mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài phòng bệnh có hai bóng người đứng thẳng tắp.

“Chưa bàn đến chuyện quan hệ giữa hai nhà chúng ta, chỉ bằng phong cách làm việc trước sau như một của cậu, tôi luôn nghĩ rằng giao Điền Chính Quốc cho cậu gần như cũng yên tâm phần nào…”

Đây là lần đầu tiên cha Điền chính thức nhắc tới chuyện kết hôn giữa hai người: “Thằng bé xảy ra chuyện không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cậu, nhưng nó nói muốn về nhà nên tôi quyết định đón nó về một thời gian”.

Hắn đáp: “Vâng, con biết, con cũng đáp ứng em ấy rồi”.

Nhìn Kim Thái Hanh trước mắt cao hơn mình cả một cái đầu, mặc cho trong miệng thiên hạ hắn là một người vô cùng chói mắt, cao không thể chạm tới thì hiện tại vẫn không phải nặng nề cúi đầu trước ông sao.

Cha Điền trầm giọng: “Trước đây muốn nó đi xem mắt, nó không chút nghĩ ngợi đã từ chối, sau khi tôi nói cho nó biết đối tượng là ai, không ngờ nó lại ngẩn người nửa ngày mới phản ứng lại”.

Ông hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy: “Tôi rất khó hình dung cảm giác thằng bé cho tôi lúc đó như thế nào, toàn thân như được niềm kinh hỉ to lớn bao phủ, từ đáy lòng hiển hiện hết ra ngoài. Hai mắt lóe sáng giống như ngay giây tiếp theo sẽ bung ra ánh sao lấp lánh. Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy dáng vẻ thằng bé như thế bao giờ”.

Kim Thái Hanh khiếp sợ ngẩng đầu lên, trong đầu như bắt được dòng suy tưởng nào đó, nhìn thẳng vào đôi mắt phức tạp rối bời của cha Điền hỏi: “Vậy nghĩa là…?”

Cái gì gọi là kinh hỉ choáng ngợp sau khi biết đối tượng xem mắt là ai?

Hắn vờ trấn tĩnh đợi câu trả lời từ cha Điền, trong lòng vừa thông suốt vừa mong đợi, tiềm thức cảm thấy câu trả lời sẽ như hắn mong muốn.

Cha Điền nhìn hắn khó hiểu: “Cậu không biết?”

“Chính Quốc thích cậu, đã 3 năm rồi”.

.

Vốn hôm nay là ngày cậu xuất viện, nhưng trái phải trước sau cũng không thấy ai tới, làm thủ tục xuất viện có cần tốn nhiều thời gian như vậy không?!

Điền Chính Quốc cực buồn bực.

Cậu tự thân xuống giường thu dọn đồ đạc, bả vai tạm thời không thể cử động mạnh, chỉ có thể đơn giản lựa vào thứ dễ cầm cho vào túi.

Dọn dẹp được phân nửa, cha Điền cùng Kim Thái Hanh cuối cùng cũng tới. Trên tay hắn còn xách theo một túi hành lý.

Điền Chính Quốc ngập ngừng, nghĩ rằng đó là quần áo và đồ dùng hàng ngày của cậu ở nhà họ Kim được Kim Thái Hanh cầm giúp đến. Cậu định tự mình nhận túi, nhưng bước được hai bước lại dừng lại, nhìn Kim Thái Hanh chán nản nói: “Để ở đó được rồi”.

Hắn biết cậu nghĩ gì, đôi mắt đào hoa khẽ đảo, môi cong lên lộ rõ ý cười vui vẻ nhất trong mấy ngày qua: “Ừm”.

Thấy hắn cười thoải mái như thế, Điền Chính Quốc càng thêm mất mát, sắc mặt chù ụ xụ xuống, không muốn nhiều lời thêm, quay sang nói với cha Điền: ”Chúng ta về nhà thôi”.

Cha Điền nhìn quanh phòng, qua loa dọn dẹp mấy món đồ còn sót lại, sau đó lén nháy mắt với Kim Thái Hanh, cùng Điền Chính Quốc ra khỏi bệnh viện.

Không xa không gần đi sau lưng cậu, cũng không cần nhìn đường dưới chân, Kim Thái Hanh chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước. Nếu lúc này Điền Chính Quốc quay đầu lại, chắc chắn cậu sẽ thấy trong mắt hắn chất chứa đầy yêu thương.

.

Điền Chính Quốc lần nữa buồn bực.

Không ngờ Kim Thái Hanh lại theo cậu lên xe của cha Điền, còn chủ động yêu cầu để mình lái xe.

Muốn đưa cậu về đến tận nhà sao? Có hơi quá…..

Vì vậy cậu nói: “Cái đó… đến đây được rồi, không cần…. chu đáo như vậy”.

Không cần xin lỗi, cũng không cần phải hối hận.

Cậu không sai, hắn cũng không sai.

Kim Thái Hanh phớt lờ câu cậu vừa nói, cười đến là xán lạn, cẩn thận đỡ cậu ngồi vào vị trí phó lái, sau khi thu xếp ổn thỏa xong mới chớp mắt đáp: “Được”.

“…”

Cha Điền ngồi hàng ghế sau ho nhẹ một tiếng chứng minh sự tồn tại.

Đến Điền gia, mẹ Điền đã sớm đứng chờ ngoài cổng, thấy Kim Thái Hanh cũng tới liền thoáng sửng sốt, quay sang nhìn cha Điền chỉ nhận được cái lắc đầu từ ông.

Kim Thái Hanh xách túi đồ xuống xe, thấy mẹ Điền nhìn mình khó hiểu liền chào hỏi: “Mẹ”.

Mẹ Điền cứng người một giây rồi lập tức nhẹ nhàng đối ứng: “Đừng đứng ngoài ày nữa, mau vào nhà!”

Hắn gật đầu, bước tới đứng cạnh cậu.

Điền Chính Quốc tránh né bàn tay đưa tới của hắn, nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười trên môi Kim Thái Hanh vẫn không hề biến mất, lại cảm giác được xúc cảm đụng chạm ở cánh tay liền cứng đờ người, giật lùi về phía sau.

Không biết vì sao trái tim như bị xiên một nhát.

Cậu nhớ hôm qua ánh mắt người này bi thương như con chim nhạn bị trói buộc mất tự do, giọng nói khàn đặc, khổ sở gần như tuyệt vọng, khiến người ta đau lòng. Mà hiện tại, đôi mắt ấy lại sáng rực rỡ đến vậy, tựa như mọi biểu hiện yếu đuối ngày hôm qua chỉ là ảo giác thoáng qua.

Cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, cậu nói: “Em bị thương ở vai, không phải ở chân, có thể tự đi được”.

Mãi đến khi Điền Chính Quốc vào phòng riêng, Kim Thái Hanh vẫn luôn đi theo phía sau. Cậu không hiểu hắn định làm gì, hỏi: “Anh không về sao?”

Kim Thái Hanh đáp: “Em muốn về nhà đúng không?”

Điền Chính Quốc càng khó hiểu: “Đúng vậy”.

Nụ cười trên môi hắn dần tắt, hắn thả túi đồ trên tay xuống, cúi người nói: “Chính Quốc, em ở đây thì sao anh có thể đi nơi nào khác?”

Giọng nói âm vang như tiếng suối ngân.

Buổi tối, lúc Kim Thái Hanh vào phòng tắm, Điền Chính Quốc mới biết túi hành lý kia không chứa đồ của cậu.

Trong túi có đủ mọi thứ nhưng đều là hàng mới, hiển nhiên là mới được mua.

Cậu ngồi phịch bên cạnh túi, không biết phải làm sao.

Câu “Em ở đây thì sao anh có thể đi nơi nào khác?” mà hắn nói ban chiều cứ luẩn quẩn bên tai cậu không tha.

Rốt cuộc là vì trách nhiệm với bạn đời hợp pháp, hay vì hổ thẹn hối hận mới có thể khiến hắn làm đến mức đó. Cậu ngơ ngác nghĩ, không nhận ra người kia đã ra khỏi phòng tắm, bước lại gần giường ngủ.

Kim Thái Hanh thấy cậu lại thần hồn du đãng, sắc mặt không còn trắng bệch như lúc còn nằm viện, hai má hồng nhuận, vẻ mặt ngơ ngẩn làm hắn nhịn không được muốn hôn một cái.

Hắn định nâng tay lên xoa đầu cậu, nhưng đột nhiên nghĩ tới lần trước Điền Chính Quốc cố ý tránh né liền buông tay, cố nhịn.

Lòng không yên, chẳng qua ngoài mặt vẫn cười vui vẻ, nhẹ nhàng gọi cậu: “Đang nghĩ gì thế?”

Điền Chính Quốc giật mình, hốt hoảng vì không kịp chuẩn bị tâm lý, vội lấy lại tinh thần đáp: “Không có”.

Sau đó cậu suy nghĩ một lúc, ngập ngừng hỏi: “Sao anh không về nhà đi?”

“Anh nghĩ anh đã nói lý do rồi”.

Điền Chính Quốc cúi đầu chậm rãi nói: “Thật ra anh không cần làm đến vậy, em không trách anh”.

Cho nên không cần cảm thấy tự trách.

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ: “Vậy vì sao em thay đổi thái độ với anh?”

Điền Chính Quốc há miệng thở dốc, cậu muốn nói “Em thay đổi thái độ với anh cái gì!”, nhưng lại nghĩ tới mấy ngày nay mình cố ý thờ ơ xa lánh, lời đến miệng lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc không nói.

Kim Thái Hanh thấy dáng vẻ này của cậu đành thầm thở dài, hắn và Điền Chính Quốc cần tìm được khoảng lặng thích hợp để nói rõ mọi chuyện, đáng tiếc hiện tại không đúng lúc.

Nhanh chóng nâng tay lên xoa xoa đầu cậu, không để cậu kịp phản ứng đã nói: “Ngủ đi”.

Câu này càng khiến Điền Chính Quốc nghi ngại, nhìn xung quanh cùng chiếc giường duy nhất trong phòng: “Anh ngủ ở đâu?”

Kim Thái Hanh bị câu hỏi của cậu chọc cười, con mèo ngốc này vẫn còn xoắn xuýt cái gì chứ!

Hắn cười khẽ, vẻ mặt tự giễu: “Lẽ nào em muốn anh qua phòng bố mẹ em ngủ nhờ?”

“…”

Không phải còn có phòng cho khách sao, một vạn con thảo nê mã tăng tốc chạy như điên trong đầu Điền Chính Quốc.

.

Kim Thái Hanh ở nhà họ Điền được 2 ngày thì Trình Viêm gọi tới.

Hắn liếc mắt nhìn cậu ngồi không nhúc nhích bên cạnh, đi lên lầu nghe máy.

Trình Viêm nói: “Nghe nói cậu tống cậu ta…..”

“Ừ, làm sao?” Kim Thái Hanh biết Trình Viêm muốn nói gì, lập tức ngắt lời.

Trình Viêm có vẻ có chút bất mãn: “Không ngờ một kẻ bề ngoài tao nhã như cậu lại ra tay ác đến thế, làm Lưu Ly nhà tôi khen ngợi không dứt miệng! !”.

Chỉ cần nghe giọng nói cũng biết đối phương có vẻ mặt thế nào, hắn phì cười, ra vẻ hết sức đồng ý nói: “Lâm tiểu thư tinh mắt hơn cậu nhiều”.

“Tôi coi như cậu đang khen cô ấy, không thèm chấp nhặt với cậu nữa”.

Trình Viêm hầm hừ hai tiếng: “Cô ấy muốn tôi tự mình nói với cậu lời cảm ơn, nhưng cậu tự hiểu ý tôi là được”.

Cảm ơn vì chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước.

Kim Thái Hanh nặng nề “Ừm” một tiếng, sau đó kéo dài âm điệu đùa giỡn: “Vì cậu dù tôi phải xông pha khói lửa cũng không chối từ, cam tâm tình nguyện không tiếc tính mạng lên núi đao xuống biển lửa, cho nên cậu ngàn vạn lần không cần…..”

Đối phương “Ba” một tiếng cúp điện thoại. Loa di động truyền tới từng tiếng “Tút tút…..” liên hồi. Kim Thái Hanh lắc đầu cười, không thèm tức giận với thái độ tùy hứng của Trình Viêm.

Chỉ là Trình Viêm không biết, ngay đến chính Kim Thái Hanh cũng chẳng nhận ra lời nói của mình bao hàm bao nhiêu dung túng cùng tình ý, nhưng người nép một góc ngoài cửa lại hiểu rất rõ ràng.

Điền Chính Quốc bưng đĩa hoa quả nhẹ chân xuống lầu. Mẹ Điền thấy đĩa còn nguyên liền hỏi: “Sao không ăn miếng nào?”

Khi nãy mẹ Điền từ phòng bếp đi ra không thấy hắn đâu, nên đã bảo cậu mang đĩa hoa quả lên lầu. Thật ra bà làm vậy là có mục đích riêng. Mấy ngày nay tuy hai người kia chưa từng ra khỏi cửa, sống chung một mái nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng số lần nói chuyện lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hình ảnh mà bà thấy nhiều nhất chính là một đứa cúi gằm mặt không nói chuyện, một đứa khác thì theo sát sau lưng đứa kia không rời bước. Tình cảnh không tự nhiên này đến bà cũng chướng mắt.

Chiều nay bà nhắc chuyện này với cha Điền, ông cũng vô lực lắc đầu: “Bọn trẻ tự có cách xử lý, cho chúng nó chút thời gian đi, không vội được!”

Mắt thấy từ lúc bị thương đến giờ, Điền Chính Quốc chưa từng cười vui vẻ lần nào, sao bà có thể không gấp?

Bà vốn muốn làm chút chuyện hóa giải hiểu lầm cùng xích mích giữa đôi vợ chồng trẻ kia, nên mới tạo cơ hội cho hai người nói chuyện riêng. Nhưng sau khi từ lầu hai đi xuống, Điền Chính Quốc lại rơi vào trạng thái thất thần, căn bản không để ý những điều bà nói.

“Tiểu Quốc à?” Bà nhấn giọng gọi.

Lúc này Điền Chính Quốc mới giật mình hồi thần, cậu đặt đĩa hoa quả xuống rồi thả mình lên ghế salon: “Vâng?”

“Có phải con vẫn trách Thái Hanh không?” Những lời này mẹ Điền vẫn luôn muốn nói mấy ngày nay, “Mẹ thấy thằng bé kia rất thật tâm đối tốt với con”.

Xảy ra chuyện này vốn nguyên do cũng xuất phát từ Kim Thái Hanh, sao bà có thể không oán giận hắn. Chỉ là dù không nói ra, nhưng bà vẫn thấy được tình cảm chân thành và sự áy náy, hối hận trong mắt Kim Thái Hanh trong những ngày Điền Chính Quốc nằm viện. Sau đó hắn còn chẳng khác gì kẻ hầu, ngày ngày chăm sóc mua vui, làm cái đuôi đi theo cậu, thật dễ nhận ra ý cười hắn treo trên mặt chứa đầy âu lo, thấp thỏm. Như vậy bà còn có thể mắng gì nữa?

Bà đã sống hơn nửa đời người, ai tốt ai xấu đều có thể nhìn thấu, mà cũng chẳng thể ghi hận cả đời với ai đó chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là Điền Chính Quốc yêu Kim Thái Hanh đến vậy.

.

.

.

Cậu không phải cố ý muốn nghe trộm điện thoại của hắn.

Mỗi ngày Kim Thái Hanh luôn ẩn hiện trước mặt cậu, có trời mới biết thật ra cậu vui đến nhường nào. Vậy nên khi mẹ Điền muốn cậu mang hoa quả cho hắn, cậu biết rõ hắn đang nghe điện thoại nhưng vẫn nhịn không được đồng ý.

Mấy ngày nay người gọi tới rất nhiều, vậy mà duy nhất lần này hắn lại tránh cậu rồi mới nhận máy.

Cậu tận lực bước nhẹ chân lên lầu, đến gần cửa phòng đã nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới, vui sướng cùng tình ý cưng chiều rất tự nhiên chất chứa bên trong cho đến tận bây giờ cậu cũng chưa từng nghe qua.

Cùng người kia nói chuyện chắc là rất rất vui vẻ nhỉ.

Điền Chính Quốc nghĩ thầm mình thật xấu xa, sao có thể nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại chứ.

Sắc mặt trắng bệch như thiếu máu, nhưng cậu không quên trả lời mẹ Điền: “Con không trách anh ấy”.

Cậu tùy tiện tìm một cái cớ qua loa: “Con chỉ đang nghĩ ngày mai sẽ đến công ty đi làm thôi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro