, anh luôn có thể khám phá ra một khía cạnh mới.

Kim Thái Hanh bình thường ở trước mặt cậu ôn nhu ôn hòa, nhưng hôm nay anh mấy lần lại nói với giọng điệu mỉa mai.

Quả nhiên mèo không chỉ thích là nũng mà còn kiêu ngạo.

Điền Chính Quốc mỉm cười đưa tay tóm lấy con hổ chanh, kéo anh đến bên cạnh, ngồi xuống cùng Chiêu Chiêu, nói: "Alaska thuộc về người khác, nhưng con hổ thuộc về chúng ta."

Cậu trải cuốn sách ra, Chiêu Chiêu bò qua theo, nằm trên bụng Điền Chính Quốc, chuyên tâm nhìn tranh vẽ.

Tuy chưa biến thành hổ con nhưng đứa bé vẫn mềm mại đáng yêu, có mùi sữa, trắng nõn mềm mại, nhìn như một chiếc bánh bao nhỏ.

Kim Thái Hanh dựa vào trên giường, dang rộng hai tay đặt sau đầu Điền Chính Quốc, để cậu dựa vào mình một cách thoải mái.

Điền Chính Quốc vươn cổ, bỏ qua nội dung đã quay phim, bắt đầu đọc sách tranh từ phía sau.

Trong khi Tiểu Sài đang chiến đấu với những kẻ bán chó thì nhân vật chính đang tìm kiếm chó khắp nơi.

Anh ta dán thông báo, hỏi thăm hàng xóm và tìm kiếm ở mấy khu thức ăn cho chó trong khu vực hàng ngày sau khi tan sở nhưng không tìm thấy gì.

Nhân vật chính định cuối tuần đi thử vận ​​may ở trạm cứu hộ chó hoang, có thể Tiểu Sài sẽ được người ở trạm cứu hộ nhặt được.

Nhưng cuối tuần đến, bạn gái tới cửa, nghe được nhân vật chính đi tìm Tiểu Sài nên không thể đi cùng, cô ấy rất không vui, hai người bắt đầu tranh cãi.

Bạn gái dừng lại trước cổng và nói với nhân vật chính rằng nếu hôm nay nhân vật chính bước ra khỏi nhà thì họ sẽ chia tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro