66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật chính cùng bạn gái cãi nhau ở cửa, cuối cùng bạn gái bắt đầu khóc, nhân vật chính mủi lòng dỗ dành bạn gái ngồi trong phòng.

Kết quả cuối cùng nhân vật chính cuối tuần này không đi tìm Tiểu Sài.

Sau khi Tiểu Sài trốn thoát khỏi người buôn chó, nó không bao giờ dám quay trở lại, cũng không bao giờ gặp lại đứa trẻ đã cho mình ăn, không có nguồn thức ăn thường xuyên, chú chó con lại bắt đầu cuộc sống lang thang.

Trong chuyến lang thang của mình, Tiểu Sài đã gặp những người tốt như những đứa trẻ đã cho nó ăn và những người xấu như những người buôn chó. Nó lén uống nước rỉ ra từ vòi chữa cháy, bị người đứng gần nhìn thấy, người này lập tức gọi ban quản lý thành phố đến tắt vòi cứu hỏa, ông già nhặt ve chai đưa cho nó một nửa cái bánh bao và để nó sốngtrong túp lều của mình, nó cũng bị lũ trẻ con không lớn không nhỏ ném đá.

Nó còn gặp một nhóm chó hoang khác, hỏi nó có muốn gia nhập bọn chúng không, nhưng Tiểu Sài từ chối, nó vẫn muốn từ từ tìm đường về nhà.

Dù lang thang bên ngoài nhưng từ tận đáy lòng, nó vẫn có cảm giác mình là một con chó có gia đình.

Những con chó tốt bụng này khác với những con chó hoang từng ức hiếp nó trước đây, chúng để lại thức ăn cho nó trong vài ngày rồi mới rời đi.

May mắn thay, thế giới rất rộng lớn, trên bầu trời có chim và mây trắng đi cùng, nó cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó để ăn, Tiểu Sài thông minh trải qua khoảng thời gian này một cách an toàn, và kỹ năng sinh tồn của nó ngày càng thành thạo.

Tác giả sách tranh thuật lại cuộc đời lang bạt của Tiểu Sài bằng hình ảnh và chữ viết, nội dung chi tiết, Điền Chính Quốc nói rất lâu về nó, thấy thời gian càng ngày càng muộn, đã qua thời gian trẻ con nên đi ngủ.

Chiêu Chiêu vẫn nằm trong ngực cậu, đôi mắt đen to tròn nhìn hình ảnh trong sách, vẻ mặt không hề buồn ngủ.

Cậu vừa kể về trải nghiệm đáng thương của Tiểu Sài, Chiêu Chiêu lặng lẽ rơi nước mắt, đôi mắt như được rửa qua nước.

Kim Thái Hanh nhìn thời gian, liền ngắt lời, nói: "Đã đến giờ đi ngủ."

Chiêu Chiêu nắm lấy quần áo của Điền Chính Quốc, ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, đôi mắt ươn ướt đầy cầu xin.

Nhưng là một người cha nguyên tắc, Kim Thái Hanh khá cứng rắn trong việc giáo dục con cái nên anh kiên quyết không đồng tình với việc trẻ thức khuya.

Chiêu Chiêu thấy "làm ơn" không có tác dụng, nhóc bĩu môi không vui.

Điền Chính Quốc nhanh chóng đứng ra hòa giải: "Chiêu Chiêu muốn biết rốt cuộc Tiểu Sài có về nhà không?"

Chiêu Chiêu liều mạng gật đầu.

Cậu nhìn vào độ dày của cuốn sách tranh và thấy rằng vẫn còn một đoạn nữa mới kết thúc, nhưng cuộc sống lang thang của Tiểu Sài đã sắp kết thúc rồi. Điền Chính Quốc ra hiệu cho anh bình tĩnh và tiếp tục đọc sách cùng Chiêu Chiêu.

Tiểu Sài lang thang một hồi, tuy gặp nguy hiểm mấy lần nhưng vẫn an toàn sống sót, một ngày nọ, hắn vẫn ra ngoài tìm thức ăn, tìm kiếm một lúc vẫn không có kết quả, bỗng nhiên hắn gặp một cô gái.

Khi cô gái nhìn thấy Tiểu Sài, cô ấy rất ngạc nhiên và nói: "Trời ơi, tại sao một Shiba Inu dễ thương như vậy lại đi lang thang?"

Tiểu Sài không thể đoán được ý định của cô gái, cảnh giác nhìn cô gái trước mặt. Nó bây giờ đã biết con người có người tốt và có người xấu, giống như chó có chó tốt và chó xấu, người tốt sẽ cho nó ăn, kẻ xấu sẽ bắt nạt nó.

Cô gái giận dữ nói rằng chắc chắn người chủ vô trách nhiệm khác đã bỏ rơi con thú cưng. Cô lấy thức ăn cho chó từ trong túi mang theo ra, đặt trước mặt Tiểu Sài, nhẹ nhàng cho chó con ăn.

Sự cảnh giác khiến Tiểu Sài do dự một lúc, nhưng cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn, nó cúi đầu ăn, lúc này Tiểu Sài nghe thấy cô gái nói: "Mày theo tao đến trạm cứu hộ nhé?"

Điền Chính Quốc dừng lại ở đây và nói với Chiêu Chiêu: "Sau đó, Tiểu Sài theo chị gái xinh đẹp đến trạm cứu hộ. Chúng ta sẽ đọc phần còn lại của câu chuyện vào một ngày khác."

Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm khi biết chó con đã được cứu, nhóc hiểu nếu trì hoãn thêm nữa, cha nhóc sẽ thực sự tức giận, nhóc nhanh chóng nằm xuống giường, kéo chăn qua rồi nhanh chóng nằm ngửa xuống. Nhóc dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy góc chăn, nhắm chặt mắt lại, ra hiệu rằng mình sắp đi ngủ.

Điền Chính Quốc bị một loạt hành động của đứa trẻ chọc cười, cậu nhìn anh: "Nhìn xem, anh dọa con rồi."

Kim Thái Hanh cũng cười lắc đầu, đưa tay tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn ngủ ấm áp mờ ảo.

Quả thực đã muộn, Chiêu Chiêu vừa chạm vào giường liền ngủ,
cậu nhẹ nhàng đứng dậy, muốn xuống giường trở về phòng.

Kim Thái Hanh tóm lấy, dùng bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cậu, thấp giọng nói: "Ở lại đi."

Có lần anh mời Điền Chính Quốc ở trong phòng ngủ chính, nhưng lúc đó hai người đang trong giai đoạn chuẩn bị và có chút khó xử với nhau nên cậu đã từ chối. Trong khách sạn Điền Chính Quốc và hai cha con đã từng nằm chung một giường, ngủ một đêm.

Bây giờ Kim Thái Hanh lại lên tiếng nói cậu ở lại.

Điền Chính Quốc giật mình, động tác chậm lại, chậm rãi nằm xuống.

Dưới ánh sáng mờ ảo, khóe miệng Kim Thái Hanh lặng lẽ nhếch lên.

Anh nằm xuống giống như Điền Chính Quốc, nhưng không buông tay cậu ra, hai người lớn bảo vệ đứa trẻ ở giữa nhưng vẫn nắm tay nhau.

Kim Thái Hanh gần đây ngày càng yêu thích hành vi của học sinh tiểu học này, Điền Chính Quốc không còn cách nào khác nên kệ, hoàn toàn không biết rằng mình đang dung túng cho Kim Thái Hanh.

Anh nắm tay Điền Chính Quốc không chịu buông ra, không đành lòng ngủ, nghiêng người chạm trán nói chuyện riêng.

Chiêu Chiêu ngủ say đến nỗi không nghe thấy tiếng hai người lớn nói.

"Cuốn truyện đó không giống văn học thiếu nhi chút nào." Kim Thái Hanh hạ giọng nói.

Vừa rồi Điền Chính Quốc đang kể chuyện, Chiêu Chiêu đã rơi nước mắt mấy lần, Kim Thái Hanh dùng khăn giấy lau mặt cho đứa trẻ, nhưng anh cũng không phớt lờ cậu.

Điền Chính Quốc cũng có những thăng trầm cảm xúc rất lớn.

Cậu không phải là một đứa trẻ có thể tùy ý phát tiết, lộ ra là giọng nói của cậu khi đọc có chút căng thẳng.

Kim Thái Hanh nghe thấy.

Cậu không ngờ Kim Thái Hanh lại đem chủ đề này quay lại truyện tranh, còn nhỏ giọng nói: "Tôi vốn không có nói là văn học thiếu nhi."

Điền Chính Quốc chưa bao giờ đọc kịch bản phim, khi Bùi Lăng đưa nguyên tác cho cậu, anh ta chỉ nói rằng đó là một câu chuyện cảm động mà trẻ em có thể đọc, giờ nghĩ lại, Bùi Miêu Miêu quả thực đang gạt người.

Có lẽ là bởi vì trải qua tuổi thơ, câu chuyện này đã đâm vào tâm cậu, có lúc cậu cảm thấy mình là nhân vật chính trong sách, có lúc lại cảm thấy mình là... cún con.

Mọi người đều có thể là Tiểu Sài, lang thang một mình trên thế giới.

Điền Chính Quốc giật mình trước cảm xúc văn chương và nghệ thuật của chính mình, nghĩ rằng mình chắc đã hơi kiêu ngạo, ngượng ngùng muốn rút tay ra khỏi Kim Thái Hanh.

Nhưng anh không buông ra, ngược lại nắm lấy ngón tay Điền Chính Quốc, hôn lên cổ tay cậu.

Môi anh vừa chạm vào mạch máu ở cổ tay, nhiệt độ theo máu lan ra khắp cơ thể.

Điền Chính Quốc cảm giác toàn thân như bị điện giật, vội vàng thu tay lại.

Phạm vi chuyển động của cậu hơi lớn, làm xáo trộn Chiêu Chiêu đang ngủ, nhóc trở mình trong giấc ngủ.

Hai người không dám cử động hay nói chuyện nữa, nhưng hơi thở của nhau có hơi nặng nề.

Kim Thái Hanh trong lòng mắng chính mình, chỉ hôn lên cổ tay Điền Chính Quốc đã khiến cậu bất an, đây là cầm thú vô tội đấy à?

Anh ước gì Điền Chính Quốc sẽ lại cảnh cáo tán đả bình tĩnh lại, nhưng cậu lại không nói gì.

Điền Chính Quốc nắm tay mình, nhìn anh.

Kim Thái Hanh cảm thấy nếu cậu cứ tiếp tục nhìn như vậy, anh sẽ phải tắm nước lạnh mất, đưa tay tắt đèn đầu giường một cái, khàn giọng nói: "Đi ngủ."

Trong bóng tối, cậu chạm vào chỗ anh vừa hôn, nói: "Ngủ ngon."

Điền Chính Quốc đêm đó ngủ không ngon.

Không phải cái gì khác, chính là cậu có một giấc mơ, mơ thấy trong truyện tranh, nhưng con chó con kia không còn là Tiểu Sài nữa mà thay vào đó là... một con chó Alaska to lớn.

Giấc mơ này kinh hoàng đến nỗi cậu phải thức dậy sớm.

Dù sao dạo này có rất nhiều việc xảy ra, không bằng đi làm sớm một chút cũng được.

Việc quay phim đã bị tạm dừng, các cảnh quay của Chiêu Chiêu đã hoàn thành, đứa trẻ không cần phải đến đoàn làm phim nữa, Kim Thái Hanh và Chiêu Chiêu đã trở lại cuộc sống bình thường.

Đoàn phim đang bận rộn ở đó.

Sự việc ngày hôm qua lập tức được đăng lên weibo, mọi người đều kinh ngạc, tại sao bộ phim này lại xảy ra chuyện nữa rồi?

Nhưng lần này đột nhiên xảy ra chuyện, bọn bôi đen chưa kịp phản ứng thì thủy quân đã chiếm lĩnh dư luận.

"Thật đáng thương, đoàn phim này phạm Thái Tuế rồi à."

"Phạm Thái tuế là qq gì? Giống như là kẻ xấu bị nhắm tới vậy."

"Còn có người bị thương? Đây có phải là vụ án hình sự không?"

Trên mạng tràn ngập bình luận, cho rằng ê-kíp thật đáng thương, lúc này, tài khoản chính thức của ê-kíp đã đứng ra đăng tải bức ảnh chú Shiba Inu bé nhỏ đang chạy dưới nắng kèm theo dòng chữ: "Mặc dù còn rất nhiều khó khăn nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc!"

Bùi Lăng đi đầu chia sẻ, những người bạn cũ trong ngành của anh cũng đứng ra đăng lại để ủng hộ, khiến bài đăng này trở thành hot search.

Bài đăng trên weibo này tràn ngập những bình luận của cư dân mạng động viên đoàn phim, mong đoàn phim không ngừng quay mà tiếp tục làm phim, đến rạp ủng hộ linh tinh.

Đương nhiên không thể tin tất cả lời nói của cư dân mạng, dù thời điểm đó có đi xem phim hay không cũng không quan trọng, ít nhất thì hướng đi của dư luận đang được dẫn đi đúng hướng.

Nhân viên bị thương đã được phỏng vấn sau khi băng bó cánh tay, anh ấy mô tả cảnh tượng thật ly kỳ và đoàn làm phim vô cùng đoàn kết.

Dù sao thì cũng đã thổi bộ phim nổi lên lần nữa.

Đoàn làm phim lần này tổn thất rất lớn, thiết bị cần phải thay thế, hơn nữa tiến độ hiện tại bị đình chỉ, tiền mỗi ngày đều bị tiêu tốn, chưa kể áp lực phòng vé cuối cùng, thậm chí còn phải sắp xếp hợp lý chi phí sản xuất hay giảm chi phí.

Vào lúc này, trên mạng lại có một tin tức khác nói rằng một công ty bất động sản đã đầu tư thêm vào phim của Tiểu Sài, giải quyết được nhu cầu cấp thiết của đoàn làm phim.

Tài khoản chính thức của công ty bất động sản đã chuyển tiếp hình ảnh của Tiểu Sài và nói: "Cố lên chó nhỏ! Hãy trừng phạt kẻ xấu một cách nghiêm khắc và phát huy năng lượng tích cực. Chúng tôi đang đợi bạn ở rạp chiếu phim!"

Mọi người đều nói ngành bán nhà đang lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh, truyền hình, đúng là tín hiệu khó lường.

Điền Chính Quốc không có thời gian quan tâm đến chuyện này, sau khi xác định dư luận trên mạng tương đối hài hòa, cậu đóng trang web lại.

Cảnh sát tiếp tục truy lùng Trương Khánh Vân, ngoài làm việc trong đoàn phim, người đàn ông này không có quan hệ gì với các nhà sản xuất phim, họ vẫn không biết động cơ của anh ta là gì.

Điền Chính Quốc xem thông tin của Trương Khánh Vân, anh ta đúng như người phụ trách tổ chức bảo vệ động vật đã nói, anh ta có khuôn mặt bình thường, nếu bị ném vào đám đông sẽ không thể nhận ra.

Trương Khánh Vân mất cha mẹ khi còn là một thiếu niên, bỏ học và làm việc bất hợp pháp để nuôi sống bản thân, anh ta đã làm việc ở hầu hết mọi công việc, chẳng trách cũng quen thuộc với thợ điện. Sau đó anh ta bước chân vào ngành thú cưng và làm việc thường xuyên ở các thẩm mỹ viện và bệnh viện.

Cậu lâm vào trầm tư, đột nhiên hỏi đồng nghiệp bên cạnh: "Người này trước đây từng nuôi chó sao?"

Đồng nghiệp sửng sốt, đang tìm kiếm manh mối trong tài liệu điều tra, cuối cùng lật ảnh chụp màn hình cho cậu xem: "Thực sự đã nuôi một con. Đây là ảnh trên tài khoản xã hội của anh ta."

Điền Chính Quốc liếc nhìn và nhìn thấy Trương Khánh Vân trong bức ảnh đang ôm một con chó lớn màu vàng và cười toe toét vui vẻ.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro