Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sư phụ, huhu cuối cùng người cũng tới cứu con!” Tôi mở cửa, lập tức nhào vào lòng Jongun.

Khoảnh khắc hai thân thể sát lại gần nhau, tay tôi nhanh chóng bỏ USB vào túi áo khoác hắn.

“Đồ nhi ngoan, đừng sợ, ta sẽ nói chuyện riêng với Ngưu Ma Vương.” Jongun vỗ vỗ vai tôi, và đẩy tôi ra.

“Đừng nói nữa, đi thôi.”

Tôi cố ý kéo Jongun đi, làm lơ ánh mắt đằng sau lưng mình.

Đến khi tôi nghe tiếng động lớn đằng sau và tiếng hét của viện trưởng Lee:

“A…Kim tổng.”

Tôi xoay người, hấp tấp mà xông thẳng vào trong phòng.

Taehyung hất văng máy tính, nện từng quyền từng quyền lên tường, tay nhuốm đầy m.áu tươi…

Dáng vẻ hệt như một con sư tử đang trong cơn thịnh nộ, bạo loạn mà không thể kiềm chế được.

Jongun  xông lên, phối hợp cùng viện trưởng Lee ấn Taehyung đang điên cuồng tự tổ.n thương mình lại.

Tôi giả vờ bị dọa sợ trước sự điên cuồng của Taehyung

Jongun nói với viên trưởng Lee rằng hắn muốn đi cùng tôi.

Hắn bảo tài xế quay lại trước, ổ USB được giao cho người đồng đội kiêm quản lý của hắn.

Nhanh hơn so với dự kiến nhiều, chỉ trong vòng ba tiếng, Sol đội trưởng đã đưa người đến thu lưới.

Tôi chủ động đến gặp Taehyung.

Taehyung  là một bệnh nhân mắc chứng tự ngư.ợc đ.ãi bản thân.

Vết thương trên tay hắn đã được xử lí qua.

Hắn ngồi trên chiếc ghế xoay, ngước mắt nhìn tôi bước vào phòng, trên khuôn mặt đẹp trai khẽ nhếch lên một nụ cười cà lơ phất phơ.

Giống như một tên trap boy chính hiệu.

“Ồ, đây không phải là Jen đội sao? Có điều gì khiến cô còn lưu luyến ở đây?”

Jongun nói, trước khi đến gặp tôi, hắn đã nhận được tin thân phận của tôi bị lộ tẩy từ hôm qua.

Mặc dù tôi không biết làm thế nào Taehyung phát hiện ra thân phận thật của tôi, nhưng đêm qua hắn giữ tôi lại một cách chặt chẽ như vậy hẳn là để bảo vệ tôi.

Theo thủ tục thì tôi phải tiến hành thẩm tra Taehyung.

Nhưng thứ nhất, Taehyung  không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ; thứ hai, hắn không liên quan đến vụ án; thứ ba, hắn không tiết lộ bất kỳ tin tức nội tình nào ra ngoài.

Tôi không muốn hắn có bất cứ dính dáng gì đến công việc của “Jen đội” này, vậy nên tôi đã từ chối đề nghị của Jongun

Trước khi đến đây, tôi có rất nhiều điều muốn nói với Taehyung.

Nhưng khi gặp hắn, tôi lại cảm thấy chẳng có gì để nói cả.

Nói gì bây giờ?

Tại sao bảy năm trước tôi không cùng hắn ra nước ngoài, ngược lại còn yêu cầu ly hôn?

Hay việc tôi giả điên giả dại trong bệnh viện tâm thần mà không cho hắn biết đầu tiên?

Cái trước đã không cần thiết.

Cái sau hắn đã biết rồi.

“Cảm ơn anh.” Tôi nhìn chằm chằm vào đôi tay bị băng bó hệt như bao tay boxing của hắn, do dự một chút, an ủi: “Bệnh

này không nặng lắm, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ chữa bệnh, rồi sẽ ổn thôi.”

“Kim tiên sinh, tạm biệt.”

“Ha ha…” Taehyung cười lớn, trong giọng nói mỉa mai lại mang theo tiếng khóc nức nở chất vấn: “Jennie,

nói cho tôi biết, tôi là trò đùa của em sao?”

Tôi biết, hắn đang ám chỉ những gì hắn đã nói với tôi chiều hôm qua nhưng khi ấy hắn không biết rằng tôi đang giả điên.

Cả nụ hôn ấy nữa.

Bước chân tôi hơi dừng, không quay đầu:

“Chắc là vậy đi.”

Hắn đã có vợ.

Mặc kệ trong lòng hắn có còn yêu tôi hay không thì cũng không nên nói ra thành lời.

Lời nói ấy sẽ làm hắn tổn thương mà cũng khiến tôi thương tích đầy mình.

Bản án bệnh viện tâm thần Montenegro được kết án trong vòng 24h.

Bề ngoài, đây là bệnh viện tâm thần nhưng thực chất bên trong là nơi “lựa chọn” n.ội tạ.ng từ người bệnh bị tâm thần có đủ điều kiện “phù hợp” để tiến hành mu.a bán n.ội tạn.g phi pháp.

Những bệnh nhân “phù hợp” chủ yếu là từ những người có điều kiện gia đình kém, người nhà thờ ơ, không có ai quan

tâm, là loại mà kể cả khi bệnh nhân chết cũng sẽ được đưa trực tiếp từ bệnh viện đến lò hỏa tángmà không một ai để tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro