6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh buông đũa, mắt không chớp nhìn Điền Chính Quốc ăn như hổ đói ở đối diện. Ngày thường hắn đều tiếp xúc với đại quan quý nhân quyền thế và tinh anh thương nghiệp hô gió gọi mưa, những người đó luôn ăn nói khéo léo, cử chỉ ưu nhã, ăn cái gì cũng đều là từng ngụm nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm. Hắn đã quen nhìn mấy cảnh khách sáo dối trá, lúc này Điền Chính Quốc không lễ nghi trái lại có vẻ chân thực, thậm chí còn khiến Kim Thái Hanh cảm thấy thật đáng yêu.

“Anh cũng ăn đi.” Điền Chính Quốc đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Kim Thái Hanh đã buông đũa, cậu chỉ chỉ đồ ăn trước mặt, trúc trắc nói một câu.

“Tôi no rồi, miệng em dính đồ ăn kìa.” Hắn vừa nói vừa rất tự nhiên rút khăn giấy, duỗi tay lau miệng cho cậu.

“Cảm ơn.” Điền Chính Quốc đỏ mặt nói cảm ơn, cúi đầu gần như vùi hẳn trong chén. Lúc nãy cậu vẫn còn oán giận Kim mặt than, nói chuyện không hài hước, nhưng bây giờ cậu lại nghĩ Kim Thái Hanh mặt lạnh lùng lau miệng cho mình, so với mấy người chỉ biết cợt nhả dỗ ngon dỗ ngọt thì hắn lãng mạn hơn nhiều.

Cơm nước xong, hai người dọn bàn ăn. Tuy rằng cậu không biết nấu ăn, nhưng ngày thường ở nhà cũng giúp đỡ ba mẹ làm việc nhà, cho nên làm việc cũng lưu loát. Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc cùng mình bận rộn trong nhà bếp, trong lòng rất vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là mặt liệt, không biểu hiện vui vẻ ra ngoài mặt.

Chờ đến sau khi thu dọn sạch sẽ, cậu cũng không biết mình nên làm gì nữa.

Bây giờ Điền Chính Quốc là sinh viên năm hai, lúc này đang nghỉ ở nhà, sau đó đột nhiên kết hôn với Kim Thái Hanh. Bình thường ở nhà mình thì có lẽ cậu sẽ mời bạn học đi chơi, nhưng bây giờ mới là ngày thứ hai cậu kết hôn, cậu không thể đi chơi, hơn nữa hiện nay cậu vẫn chưa xem nhà Kim Thái Hanh là nhà mình, cho nên có vẻ vô cùng câu nệ, đứng ngồi không yên không biết làm gì mới tốt.

“Anh… Anh không đi làm sao?!” Điền Chính Quốc mở lời hỏi.

“Công ty không có việc.” Kim Thái Hanh trả lời đơn giản. Thật ra từ ban đầu hắn đã định sau khi kết hôn sẽ đưa Điền Chính Quốc ra nước ngoài du lịch, hưởng tuần trăng mật, nhưng cậu đề nghị muốn làm đơn giản, cho nên Kim Thái Hanh đã hủy bỏ tuần trăng mật. Nhưng hắn lại lo lắng cậu ở một mình sẽ cô đơn nên ở nhà với cậu vài ngày, nhưng Kim Thái Hanh không thích nói chuyện khiến bầu không khí giữa hai người trở nên lúng túng.

“Dạ. Em… Em…” Điền Chính Quốc vắt óc muốn tìm đề tài, nhưng dù sao hai người chưa từng tiếp xúc, cậu cũng chỉ từng thấy Kim Thái Hanh đẹp trai trên tivi, thật sự không biết sở thích của hắn, cho nên lắp bắp nửa ngày vẫn không nghĩ ra mình nên nói cái gì.

“Trong thư phòng có máy vi tính, nếu em thấy buồn chán thì có thể lên mạng.” Kim Thái Hanh nhìn ra sự bối rối, mở miệng cắt lời cậu.

“Không… Không chán.” Điền Chính Quốc vội lắc đầu, nhưng ngay sau đó đã theo hắn đi vào thư phòng.

Trong thư phòng đặt hai giá sách rất lớn, Điền Chính Quốc đoán có lẽ là sách tài chính kinh tế, cũng không nhìn kỹ nữa. Trên bàn đặt một cái desktop và một laptop. Kim Thái Hanh nói laptop là của hắn, bảo cậu dùng desktop.

Điền Chính Quốc ngồi vào ghế, hăng hái bừng bừng mở máy vi tính, nhưng vừa khởi động xong đã thấy mấy cái phần mềm làm việc trong máy.

“Em có thể tải game về máy không?” Cậu nghiêng đầu nhìn hắn đang làm việc cách đó không xa, dò hỏi.

“Ừ.” Kim Thái Hanh gật đầu, mắt vẫn không rời màn hình.

Điền Chính Quốc lập tức tải game, cài đặt hoàn tất liền trầm mê vào game, ngay cả khi hắn rời khỏi thư phòng, cậu cũng không biết.

Lúc Kim Thái Hanh quay lại thì thấy Điền Chính Quốc vẫn chăm chú nhìn màn hình, cảm xúc lúc vui lúc giận, lúc thì khẩn trương lúc thì thả lỏng, các loại biểu cảm muôn màu muôn vẻ. Hắn tựa cửa nhìn khuôn mặt đầy sắc thái của cậu.

“Tiểu Quốc, ăn cơm.” Qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng gọi.

“A?! Tiểu Quốc… Ai?” Điền Chính Quốc ngây ngốc ngẩng đầu lên, không rõ gọi ai. Thứ nhất là vì Điền Chính Quốc đang đắm chìm trong game online, thứ hai là ở nhà ba mẹ đều gọi thẳng tên cậu, cho nên không phản ứng được. Sau đó cậu thấy hắn nhìn chằm chằm mình mới vỡ lẽ, nhanh chóng đáp lại, tắt máy vi tính rồi chạy đến trước mặt Kim Thái Hanh.

Hắn đợi cậu bước đến rồi mới xoay người đi ra.

“Tiểu Quốc… Tiểu Quốc…” Điền Chính Quốc theo sau Kim Thái Hanh lẩm bẩm cái xưng hô này mấy lần, dần dà càng cảm thấy ngọt ngào trong tim.

Kim Thái Hanh đi phía trước cũng lóe lên ý cười nhạt nhòa trong mắt.

“A! Nhiều thức ăn quá!” Sườn heo kho tàu, moo shu thịt lợn, tôm muối tiêu.. Điền Chính thức mới đến bàn ăn đã bị một bàn thức ăn thịnh soạn dọa sợ. Cùng là một bàn thức ăn, lúc sáng cậu cảm thấy vô cùng phong phú là vì lúc đó rất đói. Nhưng bây giờ bữa sáng vẫn chưa tiêu hóa xong, tuy rằng màu sắc rất đẹp, mùi thơm lan tỏa nhưng cậu thật sự không muốn ăn.

“Ăn cơm đi.” Kim Thái Hanh không để ý tới Điền Chính Quốc kinh ngạc, trực tiếp ngồi vào bàn dùng cơm trưa.

Điền Chính Quốc cũng chỉ có thể ngồi theo, nhưng vì không đói bụng, cách ăn ‘nhã nhặn’ hơn bữa sáng rất nhiều, chậm rãi đưa từng đũa từng đũa vào miệng.

“Có phải thức ăn không hợp khẩu vị không?” Kim Thái Hanh chú ý tới biến hóa của cậu, lập tức dò hỏi.

“Không phải không phải! Vì… Buổi sáng em đã ăn rất nhiều, bây giờ vẫn chưa đói, ăn không vô.” Điền Chính Quốc lắc đầu, đỏ mặt giải thích.

“Ăn không vô thì thôi, đừng miễn cưỡng.” Kim Thái Hanh cũng không ép cậu, giọng nói lành lạnh dặn dò một câu.

“Hanh…” Điền Chính Quốc cảm động không chịu nổi. Nếu cậu ở nhà, lúc ăn cơm nói sáng ăn nhiều trưa không muốn ăn, nhất định sẽ bị mẹ mắng một trận, cho nên hiện tại cậu cảm thấy chồng còn tốt hơn ba mẹ mình.

Được Kim Thái Hanh căn dặn, Điền Chính Quốc ăn xong chén cơm lập tức buông đũa. Nhưng hắn vẫn đang ăn, cậu ngồi đối diện cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn không có ý định đứng lên.

“Em về thư phòng đi, lát nữa tôi tự dọn cũng được.” Trong lúc Điền Chính Quốc không biết nên làm gì, Kim Thái Hanh đang cúi đầu ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu nói với cậu.

“Vậy em về thư phòng, anh ăn xong gọi em, chúng ta cùng dọn.”  Hắn săn sóc làm Điền Chính Quốc lại bị cảm động, nhanh chóng đứng dậy, lúc sắp đi lại quay đầu nói hai người cùng dọn bàn, sau khi Kim Thái Hanh gật đầu, cậu mới chạy lên thư phòng.

Hắn cơm nước xong không gọi cậu, tự mình thu dọn bàn ăn, xong việc lên thư phòng thì lại thấy Điền Chính Quốc đang phấn khởi chơi game, Kim Thái Hanh đến bên cạnh tiếp tục xử lý công việc.

Đến bữa tối, Kim Thái Hanh nấu nướng xong xuôi mới lên gọi cậu. Điền Chính Quốc ngẫm lại cả ngày nay chỉ ăn với chơi, thật sự còn thoải mái hơn ở nhà, đột nhiên cảm thấy kết hôn quả thật là chuyện không tệ.

Cơm nước xong, Điền Chính Quốc giúp đỡ dọn dẹp, sau đó cùng hắn ngồi sô pha xem tivi trong phòng khách. Tuy rằng Kim Thái Hanh xem thời sự khiến cậu cảm thấy rất chán, trong lòng cũng nhớ nhung game online. Nhưng cậu cũng là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, cảm thấy nếu hai người đã kết hôn, Kim Thái Hanh thành chồng mình, hơn nữa đối tốt với mình như thế, mình cũng phải đối tốt với hắn một chút.

Khi hắn khoác tay lên vai Điền Chính Quốc, mặc dù hơi ngượng ngùng nhưng cậu vẫn nhích người, chủ động tựa vào lòng hắn.

Hai người dựa vào nhau xem tivi, sau một lúc Kim Thái Hanh nói đi nghỉ ngơi, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn theo hắn trở về phòng ngủ.

Điền Chính Quốc tắm trước, cậu tắm xong rồi chờ đợi Kim Thái Hanh, không còn khẩn trương cùng bất an như ngày hôm qua mà là mặt đỏ tim đập thình thịch, thậm chí còn có chút chờ mong.

Kim Thái Hanh tắm xong, bước ra thì thấy cậu đang tựa người ở đầu giường dùng điện thoại.

“Hanh…” Điền Chính Quốc nghe thấy động tĩnh, đặt di động xuống rồi ngẩng đầu, run run gọi hắn. Cậu cũng rất nghe lời, tối hôm qua lúc ân ái Kim Thái Hanh đưa ra yêu cầu này, cậu chỉ gọi một chữ ‘Hanh’.

“Phía sau còn đau không?!” Kim Thái Hanh đi tới bên giường, cúi đầu hỏi.

“Không đau.” Cậu đỏ mặt lắc đầu.

“Để tôi xem thử.” Hắn không an tâm, lại đề nghị muốn xem thử.

“Dạ.” Điền Chính Quốc ngoan ngoãn trả lời, lập tức xoay người đưa lưng về phía hắn. Bây giờ cậu không phải sợ Kim Thái Hanh mới làm theo yêu cầu của hắn, cậu biết Kim Thái Hanh đối tốt với mình, nên hắn nói cái gì cậu làm cái đó, chỉ là hơi xấu hổ. Điền Chính Quốc cảm thấy mặt mình đỏ bừng, thân thể cũng nóng, ngay cả tâm lý cũng hừng hực.

“Đã bớt sưng rồi. Có đau không?!” Kim Thái Hanh vén áo choàng tắm lên, lộ ra hai mông vừa tròn vừa vểnh. Hắn thấy miệng huyệt đã khôi phục, nhưng vẫn hơi lo lắng, vươn ngón tay khẽ ấn ấn.

“Không… Không đau, a…” Bộ phận nhạy cảm bị đụng chạm, Điền Chính Quốc không nhịn được phát ra tiếng ngâm khẽ.

“Nâng mông cao một chút.” Kim Thái Hanh thu tay, giọng khàn khàn yêu cầu.

Tuy cậu không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời nâng mông lên.

Kim Thái Hanh ngồi phía sau, hai tay xoa nắn cặp mông trắng mịn, mông mềm như bông hơn nữa lại mịn màng bóng loáng, không kiềm được khẽ xoa xoa khiến cậu rên rỉ càng lớn, sau đó hắn nghiêng người về phía trước, vươn đầu lưỡi liếm láp giữa kẽ mông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro