Chương 1: Bị dồn đến chân tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: Minhcaca
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi.
Pairing: TaeNy.
Rating: PG.
.
.
.
.
- Anh, mẹ đã đỡ hơn chưa?
Taeyeon bước đến vỗ nhẹ vào lưng Jiwoong. Anh ta theo quán tính xoay người lại nhìn cậu, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi.

- Tình hình đã ổn định nhưng cũng không mấy lạc quan. Giọng anh trầm xuống. Anh thở dài. - Chúng ta cần 200 triệu won để phẫu thuật cho mẹ. Taeyeon à, số tiền ấy quá lớn. Jiwoong nhìn Taeyeon, đôi mắt của anh lộ rõ sự trăn trở và bế tắc.

Họ cần 200 triệu won để cứu lấy người mẹ của mình. Jiwoong như bị dồn đến chân tường, anh chỉ là một nhân viên nhỏ thì làm sao có 200 triệu. Còn Taeyeon kể từ sau cú sốc tinh thần kia, cậu đã từ bỏ công việc bác sĩ tâm lý của mình và trở thành 1 người pha chế cà phê. Cuộc sống bình thường chỉ vừa đủ trang trải thì làm sao có 200 triệu đây?

- Em sẽ tìm cách. Taeyeon nén đi tiếng thở cố trấn an tinh thần anh trai.

Jiwoong không trả lời chỉ gật nhẹ. Anh biết Taeyeon cũng như anh lúc này. Chẳng lẽ không còn cách nào sao? Anh buồn bã hướng về phía giường bệnh của mẹ mình, cảm thấy bản thân lúc này thật bất hiếu...

- Em đi mua chút gì cho anh ăn.

Taeyeon nhanh chóng rời khỏi sau tiếng ừ của Jiwoong. Cậu cứ theo quán tính bước đi, đầu óc lúc này chỉ nghĩ đến 200 triệu kia. Cảm giác bế tắc cùng cực cứ thế vây lấy cậu.
------------
- Ông Hwang tôi xin lỗi tôi không thể tiếp tục điều trị cho Hwang tiểu thư nữa.
Yuri nhìn người đàn ông trước mặt. Ông ta khẽ nhíu mày rồi buông tiếng thở dài. Đây đã là vị bác sĩ thứ 6 rồi.

- Tôi cũng hiểu Tiffany thật sự khó tiếp cận. Nhưng chẳng lẽ cứ để con bé sống như một kẻ vô cảm như thế? Tôi muốn con tôi trở lại là 1 cô gái vui vẻ như trước đây. Tôi có thể cho bác sĩ thêm tiền...

- Ông Hwang. Yuri vội ngắt lời ông ta. - Vấn đề không phải tiền bạc mà chính là tổn thương tinh thần của Hwang tiểu thư quá lớn vì thế cô ấy không cho ai đến gần cả. Tôi đã rất cố gắng nhưng kết quả tôi nhận được là 2 lần băng bó đầu đây này. Yuri chỉ vào vết sẹo trên trán mình.

- Thành thật xin lỗi bác sĩ nhưng...đã hết cách thật rồi sao?

- Cũng không phải là hết cách. Yuri suy nghĩ một chút rồi nói. - Tôi có một người bạn là một bác sĩ tâm lý xuất sắc. Cậu ấy có thể giúp được cho con gái ông.

- Thật sao? Mắt ông Hwang sáng lên. - Vậy hãy bảo bạn của bác sĩ chữa cho con gái tôi. Chi phí bao nhiêu tôi cũng có thể trả.

- Nhưng vì lí do cá nhân cậu ấy đã bỏ nghề lâu rồi. Tôi đã nhiều lần bảo cậu ấy trở lại nhưng đều bất thành. Tôi e là... Yuri thở dài khi nhắc đến người bạn thân của mình. Cậu ấy là một kẻ chẳng bao giờ nghe lời ai nếu không muốn nói là kẻ lập dị.

- Người đó ở đâu? Tôi muốn đến gặp.

- Được. Nếu ông đủ khả năng.
Yuri ghi địa chỉ vào 1 tờ giấy nhỏ rồi đưa cho ông ta. - Cậu ấy tên là Taeyeon.

- Cảm ơn. Ông nhận lấy mẫu giấy không quên nói lời cảm ơn Yuri.
--------
- Mình nghe đây Yuri.
Taeyeon mệt mỏi bắt máy.

- Taeyeon, bác gái sao rồi?
- Tình trạng đã phần nào ổn định. Taeyeon thở dài khi nghĩ về mẹ mình lúc này.
- Cậu đang ở đâu mà ồn thế?
- Mình đang trên đường về nhà.
- Ồ, Tae mình có chuyện này không biết có nên nói với cậu không?
Giọng Yuri đầy vẻ do dự.
- Cậu cứ nói.
- Mình đang có một bệnh nhân có thể nói là tình trạng tâm lý của cô ấy rất tồi tệ. Mình đã hết cách, vậy nên Taeyeon mình muốn nhờ cậu...
- Mình không thể giúp cậu. Cậu biết mà Yuri. Mình không muốn cậu nhắc đến vấn đề này nữa. Taeyeon nói 1 cách khó chịu.
- Ok ok mình không nhắc. Vậy cậu về cẩn thận.
- Ừ Bye cậu.
Taeyeon nhanh chóng tắt máy, cậu đưa mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ lúc này gần như sụp đổ trước Taeyeon vậy.

--------
Chiếc taxi chở Taeyeon dừng lại. Cậu nhanh chóng thanh toán tiền rồi bước xuống xe.
Trong lúc Taeyeon mở túi lấy chìa khóa thì một bàn tay nắm lấy vai cậu.Taeyeon giật mình nhìn lại.

- Cô là Taeyeon?
Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng. Taeyeon nhìn ông ta một lượt. Ông ta mặc bộ vest đen khá sang trọng, khuôn mặt chữ điền đầy vẻ phúc hậu. Taeyeon thầm nghĩ đây chắc không phải là kẻ xấu.
- Phải. Ông là...?

- Tôi là Hwang JiSuk. Tôi có thể nói chuyện với cô một chút không?

- Được. Mời vào nhà. Taeyeon mở cửa mời ông ta vào.

................
- Mời dùng. Taeyeon đặt tách trà xuống bàn. Cậu nhanh chóng ngồi xuống đối diện ông ta.

- Cảm ơn. Ông ta cười nhẹ. - Thật ra hôm nay tôi đến đây có việc nhờ bác sĩ Kim giúp đỡ.

- Thật xin lỗi chắc ông nhầm người rồi. Tôi chỉ là một nhân viên pha cà phê thôi. Taeyeon cười lạnh.

- Bác sĩ Kim con gái tôi rất cần cô giúp đỡ. Ông ta dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Taeyeon.

Thì ra là người mà Yuri nhắc tới. Taeyeon lúc này đã hiểu được phần nào.

- Tôi chắc rằng Yuri đã nói cho ông Hwang đây biết tôi từ lâu đã bỏ nghề. Thật xin lỗi, tôi không thể giúp con gái ông. Taeyeon nói 1 cách chắc chắn.

- Tôi biết mẹ bác sĩ Kim đang cần tiền phẫu thuật. Tôi có thể cho cô.
Ông ta lập tức đổi thái độ.

Taeyeon như khựng lại trước câu nói của ông ta. Mẹ cậu thật sự rất cần tiền để phẫu thuật. Nhưng... Taeyeon không thể một lần nữa khơi lại quá khứ. Kim Taeyeon không đủ dũng khí làm điều đó. Mẹ hay quá khứ? Cậu phải làm gì?

- Ngoài 200 triệu tôi sẽ cho bác sĩ Kim thêm 300 triệu để giúp anh trai cô mở một cửa hàng. Tất nhiên là sau khi con gái tôi khỏi bệnh.

Hwang JiSuk cho Taeyeon thấy rằng ông ta không phải là người đơn giản. Ông ta vì muốn cậu đồng ý đã nắm hết mọi điểm yếu của cậu. Kim Taeyeon đã thua ông ta rồi.

- Được, tôi đồng ý. Taeyeon trả lời 1 cách nặng nề. - Hãy đưa tôi trước 200 triệu tôi cần phẫu thuật cho mẹ tôi.

Chưa bao giờ Taeyeon thấy bất lực trước sức mạnh đồng tiền như thế này. Thôi thì cậu đành nhắm mắt sa chân vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro