7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“A! Không… Hanh… Không muốn không muốn…” Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt dán lên cái nơi xấu hổ kia, sau khi biết được là lưỡi của Kim Thái Hanh, liền cuống quýt hét ầm lên, dùng cả tay chân bò về phía trước, muốn né tránh sự liếm láp.

“Đừng nhúc nhích!” Âm thanh Kim Thái Hanh càng lúc càng khàn, hai tay giữ chặt mông cậu cố định thân thể, đầu lưỡi tìm được miệng huyệt từ từ luồn vào.

Tuy rằng đầu lưỡi không dài như dương vật, nhưng thắng ở linh hoạt mềm mại. Đầu lưỡi uốn uốn lượn lượn muốn liếm chỗ nào thì liếm chỗ đó, đầu lưỡi ướt nhẹp nhiều lần lướt qua thành ruột, bên trong nhanh chóng bị làm ướt. Kim Thái Hanh lại tách mở hai mông, hậu huyệt bị kéo căng, đầu lưỡi mềm mại hầu như hoàn toàn chui vào.

“Hanh… Ngứa… Ngứa quá… Trong mông khó chịu…” Điền Chính Quốc cũng cảm thấy đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng ra vào khuấy đảo trong mông mình, tiếng nước lép nhép ngay cả cậu cũng nghe rất rõ ràng. Thanh âm kích thích chỉ là phụ, chủ yếu là cảm nhận thân thể, đầu lưỡi trơn trượt làm hậu huyệt ngứa ngáy, cố tình đầu lưỡi lại quá mềm, không có cách nào ma sát khiến hậu môn bớt ngứa, cậu khó chịu hừ hừ nức nở.

Kim Thái Hanh lại giống như làm đến nghiện, hai tay nắm cánh mông vừa xoa vừa bóp, đầu lưỡi lúc thì thọc vào trong, lúc thì liếm láp bên ngoài làm cả mông cả trứng đều ướt nhẹp.

“Hức hức… Em muốn dương vật lớn… Hanh...Hanh ơi… Cắm dương vật vào giúp em bớt ngứa đi…” Điền Chính Quốc thật sự ngứa không chịu nổi, mông lắc lư muốn tránh né đầu lưỡi liếm lộng, còn nức nở cầu xin hắn dùng dương vật chơi mình.

Từ lúc Kim Thái Hanh vừa thấy cánh mông trắng nõn kia thì thứ giữa háng cũng đã cương cứng, hiện tại sao có thể cự tuyệt yêu cầu mê đắm như vậy. Hắn lên giường quỳ gối sau lưng Điền Chính Quốc, thẳng lưng đặt dương vật đã cứng rắn ngay miệng huyệt. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ tối qua bỗng nhiên đâm vào làm đau cậu, cho nên hiện tại dùng đầu khất cọ cọ hai cái ngay cửa vào, để cậu chuẩn bị tâm lý rồi mới chậm rãi chen vào.

“A… Hanh… Nhanh lên nhanh lên… Dùng dương vật lớn của anh đâm vào trong… Thật ngứa…” Nhưng ngay khi Kim Thái Hanh chậm rãi tiến vào, cậu lại chủ động đẩy mông ra phía sau, trong nháy mắt dương vật hoàn toàn xỏ xuyên vào trong. Điền Chính Quốc lại không có nửa tia đau đớn, lập tức đung đưa mông muốn dương vật ma sát chỗ ngứa cho mình.

Dáng dấp dâm đãng của Điền Chính Quốc khiến Kim Thái Hanh sao có thể nhịn được, hai tay giữ chặt eo cậu rồi hung hăng va chạm, bởi vì mông mềm giảm lực va chạm, hai cổ thân thể va đập vào nhau không có chút cảm giác đau đớn nào, nhưng dương vật thoáng cái đỉnh vào chỗ sâu nhất, sướng đến độ cậu phải thét lên, ngay cả hắn cũng không nhịn được phải kêu rên thành tiếng.

Dương vật nhanh chóng đâm rút, tiếng nước lép nhép vang lên đồng thời khi hai thân thể va chạm. Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn chằm chằm nơi mình và Điền Chính Quốc giao hợp, dương vật đỏ tím cắm giữa hai cánh mông trắng mịn, hậu huyệt phấn hồng đã sớm bị mài đến đỏ bừng, thỉnh thoảng đâm rút thật mạnh sẽ kéo theo lớp thịt non bên trong trực tràng ra ngoài…

“Hức hức… Hanh… Dương vật của anh thật lợi hại… A a đâm mông thật sảng khoái…” Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh chơi vừa la vừa khóc, thân thể cũng lắc lư theo từng cú thúc, nếu không phải phần eo bị cố định, khẳng định cả người cậu đã sớm xụi lơ trên giường.

Điền Chính Quốc sung sướng, Kim Thái Hanh càng sung sướng hơn. Tuy rằng lúc trước hắn có liếm một chút nhưng cũng không dính bao nhiêu nước bọt, nhưng động thịt của cậu lại tự động ‘phun nước’. Khi dương vật đâm vào, bên trong phân bố dịch ruột nóng rẫy khiến trực tràng vừa trơn vừa ướt, dương vật thúc thẳng vào, Kim Thái Hanh thoải mái tê dại cả lưng.

“A! Hanh...Hanh… Ở đó, ở đó… Đỉnh vào… Đỉnh mạnh vào…” Không biết Kim Thái Hanh thọc tới chỗ nào, Điền Chính Quốc đột nhiên gào lên, sau đó dùng sức lắc lắc cái mông bảo hắn đỉnh đỉnh.

Kim Thái Hanh hung hăng đâm vào nơi đó, Điền Chính Quốc thét muốn bung nóc. Hắn nhớ lại mấy bộ phim mình từng xem qua, nghĩ đến vị trí được gọi là ‘điểm G’, dương vật ra ra vào vào không ngừng ma sát nơi ấy.

“Sướng muốn chết sướng muốn chết… A… Bắn…” Khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt cuốn phăng thân thể cậu, không bao lâu, Điền Chính Quốc bị chơi đến bắn ra.

Kim Thái Hanh vẫn không quan tâm, tàn nhẫn đâm thọc, cũng không quan tâm khắp giường đều là tinh dịch của Điền Chính Quốc, va chạm mãnh liệt, dùng sức đâm sâu cho đến khi đạt cao trào, hắn dùng hết sức lực thúc vào tận cùng, lại một lần nữa bắn toàn bộ tinh dịch vào trong người cậu.

Điền Chính Quốc được ôm vào phòng tắm tẩy rửa, sau khi đổi drap giường mới ôm cậu lên giường, hai người ôm nhau ngủ một giấc say nồng.

...

Mấy ngày tiếp theo, Điền Chính Quốc cảm thấy cuộc sống gia đình của mình như thần tiên. Ban ngày được Kim Thái Hanh sành ăn hầu hạ, vui chơi một chút, buổi tối cùng hắn ngọt ngọt ngào ngào lăn giường, mỗi lần đều bị chơi đến bắn, sảng khoái đến tận cùng khiến cậu cảm thấy một giây sau sẽ thăng thiên. Sau đó cậu được Kim Thái Hanh ôm vào lòng ngủ, lồng ngực hắn dày rộng ấm áp, hơn nữa đặc biệt có cảm giác an toàn, đêm nào cũng khiến Điền Chính Quốc ngủ đến gần trưa.

Một vụ hôn nhân bất đắc dĩ, vốn làm cậu cảm thấy sợ hãi cùng bất an, không ngờ bây giờ lại hạnh phúc đến thế.

Sáng hôm nay, Điền Chính Quốc ngồi trước bàn ăn ngấu nghiến bữa sáng, hiện tại Kim Thái Hanh xem như đã hiểu quy luật ẩm thực của cậu. Người khác đều là sáng chiều ăn ít, buổi trưa ăn nhiều, nhưng Điền Chính Quốc thì ngược lại. Bởi vì buổi tối hai người làm tình quá điên cuồng, lần nào cậu cũng tiêu hao rất nhiều thể lực, cho nên buổi tối phải ăn nhiều một chút, có sức lực và tinh thần để Kim Thái Hanh lăn qua lộn lại. Mà sau khi làm xong đói bụng cả đêm, bữa sáng hôm sau đương nhiên sẽ ăn nhiều một chút.

“Điền Chính Quốc.” Kim Thái Hanh luôn nhìn cậu ăn cơm đột nhiên gọi cậu.

“Hả!” Điền Chính Quốc ngẩng đầu, đáp lời vô cùng vang dội. Mặc dù đối diện với mặt than, cậu vẫn cảm thấy hắn gọi tên mình vô cùng ôn nhu cưng chiều.

“Hôm nay tôi phải đến công ty,” Kim Thái Hanh rút khăn giấy lau vụn bánh mì trên khóe môi người nhỏ.

“A! Dạ…” Điền Chính Quốc kinh ngạc, nhưng nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng cậu hơi mất mát, nhưng cậu biết Kim thị lớn như vậy, chuyện trong công ty nhất định rất nhiều, Kim Thái Hanh không thể ngày nào cũng ở nhà với mình.

“Đây là thẻ và một ít tiền tiêu vặt, mật mã là sinh nhật em, ở nhà buồn chán thì ra ngoài mua sắm.” Hắn đặt một tấm thẻ ngân hàng và một xấp tiền mặt trước mặt cậu.

“Sinh nhật em?” Điền Chính Quốc giật mình nhìn Kim Thái Hanh, lại vì săn sóc tỉ mẩn của hắn mà cảm động thêm một lần.

“Ừ. Buổi trưa có thể tôi không về, trong cuốn sổ trên bàn trong phòng khách có số điện thoại của quán cơm. Cũng đến giờ rồi, tôi đi thay đồ đã.” Kim Thái Hanh gật đầu, dặn dò xong lập tức đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo.

“Em… Em tiễn anh!” Điền Chính Quốc cũng đứng lên theo.

“Em ăn cơm trước đi.” Kim Thái Hanh chỉ chỉ bát cháo cậu đang ăn một nửa.

“Không sao, lát nữa em ăn.” Người nhỏ lắc đầu.

Kim Thái Hanh thấy cậu kiên trì nên cũng không nói gì nữa, xoay người về phòng ngủ thay quần áo.

Mấy ngày nay hắn làm ổ ở nhà với cậu đều mặc đồ thường, bây giờ thay một bộ vest được cắt may vừa vặn, hơn nữa phối với gương mặt đẹp trai, mày kiếm mắt sáng mũi cao, cả người càng thêm anh tuấn phong độ, khiến Điền Chính Quốc đứng bên cạnh cứ ngây người nhìn không chớp mắt.

“Em giúp anh.” Khi Kim Thái Hanh đứng trước gương đeo caravat, Điền Chính Quốc hoàn hồn nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn.

Kim Thái Hanh thả tay xuống, để cậu giúp mình đeo caravat.

Lúc Điền Chính Quốc cúi đầu đeo caravat, tóc cọ qua gò má Kim Thái Hanh, hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu.

Đợi đến khi Kim Thái Hanh xuống phòng khách cầm túi công văn, Điền Chính Quốc lại giành trước cầm tới cho hắn, giống như cô vợ nhỏ tiễn chồng đi làm.

Cậu theo hắn tới cửa đổi giày.

“Hanh, buổi chiều… Anh có thể về sớm không?!” Kim Thái Hanh thay giày xong đứng dậy, đang chuẩn bị ra cửa thì Điền Chính Quốc đứng sau lưng hơi xấu hổ nhỏ giọng yêu cầu.

“Ừ, tôi sẽ về sớm.” Hắn gật đầu đáp ứng, xoay người hôn môi cậu rồi mới ra ngoài.

Điền Chính Quốc vươn tay sờ sờ môi, mỉm cười đầy ngọt ngào.

Mấy ngày trước lúc Kim Thái Hanh ở nhà, hai người rất ít khi nói chuyện, Điền Chính Quốc hào hứng chơi game, hắn ở bên cạnh lặng lẽ làm việc. Nhưng bây giờ Kim Thái Hanh đi làm, không biết tại sao cậu lại không có hứng chơi game, cảm thấy mình vô cùng cô đơn.

Điền Chính Quốc cầm di động nhìn hồi lâu, không dám gọi điện cho Kim Thái Hanh, sợ ảnh hưởng công việc của hắn.

Đến trưa, cậu gọi điện thoại đặt cơm trưa, cảm thấy dở hơn đồ ăn Kim Thái Hanh làm nhiều, cậu xúc một miếng đã không muốn ăn nữa.

Kim Thái Hanh không ở nhà, Điền Chính Quốc làm gì cũng cảm thấy không có hứng thú, cũng không có tâm tình ra ngoài đi dạo. Cậu ngồi trên sô pha buồn muốn chết, gục đầu ủ rũ.

Di động đột nhiên vang lên, cậu bắt máy, là bạn học gọi tới, bảo hôm nay là sinh nhật một người bạn, mời cậu cùng tham dự.

Điền Chính Quốc đang rầu rĩ không có gì làm, cho nên lập tức đồng ý. Sau đó cậu lại gọi cho chồng báo một tiếng, Kim Thái Hanh cũng không nói nhiều, chỉ căn dặn cậu về sớm.

Điền Chính Quốc cúp điện thoại rồi về phòng thay đồ, tuy rằng lúc đến Kim gia cậu không mang theo gì, nhưng mấy ngày nay Kim Thái Hanh đều chuẩn bị đầy đủ cho cậu, hơn nữa cũng đã sớm đưa chìa khóa nhà cho cậu. Điền Chính Quốc thu thập xong rồi vui vẻ ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro