Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thái Nghiên tỷ" Nhìn người đến quả thật là Thái Nghiên Duẫn Nhi không giấu được kinh hỷ mà bật dậy.

Trên mặt Thái Nghiên cũng hiện lên tia vui vẻ "Tiểu Duẫn, chỉ mới nửa tháng không gặp đã nhớ tỷ đến như vậy?"

Duẫn Nhi không nói gì chỉ nhìn Thái Nghiên rồi rơi lệ. Thái Nghiên cũng không hiểu chuyện gì, chính là bị bộ dạng hiện tại của Duẫn Nhi làm cho hoảng loạn, vội vàng đến trước mặt Duẫn Nhi nắm tay nàng quan sát từ đầu đến chân "Muội làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu?" Nhìn thấy Duẫn Nhi bề ngoài không tổn hao gì trong lòng lại càng loạn, chẳng lẽ bị mẫu thân nói đúng rồi, tiểu Duẫn bị người khi dễ. Nghĩ vậy, Thái Nghiên lại càng lo lắng, nàng ôm Duẫn Nhi, nhẹ nhàng vỗ vai muội ấy trấn an "Đừng khóc, có chuyện gì cũng tỷ nói. Chỉ cần cho tỷ biết ai dám khi dễ tiểu Duẫn của tỷ, tỷ nhất định khiến cho hắn sống không tốt."

Duẫn Nhi khịt khịt mũi sau đó lại phì cười "tỷ nghĩ có kẻ nào chán sống dám khi dễ Lâm Duẫn Nhi muội hay sao?" Nhìn bộ dạng mờ mịt của Thái Nghiên, Duẫn Nhi khúc khích cười.

Mới giây trước còn khóc giây sau lập tức cười, Thái Nghiên quả thật bị Duẫn Nhi làm cho hồ đồ "Vậy muội khóc cái gì?"

"Chính là...gặp được tỷ... kinh hỷ mà khóc." Duẫn Nhi có chút xấu hổ thừa nhận. Nàng cũng không biết làm sao gặp được Thái Nghiên tỷ lại xúc động muốn rơi lệ.

Tuy nói nữ nhân rất dễ xúc động nhưng với tính cách của Duẫn Nhi không khả năng vì nửa tháng không gặp được nàng mà xúc động đến rơi lệ, trong lòng Thái Nghiên bắt đầu không hiểu bất an "Kinh thành đã xảy ra chuyện gì rồi? Muội cùng Tú Nghiên làm sao?" Nếu nói việc có thể ảnh hưởng đến Duẫn Nhi nhiều như vậy chỉ có thể liên quan đến một người.

Duẫn Nhi không giấu được kinh ngạc. Nàng còn chưa nói gì, Thái Nghiên tỷ làm sao có thể đoán được.

"Đừng có nhìn tỷ như vậy. Ngoài chuyện có liên quan đến Tú Nghiên còn có việc gì có thể khiến muội quan tâm đến thế sao?" Thái Nghiên chủ động phân phó nha hoàn đem nước trà cùng điểm tâm đến sau đó kéo Duẫn Nhi ngồi xuống "Nói xem, chuyện gì lại khiến tiểu Duẫn của tỷ đau lòng đến thế đây?"

Được Thái Ngiên quan tâm, Duẫn Nhi lại cảm giác khóe mắt cay cay nhưng nàng cũng không tiếp tục khóc "Tam hoàng tử cùng tam hoàng phi suốt ngày ra song nhập đối, ân ái vô cùng."

Thái Nghiên nhíu nhíu mày, bất lực thở dài. Không ngờ mọi chuyện lại thật sự xảy ra. Lúc đầu, khi nghĩ đến cách này, nàng cũng lo lắng đến chuyện Tú Nghiên bị Du Lợi cảm động. Dù sao, ở bên một người ưu tú còn hết lòng vì mình, có nữ nhân nào lại có thể không cảm động. "Tú Nghiên đã nói với muội thế nào?"

Duẫn Nhi nhẹ lắc đầu "tỷ ấy không nói gì, là muội tự cảm nhận được."

Thái Nghiên nhìn bộ dạng buồn rầu của Duẫn Nhi, trong lòng cũng vì muội ấy mà khó chịu. Nhưng là chuyện tình cảm vốn là như vậy, không thể lý giải cũng không thể diễn tả. Cho dù người bên ngoài muốn giúp cũng không thể. Thái Nghiên nhẹ xoa đầu Duẫn Nhi "Được rồi, đừng khổ sở nữa. Nếu đến Hàng Châu, vậy để tỷ làm tẫn chức trách địa chủ, dẫn muội tham quan thế nào?"

Duẫn Nhi quẫn bách né ra bàn tay đang xoa đầu nàng của Thái Nghiên "Dù tỷ lớn hơn muội nhưng cũng chỉ có một tuổi đừng có xem muội như tiểu nha đầu được hay không."

Thái Nghiên bật cười. Nếu thực so ra nàng lớn hơn muội ấy rất nhiều "Nga, tiểu Duẫn quả thật không nhỏ, còn có người trong lòng."

Duẫn Nhi hậm hực trừng mắt.

"Vậy đại mỹ nữ, để tiểu nữ dẫn người đi tham quan Hàng châu thế nào?"

"Mỹ Anh tỷ lúc này không biết thế nào, tỷ còn ở đây có lòng dạ du ngoạn, tỷ quả thật là kẻ vô tâm." Duẫn Nhi hừ lạnh.

"Muội nói gì?" Sắc mặt Thái Nghiên lập tức trở nên nghiêm túc, mày cũng nhíu chặt "Mỹ Anh xảy ra chuyện gì?"

"Tỷ vừa rời Lâm An, Mỹ Anh tỷ liền cũ tật tái phát đến giờ vẫn còn hôn mê."

"Làm sao có thể?" Thái Nghiên khó có thể tin mà nhìn Duẫn Nhi như muốn xác nhận những gì nàng vừa nghe là đều không phải sự thật.

"Tỷ một mình trở lại Hàng Châu, trong lòng không ngừng oán trách Mỹ Anh tỷ Nhưng Mỹ Anh tỷ lại vì tình cảm của hai người chống đối phụ mẫu lúc này lại phải một mình đối chọi với sinh tử."

.

.

.

"Bất hiếu."

"Lão gia/ bá phụ."

Cùng với tiếng hét kinh ngạc của Kim phu nhân và Duẫn Nhi là tiếng tát tay vang dội. Thái Nghiên chỉ cảm giác má trái nóng rát đau đớn, trong khoang miệng cũng cảm nhận được sự tanh mặn của máu.

"Lão gia. Nghiên nhi là con của chúng ta, ông điên rồi có phải hay ko?" Kim phu nhân khóc hô, vội vàng tiến đến chắn ngang nữ nhi cùng tướng công.

Kim lão gia siết chặt nấm tay, lòng bàn tay còn cảm nhận được chút đau đớn chứng tỏ vừa rồi ông dùng bao nhiêu lực, trong lòng có chút hối hận. Nhưng lửa giận vẫn không thể tiêu tan "bà hỏi nó xem, trong mắt nó còn xem chúng ta là phụ mẫu của nó hay không?"

Duẫn Nhi đối với nơi này vốn là người ngoài không có tư cách gì, nàng chỉ có thể tiến đến xem xét Thái Nghiên.

Thái Nghiên nhẹ lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì. Sau đó không tiếng động mà quỳ xuống, nàng ngẩng đầu kiên định mà nhìn Kim lão gia "Trong lòng Nghiên nhi lúc nào cũng quý trọng hai người. Cũng chính vì vậy, con mới không muốn dối gạt bất cứ điều gì. Phụ thân, mẫu thân Nghiên nhi vì tôn trọng mới thẳng thẳng cũng vì tình yêu của bản thân mà thẳng thắn. Con chỉ muốn vì hạnh phúc của bản thân mà tranh thủ. Phụ thân, khiến cho Nghiên nhi hạnh phúc đối với người khó như vậy sao?"

"Nghiên nhi." Kim Phu nhân muốn tiến đến đỡ Thái Nghiên lại bị Kim lão gia trừng mắt mà ngừng lại.

"Ta không đồng ý chính là vì hạnh phúc của con. Nếu như con còn xem chúng ta là phụ mẫu thì mau trở về phòng mà thanh tĩnh." Kim lão gia cứng rắn nói "Vì một nữ nhân bỏ mặt phụ mẫu còn bỏ luôn thân phận là cỡ nào hồ đồ."

Con đường của nàng cùng Mỹ Anh vốn đã gập ghềnh, nếu như cửa ải này nàng còn không thể qua thì sau này hai người các nàng làm sao có thể chống lại những thử thách tiếp theo. Một nữ tử yếu đuối như Anh Nhi còn có thể vì tình cảm của hai người mà cố gắng. Cớ gì Kim Thái Nghiên nàng lại không thể. Nếu như cả phụ mẫu còn không thể thuyết phục nàng lấy tư cách gì nói sau này sẽ bảo vệ tốt Ạnh nhi. Thái Nghiên càng nghĩ, trong lòng lại càng kiên định "Phụ thân, Nghiên nhi đời này nhận định chỉ mình nàng. Nếu như người không thể chấp nhận, Nghiên nhi thà cô độc suốt đời cũng không chấp nhận bất cứ ai khác."

Kim lão gia nghe vậy càng giận. Đây là cái gì nói, rõ rành chính là uy hiếp. Nếu như ông không chấp nhận đồng nghĩa với bỏ mặt nữ nhi khiến cho nữ nhi cô độc đến già, còn có Kim gia đến đây xem như cũng tuyệt hậu. Ông run run mà chỉ vào Thái Nghiên nhưng lại tức đến không nói được gì, chỉ có thể quay sang Kim phu nhân phát hỏa "bà xem nữ nhi tốt của chúng ta đang nói gì. Tiếng trước còn nói tôn trọng chúng ta tiếng sau lại nói lời uy hiếp."

Kim phu nhân cũng đau lòng lại bất đắc dĩ. Nữ nhi quả thật phải lòng người khác nhưng cớ gì người kia lại là một nữ nhân. Việc này làm thế nào cho phải. "Nghiên nhi, con sao có thể hồ đồ như vậy"

"Mẫu Thân, Nghiên nhi không hồ đồ. Nghiên nhi đều suy nghĩ kỹ càng. Vì vậy, Nghiên nhi càng hiểu rõ, nếu như không thể cùng Mỹ Anh, Nghiên nhi quả thật sống cũng không bẳng chết."

"Con.." Kim phu nhân khó có thể tin mà nhìn nữ nhi của mình.

"Ta thà rằng cho con cô độc suốt đời cũng không chấp nhận chuyện hoang đường như vậy." Kim lão gia giận nói, đi đến ghế ngồi xuống bộ dạng không muốn tiếp tục bàn cãi.

"Nếu hai người không đồng ý, Nghiên nhi sẽ quỳ đây không đứng dậy." Thái Nghiên cũng không nhún nhường, đỉnh thẳng thắt lưng nói.

"Nghiên nhi" Kim phu nhân muốn tiến đến khuyên bảo Thái Nghiên lại bị Kim lão gia kéo lại. "Bà nghĩ lúc này nó còn để tâm đến lời của bà nói hay sao. Để nó quỳ đó cũng tốt, cho nó cảnh tỉnh bản thân, để nó biết được bản thân hoang đường thế nào." Kim lão gia phất tay áo, kéo Kim phu nhân trở về phòng.

Cho đến khi hai người rời đi Duẫn Nhi mới tiến đến bên cạnh Thái Nghiên "Thái Nghiên tỷ, tỷ tính quỳ ở đây thật sao?"

"Ân..."

"Nhưng mà..."

Thái Nghiên khẽ mỉm cười, nàng biết Duẫn Nhi đang lo lắng điều gì "Muội chẳng lẻ còn chưa hiểu dụng ý của tỷ hay sao?"

Duẫn Nhi ngờ nghệch một chút sau đó khó là khó có thể tin, chẳng lẽ đúng như nàng nghĩ Thái Nghiên tỷ quả thật dùng khổ nhục kế.

Thái Nghiên nhìn nét mặt của Duẫn Nhi, biết muội ấy cũng đã hiểu "Có gì đáng ngạc nhiên như vậy, tỷ còn nghĩ muội đã sớm biết."

Nàng quả thật có nghĩ như vậy nhưng sau đó liền phủ nhận, nàng không ngờ Thái Nghiên lại gian sảo đến vậy. Nhưng là Duẫn nhi chỉ cười cũng không nói thẳng ra.

"Muội nghĩ phụ thân cùng mẫu thân ta vì sao lại vội vàng rời đi như vậy?"

"Còn không phải bị tỷ tức giận là gì."

Thái Nghiên lắc đầu.

"Không phải" Duẫn Nhi khó hiểu hỏi

"Không phải." Nhớ đến bộ dạng gấp gáp rời đi của phụ thân Thái Nghiên thầm buồn cười. Duẫn Nhi có thể không nhìn ra nhưng nàng làm sao không biết. Tính cách của phụ thân nàng nàng đã sớm sờ thấu, chính là ngoài cứng trong mềm hơn nữa còn đặc biệt dễ siêu lòng "Ông ấy chính là sợ ở đây thêm chút nữa liền mềm lòng."

"Thật sự như vậy.."

"Ân... tỷ chính là biết rõ tính cách của họ mới làm như vậy. Nhưng là tỷ quỳ ở đây cũng để cho họ hiểu tâm ý của tỷ." Nét mặt Thái Nghiên lại trở nên nghiêm túc như trước "Muội đừng trách tỷ ngay cả phụ mẫu cũng có thể tính kế. Tỷ cũng là bất đắc dĩ, Anh nhi còn đang chờ tỷ, tỷ làm sao đành lòng để nàng ấy đợi lâu. Chính là chỉ mong khi bọn họ biết có thể hiểu cho khổ tâm của tỷ mà thôi."

Nhìn Thái Nghiên, Duẫn Nhi lại càng tự trách. Nàng mong rằng bản thân cũng có thể giống như tỷ ấy, cũng có thể vì người mình yêu mà phấn đấu. Vì tình yêu của bản thân mà tranh đấu. Nhưng nàng lại không dám cũng không thể. Tú Nghiên tỷ, chúng ta còn có thể như trước đây sao?

.

.

.

"Bẩm lão gia, phu nhân, tiểu thư vẫn còn quỳ ở tiền đường."

Kim phu nhân lo lắng nhìn Kim lão gia. Kim lão gia phất tay ra hiệu cho Thúy Trúc lui ra. Đợi cho đến khi Thúy Trúc ra khỏi phòng, Kim phu nhân rốt cuộc không nhịn được mà hỏi "Lão gia, làm sao bây giờ?"

"Bà hỏi ta, ta biết hỏi ai a." Kim lão gia cũng ão não không biết làm sao.

"Nghiên nhi đã quỳ đó hai ngày hai đêm. Nếu tiếp tục như vậy, thân thể nó làm sao chịu nỗi."

"Không tiếp tục thì như thế nào, chẳng lẻ để nó bị nữ nhi nhà người ta bắt đi." Kim lão gia hừ lạnh "Tốt nhất để cho nó quỳ đến đứng dậy không nỗi. Lúc đó xem nó thế nào chạy theo nữ nhi nhà người ta."

"Ông... ở đó mà nói mác. Còn không biết ai vừa thấy nữ nhi quỳ xuống đã cầm lòng không đậu rời đi." Kim phu nhận bị thái độ trẻ con của Kim lão gia làm cho tức giận. Đừng trách bà tại sao không nể tình. Chỉ trách ai đó hai ngày nay ba lần bốn lượt chạy đến tiền đường nhìn lén khi bị phát hiện lại bãi hạ sắt mặt quay đi.

"Ta...Còn không phải tại nó cố tình chọc ta tức giận còn gì." Kim lão gia nghĩ đến lại khó chịu "Vì một nữ tử xa lạ ngay cả phụ mẫu cũng không cần, danh tính cũng muốn đổi. Ta nuôi nó gần hai mươi năm là để nó đủ lông đủ cánh chạy theo hài nhi nhà người khác."

Kim phu nhân vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười "Lão gia, thật ra vấn đề ông quan tâm là Nghiên nhi chạy theo hài tử nhà người khác chứ không phải hài tử đó là nam nhân hay nữ nhân đi. Ông chính là sợ Nghiên nhi sau khi rời đi sẽ không quay lại để lại hai lão già chúng ta sống cô độc đi."

Kim lão gia bị nói trúng tâm sự lập tức đỏ mặt giấu hổ, cố tình ho khan vài tiếng "Còn không phải ta sợ bà khi về già muốn gặp Nghiên nhi cũng khó khăn hay sao?"

Rõ ràng không muốn nữ nhi rời đi bên ngoài còn cường trang như không có việc gì. Kim phu nhân trong lòng không ngừng khinh bỉ trượng phu của mình, nhưng ngoài mặt cũng không tốt hiện ra "Là là, ta biết ông lo lắng cho ta. Nhưng mẫu tử liền tâm. Ta xem Nghiên nhi khổ sở đau lòng, lòng ta cũng không dễ chịu."

Kim lão gia cũng nóng nảy "Vậy bà bảo ta phải làm sao bây giờ. Chẳng lẻ đồng ý cho nó chạy đến kinh thành sau đó bị nữ nhi nhà người ta bắt cóc."

"Ông không muốn Nghiên nhi gả đi vậy cho Nghiên nhi thú trở về không phải được rồi." Kim phu nhân đối với tính chấp nhất của Kim lão gia xem như không cách nào để nói "Hơn nữa, còn phải xem lại là ai dụ dỗ ai đi. Nữ nhi của ông có thể dễ dàng bị người khác bắt cóc như vậy."

Gặp Kim lão gia không nói gì, Kim phu nhân biết ông ấy bắt đầu suy xét "Hơn nữa, ông không nhớ sư phụ Nghiên nhi từng nói gì sao?"

Chuyện này, Kim lão gia làm sao quên được, chỉ là ông cố tình không muốn nhắc đến mà thôi. Khi Thái Nghiên tròn một tuổi, lúc ấy Nam Sơn bà bà cũng là lần đầu tiên đến Kim phủ còn muốn nhận Thái Nghiên làm đệ tử. Ông cùng phu nhân mặc dù không hiểu giang hồ nhưng cũng nghe nói đến. Nhìn Nam Sơn bà bà dáng dấp cũng giống cao nhân liền đồng ý. Nhưng bà ấy không lập tức dẫn Thái Nghiên theo mà đến khi nàng năm tuổi mới đến tiếp nhận Thái Nghiên. Bà ấy nói đứa nhỏ này mệnh cách vốn khác thường đến sáu tuổi sẽ đoạn tuyệt rồi lại tân sinh, do đó đợi đến Thái Nghiên năm tuổi liền đến tiếp nhận nàng, Bà ấy còn nói, Nghiên Nhi sau này vốn sẽ trải qua một đoạn nghiệt duyên, tránh cũng không khỏi. Kim lão gia nhớ đến chuyện này không khỏi thở dài "Chẳng lẽ thật sự không thể tránh khỏi sao?" Kim lão gia vẫn có chút không buông được "Nhưng là ái một nữ tử quả thật không phải chuyện đơn giản. Ta chỉ sợ nó nhất thời hiểu lầm. Chúng ta có thể thông cảm nhưng người trong thiên hạ... Ta chỉ sợ Nghiên nhi sao này sẽ khổ mà thôi."

"Ông thấy thái độ của Nghiên Nhi thời gian qua giống như nhất thời hồ đồ hay sao?"

"Chuyện này..." Kim lão gia thở dài, sau đó phất tay "Thôi đi, nó muốn thế nào liền thế nào. Chỉ cần sau này đừng quay lại trách ta là được."

Kim phu nhân trắng mắt liếc trượng phu. Đến bây giờ còn cố tình bày ra vẻ mặt không quan tâm, cũng không biết tâm tư của bản thân sớm đã bị nữ nhi nhìn thấu. Nếu như sau này biết được bị nữ nhi tính kế còn không biết tức giận đến thế nào.

.

.

.

"Được rồi, đã không còn sớm nữa mau lên đường đi."

Thái Nghiên nhìn phía cửa vẫn không thấy bóng dáng của phụ thân, trong lòng có chút áy náy "Phụ thân còn giận Nghiên nhi phải không?"

"Con dám tính kế với ông ấy, còn sợ ông ấy tức giận hay sao?" Kim phu nhận liếc xéo nữ nhi.

"Con cũng là bất đắc dĩ." Thái Nghiên áy náy giải thích.

Kim phu nhân chỉ muốn trêu đùa nữ nhi một chút, thấy nàng áy náy liền không tiếp tục "Ông ấy chỉ là không bãi được mặt mũi mà thôi. Con chỉ cần đem về cho ông ấy tức phụ hiền lành xinh đẹp, lúc đó xem ông ấy còn có thể trách cứ con hay không."

"Tuân lệnh mẫu thân đại nhân." Thái Nghiên nói xong hai mẫu tử liền không nhịn được phì cười

"Được rồi mau đi sớm đi."

"Ân" Thái Nghiên gật đầu "Mẫu thân, tạm biệt."

"Đa tạ bá mẫu cùng bá phụ mấy ngày qua đã chiêu đãi Duẫn Nhi." Duẫn Nhi tiến đến chào từ biệt Kim phu nhân.

"Ân..." Kim phu nhân gật đầu. Kim phu nhân đối với Duẫn Nhi cũng vô cùng yêu thích. Nghĩ đến nàng cùng Thái Nghiên, trong lòng không khỏi thở dài. Mấy đưa trẻ này tại sao lại tự làm khó bản thân như vậy "Sau này có thời gian nhớ quay lại đây. Ta sẽ bảo Nghiên nhi dẫn con đi tham thú Hàng Châu."

"Ân, nhất định." Duẫn Nhi cười gật đầu, sau đó xoay người lên ngựa "bá mẫu, tạm biệt."

"Mẫu thân, tạm biệt."

"Đi thôi, đi thôi." Kim phu nhân vẫy tay, nhìn hai thiếu nữ dục ngưa rời đi.

"Thái Nghiên tỷ, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"

"Nga... tất nhiên là đến Hoàng phủ rước thê tử rồi." Thái Nghiên cười nói, roi trên tay lại mạnh mẽ quất vào mông ngựa, con ngưa cấp tốc chạy về phía trước.

"Tỷ nói thật hả, như vậy chỉ sợ không ổn đi."

"Ta có khi nào gạt muội sao. Nhanh lên nào."

"Chờ đã, Thái Nghiên tỷ, chờ muội với." Duẫn Nhi hét lên với bóng người phía trước, cố gắng dục ngựa đuổi theo.

TBC

Mọi người nói xem, tính cách Thái Nghiên giống phụ thân hay mẫu thân đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro