89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc nghe Lạc Thành nói, liền trực tiếp hỏi cậu ta: "Ý của cậu là? Cậu muốn tấn công cảnh sát?"

Lạc Thành lại giơ tay tỏ vẻ yếu đuối: "Không, không, tôi sao dám."

Điền Chính Quốc không tin cậu ta đang giả vờ yếu đuối, nói: "Cậu đang nói cái gì vớ vẩn vậy? Nói thật, tôi khinh thường loại người như cậu, không thể trực tiếp chiến đấu thì sẽ nghĩ ra đường ngang ngõ tắt. "

Cậu nhìn Lạc Thành: "Sở dĩ cậu đến tìm tôi là vì không lấy được gì từ Kim Thái Hanh. Điều này tương đương với việc nói rằng cậu không bằng Kim Thái Hanh."

Vẻ mặt Lạc Thành rốt cuộc thay đổi, mặt cậu ta đen lại.

Nụ cười trên mặt hồ ly biến mất, cậu ta nói: "Không hổ là bạn đời. Anh cũng có cái tính ngạo mạn như con hổ kia."

Điền Chính Quốc ngây người, nghĩ dì nào trên đường cũng nói anh hòa ái dễ gần, nhưng cũng có một ngày bị người tôi nói là ngạo mạn.

Chỉ có những đứa trẻ hư phạm tội mới cảm thấy anh không dễ ở chung.

"Yên tâm, bên cạnh anh như một cái thùng sắt, tôi sẽ không tìm phiền toái." Lạc Thành nói: "Nhưng chỉ cần có thể đạt được mục đích, tôi không ngại dùng bất kỳ thủ đoạn nào."

Cậu ta nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, trên mặt lại nở nụ cười: "Anh có thể suy nghĩ từ góc độ của tôi, tôi đến thành phố này, muốn bén rễ ở đây, nhưng lại không muốn trở thành tiểu đệ của Kik tiên sinh. Tôi không còn cách nào khác đành phải dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó, ai bảo Kim tiên sinh lại trở thành chướng ngại vật chứ?"

Điền Chính Quốc bị từ "chướng ngại" làm cho bật cười: "Đừng nói với tôi điều này, kể cho tôi nghe mấy thứ thương trường của mấy người cũng vô ích." Cậu chỉ vào mãnh nam mặc vest đen bên cạnh, " Cậu không thể chạm vào tôi, cần gì phải tới tìm tôi."

Lạc Thành nhún nhún vai: "Nói chuyện phiếm với anh một chút, tôi mới tới thành phố này, không có nhiều bạn bè, tôi cảm thấy anh khá thú vị." Vừa nói cậu ta vừa sờ mũi, "Ngoại trừ mùi hơi khó ngửi chút."

Đầy mùi hổ, gần đây ngày càng dày đặc hơn.

Đúng là làm khó cậu ta, cái mũi chịu không nổi còn cố ý tới tìm ngược.

"Dù sao cũng cảm ơn đã nói chuyện với tôi để giết thời gian." Lạc Thành nói rồi đứng dậy, nhìn dáng vẻ là muốn rời đi.

Điền Chính Quốc lúc này mới động đậy, vẫy tay với vệ sĩ bên cạnh, đám vệ sĩ lập tức vây quanh cậu ta.

Lạc Thành cảm giác được có chút không đúng, cảnh giác hỏi: "Anh định làm gì?"

Điền Chính Quốc cười: "Chỉ cho cậu uy hiếp tôi mà không cho tôi ra tay với cậu sao."

Cậu khoanh tay nói: "Cậu nói tôi kiêu ngạo, vậy tôi sẽ cho cậu thấy. Muốn trách thì trách mình tự đưa tới cửa, không đánh thì đúng là lỗ."

Trên mặt Lạc Thành lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu ta đã điều tra Điền Chính Quốc, cùng cậu tiếp xúc hai lần. Cậu ta cho rằng Điền Chính Quốc là người ngay thẳng và cứng nhắc nên không khỏi chọc tức cậu để trút sự hèn nhát của mình từ chỗ Kim Thái Hanh.

Lạc Thành cười mỉa mai: "Công an nhân dân muốn đánh dân à?"

Điền Chính Quốc nhướng mày: "Ai nói tôi sẽ tự mình ra tay? Là bọn họ ra tay."

Các vệ sĩ phía sau nghe thấy lời này liền vặn cổ tay, bước về phía trước, đứng trước mặt Lạc Thành giống như một bức tường núi.

Cơ bắp và khớp xương khỏe mạnh của họ kêu răng rắc, Lạc Thành lúc này thực sự không thể cười nổi.

Điền Chính Quốc xoay người, giả vờ nhìn phong cảnh: "Các anh động thủ đi, tôi cái gì cũng không nhìn thấy."

Mãnh nam mặc đồ đen đến gần Lạc Thành, Lạc Thành nín thở cuối cùng để tránh biến thành hồ ly, nhìn thấy nắm đấm sắp rơi xuống, cậu ta vô thức nhắm mắt lại.

Một lúc sau, cơn đau như dự kiến ​​vẫn chưa tới, Lạc Thành mở mắt ra, nhìn thấy Điền Chính Quốc đang chăm chú nhìn mình.

"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ sợ đến biến hình, còn có chút cốt khí đó." Điền Chính Quốc nói với giọng giáo dục trẻ con: "Trước khi khiêu khích, cậu nên cân nhắc phân lượng của mình. Thay vì lãng phí thời gian vào những đường lối quanh co, thà suy nghĩ thật kỹ về cách đánh bại đối thủ một cách trung thực, nếu thực sự rảnh quá thì hãy quay lại đọc thêm sách đi."

Lạc Thành trừng mắt, cậu nâng cằm lên ý bảo: "Còn không đi?"

Lạc Thành lúc này mới sửa sang lại vạt áo, cố gắng giữ gìn phẩm giá cuối cùng rồi ngẩng cao đầu rời đi.

Điền Chính Quốc từ phía sau nhìn: "Hừ, tiểu hồ ly." Cậu vô tình dùng giọng điệu của Kim Thái Hanh: "Quả nhiên rất yếu ớt."

Vệ sĩ ở bên cạnh hỏi: "Phu nhân, sao anh không đánh cậu ta một trận?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không đến mức, tôi không so đo với người nhỏ tuổi."

Vệ sĩ nhìn cậu, phu nhân rõ ràng cũng rất trẻ, lại nói thì cũng không lớn hơn Lạc Thành bao nhiêu, sao lại cứ như một lão cán bộ.

"Phu nhân anh minh thần võ, có thể chinh phục kẻ địch mà không cần chiến đấu, chưa động thủ đã đọa Lạc Thành chạy." Mãnh nam đồ đen xụ mặt, thoạt nhìn đứng đắn mà giỏi giang, lại luôn có một tá lời thổi phồng không hết.

Điền Chính Quốc tiếp thu hết những lời khen ngợi, nhìn về phương xa, che giấu công lao và danh tiếng của mình: "Khi tôi trực ở văn phòng đã giáo dục không phải một trăm thì cũng năm mươi tên côn đồ nhỏ. Những con hồ ly nhỏ như thế này hoàn toàn không đủ."

Trên đường tan sở xảy ra chuyện, cậu về nhà hơi muộn.

Kim Thái Hanh đứng ở lối vào, đeo tạp dề khoanh tay chờ đợi.

"Lần sau gặp phải hồ ly, trực tiếp tấn công đừng khách khí." Anh nghiêm túc nói.

Điền Chính Quốc biết các vệ sĩ chắc chắn đã nói với anh về chuyện này, nên cậu mỉm cười nói: "Không sao đâu. Em có kinh nghiệm phong phú trong việc chiến đấu với thế lực tà ác và em sẽ không thua."

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm cậu, sau đó cười kéo vào nhà ăn cơm: "Anh biết em có năng lực, nhưng anh sẽ lo lắng."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Hù dọa đối phương một lần, hồ ly nhất định sẽ không tìm đến em nữa."

Quả nhiên đúng như cậu nói, Lạc Thành không có quấy rối anh nữa, ít nhất bên cạnh Điền Chính Quốc cũng yên bình. Nhưng cuộc chiến bên phía Kim Thái Hanh ngày càng trở nên cấp bách, mặc dù thực lực tài chính tổng thể của Lạc Thành không bằng Kim Thái Hanh nhưng chính phủ có ý định hỗ trợ dòng máu mới. Ngoài ra, do sự quấy rối gần đây của chó rừng nên đã xảy ra một số tin tức tiêu cực về bất động sản của nhà họ Kim, khó nói ai là chủ miễng đất kia sau này.

Điền Chính Quốc biết một chút về những điều này qua tin tức, nhưng Kim Thái Hanh chưa bao giờ tự mình đề cập đến chúng.

Cậu biết anh không đặc biệt quan tâm đến mảnh đất này, chỉ là không nuốt nổi cục tức này, Điền Chính Quốc không thể làm gián đoạn việc kinh doanh, ở nhà còn có việc khác phải thu xếp.

Lễ tốt nghiệp của bạn nhỏ Kim Anh Chiêu đang đến gần.

Đứa trẻ nào cũng phải biểu diễn, Chiêu Chiêu là phải nhảy trên sân khấu, là trẻ con nên mọi người không đặt kỳ vọng cao, chỉ cần có thể đi chơi cùng đội là được, nhưng thực ra giáo viên đã đến gặp riêng Kim Thái Hanh vì vấn đề này.

Giáo viên muốn anh đi tập nhảy với con mình.

Kim Thái Hanh sửng sốt, Chiêu Chiêu mỗi ngày đều vất vả vặn vẹo con vịt, anh mà tập thì còn ra gì?

Kim Thái Hanh xin thầy đệm đàn, về nhà đàn đàn cho Chiêu Chiêu nhảy, lúc này mới hiểu được vấn đề là gì.

Chiêu Chiêu không thể theo kịp các bước di chuyển, vẫn luôn chậm một bước so với nhịp điệu.

Động tác tệ thì không sao, nhưng nếu không theo kịp nhịp điệu, một nhóm trẻ sẽ cùng nhau quần ma loạn vũ.

Thế là hai người lớn bắt đầu một buổi huấn luyện ma quỷ với Chiêu Chiêu.

Điền Chính Quốc ở một bên ca hát, Kim Thái Hanh đích thân ra trận, múa trước, để Chiêu Chiêu đi theo sau.

Nhưng ngay cả như vậy, Chiêu Chiêu cũng không thể nhảy được.

Ngay cả Kim Thái Hanh cũng quen thuộc với động tác của điệu nhảy đó, động tác của Chiêu Chiêu vẫn chậm nửa nhịp.

Anh trong lòng hét lên, tại sao lại như vậy? Anh thậm chí có thể nhảy tango, tại sao khả năng phối hợp của con trai lại kém như vậy?

Dù sao con cũng là minh tinh đóng phim mà con ơi!

Nhưng Kim Thái Hanh không thể bộc lộ tâm tư trong lòng, điều này khiến đứa trẻ mất đi sự tự tin, ngồi xổm trước mặt Chiêu Chiêu, nhẹ nhàng kiên nhẫn hướng dẫn, dạy nhóc cách ghi nhớ các động tác.

Điền Chính Quốc ở bên cạnh quan sát, yên lặng đưa mắt nhìn về phía Maomao bên cạnh, ngay cả con vịt cũng có thể nhảy một điệu hoàn chỉnh, mà Chiêu Chiêu đều không thể thực hiện được...

Quả nhiên thượng đế cho tôi một cánh cửa sẽ đóng cánh còn lại. Chiêu Chiêu là một họa sĩ trẻ, nhưng số mệnh của nhóc là không thể đồng thời trở thành một vũ công.

Hồi lâu, Chiêu Chiêu bản thân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, mím môi nhìn bố với đôi mắt đẫm lệ.

Không biết nhảy, làm sao bây giờ?.

Ai da, trời ạ, Kim Thái Hanh bình thường rất nghiêm khắc với Chiêu Chiêu, nhưng anh lại cực kỳ dễ dãi con trai trong vấn đề này, nhất là khi Chiêu Chiêu đã làm việc rất chăm chỉ, vội nói: "Con không khiêu vũ nữa, ba sẽ tìm đoàn khiêu vũ ba lê Nga tới giúp con."

Càng nói càng thái quá, Điền Chính Quốc ngắt lời nói với Chiêu Chiêu: "Dứt khoát không nghe nhạc và nhịp điệu, nhắm mắt nhảy múa để hình thành ký ức cơ bắp. Đến đây, đừng nhìn người khác mà con cứ nhảy một mình, thế thì sẽ không bị ảnh hưởng đâu."

Đây là biện pháp cuối cùng nên Kim Thái Hanh không còn cách nào khác là phải làm lại.

Anh có thân hình cân đối, tay chân dài, ngay cả những điệu nhảy của trẻ con cũng được anh thực hiện một cách rất quyến rũ, thậm chí còn có thời gian nháy mắt với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc: "..."

Sau một thời gian dài luyện tập, Chiêu Chiêu cuối cùng cũng có thể nhảy theo thói quen từ đầu đến cuối, nhưng nhóc không thể nghe nhạc, vừa nghe đã loạn, Điền Chính Quốc nói nhóc tập trung vào bản thân, không xem không nghe, chỉ tập trung vào bản thân.

Tiếp theo là vấn đề quần áo, lễ tốt nghiệp tất nhiên phải long trọng hơn, phải mặc quần áo phù hợp, Kim Thái Hanh muốn đặt mua quần áo mới cho Chiêu Chiêu, nhưng gần đây bận rộn không có thời gian, cậu chủ động ra tay đảm nhận công việc.

Cuối tuần, Điền Chính Quốc đưa Chiêu Chiêu đến cửa hàng quần áo do Kim Thái Hanh chỉ định để đo kích cỡ của Chiêu Chiêu, chọn vải và đặt hàng kiểu dáng.

Thực ra cậu có chút lo lắng về thẩm mỹ của mình, nhưng Kim Thái Hanh nói rằng không thành vấn đề, khi đến thời điểm, nhà thiết kế sẽ đưa ra đề xuất, Chiêu Chiêu rất dễ thương nên dù nhóc mặc thế nào cũng sẽ đẹp.

Cửa hàng nằm trong một trung tâm mua sắm cao cấp, là thương hiệu mà Điền Chính Quốc chưa từng tiếp xúc trước đây, họ sẽ nhận đơn đặt hàng và Kim Thái Hanh là khách hàng thường xuyên.

Đương nhiên, khi vợ con ra ngoài, Kim Thái Hanh nhất định sẽ phái vệ sĩ đi theo, Điền Chính Quốc đã quen với những mãnh nam cường tráng đó, lần này dẫn theo Chiêu Chiêu, cậu nguyện ý thêm phần bảo đảm.

Cuối tuần, trợ lý Kiều đến lái xe cho họ, họ cùng nhau đi đến cửa hàng quần áo.

Gần trung tâm mua sắm đó tình cờ có một khu bất động sản mới do gia đình họ Kim phát triển, dạo này đang trong giai đoạn gây quỹ, bộ phận bán hàng rất bận rộn, có thể nhìn thấy những người trên xe đi ngang qua.

"Nhà của chúng ta bán rất chạy." Trợ lý Kiều vừa lái xe vừa khoe khoang về công ty của mình, "Đến lúc đó bắt đầu phiên giao dịch thì còn phải rút thăm, tầng nào tốt thì một giây là bán sạch."

Điền Chính Quốc và Chiêu Chiêu ngồi ở ghế sau, nghe trợ lý Kiều nói. Chiêu Chiêu không có phản ứng, dù sao nhóc còn quá nhỏ không hiểu, cậu nhìn bên ngoài tòa nhà cao tầng qua cửa sổ xe.

Thật khó để tưởng tượng rằng người đàn ông dẫn con mình nhảy múa với vịt lại có thể giàu có đến vậy.

Khi Kim Thái Hanh ở nhà hoàn toàn không có chút khí phách nào, Điền Chính Quốc mừng vì cảm giác cách xa này của anh khiến cậu cảm thấy thoải mái khi ở cùng, có lúc lại quên mất Lão Kim là đại thiếu gia một tập đoàn.

Trợ lý Kiều đậu xe ở bãi đỗ xe, từ thang máy VIP trực tiếp đưa bọn họ lên tầng, Điền Chính Quốc vừa dẫn Chiêu Chiêu tới cửa thang máy, liền có một người khác đi tới bên cạnh cậu.

Nói chính xác hơn là một người đang đẩy xe đẩy.

Điền Chính Quốc theo bản năng muốn xe đẩy đi vào thang máy trước, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, cậu sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: "Thư ký Đỗ, thật trùng hợp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro