mười lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm mưa, thời tiết chuyển lạnh.

Điền Chính Quốc ngủ thẳng đến tận trưa mới rời giường. Lúc cậu tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai, thân thể đau nhức nhắc nhở cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Giống như sau cơn mưa trời lại sáng.

Cậu chống người dậy đảo mắt một vòng, phát hiện Kim Thái Hanh đang thu dọn đồ đạc. Một dòng duy nghĩ lướt qua, không quản thân thể mệt mỏi, Điền Chính Quốc lập tức ngồi bật dậy.

Tiếng động trên giường làm Kim Thái Hanh chú ý. Hắn đảo mắt nhìn qua bả vai trần trụi cùng xương quai xanh của cậu lộ ra dưới lớp chăn, cười nói: “Tỉnh rồi?”

Điền Chính Quốc không chú ý đến thâm ý trong mắt hắn, chỉ bối rối hỏi: “Anh muốn đi sao?”

Người đối diện thế mà lại gật đầu: “Ừ, ông nội về rồi”.

Điền Chính Quốc càng gấp hơn: “Vậy những lời đã nói tối qua…..”

“Đều là thật, Chính Quốc”. Kim Thái Hanh ngắt lời cậu, thả bộ quần áo đã được gấp gọn xuống, bước lại gần giường, cầm bộ áo ngủ giúp cậu mặc lên, che khuất những vết đỏ hồng nhuốm màu tình dục còn lưu lại sau đêm qua, rồi nâng cậu dậy, đặt chân cậu lên đùi mình, cẩn thận xỏ dép cho cậu.

Đến khi chậm rãi làm xong hết thảy, hắn vẫn nhìn chăm chú đôi chân trắng nõn được bọc trong dép bông ấm áp của cậu, là loại dép bông bình thường nhất vẫn hay dùng ở nhà. Sau đó nhẹ nhàng nói những lời mà Điền Chính Quốc cả đời này khó quên:

“Giống như đôi dép này, em cảm thấy nó rất xấu, chỉ muốn bỏ nó đi, cũng có những người có được đôi dép khác tốt hơn trăm nghìn lần, nhưng trên đời này luôn có những người cần đến nó. Chính Quốc, anh không nói trước tương lai, nhưng hiện tại, anh chắc chắn anh cần em hơn bất cứ ai. Trên thế giới này cũng không có ai tốt hơn Chính Quốc của anh”.

“Vì vậy, đừng lo lắng, cũng không cần phải quá thận trọng như thế”.

Lúc sau cậu mới biết, ngày đó Kim Thái Hanh giúp cậu xin nghỉ vì dự định muốn cùng cậu về Kim gia.

Cậu luôn lo được lo mất mà khó xử, lại may mắn có thể nghe được những lời từ tận đáy lòng của hắn.

Ông nội Kim trở về từ phương nam sau nhiều ngày an dưỡng, thấy Điền Chính Quốc gầy hơn cả trước kia, nhất thời lại nhớ đến những lời khó xử của chiến hữu cũ qua điện thoại hôm đó, liền thở dài một hơi, vỗ vỗ bàn tay cậu: “Con phải chịu khổ rồi”.

Điền Chính Quốc lắc đầu, trong khoảng thời gian ông nội không ở nhà đã xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này trông thấy ông nội, cậu không khỏi sinh ra vài phần thân thiết, cười nói: “Không sao đâu ạ, con rất khỏe mà ông nội”.

Sau đó, ba người còn gọi điện thoại cha mẹ Kim đang du lịch ở nước ngoài, dông dài thăm hỏi bình an một lúc lâu. Mọi chuyện lại trở về dáng vẻ ban đầu, mà hình như cũng có thứ gì đó bắt đầu thay đổi.

Nhớ lại trước đây, bạn cùng phòng đại học của cậu luôn nói bản tính con người là tham lam, lúc tốt nghiệp còn đặc biệt đi in băng rôn với khẩu hiểu: “Nguyện làm một hàng rào nhỏ, chẳng cần vươn cao làm cây vàng lá bạc, không biết điểm dừng, thành ra vật cực tất phản”. Những người khác thấy khẩu hiệu đó liền lắc đầu nói giả tạo, nhưng thời điểm ấy, cậu lại chỉ đứng xa quan sát và thầm đồng ý, chỉ mong có thể được ở bên Kim Thái Hanh, được thấy hắn mỗi ngày mà thôi. (vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, không tốt)

Chỉ là sau này, cậu lại có thể tham lam hơn, được thấy rất nhiều mặt trong con người hắn, được chạm đến những cảm xúc trong trái tim hắn mà trước đây cậu không bao giờ dám nghĩ, được hạnh phúc bên hắn, thậm chí cả hai người sẽ mãi bên cạnh nhau, cùng nhau già đi.

Cậu cảm thấy mình như cá gặp nước, thích ý dạt dào.

Tại mảnh đất nhỏ sau hàng rào này, cậu có đủ cả trăng sao sông núi, có cả những cảm xúc chưa từng trải qua, và có cả Kim Thái Hanh, cùng hắn trải qua những ngày vui nhỏ bé.

Kim Thái Hanh đưa ra ý kiến.

Hắn vuốt ve gò má đã có chút thịt của Điền Chính Quốc, có vẻ khá là hài lòng, cười nói: “Chính Quốc, em đổi việc đi”.

Cậu không né tránh tay hắn, hỏi lại: “Đổi sang việc gì?”

Cậu đã làm công việc này nhiều năm nên luôn thấy khó khăn khi phải thay đổi hoàn cảnh mới. Chưa kể mọi người trong công ty đối xử với cậu rất tốt, cậu cũng quen thân với họ rồi, thật sự không muốn đổi.

Chỉ là không biết vì sao hắn lại đưa ra ý tưởng như vậy.

“Anh giúp em đổi, qua bên công ty anh làm việc với anh”. Kim Thái Hanh nói.

“Dạ?” Điền Chính Quốc kinh ngạc, đầu óc đột nhiên tỉnh táo, hai mắt lấp lánh: “Nhưng anh ít đến công ty lắm mà”.

Kim Thái Hanh nhíu mày gật đầu: “Vậy em cũng không cần đi làm nữa”.

Dù Điền Chính Quốc luôn muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh hắn, nhưng muốn cậu đột nhiên nghỉ việc thì vẫn có chút bối rối.

Cậu nhăn mặt lắc đầu, từ chối hắn.

Kim Thái Hanh: “….”

Hắn đứng dậy, chuyển hướng ngồi dối diện Điền Chính Quốc, mỗi câu mỗi chữ đều thập phần cưng chiều: “Anh đi làm với em”.

Hai mắt Điền Chính Quốc lại lần nữa phát sáng.

Cậu bắt đầu xoắn xuýt.

Khẽ cắn môi, vẫn lắc đầu.

Kim Thái Hanh: “……”

Sau đó…. hắn bắt đầu nỗ lực để Điền Chính Quốc phải khóc đồng ý__ _______

“Hức…..a a…. đừng mà…..”

Kim Thái Hanh gác đôi chân trắng nõn của Điền Chính Quốc lên vai, hung khí chôn trong cơ thể cậu ba phần, hung hăng đưa đẩy.

“A a a…..”

Bởi khoái cảm trào dâng, cậu bị ép chảy nước mắt, giọng nói còn có mấy phần nghẹn ngào nức nở.

“Chính Quốc, muốn cùng anh đi làm không?” Kim Thái Hanh vẫn tiếp tục đâm sâu, quyết tâm không cho cậu cơ hội lui bước.

“A a…. đừng…. đừng mà…..”

“Không muốn?” Hắn lại tiếp một cú thọc mãnh liệt.

“A a a……muốn…..đi….. không muốn….. đừng nhanh như thế…. ừm a…..”

Điền Chính Quốc bị hắn đâm một giờ, rốt cuộc cũng khuất phục dưới dâm uy cùng dụ lợi từ Kim Thái Hanh.

Lúc này cậu đã bị yêu thương sâu đậm từ ai đó khiến cho thần trí mơ hồ, sao còn biết ai đó đang cười thỏa mãn chứ.

Tiếp đó không cần phải nói, lại là một màn hai chân mở rộng, lỗ nhỏ đáng thương ở giữa liên tục bị chà đạp không ngừng nghỉ.

Xuân tình vô hạn…

Điền Chính Quốc do dự đứng trước cửa phòng làm việc của giám đốc công ty, muốn gõ cửa nhưng tay cứ tới lui khựng lại mấy lần, suy nghĩ không biết nên nói chuyện từ chức này như thế nào.

Đứng nửa ngày cuối cùng cũng quyết định gõ cửa, nhưng cậu còn chưa kịp mở lời, giám đốc đã cướp lời nói trước:

“Lại đây Điền Chính Quốc, trong này là tiền lương tháng này của cậu cùng phần thưởng mấy năm qua cậu đã cống hiến cho công ty, tuy tôi biết cậu không để ý chút tiền lẻ này”.

Điền Chính Quốc: “…..”

Sớm biết vậy cậu đã không do dự lâu đến thế, cậu thầm đỡ trán chán nản.

Cậu bước lại gần, ngập ngừng nói: “Ông chủ, tôi…..”, cậu muốn nói thật ra mình rất không nỡ rời xa công ty.

“Được rồi, Kim tổng đã gọi điện tới dặn dò rồi, đồ đạc cá nhân của cậu tôi cũng đã cho người thu dọn xong, mau đi đi”.

Điền Chính Quốc: “….”

Tiếp đó là màn cậu ôm thùng đồ trong tay, cùng đồng nghiệp nghẹn ngào tạm biệt.

A Mi mắt ngấn lệ: “Chỉ vì một bản hợp đồng mà Tiểu Quốc Quốc của chúng ta bị đem bán”.

Những người khác cũng ra sức gật đầu: “Nghe nói Kim đại thiếu dùng một hợp đồng lớn đổi người. Tiểu Quốc Quốc, cậu đồng ý hả?”

“Ông chủ cực dễ mua chuộc luôn”.

Điền Chính Quốc nhớ tới màn tra tấn lặp đi lặp lại đêm hôm qua Kim Thái Hanh lăn cậu đến quá nửa đêm mới buông tha, gương mặt lập tức nóng phừng phừng, thiếu tự nhiên gật đầu.

Thấy mọi người đều có vẻ không nỡ, Điền Chính Quốc càng mất tự nhiên, vội vàng an ủi, nói sẽ mời mọi người bữa cơm, sau đó nhanh chóng kết thúc màn ly biệt xấu hổ này.

Bước ra khỏi cổng lớn công ty, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cậu đi về phía người đàn ông đang đứng cách đó không xa.

Cuộc sống sau này của cậu sẽ rất đơn giản, đơn giản đến mức mở mắt nhắm mắt tất cả đều là Kim Thái Hanh .

Cuộc sống như thế cậu cầu còn khó được, tâm như ý nguyện.

Sau khi Điền Chính Quốc từ chức, ông chủ mới của cậu không lập tức để cậu vào vị trí mới ngay. Ở ngay trước mặt cậu, Kim Thái Hanh gọi điện cho trưởng phòng nhân sự, để cậu nghỉ nửa tháng sau mới nhậm chức.

Nhìn người trước mắt tự biên tự diễn, Điền Chính Quốc nhào tới ôm lấy hắn, rất phối hợp cổ vũ: “Anh thật lợi hại, tự nhiên em lại có thêm kì nghỉ dài ơi là dài rồi”.

Hắn nhướn mày: “Đương nhiên”.

Sau đó là một nụ hôn sâu khó dứt, một kẻ cười trộm, một người mừng thầm.

Chậc chậc, hai kẻ ấu trĩ vì yêu như thế thật hiếm có khó tìm đúng không?

Răng môi triền miên một hồi mới tách ra, hai người hô hấp có chút loạn, Điền Chính Quốc chôn đầu trong lồng ngực Kim Thái Hanh, ấp úng hỏi: “Vì sao không cho em đi làm luôn?”

Hắn gác cằm lên đỉnh đầu cậu, không biết đang suy nghĩ điều gì, cặp mắt đào hoa thoáng đảo: “Vì có một chuyện rất quan trọng phải làm ngay”.

Vậy là ngay ngày hôm sau, Điền Chính Quốc ngu ngơ theo Kim Thái Hanh đến một nơi vô cùng quen thuộc, chính là địa điểm hai người tới hưởng tuần trăng mật ngày trước.

Trên máy bay, nhìn qua ngoài cửa sổ ngắm tầng mây vừa dày vừa mềm xốp, cậu quay đầu hỏi: “Chuyện quan trọng mà anh nói chính là cùng em trở về chốn cũ hả?”

Kim Thái Hanh bật cười, vuốt ve mái tóc đen mềm mại như đám mây ngoài cửa sổ của Điền Chính Quốc, đáp: “Đúng vậy, em không muốn sao?”

Cậu vô thức cọ cọ đầu vào lòng bàn tay hắn, trả lời: “Muốn!”

.

Hai người đi rất nhiều nơi, có chỗ đã từng ghé thăm, cũng có địa phương chưa kịp đặt chân đến. Hắn nhận ra Điền Chính Quốc đang rất vui, không còn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí như ngày đầu nữa, mà hiện tại, cậu có thể thoải mái kéo hắn tới những chỗ cậu muốn, tự ý thích ăn gì thì ăn, rồi cùng nhau chụp ảnh. Tất cả những thay đổi này đều hiện hữu trong mắt Kim Thái Hanh.

Hắn dẫn cậu đi tắm suối nước nóng, nhìn đối phương vẻ mặt thỏa mãn, trái tim hắn cũng hóa mềm như nước.

Bị nhìn chằm chằm như thế, Điền Chính Quốc xấu hổ muốn xỉu, liền im lặng chìm xuống dòng nước ấm, mãi đến khi nước dâng qua bả vai, rồi qua trán, mặt nước sủi bọt trắng không bao lâu, cậu đã phải vọt người đứng dậy, thở dốc vì bị sặc nước.

Kim Thái Hanh cười to, áp lấy gáy cậu, ngậm chặt đôi môi đỏ hồng, say mê liếm cắn.

Chẳng biết do cách âm không tốt, hay tại âm thanh quá lớn, đúng lúc này, sát vách truyền tới những thanh âm mập mờ đứt quãng.

“Ừm….nhẹ chút….” Là giọng nữ, mềm mại ngọt ngào khiến lời cự tuyệt đẫm vẻ mời gọi.

“Bảo bối, cưng chặt quá….. A…..” Tiếp đến là giọng nam trầm khàn.

“Ư a…. sướng quá….a a….. dùng sức….. yêu anh…..” Giọng nữ bắt đầu vút cao, càng lúc càng lớn.

Bên này Kim Thái Hanh đã buông Điền Chính Quốc ra, hắn nghe rõ từng tiếng rên rỉ, chỉ cười không nói, nhìn chằm chằm gương mặt đang dần loang sắc đỏ của ai đó.

Điền Chính Quốc xấu hổ không chịu nổi, điều này đã vượt ra khỏi phạm vi tiêu chuẩn của cậu, nhưng trận kích tình phía bên kia vẫn đang tiếp tục, không có dấu hiệu ngừng lại.

Cậu nhìn Kim Thái Hanh vẫn yên lặng không nói tiếng nào, dường như đang cẩn thận lắng nghe tràng cảnh mê loạn cách vách. Giọng nữ vang lên đứt quãng vô hạn phong tình, nũng nịu mà quyến rũ…

Điền Chính Quốc đột nhiên áp hai tay che tai hắn, miệng mấp máy ấp úng nói: “Em không…..không ngâm nước nữa, mau….mau đi thôi…..”

Nhưng người trước mặt vẫn không nhúc nhích, cậu hốt hoảng ngẩng đầu____ nhận ra Kim Thái Hanh đang chăm chú mỉm cười nhìn cậu, lúc này cậu mới giật mình phát hiện mình đang làm chuyện cực kỳ ngốc, vội vàng bỏ tay ra, cúi đầu không dám nhìn hắn nữa, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu.

Toàn bộ quá trình biến hóa cảm xúc của Điền Chính Quốc đều lưu lại trong mắt Kim Thái Hanh, thật sự vô cùng dễ thương

Hắn để cậu dựa vào ngực mình, sau đó cầm khăn tắm bao lấy thân thể cậu, rồi bế ngang cậu lên, khiến cậu kinh hô một tiếng, theo phản xạ ôm lấy cổ hắn.

Kim Thái Hanh đi về phía phòng nghỉ, thản nhiên nói:

“Anh cũng cảm thấy ngâm nước ở đây đủ rồi, giờ chúng ta về phòng ngâm cái khác”.

Sau mấy ngày thoải mái vui chơi, hôm nay, mới sáng sớm Kim Thái Hanh đã kéo cậu tới một cửa hàng chi nhánh của hãng thời trang nổi tiếng nào đó.

Điền Chính Quốc vốn cho rằng hắn muốn mua quần áo nên cũng ngoan ngoãn đi theo. Vừa vào cửa, đại diện chi nhánh đã tươi cười cúi đầu chào đón, phía sau là hai hàng nhân viên đứng thẳng tắp, đồng loạt chào: “Kim tiên sinh, chào mừng ngài đã tới”.

Kim Thái Hanh khẽ gật đầu xem như chào hỏi: “Ừ, chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong theo yêu cầu của ngài, xin mời đi theo tôi”.

Điền Chính Quốc thầm nghĩ, mua bộ quần áo thôi mà, có cần phải long trọng quá vậy không. Nhưng khi tiến sâu vào trong, cậu mới phát hiện, cả căn phòng tràng hoàng lộng lẫy chỉ treo duy nhất hai bộ âu phục, một trắng một đen, từ kiểu dáng đến đường nét may đều tinh tế, xa hoa.

Kim Thái Hanh kiểm tra qua một lát, có vẻ rất hài lòng: “Mọi người ra ngoài trước đi”.

Đợi đến khi nhân viên rời đi hết, hắn lấy bộ trắng kia xuống, so lên người Điền Chính Quốc, ánh mắt lấp lánh đầy ý cười: “Mặc vào để anh nhìn xem có hợp hay không”.

“Dạ? Cho em?” Cậu ngạc nhiên.

Kim Thái Hanh nhướn mày, tỏ vẻ xác thực là thế, sau đó còn lấy xuống bộ màu đen, tự mình đổi.

Mặc dù không hiểu hắn đang làm gì, cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo lời hắn. Chỉ đến khi hai người thay xong trang phục đứng trước gương, cậu mới vỡ lẽ hai bộ âu phục này trang trọng thế nào, bản thân cậu mặc nó cũng rất vừa vặn, phù hợp, cứ như thiết kế riêng cho cậu vậy.

“Mắt nhìn của anh quả nhiên không sai”. Kim Thái Hanh ngắm nhìn chồng nhỏ, đắc ý tự khen.

Điền Chính Quốc bối rối nhìn hắn. Bình thường rất ít khi Kim Thái Hanh mặc chính trang như thế này, đây còn là lần đầu tiên cậu thấy hắn mặc lễ phục, tinh thần lập chức phấn chấn mười phần.

Cậu ngơ ngác cảm thán: “Anh mặc thật đẹp”.

Kim Thái Hanh nhìn vẻ mặt hoa si của cậu, nhịn không được véo má cậu một cái, dịu dàng cười nói: “Em cũng rất đẹp”.

Dưới cuộc nói chuyện khen tới khen lui, khen qua khen lại nhạt nhẽo của cả hai, Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh kéo lên xe.

Hả? Xe ở đâu ra vậy?

Mấy ngày nay hai người đi chơi đều không tự lái xe, Kim Thái Hanh cũng không thuê xe hay thuê tài xế. Sao tự nhiên cậu có cảm giác ngày hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó bất ngờ nhỉ, không giải thích nổi.

“Chúng ta đi đâu vậy anh?” Điền Chính Quốc tò mò hỏi, “Phải tham dự vũ hội hoặc tiệc mừng gì sao?”

Bộ lễ phục này giống trang phục mặc khi kết hôn lắm ấy.

Cậu vì ý nghĩ bất chợt này mà lén đỏ mặt thấp thỏm.

Kim Thái Hanh cười đáp: “Ừ”, nhưng hắn cũng không nhiều lời giải thích: “Em quên sao, hôm nay là ngày rất quan trọng”.

“Vâng”, Dù thắc mắc, Điền Chính Quốc vẫn tin hắn, không hỏi thêm nữa.

Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trước cổng giáo đường.

Cậu vẫn nghĩ, hóa ra là tới tham gia hôn lễ.

Kim Thái Hanh nắm tay cậu bước qua cánh cổng, nhưng trong giáo đường lại chẳng có một ai. Cậu ngạc nhiên nhìn đồng hồ, đã qua giữa trưa, đáng lẽ những người được mời phải có mặt rồi chứ, sao hiện tại chỉ có hai người họ?

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn ngó xung quanh, giáo đường được trang trí bằng những bông hoa trắng tinh khiết, quanh quẩn đâu đó là bản nhạc tình ca êm ái, rất phù hợp với không khí lễ đường, lối trang hoàng giản dị nhưng không mất đi vẻ hoa lệ, bảo cậu đây không phải lễ đường chuẩn bị cho hôn lễ chắc chắn cậu sẽ không tin.

Cơ mà cả lễ đường chẳng có một ai, không gian trống vắng càng lộ vẻ yên tĩnh buồn tẻ.

Điền Chính Quốc nghi hoặc hỏi: “Tình huống gì đây?”

“Tình huống cái gì?” Kim Thái Hanh kéo cậu tiếp tục bước về phía trước.

“Sao chỉ có hai người chúng ta?”

“Không chỉ có hai người chúng ta đâu”, Hắn đi thẳng đến lễ đài mới dừng lại, mặt đối mặt với cậu, nhìn thẳng ra phía sau cậu, “Có rất nhiều người ở đây, em không thấy sao?”

Điền Chính Quốc thuận theo ánh mắt hắn, mờ mịt quay đầu, sau đó liền ngây người hoảng hốt.

Phía sau cậu không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, đều đang vỗ tay cười vang đi về phía hai người họ.

Có những người không quen biết, có những người chỉ gặp qua một hai lần, lại có những người mà cậu vô cùng quen thuộc.

Trình Viêm cùng vợ của cậu ta, Lâm Ly.

Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc gặp lại Trình Viêm sau khi biết toàn bộ chân tướng, nhưng cậu vẫn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc xong, bàn tay đã bị Kim Thái Hanh khẽ kéo.

Cậu bừng tỉnh hồi thần, quay đầu lại nhìn hắn, đối phương ra hiệu ý bảo cậu hướng mắt ra sau lưng hắn.

Là đồng nghiệp cùng công ty, bạn học thời đại học, còn cả cha mẹ, ông nội Kim và cha mẹ Kim đã lâu không gặp.

Ai cũng đang vui vẻ vỗ tay cười.

Điền Chính Quốc không kịp phản ứng.

Bất chợt, tựa như nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn lướt qua bộ lễ phục màu đen trên người Kim Thái Hanh, rồi cúi đầu nhìn âu phục thuần trắng đang mặc trên người, một ý nghĩ không thể tin nổi lóe lên trong đầu cậu

Run rẩy siết chặt tay hắn, cậu cố trấn tĩnh hỏi: “Mọi người sao có thể…”

Kim Thái Hanh dịu dàng cười, ghé sát lại gần tai cậu, nhỏ giọng nói: “Được rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, giờ lành đã đến”.

Lúc này, mục sư cũng bước ra, hỏi bọn họ đã chuẩn bị xong chưa, đến giờ làm lễ rồi.

Tất cả mọi người tự tìm vị trí ngồi xuống, Kim Thái Hanh kéo Điền Chính Quốc đi đến chính giữa bục. Hắn cười đến là vui vẻ, còn cậu thì chân sắp nhũn thành nước, không thể bước đi, căng thẳng tới mức siết chặt tay hắn, trái tim nảy tới tận họng.

Cậu mơ mơ hồ hồ theo hắn tiến hành hôn lễ, trong đầu là chộn rộn bao thứ rối như tơ vò, căn bản không thể bình tĩnh nổi.

Mục sư hỏi cậu có nguyện ý ở bên Kim Thái Hanh, cùng hắn đi hết một đời người hay không, cậu theo phản xạ trả lời: “Tôi nguyện ý”.

Mãi đến lúc trao nhẫn, tay Điền Chính Quốc càng run mạnh hơn, ý cười trong mắt Kim Thái Hanh lại càng thêm sâu đậm. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dịu dàng mà kiên định nhìn thẳng vào mắt cậu, tựa như đang cổ vũ, giúp cậu trấn tĩnh.

Lúc này cậu mới hơi bình tĩnh trở lại, kinh hoảng qua đi, lần đầu tiên trong ngày cảm xúc vui sướng ùa về, cậu chăm chú nhìn Kim Thái Hanh, cẩn thận làm nghi thức trao nhẫn thần thánh.

Trao nhẫn xong, Kim Thái Hanh quay xuống hàng ghế dưới lễ đài, nói: “Cảm ơn mọi người đã tới đây chứng kiến khoảnh khắc đến chậm này. Tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ luôn được sống trong khoảnh khắc viên mãn như ngày hôm nay, mà tất cả sự tốt đẹp ấy đều nhờ người đang đứng bên cạnh tôi mang lại”.

Cứ như vậy, trước mặt bạn bè, người thân và toàn bộ thế giới, hắn nói lời tuyên thệ:

“Điền Chính Quốc, anh yêu em, chúng ta sẽ mãi mãi luôn bên nhau”.

Hắn cúi thấp người ôm lấy cậu, ghé sát vào tai cậu khẽ nói: “Đây chắc chắn là những lời sến sẩm nhất mà anh từng nói, nhưng cũng là lời thật lòng”, sau đó bất ngờ chiếm lấy môi cậu, nụ hôn kéo dài triền miên.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt từ từ trượt xuống.

Mỗi người trên thế giới này đều như thế, ai cũng có cuộc sống của mình, nhưng rồi một ngày xuất hiện một người khiến họ không thể sống nổi nếu mất đi người đó.

Kim Thái Hanh vì Điền Chính Quốc mà tồn tại.

Mà Điền Chính Quốc nhờ Kim Thái Hanh mới có thể hạnh phúc sống.

Hay nói cách khác_____

Hạn hán gặp mưa rào, mười năm luân hồi sinh tử.

Trốn không thoát.







hết.

https://ohyunjae.wordpress.com/2017/10/26/muc-luchac-tan-bai-cot-ngat-a-tay/
link gốc đây nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro