mười bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không được!” Nghe thấy Điền Chính Quốc nói muốn đi làm, Kim Thái Hanh nhíu mày, phản đối không chút nghĩ ngợi.

Cậu cắn chiếc đũa, vùi đầu ăn cơm không để tâm tới sự phản đối của hắn.

Thấy cậu như vậy, chân mày Kim Thái Hanh càng nhíu chặt hơn, hắn có thể cảm nhận được thái độ của Điền Chính Quốc lại quay về trạng thái ban đầu, coi hắn như vô hình.

Không để ý bàn cơm còn hai vị trưởng bối, hắn cau mày bày ra dáng vẻ thủ trưởng, nghiêm túc hỏi: “Công ty gọi em tới?”

“Không! Là tự em muốn đi”.

Điền Chính Quốc lập tức trả lời, cậu sợ Kim Thái Hanh sẽ gọi điện tới công ty cậu, đến lúc đó thì thảm rồi, cậu có thể đi làm hay không xem ra còn phải chờ Kim Thái Hanh đồng ý.

Kim Thái Hanh dứt khoát không cho phép, hắn không thể để Điền Chính Quốc ra ngoài va chạm khi thân thể chưa hồi phục hoàn toàn, dù hiện tại vết thương đã không còn vấn đề gì to tát.

Biết Kim Thái Hanh không nhân nhượng, Điền Chính Quốc cũng không định tranh cãi nhiều, hắn đồng ý hay không đồng ý chẳng quan trọng, cậu cứ muốn đi làm đấy!

Núi bất động thì cậu chủ động di chuyển là được rồi, không muốn mỗi ngày nhạt nhẽo ngồi nhà đối mặt với hắn.

Mãi đến khi chuẩn bị đi ngủ, Điền Chính Quốc vẫn không mở miệng nói lời nào. Thái độ cứng rắn khiến Kim Thái Hanh bó tay, hắn không muốn giữa hai người lại xảy ra chiến tranh lạnh, cuối cùng đành mở lời trước: “Muốn đi làm cũng được, anh đưa em đi, tan tầm lại đón em về”.

Điền Chính Quốc nằm nghiêng người bên mép giường, cố né xa Kim Thái Hanh, thấy hắn nhượng bộ liền nghĩ thầm “Sao em phải nghe lời anh!”, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.

Kim Thái Hanh kiềm chế nỗi lòng, vòng tay ôm ngang Điền Chính Quốc lên, để cậu cững vàng nằm giữa giường, tránh không bị rơi xuống.

Không giãy giụa nữa, chỉ là thân thể đã lâu không tiếp xúc thân mật như vậy, Điền Chính Quốc mặt đỏ tới tận vành tai, xoay người đưa lưng về phía Kim Thái Hanh, tận lực dịch người về phía trước, tránh khỏi nhiệt độ ấm nóng từ phía sau, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng mơ mơ màng màng thiếp đi.

.

Ngày hôm sau, lúc đến cổng công ty, Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, thân thể cứng ngắc không được tự nhiên, thấp giọng nói một câu “Hẹn gặp lại” xong liền vội vàng xuống xe.

Kim Thái Hanh nén cười, quả nhiên không cho hắn cơ hội dặn dò, hắn chỉ đành lấy điện thoại di động ra “tạch tạch” đánh chữ:

“Làm việc cẩn thận, đừng làm khó bản thân, phải chú ý vết thương”.

Người nhận tin nhắn: Mèo ngốc.

Điền Chính Quốc ôm di động mãi không muốn buông, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, không biết nên làm thế nào cho phải. Cậu rất không tiền đồ vì lại muốn về nhà mất rồi.

Cậu ép bản thân thả điện thoại xuống, bắt đầu chỉnh lý tài liệu đã bỏ xó cả tháng nay. Đồng nghiệp đi qua đều nhiệt tình hỏi thăm, quan tâm hỏi cậu thân thể đã hồi phục tốt chưa, Điền Chính Quốc cảm kích cảm ơn từng người, tỏ vẻ mình đã tốt hơn nhiều rồi.

Lúc này A Mi từ phòng giám đốc đi ra, còn cố ý dùng lực vỗ tay, ho khan vài tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Giọng nói nhấn mạnh to rõ ràng: “Lão bản nói, xét thấy đồng chí Điền Chính Quốc đại thương mới khỏi, chúng ta cần hết sức hết sức cẩn thận, không thể đẩy cậu ấy, không thể đập vào đầu cậu ấy, không để cậu ấy làm việc nặng, khụ khụ, nói tóm lại là không thể để cậu ấy mệt nhọc quá độ, mọi người nhớ chú ý!”

Tiếp đó A Mi bất chợt hạ âm điệu đến bảy tám phần, nhưng vẫn đủ để mọi người ở đây nghe rõ, ra vẻ thần bí, nháy mắt với cậu: “Nghe nói là Kim đại thiếu tự mình liên hệ với boss, nói cái gì mà muốn hợp tác với công ty một hạng mục lớn, nhưng thật ra mục đích chính là dặn mọi người đặc biệt quan tâm, chăm sóc Điền Chính Quốc nhà anh ấy mà thôi, mau mau, các đồng chí mau sục sôi lên đi!”

Toàn bộ văn phòng vì tiết lộ của A Mi rất phối hợp bùng nổ, ùng ục như nước sôi.

“Con bà nó! Đẹp trai quá đi!”

“Cuối cùng cũng lộ rõ quan hệ, tốt lắm tốt lắm……”

“Đi cửa sau cũng có cái lợi của đi cửa sau đó mấy người!”

“Khi nào tôi mới có ông xã tốt đến vậy đây!!” Một nữ đồng nghiệp trẻ tuổi cảm thán.

“Điền Chính Quốc! Tôi ai cũng không phục, chỉ phục mỗi Kim tổng nhà anh thôi!” Một nữ đồng nghiệp khác trêu chọc.

Mọi người bị lời này của cô nàng chọc cười: “Haha, cô tỏ rõ ý đồ đào tường trước mặt vợ cả đấy hả?!”

Mọi người ríu ra ríu rít pha trò trêu đùa cậu, hoàn toàn không có ác ý.

Chỉ là Điền Chính Quốc nghe xung quanh reo hò mà tâm vẫn run rẩy, thậm chí còn chẳng thấy xấu hổ vì những câu bông đùa của đồng nghiệp như trước. Vì cậu đã bị cái tin nhắn ngắn ngủn kia hóa thành vũng nước rồi, sao có thể không cảm động trước sự che chở đến chẳng hề kiêng nể ai của Kim Thái Hanh chứ.

Nếu lúc này công kích thêm một đòn đơn giản nữa, cậu nhất định sẽ mất hết kiên định nhào vào lòng người nọ, hít thật sâu hưởng thụ hương vị nhớ nhung từ lâu.

“Được rồi.” A Mi gõ vài phát lên mặt bàn trước mặt Điền Chính Quốc nhắc cậu hồi thần, “Tối nay công ty tổ chức liên hoan, cậu có muốn đi không?”

“Mở tiệc nhân dịp gì?” Cậu ngơ ngẩn hỏi cô.

“Ây gu ây gu~ Tiểu Chính Quốc kinh hỉ quá nên hỏng não rồi!!” A Mi cười xấu xa, “Cuối quý nào công ty cũng tổ chức cho nhân viên liên hoan một bữa mà”.

Điền Chính Quốc chợt nghĩ đến điều gì đó, liền không yên lòng lắc đầu, lần đầu tiên vắng mặt không tham gia tụ họp.

“Em muốn về nhà sớm”.

.

Sau khi đưa Điền Chính Quốc đến chỗ làm, Kim Thái Hanh lái xe về công ty của mình.

Ngồi trong phòng làm việc xem qua một lần bản hợp đồng sắp tới, hắn bắt đầu rảnh rỗi suy nghĩ vẩn vơ, đầu nảy ra ý tưởng “Nếu em ấy làm ở công ty mình thì thật là tốt”.

Vất vả chịu đựng qua một ngày, hắn vội lái xe đến trước cửa công ty để chờ. Hết giờ làm, Điền Chính Quốc bước ra, hướng về vị trí hắn đỗ xe, hệt như lần đầu tiên hắn tới đón cậu ngày trước.

Vừa mở cửa phần bên ghế phụ lái để cậu ngồi vào, hắn vừa hỏi: “Tan sớm vậy?”

“Boss cho em về trước.” Điền Chính Quốc thắt dây an toàn, cúi thấp đầu không nhìn hắn.

Kim Thái Hanh không hề cảm thấy mừng vì boss của Điền Chính Quốc thức thời, hắn chỉ thấy hình như cậu lại buồn bực rồi.

.

Cả buổi tối Điền Chính Quốc không hề mở miệng nói chuyện, ba mẹ Điền đều cảm thấy kì quái, đưa mắt nhìn Kim Thái Hanh ý dò hỏi. Hắn lắc đầu, trong lòng trầm xuống.

Nhiều lần không đoán được suy nghĩ của Điền Chính Quốc khiến hắn không thể nào cười coi như không có chuyện gì xảy ra được. Tay đưa lên xoa mi tâm, dáng vẻ hắn mệt mỏi rã rời, phơi bày hết mọi chân tâm thâm tình mấy ngày nay nhìn thẳng vào mắt cậu đang ngồi trên giường, thanh âm nhẹ như gió thoảng nói: “Trước đây chỉ bằng một nụ cười em cũng có thể hiểu anh đang nghĩ gì, vậy vì sao hiện tại em lại coi như không biết?”

“Chính Quốc, chúng ta cần nói chuyện.” Kim Thái Hanh đề nghị.

Người ngồi trên giường vẫn trầm mặc khiến hắn như rơi vào hầm băng, trái tim đau đớn tựa như bị mảnh kính cào nát. Hắn cố giả bộ bình tĩnh: “Vậy để sau đi, chờ em nghĩ xuôi thì tới tìm anh”.

Hắn muốn ra khỏi phòng yên tĩnh một lúc, hiện tại tất cả những nơi mang dấu vết của Điền Chính Quốc đều khiến hắn khó thở, ra rời, khó có thể khống chế bản thân. Từ tâm đến tay đều run rẩy, tự như lần rời đi này chẳng thể quay đầu được nữa.

“Kim Thái Hanh……”

Một giọng nói nghe có chút vội vàng, hốt hoảng đột ngột truyền đến.

Là giọng của Chính Quốc.

Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên cậu gọi thẳng ba chữ trong tên của hắn.

Trái tim càng thêm run rẩy dữ dội.

Hắn dừng bước, áp chế tâm tình xao động, xoay người lại, trong mắt như có nỗi niềm nào đó lướt thoáng qua, thanh âm cất lên có chút khàn đặc bởi sự căng thẳng tột độ khó có một lần trong đời: “Ừ?”

Nhẹ nhàng đáp lời, mang theo nghi vấn và chút tình cảm không thể phân biệt nổi.

Điền Chính Quốc đẩy chăn ra ngồi dậy, dưới ánh đèn vàng đầu giường có thể thấy viền mắt cậu hồng hồng ướt nước.

Cậu quỳ gối trên giường, nhoài người về phía trước, vòng tay ôm chặt hông Kim Thái Hanh, đầu chôn trong ngực hắn, sụt sịt mũi.

“Em biết Trình Viêm rất tốt, anh cũng rất thích anh ấy… Nhưng em cũng có thể tốt được như vậy mà, anh có thể thích em nhiều hơn chút nữa được không?”

Cậu mất cả ngày suy nghĩ xem nên bắt đầu đề tài này như thế nào, cố gắng vì ba năm thầm mến của mình mà tranh giành, tìm ra đáp án cuối cùng. Rồi càng hy vọng đáp án Kim Thái Hanh cho cậu sẽ làm tất cả mọi người đều hạnh phúc.

Nhưng ngay khoảnh khắc thấy Kim Thái Hanh xoay người định rời đi, cậu bắt đầu hốt hoảng, luống cuống. Mỗi ngày cân nhắc tính toán, phải làm gì, làm thế nào, đến cuối cùng vẫn đánh mất, cậu không muốn như thế. Thì ra tất cả dự liệu đều chỉ là dự liệu, đôi khi cần thẳng thắn với nhau hai trái tim mới có thể chung nhịp đập.

Dường như cậu đã đụng phải đôi đường sinh tử, vượt qua chính là sinh…

Không thể qua vậy có lẽ sẽ khó có thể sống nổi.

Kim Thái Hanh rơi vào sương mù vì Điền Chính Quốc bất ngờ chủ động thân cận, nhưng ngay sau đó hắn đã kịp hồi thần, sương mù tựa như biến thành từng giọt nước mát lành chảy trong tim, an ủi nỗi hoảng loạn đang lan tràn toàn thân hắn.

Hắn vòng tay ôm lấy cậu, dịu dàng hỏi: “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh rồi sao?”

Vừa trải lòng, Điền Chính Quốc càng thêm rối rắm, nghe hắn hỏi liền gấp gáp giục: “Anh trả lời em trước”.

Kim Thái Hanh thở dài, cười khẽ một tiếng.

Hắn sống hơn 30 năm nhưng cái cảm giác được nếm thử vị ngọt của tình yêu cũng chẳng nhiều nhặn gì. Rõ ràng hắn có thể đánh giá chính xác chuyện người khác chỉ bằng một ánh nhìn, vậy mà khi bản thân rơi vào sương mù lại chẳng thể tìm đường ra.

Hắn trả lời: “Lúc anh thích Trình Viêm, tuổi còn rất trẻ. Từ khi đi học đến lúc đi làm, dần dần thầm mến đã biến thành thói quen, cũng không biết còn có thể gọi là thích được nữa hay không…”

“Sau đó em xuất hiện, có lẽ bởi sớm chiều chung đụng, lần đầu tiên anh cảm nhận được niềm vui giữa tình nhân với nhau, mà cảm giác ấy đều do em mang lại”.

“Anh luôn hướng về cậu ấy, luôn cố che giấu tình cảm thầm mến của mình, sợ người khác nhìn ra…. ừm… nhìn ra anh có ý đồ với cậu ấy. Nhưng ở bên em, anh có thể được là chính mình, làm những điều anh muốn, sự thoải mái ấy trước nay chưa từng có”.

“Chưa kể…..” Mắt hắn ánh lên sự hạnh phúc lấp lánh, “Dù nam hay nữ, anh vẫn cho rằng ngoài cậu ấy ra, anh không thể thích ai khác nữa, nhưng không ngờ hết lần này đến lần khác anh chẳng thể rời mắt khỏi em”.

Trong mắt em luôn có anh, anh tránh không được, cũng không muốn tránh.

“Cho nên Chính Quốc, em dựa vào đâu mà cho rằng anh không thích em”.

Anh thích em, không, phải nói rằng anh yêu em.

Trái tim Điền Chính Quốc nhảy không ngừng trong lồng ngực, thình thịch thình thịch gia tốc theo từng câu nói của Kim Thái Hanh. Thậm chí cậu chẳng cần hỏi thêm điều gì nữa, phần tình ý trong từng câu từng chữ kia đã đủ rồi.

Có lẽ đã quá đắm chìm trong những lời Kim Thái Hanh vừa nói, cậu giãy khỏi lồng ngực hắn, chân trần nhảy xuống giường, sau đó ngửa đầu, hôn lên môi hắn, lấy đó như lời đáp lại tâm ý tương thông giữa cả hai. Mặt đỏ tim  tập cũng không thể ngăn được cơn bão vui sướng tràn ngập trong tâm tưởng.

Kim Thái Hanh tức khắc cuốn lấy đầu lưỡi Điền Chính Quốc, cướp lấy từng hơi thở trong miệng đối phương, rồi bế cậu trở lại giường, đổ ập thân thể đè lên người cậu, nụ hôn triền miên chạy dọc lên mi tâm, khóe mắt, cả khuôn mặt rồi lại quay về môi.

Đã gần một tháng hai người không thân thiết, hiện tại núi băng vỡ tan thành mảnh nhỏ, Kim Thái Hanh không khỏi tâm viên ý mãn, cởi bỏ hết quần áo ngủ trên người cậu, vuốt ve thân thể đã bao lâu làm hắn khát vọng, hay tay chạy dọc theo tấm lưng trắng nõn, chậm rãi thăm dò xuống phía dưới, như có như không gãi nhẹ khe mông tiêu hồn, rồi mãnh liệt xoa nắn hai quả núi thịt mềm mại.

Điền Chính Quốc run lên từng đợt bởi những cái vuốt ve lúc mạnh lúc yếu của hắn, nhưng vẫn ngượng ngùng ôm lấy vai hắn, đáp lại nụ hôn nóng như lửa. Kim Thái Hanh nhớ đến sau lưng cậu vẫn còn vết thương, ko thể hoàn toàn ra sức hay bị đè ép. Vì vậy hắn để cậu ngồi dậy, đưa lưng về phía mình, rồi nhẹ nhàng liếm láp miệng vết thương đã mắt đầu kéo da non, lộ ra mảng thịt hồng nhạt trên lưng cậu.

“Ư…..” Nơi mới mọc da non đặc biệt mẫn cảm, Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được, nơi đó không còn đau đớn như cậu nghĩ, mà khi được hắn liếm mút lại có chút nhột, tia điện từ ấy lan ra toàn thân, đầu óc tê dại, khiến cậu nhịn không nổi bật ra tiếng rên rỉ đượm hơi tình dục.

Kim Thái Hanh dùng môi thay thế đầu ngón tay, điều khiển nó chạy dọc theo tấm lưng xinh đẹp xuống phía dưới, lưu luyến liếm cắn phần xương vụt mẫn cảm.

“Ư a….” Điền Chính Quốc muốn thoát khỏi đầu lưỡi ấm áp kia, nhưng mông, eo đều bị nắm chặt, trốn không được, cơn sóng ướt át, tỉ mẩn tê dại làm lỗ hậu phía dưới co rút, cậu vô thức cọ mông lên drap trải giường.

Biết cậu đã có cảm giác, Kim Thái Hanh cúi sát xuống bên tai cậu, khẽ cắn lên vành tai xinh xắn ửng hồng. Điền Chính Quốc quay đầu muốn cùng Kim Thái Hanh hôn môi, hắn đương nhiên thỏa mãn cậu, hai người gắn bó giao triền, nước bọt hòa trộn hỗn độn, lúc hai làn môi tách ra kéo thêm sợi chỉ bạc tình sắc dâm mị.

Đôi mắt đào hoa của Kim Thái Hanh lấp lánh sắc dục, hắn nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc cười nói: “Em thật thơm”, là mùi sữa tắm cậu thường dùng.

Thanh âm khàn khàn, trầm thấp khiến trái tim cậu như bị vuốt mèo gãi ngứa, mặt đỏ tới mang tai, hô hấp hỗn loạn, cậu vùi đầu vào gối che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra vành tai ửng hồng cùng cái gáy trắng nõn.

Hình ảnh này đánh mạnh vào thị giác, mang đến sự cám dỗ khó thể cưỡng lại. Yết hầu Kim Thái Hanh giật nảy, phần bụng dưới hừng hực lửa nóng, mùi vị tình dục lúc này càng thêm đượm nồng. Hắn dùng hai ngón tay dấp dính gel bôi trơn mát lạnh, khẽ tách hai đồi thịt căng mọng của Điền Chính Quốc, thong thả tiến nhập miệng huyệt.

“Á ~~” Cách một khoảng thời gian không làm tình sự, hậu huyệt đã căng chặt khó vào, cậu miễn cưỡng thích ứng với cảm giác quái dị đột ngột, hai cánh mông run rẩy, vừa sợ vừa mong nằm đợi trên giường, chờ những va chạm ngọt ngào sắp tới.

Một bàn tay còn lại của Kim Thái Hanh không hề rảnh rỗi, nó vòng qua eo Điền Chính Quốc, lần mò tiến lên hạt đậu đỏ trước ngực cậu, thả sức nhấn niết, “Dù nhỏ nhưng sờ vẫn sướng thật”.

“Ưrrggg ~~” Trong cơn khoái cảm mãnh liệt, lại nghe thấy câu nói đầy ý dâm của hắn, mặt cậu bắt đầu bốc lửa, thân thể chịu không nổi, muốn thoát khỏi cơn sóng tê dại đang ồ ạt tập kích mà bất giác đẩy hông về phía sau, nhưng chẳng ngờ càng làm vậy, ngón tay đang tiến nhập trong cúc huyệt càng được dịp đâm sâu.

“A A!” Điền Chính Quốc tự làm tự chịu, trước sau hai đầu mẫn cảm đều bị tấn công, miệng cậu mở lớn nhưng vẫn không thể hít thở thông thuận. Kim Thái Hanh ra sức nới rộng miệng thịt, ngọ nguậy bên trong trêu chọc vách thịt ướt át. Đến khi cảm thấy nơi đó đã được nới vừa đủ, hắn rút ngón tay ra, mở rộng đôi chân trắng nõn của Điền Chính Quốc, đồng thời đẩy mông cậu lên cao, để dương vật cứng rắn của hắn ngay nếp uốn mềm mại ướt át, chậm rãi chen vào.

“A…. đừng…..” Cậu chưa kịp chuẩn bị, hậu huyệt đã bị người phía sau chiếm lấy, cậu siết chặt ga trải giường, hưởng thụ quá trình bị dày vò, cảm nhận vách thịt càng lúc càng mềm yếu vì bị gậy thịt cứng rắn nghiền nát.

Đến khi dương vật hoàn toàn nút cán, cảm thụ được ấm nóng tầng tầng bao vây, Kim Thái Hanh mới cúi đầu thở dốc một tiếng, rồi thong thả cử động.

“Ưm….” Cơ thể bị đẩy theo từng cú nhấp, tốc độ đưa đẩy càng lúc càng nhanh khiến Điền Chính Quốc thở dốc không ngừng, cậu ngửa đầu cố hít lấy không khí, và dĩ nhiên, miệng đã mở thì làm sao ngăn nổi tiếng rên nối tiếp thoát ra.

“A…. ư a…. A…. A a!”

Kim Thái Hanh càng hung tợn đâm chọc, hai túi tinh đập vào mông thịt tạo ra âm thanh ba ba ba không ngừng nghỉ, lọt vào tai hai người chẳng khác nào thuốc kích dục liều mạnh. Hắn cúi đầu mút lấy đôi môi sưng đỏ của Điền Chính Quốc, hai chiếc lưỡi ướt ái quấn quýt, giao triền, động tác nửa người dưới lại chưa lúc nào gián đoạn, cuối cùng, hắn bất ngờ thọc sâu đến điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu, mạnh mẽ đè nghiến.

“Á! Hức… hức…. chậm…. chút….” Điền Chính Quốc bị từng đợt sóng khoái cảm đánh úp, cậu muốn nói đừng chạm đến nơi đó, nhưng lại vô thức nâng mông, để Kim Thái Hanh thâm nhập dễ dàng hơn, sự ngượng ngùng giờ khắc này đã bị tình cảm mê luyến đánh bại.

Hạ thân cậu ma sát drap trải giường, mọi điểm mẫn cảm trên cơ thể bị xâm chiếm, chơi đùa, dòng nhiệt nóng lan tràn khắp cơ thể, tỏa nhiệt cả ra bầu không khí, rồi tập trung lại tại nơi giao hợp. Huyệt thịt không ngừng khép mở, đầu ngón chân căng cứng miết trên đệm giường.

Muốn bắn…

“A a! A…..a a…..Kim…..” Không kịp thốt hết câu, Điền Chính Quốc đã bắn, hai mắt cậu đỏ hồng, miệng há to thở dốc, nơi vừa căng cứng quá độ giờ chỉ nửa cứng nửa mềm, mặt sau vì thế cũng mềm ướt bất ngờ, hấp dẫn kẻ khơi mào, tinh dịch trắng đục phun hết lên sàng đan, cực kỳ dâm loạn.

Vì cao trào nên miệng huyệt của cậu bất ngờ siết chặt hơn, làm Kim Thái Hanh sướng đến suýt bắn. Thấy cậu đang gọi tên mình lại nhịn không được bắn tinh, hắn dán miệng vào tai cậu, nhu tình như nước hỏi: “Gọi anh sao?”

Hắn hy vọng Điền Chính Quốc sẽ gọi thẳng tên hắn, mà không phải dùng kính ngữ như trước đây. Ban nãy là lần đầu tiên cậu gọi hắn như vậy, làm sâu trong trái tim hắn loạn nhịp vì kinh hỉ.

Giảm tốc độ đưa đẩy, nhưng lại nghiền sâu trong cơ thể Điền Chính Quốc đến tận cùng, hắn cũng không quên dùng tay chà đạp cây thịt đã mệt mỏi vì trút tinh của cậu, giọng nói hắn chẳng hề chứa chút nào nhẫn nại, hơi thở ấm áp phả bên tai cậu, trầm ấm dụ dỗ: “Chính Quốc, gọi tên anh!”

Sau cao trào, cơ thể cậu càng thêm mẫn cảm, bên trong thân thể vẫn bị vật thể to lớn xâm nhập khiến những tiếng rên rỉ chưa thể ngừng lại. Sắc mặt cậu ửng đỏ, đôi mắt ướt nước nhìn gương mặt đẹp trai của ai kia đang kề sát mặt mình, cậu nhịn không được động tâm tư, liền nhẹ nhàng đẩy người về phía trước, dán môi mình lên môi hắn, tiếp đó nhẹ nhàng gọi: “Kim...Thái Hanh a….. A a….”

Chữ cuối cùng gần như bị nuốt trôi bởi tiếng rên đứt quãng, Kim Thái Hanh nghe cậu gọi tên mình liền nhịn không nổi bắt đầu đẩy nhanh tốc độ. Lúc này, không chỉ thân thể hai người tương giao, mà tâm ý cũng đã trung hòa làm một. Hắn say đắm ôm lấy người trong lòng, tham lam xâm chiếm làn môi mời gọi.

Môi môi giao hòa, lửa tình hừng hực.

“Ư ưm…..” Những tiếng rên nhỏ vụn tràn ra khỏi miệng, Kim Thái Hanh buông tha đầu nhũ đã sưng đỏ của Điền Chính Quốc, nhưng động tác dưới thân lại chẳng hề nhẹ nhàng. Mông thịt trắng nõn ngon miệng đã bị đâm đến mức đỏ hồng, hắn càng nhìn càng thích mắt, thời gian rong ruổi với những cú nhấp sâu, đâm mạnh càng kéo dài.

“A a…. nhẹ chút…..”

Vẫn trong tư thế cắm sâu, Kim Thái Hanh nâng đùi Điền Chính Quốc lên, để cậu quỳ gối trên giường, bờ mông nhổng lên thật cao, tạo đường cong tuyệt đẹp từ lưng đến hết phần xương cụt, vô cùng quyến rũ. Lửa trong mắt Kim Thái Hanh càng bùng phát mạnh mẽ, hắn bóp mông cậu, ra sức xâm nhập. Nơi kết hợp giữa hai người vừa ướt vừa mềm, dính dính nhớp nháp, đỏ tươi dâm đãng.

“A a a_____” Tư thế này khiến Điền Chính Quốc xấu hổ không chịu nổi, dương vật cực nóng đưa đẩy trong thân thể cậu dường như càng lúc càng thêm cứng rắn như thanh sắt nung đỏ, thiêu cháy toán bộ cơ thể cậu.

Hạ thân cậu một lần nữa bị Kim Thái Hanh nắm lấy, trên dướt nắn tuốt, đầu nấm bị ngón tay hắn xoay tròn quấy phá. Da đầu Điền Chính Quốc tê dại, lồng ngực ép sâu, mông nhô lên cao hơn, bất giác nghênh đón những cú đưa đẩy kịch liệt từ hắn.

“A….ư a….hức a…..” Da toàn thân Điền Chính Quốc đỏ hồng, lục phủ ngũ tạng tựa như bị điện giật tê liệt, thân thể run rẩy, nức nở nuốt xuống tiếng rên rỉ kìm nén, sau đó cậu rất nhanh cao trào lần nữa, bắn đầy tinh dịch ra tay Kim Thái Hanh. Có vẻ cậu cũng biết mình vừa bắn, đỏ mặc mắc cỡ muốn lau chất lỏng xấu hổ kia đi, nhưng cánh tay lại bị hắn cưỡng ép không cho cử động, thân thể nhấp nhô theo từng cú thúc.

“A…..a…..ưm ha….a!” Điền Chính Quốc triệt để xụi lơ bất lực, mặc cho Kim Thái Hanh nắc mạnh trong thân thể mình.

Lúc này hắn cũng sắp đến cực hạn, mồ hôi ướt đẫm thái dương, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng, sau chục cú thúc mãnh liệt cuối cùng, hắn gầm nhẹ một tiếng, dộng mạnh vào sâu bên trong Điền Chính Quốc, phun ra dòng tinh chất nóng bỏng.

“Hức a a….” Bị dòng chất lỏng nóng cháy tấn công, Điền Chính Quốc không còn sức kháng cự, lông mi cậu vẫn còn vương nước mắt khẽ run rẩy, hơi nước trong ánh mắt mông lung, cảm giác hậu huyệt bị nhồi đầy, cậu bất giác nghiêng đầu muốn được hôn…

Ngoài cửa sổ mưa mỗi lúc một lớn, mà hai người trong phòng tựa như vừa được hồi sinh, một lần nữa rơi vào lửa tình nồng cháy, triền miên khó dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro