bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuất viện, Điền Chính Quốc lập lại chế độ ăn uống bình thường. Dù cậu sai nhưng trưởng bối trong nhà không hề tỏ vẻ gì, mẹ Kim còn bảo dì giúp việc hầm canh cho cậu uống, bồi bổ dạ dày bị hư tổn, dốc lòng chăm sóc khiến Điền Chính Quốc phát ngượng, nhưng cũng cực kỳ cảm động, so với trước càng thêm thân thiết với họ hơn.

Lúc rảnh rỗi cậu sẽ cùng Kim lão gia tử đánh cờ, chẳng qua không còn cố ý nhường ra vẻ thua nữa, ông nội bằng lòng thua, cậu cũng phải vui vẻ thắng, không cần nhân nhượng.

Vừa bước vào phòng làm việc, Điền Chính Quốc nhận ra mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt kì quái. Lặng lẽ dịch về phía bàn làm việc, cậu vẫn có thể cảm nhận được hơn mười cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, như đâm gai sau lưng vậy.

Cậu ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi người đối diện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Người đối diện là một thanh niên lớn hơn cậu mấy tuổi, cũng chính anh ta đưa cậu đến bệnh viện bữa trước.

Vẻ mặt phức tạp nhìn Điền Chính Quốc, anh ta nói: “Tiểu Điền, hôm đó lúc tôi lấy điện thoại của cậu để gọi cho người nhà cậu, thấy lịch sử trò chuyện có tên Kim Thái Hanh, trước đó vài ngày cậu nói đã kết thân với một người đàn ông, người đàn ông này là Kim Thái Hanh đúng không?”

Điền Chính Quốc điếng người, không kịp phản ứng trước lượng thông tin quá lớn từ đối phương, nói vậy những người khác cũng đã biết, nên mới dùng ánh mắt khó tin nhìn cậu. Kim Thái Hanh thần thánh thế cơ mà, sao lại dây dưa với một người bình thường như cậu.

Đột nhiên khó chịu trong lòng, cậu không dám đối mặt nhìn mọi người trong phòng, lúng túng quanh co một lúc, dứt khoát đáp: “Đúng vậy”.

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Thanh niên ngồi đối diện lại hỏi: “Là…. là Kim Thái Hanh mà chúng ta đều biết kia?”

Điền Chính Quốc cúi đầu, gật đầu.

Không khí xung quanh trầm mặc hai giây rồi lập tức bùng bổ.

“Đm nó! Tôi nói chuẩn chưa chuẩn chưa! Sao có chuyện đúng dịp trùng tên trùng họ như thế được!” Cô nàng tên A Mi kích động lớn tiếng.

Rada bát quái của những người xung quanh bắt đầu lên chế độ tự động.

“Điền Chính Quốc cậu thật lợi hại!”

“Không ngờ Kim đại thiếu thích đàn ông!”

“Đúng rồi đúng rồi…”

“Tiểu Quốc tôi muốn nghe giai thoại tình sử!”

“Tôi cũng muốn!”

Điền Chính Quốc đang bị vây giữa trạng thái mơ màng, hóa ra mọi người không…. như cậu nghĩ. Yên tâm được một chút, gương mặt cậu hơi ửng hồng, phát nhiệt, vì xấu hổ nên chỉ ấp úng qua loa:

“Không có giai thoại tình sử gì đâu, mọi người đừng nói lung tung, tôi….tôi sợ gây ảnh hưởng xấu tới anh ấy”.

Một cô gái nói: “Hèn chi lần trước nhìn ảnh chụp tôi đã thấy quen quen, giờ nghĩ lại đó không phải là Kim Thái Hanh sao?”

“A! Đúng đúng, là anh ta, nhưng hình như có vẻ trẻ hơn!”

“Thì ra Tiểu Quốc đã quen biết anh ta sớm như vậy!”

Mọi người anh một câu tôi một câu phỏng đoán, thảo luận chuyện của cậu. Điền Chính Quốc không thể ngăn cản, đỏ mặt mặc bọn họ suy đoán.

Cậu nghĩ, không ai tỏ vẻ khinh thường mình, việc gì mình phải ngăn cản thú vui buôn chuyện của họ chứ.

.

.

.

Gần cuối năm, công ty bận rộn nhiều việc, Kim Thái Hanh cũng phải ngồi cả ngày trong phòng làm việc.

Trợ lý bên ngoài gõ cửa: “Kim tổng, đây là tư liệu hợp tác mới được sửa lại”.

“Ừ, để đó đi!”

Sau khi trợ lý rời đi, hắn xoa xoa mi tâm, tiếp tục cầm bút làm việc.

Điện thoại bất chợt đổ chuông, Kim Thái Hanh cầm lên nhìn màn hình, cuộc gọi từ một số điện thoại xa lạ. Số điện thoại hắn đang dùng hiện tại chỉ có vài bạn bè thân thiết cùng người trong nhà biết, xem ra người gọi tới là người quen.

Bấm nút nhận cuộc gọi, hắn không mở lời trước, đối phương cũng ăn ý trầm mặc theo.

“Không nói gì tôi sẽ ngắt máy.” Kim Thái Hanh lên tiếng trước.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt, mang vài phần cợt nhả: “Bạn cũ, đã lâu không gặp”.

Ngòi bút trật một đường, Kim Thái Hanh nhíu mày, hắn đứng lên đi về phía cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt quan sát cả thành phố, từng dãy nhà cao tầng san sát cùng người xe đông đúc như mắc cửi bên dưới, bất giác nghĩ đến chuyện nhiều năm về trước, giọng nói lạnh nhạt phiêu tán theo gió:

“Cậu trở về rồi”.

.

Nếu không có ai tới đón, Điền Chính Quốc sẽ ngồi xe bus về nhà, nhưng từ cổng bảo vệ vào nhà còn phải qua một đoạn đường khá dài nên cha Kim cảm thấy không ổn, mẹ Kim cũng không nỡ, đề nghị để Điền Chính Quốc tự lái xe đi làm. Cơ mà lại bị cậu uyển chuyển từ chối.

Thứ nhất, cậu cảm thấy không cần thiết. Thứ hai, cậu không biết lái xe.

Cha Kim thái độ cứng rắn: “Vậy cũng không sao, thuê thêm tài xế lái xe đưa con đi”.

Điền Chính Quốc không còn cách nào khác, cậu không thuyết phục được cha Kim, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Tối muộn, Kim Thái Hanh vẫn chưa về, Điền Chính Quốc trong lòng lo lắng. Nhà họ Kim vẫn còn Kim lão gia tử, gia phong nghiêm khắc, bình thường nếu không có việc gì quan trọng, người một nhà rất ít khi ăn bên ngoài, ngoại trừ thỉnh thoảng phải dự tiệc xã giao, luôn báo trước với người trong nhà một tiếng. Hôm nay Kim Thái Hanh không báo sẽ không về nhà ăn cơm, Điền Chính Quốc cơm nước xong liền nhịn không được gọi cho hắn.

“Chính Quốc?” Giọng nói dễ nghe của Kim Thái Hanh vang lên.

“Ừm…. Sao anh còn chưa về?”

“Có việc phải giải quyết, muộn chút nữa anh sẽ về”.

“À…. được”.

“Mới một lúc không gặp đã nhớ anh rồi?” Nghe thấy tiếng cười khẽ ở đầu bên kia, hắn liền trêu đùa hỏi.

“Không có đâu!” Điền Chính Quốc hơi ngại ngùng, “Anh chú ý về sớm chút, em cúp máy đây”.

Chờ hắn đáp “Được” xong, cậu mới ngắt kết nối, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đờ người ra. Mới một lúc không gặp cái gì, rõ ràng là cả ngày không gặp mà…

Kim Thái Hanh cúp máy, ý cười trong mắt lập tức biến mất, nhìn người ngồi đối diện, nói tiếp ý tứ còn dang dở: “Cậu trở về không chỉ định ôn chuyện đơn giản như vậy chứ hả?!”

Người đối diện đã không còn là dạng công tử nhàn rỗi như nhiều năm về trước, tuy tính cách vẫn trầm ổn thành thục, nhưng nét mặt luôn không hiện rõ cảm xúc, khiến người khác nhìn không ra sâu cạn. Dư Viễn Sơn lãnh đạm gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Kim Thái Hanh, đôi mắt tựa hồ sâu: “Năm đó cậu đẩy cậu ấy rời xa tôi, sau đó ép tôi phải ra nước ngoài, không được trở về, liệu có nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay không?

“Nếu không nhờ ngài Dư, làm gì có chuyện cậu trở về từ nước ngoài….” Kim Thái Hanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y: “….mà là từ nhà tù đi ra mới đúng”.

Dư Viễn Sơn nói: “Năm đó người người đều nói tôi thủ đoạn độc ác, thật ra bọn họ đã sai rồi.” Đôi mắt y càng thêm sâu thăm thẳm, “Kẻ ác hơn đang ở ngay đây không phải sao?”

Hắn không định bình luận thêm, bình tĩnh đáp: “Vậy phải xem đó là đối với ai”.

Vuốt vuốt ly rượu, giọng nói của Dư Viễn Sơn ẩn chứa trào phúng, lãnh đạm nói: “Cậu không từ…. thủ đoạn, những cuối cùng vẫn rơi vào kết cục giống tôi mà thôi”.

“Kết cục cuối cùng của tôi vốn không hề giống cậu”. Kim Thái Hanh phủ nhận.

Tay Dư Viễn Sơn dừng vuốt ve ly rượu, ánh mắt lạnh lẽo, trái ngược với nét mặt rạng rỡ: “Không sai. Tôi nghe nói cậu kết hôn rồi, thậm chí đối phương còn là đàn ông”. Nhấp một ngụm rượu, y hỏi tiếp: “Là người vừa gọi điện cho cậu ban nãy? Điền Chính Quốc?”

Nghe y nhắc tới cậu, Kim Thái Hanh cau mày: “Không liên quan gì đến cậu”.

Dư Viễn Sơn nhếch môi mỉa mai, đôi mắt chẳng hề có chút ý cười: “Nói như thế nào chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, anh em tốt kết hôn, sao tôi có thể không có quà gặp mặt”.

Kim Thái Hanh đứng phắt dậy, gằn từng tiếng: “Không cần!”

“Tốt nhất cậu vẫn nên an phận thì hơn, đừng tìm Trình Viêm nữa. Còn Điền Chính Quốc, cậu dám động đến em ấy, tôi sẽ đáp trả gấp bội”.

“Ồ, thích cậu ta đến vậy sao?” Dư Viễn Sơn hỏi.

Kim Thái Hanh trầm mặc nhìn y một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi.

Dù không thích cũng không thể để bất luận kẻ nào khiến cậu tổn thương. Huống chi, trong lòng hắn, nơi nào đó đã bắt đầu rung động, không biết liệu đó có gọi là thích hay không.

Mưa nhỏ liên miên, người đi đường thưa thớt. Lúc hắn về đến nhà đã hơn 10 giờ đêm.

Phòng khách vẫn sáng đèn, hắn lại gần mới nhận ra có người nằm trên ghế sô pha. Là Điền Chính Quốc, cậu đang ngủ.

Hệ thống sưởi trong nhà khá ấm, hắn cởi áo khoác vắt lên thành ghế, nhẹ nhàng khom lưng, dưới ánh đèn mờ ảo nhìn cậu ngủ.

Điền Chính Quốc ngủ không sâu, an tĩnh cuộn tròn thân mình trên ghế salon, rồi dường như cảm nhận được có người tới gần, cậu từ từ mở mắt, thấy được gương mặt quen thuộc, cậu chào trong trạng thái mắt vẫn lim dim vì buồn ngủ: “Anh về rồi!”

Kim Thái Hanh dịu dàng đáp: “Ừ, về phòng ngủ đi”.

Điền Chính Quốc ngồi dậy: “Anh ăn cơm chưa?”

Kim Thái Hanh lắc đầu: “Anh không đói”.

Hiện hắn không có tâm trạng ăn bất cứ thứ gì. Dư Viễn Sơn là người nhạy bén, nhưng chưa bao giờ biết chịu trách nhiệm vì người khác, ngay đến người mình thích, y cũng muốn nắm giữ quyền làm chủ, giam cầm người đó lại mới cho y cảm giác an tâm.

Năm đó vì muốn nắm được nhược điểm của Dư Viễn Sơn, hắn đã phải mất mấy năm chờ đợi, mua lại cổ phần công ty của Dư Viễn Sơn trên danh nghĩa người khác, phá nát nội bộ công ty, tiêu diệt từng bộ phận, thậm chí còn nắm được chứng cứ đủ khiến Dư Viễn Sơn phải ngồi tù. Nhưng khi thấy Dư gia gia sắc mặt tiều tụy xin tha cho Dư Viễn Sơn, hắn do dự.

Ông nội Kim cùng Dư gia gia là đồng đội cùng đồng cam cộng khổ, thân nhau từ những năm tháng chiến tranh máu lửa, dù sau khi xuất ngũ đường đi bất đồng, nhưng tình cảm lâu năm sao có thể biến mất. Ông nội Kim nói hắn hãy buông tha cho Dư Viễn Sơn, hắn không thể không nghe lời.

Trước ngày bay của Dư Viễn Sơn, hắn gọi điện thoại cho y: “Ở đây không ai muốn tha thứ cho cậu, vậy nên sau này đừng về”.

Lời nói càng tuyệt tình, Trình Viêm mới có thể an bình hạnh phúc.

Nhưng….. Dư Viễn Sơn vẫn trở về.

Kim Thái Hanh cẩn thận ôm mèo ngốc từ ghế salon đứng lên, đi về phòng ngủ. Điền Chính Quốc bị hắn dọa sợ, lại không dám giãy dụa, chỉ có thể làm ổ trong ngực hắn.

Cậu nhận ra, hôm nay hắn có gì đó không đúng.

Khi Kim Thái Hanh đặt cậu xuống giường, Điền Chính Quốc quan tâm hỏi: “Tối hôm nay có chuyện gì quan trọng sao?”

Kim Thái Hanh đè lên người Điền Chính Quốc, hai tay chống hai bên đầu cậu, cười khẽ: “Không có gì”, sau đó hạ thấp lưng muốn hôn người bên dưới.

Điền Chính Quốc không tin, tay chạm khẽ lên khóe mắt Kim Thái Hanh, nghiêm túc nói: “Anh đừng cười như thế, rõ ràng đang không vui mà, em có thể nhìn ra được”.

Kim Thái Hanh trầm mặc một hồi: “Sao em có thể nhìn ra?”

“Rõ ràng đang nhìn em lại không hề giống như đang nhìn em, cảm giác không yên lòng.” Cậu nhìn người đối diện, không chớp mắt nói tiếp, “Hơn nữa, anh cười rất khó coi”.

Em không hề thích nụ cười gượng gạo như thế.

Kim Thái Hanh bật cười, nụ cười lúc này mới thật sự đúng nghĩa là cười. Hắn cúi đầu, ngậm lấy môi Điền Chính Quốc, dịu dàng liếm mút, thăm dò tiến sâu, hai tay nhào nặn bờ mông nộn thịt, nói nhỏ: “Thật đúng là bảo bối!”

Trước đây sao hắn lại không nhận ra điều này chứ.

Từ lâu hắn đã có thói quen che giấu tâm tình, cho rằng chỉ cần cười một cái thì mọi thứ đều có thể cho qua. Người người đều nói Kim Thái Hanh tuổi trẻ tài cao, rất khó nhận ra hắn đang suy nghĩ gì, dù đối lập hay hợp tác kinh doanh với hắn cũng là điều hết sức khó khăn.

Lời này không giả.

Nhưng lời Điền Chính Quốc vừa nói đã xé nát chiếc mặt nạ hắn đeo bấy lâu, khiến hắn không còn chỗ che giấu. Chẳng qua, kỳ quái là, hắn không hề có cảm giác đau đớn khi bị lột da, ngược lại, trong lòng nhiều hơn cảm xúc vui vẻ, thoải mái.

Giờ khắc này, hắn hận không thể tùy ý nhào nặn Điền Chính Quốc, nhét cậu vào tận cùng thân thể, cùng hắn hòa làm một để có thể lấy ra ngắm nghía tùy thích mỗi khi nhung nhớ.

Cậu bị Kim Thái Hanh hôn đến mê loạn, không nghe rõ lời hắn nói liền mơ hồ hỏi: “Cái gì?”

Trả lời cậu là nụ hôn càng thêm sắc tình mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro