88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóe môi Điền Chính Quốc hơi nhếch lên, nói: "Đừng tưởng nịnh nọt có thể tăng lương."

Vệ sĩ vẻ mặt nghiêm túc đáp lại: "Tôi nói thật đấy." Nói xong, anh ta lùi vào góc và ẩn mình.

Cậu cười cười, không thèm để ý nữa, dù sao cũng không sợ bị theo dõi, tiếp tục đi làm.

Sau khi đến đơn vị Điền Chính Quốc vẫn tiếp tục làm việc như thường lệ, hoàn toàn làm theo lời nói của các vệ sĩ, giả vờ như họ không tồn tại.

Đang làm việc giữa chừng, Bạch Dụ đột nhiên đi tới, nghi hoặc nói nhỏ: "Sao tôi cảm thấy bên ngoài có gì đó không đúng?"

Cậu bình tĩnh hỏi: "Sao thế?"

Bạch Dụ sờ sờ cằm: "Hình như bên ngoài có rất nhiều người."

Điền Chính Quốc nghĩ thầm, cậu luôn được cho là có trực giác mạnh mẽ, kỳ thật người có trực giác mạnh nhất chính là Bạch Dụ, Bạch Dụ ngồi trong văn phòng có thể phát hiện ra động tĩnh bên ngoài.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ nói: "Bên ngoài đều là vệ sĩ của tôi."

Những người mặc đồ đen đó không có cách nào vào được đồn cảnh sát nên phải tìm một nơi trú ẩn bên ngoài.

Sau khi nghe cậu kể xong, Bạch Dụ nhìn với ánh mắt thần kỳ: "Bây giờ tôi phải lau mắt mà nhìn rồi, cậu thế mà còn có vệ sĩ tư, cảm giác như hoàng tử Dubai vậy."

Điền Chính Quốc nghiêng người liếc anh ta một cái: "Muốn vệ sĩ không? Tôi cho anh mấy người."

"Aii, đúng là có tiền, vệ sĩ mà còn có thể cho." Bạch Dụ vội vàng xua tay, "Quên đi, tôi chịu không nổi, nhưng nếu cần, cậu có thể nhờ tôi bảo vệ cậu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, không bằng cho tôi kiếm thêm thu nhập."

Càng nói càng thái quá, Điền Chính Quốc sắc mặt nghiêm túc cảnh hồ ly Bạch Dụ: "Nhân viên chính phủ không được phép kiếm thêm thu nhập."

Cậu đã nói với Bạch Dụ về việc chó rừng chặn đường, Bạch Dụ than thở rằng nếu có mặt, có thể lần ra đường thoát của chó rừng.

Điền Chính Quốc lắc đầu, mấy con chó rừng đó quá nhiều, bắt một con còn có con khác. Mấu chốt vẫn là phải coi thái độ Lạc Thành, Lạc Thành xui khiến đàn chó rừng quấy rối, loại quấy rối nhỏ này sẽ cuồn cuộn không dứt, cho dù có bị bắt giam mấy ngày cũng sẽ được thả ra.

Điền Chính Quốc không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng cậu cảm thấy Lạc Thành sẽ không bỏ cuộc và chắc chắn sẽ ấp ủ thời cơ để làm điều gì đó lớn lao.

Kim Thái Hanh cũng không ăn chay, nhiều chỗ chèn ép Lạc Thành, khiến cuộc sống của anh ta không hề dễ dàng.

Nhưng Điền Chính Quốc không biết những chuyện này, cậu chỉ biết Kim Thái Hanh gần đây rất bận rộn. Vì không cần phải giấu cậu nữa, anh để trợ lý Kiều công khai đảm nhận công việc, rảnh rỗi thường xuyên đến công ty và về nhà, thỉnh thoảng anh sẽ đích thân đến công ty bất động sản để bàn bạc đối sách với quản lý cấp cao của công ty.

Điền Chính Quốc không có can thiệp vào sự nghiệp của anh, chỉ có thể giúp anh chơi với Chiêu Chiêu vào ban đêm, để anh yên tâm đi làm.

"Tôi nhất định phải đưa con hồ ly nhỏ ra khỏi thành phố này." Kim Thái Hanh sau giờ làm việc từ tầng ba đi xuống, nhìn thấy Điền Chính Quốc đang dỗ Chiêu Chiêu ngủ, anh buồn bực nói: "Lúc trước là tôi cảm thấy không có thời gian chăm sóc đứa bé, mới rời khỏi tiền tuyến của công ty, nhưng con hồ ly nhỏ đó lại đi tìm tôi kiếm chuyện."

Chó rừng đến gặp riêng Điền Chính Quốc, điều này tương đương với việc tuyên bố rằng chúng đến đây vì Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc vỗ vỗ vai anh, thản nhiên nói: "Không sao đâu, hiện tại anh không ở một mình, chẳng phải còn có em sao? Em có thể giúp một chút."

Kim Thái Hanh cảm động kéo cậu lại gần, hôn lên môi rồi nói: "Vợ anh thật tốt bụng, trong khoảng thời gian này em hãy cố gắng nhé, sau khi anh dọn con hồ ly nhỏ đó xong, anh sẽ đưa em và Chiêu Chiêu đi ra ngoài chơi cùng nhau."

Dù có ra ngoài chơi với cậu hay không thì cũng không sao, cậu nhắc nhở Kim Thái Hanh một điều khác: "Dù thế nào đi nữa, trước khi Chiêu Chiêu tốt nghiệp thì tốt nhất anh nên sắp xếp thời gian."

Anh ôm Điền Chính Quốc, thở dài một hơi: "Anh đương nhiên nhớ rõ chuyện này. Hổ nhỏ của anh sắp tốt nghiệp mẫu giáo, anh sẽ nhanh chóng thu dọn Lạc Thành, cùng Chiêu Chiêu trải qua kỳ nghỉ hè thật tốt."

Chiêu Chiêu sắp tốt nghiệp mẫu giáo và sẽ vào tiểu học sau kỳ nghỉ hè. Chiêu Chiêu khác với những đứa trẻ khác, nhóc có rất nhiều vấn đề cần giải quyết trước khi đến trường.

Nghĩ tới đây vẻ mặt Kim Thái Hanh có chút u ám, Điền Chính Quốc biết trong lòng anh lo lắng, nói: "Chiêu Chiêu đã vui vẻ hơn trước rồi, tin tưởng sẽ càng ngày càng tốt."

Anh dán vào mặt cậu thở dài: "Đúng vậy, sau khi em tới Chiêu Chiêu đã thay đổi rất nhiều."

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, thời gian không chờ đợi ai, Chiêu Chiêu sẽ sớm trở thành một đứa trẻ lớn.

Dù là về thể chất hay tâm lý, Chiêu Chiêu đều không theo kịp sự phát triển của tuổi tác.

Điền Chính Quốc suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh cứ nói Chiêu Chiêu có rào cản ngôn ngữ, vậy thực ra nhóc có thể nói chuyện sao?"

Có nhiều lúc cậu thắc mắc liệu Chiêu Chiêu có khiếm khuyết về thính giác hay ngôn ngữ hay không, nhưng Kim Thái Hanh luôn khẳng định rằng đó là việc Chiêu Chiêu ngại nói chứ không phải chứng mất ngôn ngữ bệnh lý.

Kim Thái Hanh thấp giọng nói: "Chiêu Chiêu có thể phát âm, mọi mặt công năng đều tốt, nhưng lại không chịu nói. Thỉnh thoảng trong trường hợp khẩn cấp nó sẽ gọi bố, nhưng thường thì vẫn im lặng không rên một tiếng."

Điền Chính Quốc đã kết hôn lâu như vậy và chưa từng nghe Chiêu Chiêu nói.

"Em có nhớ lần nó biến thành một con hổ và tru lên ở đó không?"

Lúc này Điền Chính Quốc mới nhớ ra có lần Chiêu Chiêu bắt chước con hổ trên TV gầm lên" ngao ngao ngao", điều đó có nghĩa là dây thanh quản của nó không có vấn đề gì cả. Đáng tiếc là khi biến thành hình dạng con người lại không muốn nói chuyện.

Nếu tiếp tục trì hoãn như thế này chắc chắn sẽ gây bất lợi sau khi đi học.

"Dù thế nào đi nữa, tốt nghiệp mẫu giáo là điều đáng ăn mừng. Trước hết để đứa nhỏ vui vẻ đã" Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh gật đầu, cúi người tìm cậu an ủi.

Hai người dựa vào nhau hôn môi, Kim Thái Hanh ngày càng trở nên gắn bó hơn kể từ lần cuối cùng anh bắt đầu một chương mới trong cuộc đời vợ chồng của họ. Chỉ cần ở một mình với Điền Chính Quốc, anh sẽ luôn bám lấy  để ôm ấp hôn hít, giống như một viên kẹo mạch nha.

Đôi khi Điền Chính Quốc khó chịu từ chối, anh liền biến thành một con hổ lớn bò vào vòng tay của cậu, giả làm một con mèo nói rằng muốn vuốt ve và ôm cậu.

Điền Chính Quốc sau đó mới nhận ra Kim Thái Hanh làm nũng đúng là không có điểm mấu chốt, ngay từ đầu ai đã dè dặt và khẳng định mình không phải là thú cưng?

Hôm nay cũng vậy, Kim Thái Hanh vừa hôn cậu liền đè xuống thảm.

Dù sao anh ban ngày làm việc mệt mỏi nên làm một hiệp liền ôm Điền Chính Quốc ngủ thiếp đi, có lẽ vì muốn tìm một tư thế thoải mái hơn nên đã biến thành một con hổ lớn.

Cậu không khỏi dở khóc dở cười khi nhìn thấy anh ủn vào vòng tay mình ngay cả trong giấc ngủ.

Vừa mới vận động là thời điểm nhạy cảm, không có quần áo ngăn cản, cảm giác chạm vào lông hổ càng chân thực hơn. Điền Chính Quốc đỏ mặt, giúp con hổ lớn kéo đôi tai dưới đầu của anh ra, sau đó xoa xoa vuốt ve để anh có thể ngủ thoải mái hơn.

Sau đó, cúi người hôn lên chiếc mũi đen tinh xảo của con hổ, ôm con thú bông lớn vào lòng ngủ.

Con hổ khụt khịt, nhắm mắt lại ngân nga hài lòng.

Mắt thấy Chiêu Chiêu sắp tốt nghiệp, cả nhà đều rất hồi hộp. Trường mẫu giáo đang chuẩn bị cho một chương trình lớn và hy vọng mọi đứa nhỏ đều có thể biểu diễn trên sân khấu.

Chiêu Chiêu tuy không biết hát nhưng vẫn có thể nhảy cùng cô nên mỗi tối ở nhà nhóc đều xoắn qua xoắn lại với Maomao.

Thấy chủ sung sướng thế, con vịt cùng kêu quạc quạc và vặn vẹo.
Điền Chính Quốc quan sát một lúc, cảm thấy tài năng nhảy múa của con vịt còn tốt hơn con hổ nhỏ.

Nhưng không biết nhảy cũng không sao, vui vẻ là được.

Kỳ thực, nếu không tính đến Lạc Thành, cuộc sống vẫn rất bình yên. Nhưng gậy thọc cứt chính là như vậy, khi bạn gần như quên mất, anh ta sẽ xuất hiện trước mặt bạn để tăng sự hiện diện.

Điền Chính Quốc ngày hôm đó tan sở như thường lệ, trên đường về nhà, nhìn thấy một người đang ngồi trên chiếc ghế đá ven đường. Người đàn ông đó còn rất trẻ, mặc áo sơ mi màu xám nhạt, kiểu tóc sành điệu, đôi mắt thon dài, chiếc cằm nhọn, đang mỉm cười nhìn về phía cậu.

Điền Chính Quốc không ngờ lại gặp được người này, kinh ngạc nhướng mày.

Ở ven đường chờ đợi chính là hồ ly Lạc Thành.

Cậu tiến lên chủ động hỏi: "Đã tìm được nhà ở chưa?"

Lần đầu gặp nhau, Lạc Thành giả làm người tìm nhà, hỏi đường Điền Chính Quốc, sau đó trong bữa tiệc, hai người vội vàng gặp nhau, không nói chuyện với nhau.

Điền Chính Quốc vừa đứng yên trước mặt Lạc Thành, bảy tám bóng đen lập tức xuất hiện sau lưng, bao vây hai người.

Người đàn ông mặc bộ đồ đen nói: "Phu nhân hãy cẩn thận, chúng tôi sẽ đối phó với người này."

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu quên mất có một nhóm vệ sĩ đang đi theo mình.

Lạc Thành nhìn những bộ đồ đen kia cười lớn, giơ tay tỏ ra yếu đuối: "Tôi chỉ có một người thôi, nói thật, tôi có thể còn không thể đánh lại cảnh sát Điền."

Không phải không thể, là chắc chắn không đánh lại, Điền Chính Quốc nhìn thực lực của Lạc Thành, quay người nói với vệ sĩ bên cạnh: "Không sao đâu, mấy anh có thể rời đi trước, để tôi nói với cậu ta."

Các vệ sĩ đã do dự.

Cậu rất bất đắc dĩ: "Thật sự không có chuyện gì, có chuyện gì thì mấy anh lại ra."

Những người mặc vest đen chậm rãi di chuyển sang một bên, nhưng không rời đi mà xếp hàng và đứng canh gác từ xa.

Lạc Thành nhìn thấy cảnh này vẫn tiếp tục cười: "Có vẻ như Kim tiên sinh rất quan tâm đến phu nhân."

Điền Chính Quốc bình tĩnh nói: "Này không phải tự nhiên sao? Vợ chồng chính là như vậy."

Lạc Thành lần nữa thừa nhận thất bại: "Được rồi, người độc thân không hiểu được." trên mặt  vẫn giữ nụ cười, "Thực xin lỗi, lần trước yến hội lần trước đã không thể chiêu đãi anh tốt."

Điền Chính Quốc cũng không phải ngu ngốc, lần trước đột nhập phòng tiệc có lẽ đã gây ra khá nhiều náo động, Lạc Thành nhất định là có tâm trạng đi xem kịch.

Cậu không muốn nhắc tới những chuyện đó, liền nói với Lạc Thành: "Đó là chuyện quá khứ, sao hôm nay cậu lại tới tìm tôi?"

Lạc Thành xòe tay: "Không có gì nghiêm trọng đâu, tôi chỉ muốn nói chuyện với Hổ phu nhân thôi."

Anh ta nhìn Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới, nheo mắt cười: "Nói thật, khi biết được mối quan hệ của anh và Kim tiên sinh, tôi rất sốc. Không ngờ Kim tiên sinh lại có sở thích độc đáo, bạn đời thế mà lại là cảnh sát."

Những lời này nghe có vẻ thực chói tai, Điền Chính Quốc nhìn Lạc Thành: "Cảnh sát thì sao? Cảnh sát không thể kết hôn?"

Lạc Thành lắc đầu cười như hồ ly – câu tôi vốn chính là hồ ly: "Chỉ là khá ngoài dự đoán, tôi muốn nhắc nhở cảnh sát Điền."

Anh ta ngồi trên ghế đá, nghiêng người về phía trước, vẻ mặt có hơi khinh thường: "Đừng thiếu cảnh giác chỉ vì anh là cảnh sát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro