Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon nhìn đồng hồ, còn 20' nữa là đến giờ tan học của Tiffany, chiếc xe dừng lại cạnh trường nàng, cô bước chậm rãi tản bộ trên lối đi lát gạch đỏ dành cho người đi bộ.

Đường xá NewYork được dọn dẹp sạch sẽ, tán cây cao xanh tươi dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, xung quanh đều là sinh viên, trẻ tuổi mà tràn ngập niềm phấn chấn, tụ tập thành nhóm năm, ba người nói tám chuyện, hoặc ôm sách vở bước nhanh.

Đây là đại học, là thanh xuân của tuổi trẻ.

Cô chưa từng bước qua cánh cổng trường đại học nào ở Mĩ cả, cuộc sống sinh viên dường như đã cách cô rất xa.

Không khí học tập ở Mĩ hoàn toàn khác với Hàn Quốc. Ở Hàn sinh viên khá tôn trọng phương pháp học tập khoa học lại rất nghiêm túc và có tinh thần thực nghiệm, vả lại ở Hàn môi trường học tập vô cùng khắc nghiệt, áp lực.

Ở Mĩ lại là thiên đường của năng động, hùng biện và tranh luận kịch liệt. Cá tính của Tiffany như vậy, đi đến Mĩ như là đến với thế giới của nàng.

Vòng qua quần thể kiến trúc của trường, thoáng trầm tư, Taeyeon chọn đường mòn đi một mình. Nơi này người rất thưa thớt, không khí trong lành, còn có tiếng chim hót véo von làm cho đôi mày của cô giãn ra. Taeyeon thích yên lặng, và thích cả không gian yên lặng. Rồi cô tự mình vòng ra, bước chậm rãi theo những viên sỏi rãi thành con đường nhỏ. Ra đến ngoài rừng cây thì vô tình nhìn thấy đôi trai gái đang hôn nhau, ôm nhau thân mật cách đó không xa.

Taeyeon nhanh chân tránh đi, cô lấp ló sau thân cây to, mày cau lại, nhìn về phía bọn họ. Người yêu nhau ôm hôn cuồng nhiệt, nhất là ở Mĩ thì không phải là chuyện đáng kinh ngạc. Nhưng mà......

Nhìn gương mặt của cô gái, Taeyeon thấy so với các cô gái Phương Tây thì cô ta trông rất bình thường.

Ánh mắt Kim Taeyeon lóe lên, im lặng lùi lại phía sau vài bước, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

“Tôi là Taeyeon đây, giúp tôi điều tra về một người......”

Nhỏ giọng nói chuyện, nói xong cô tắt máy, từ từ thở hắt ra, bước về phía trước, thấy đôi trai gái kia đã ôm nhau đi ra xa. Còn cô thì bước theo con đường rãi sỏi dẫn ra ngoài.

Ra đến nơi cũng vừa đúng giờ Fany tan học, đứng sẵn dưới lầu đợi Fany.

Tóc xoăn mượt mà buông đằng sau,áo sơmi đỏ xắn tay ôm sát người kết hợp với quần jean ngắn củng cỡ, chân đi giày bata cổ đứng năng động. Quần áo đơn giản nhưng lại kết hợp hoàn hảo với làn da trắmg của nàng.

Trông nàng luôn nổi bật trước giữa một rừng người ngoại quốc cao lớn.

Mắt của Tiffany rất là tinh, chỉ một cái liếc nhìn đã thấy ngay Taeyeon đang đứng ở phía xa. Áo thun trắng cổ tim, khoác ngoài chiếc jacket đen, quần jean đen, kính đen, giày thể thao trắng, trên cổ tay là đồng hồ da màu đen nốt. Trông thật là nam tính cuốn hút mà nghiêm túc. Đó là phong cách ăn mặc điển hình của Taeyeon, chỉ với hai màu trắng đen.

Taeyeon rất đứng đắn, nghiêm túc nên có hơi khô khan, ngay cả các dịp lễ tết hay party nàng đều rất ít khi thấy cô thay đổi cách ăn mặc, ngay cả đi làm cô cũng ăn mặc hút hồn đến như vậy.

Chào tạm biệt với bạn học, ôm chồng sách nặng nề nàng bước về phía Taeyeon, khuôn mặt tươi cười tỏa nắng.

“Tae chờ em có lâu không vậy?”

“Tae cũng vừa đến thôi.”

Đưa tay ôm lấy chồng sách từ tay Fany, hai người chậm rãi rời trường.

“Hôm nay giáo sư tìm em để hỏi về luận văn tốt nghiệp nên em ra muộn tí, hìhìhì.”

“Em có kế hoạch gì chưa Fany?”

“...À.....em....”

Nàng cắn môi, hiểu được ý cô đang muốn hỏi nàng sẽ ở lại NewYork này hay là về lại Seoul. Nàng cũng rất khó xử .

“Em còn đang suy nghĩ Tae ah.”

Suy nghĩ cái gì? Đáp án đã thực rõ ràng. Appa nàng gọi sang đây, biểu đạt ý tứ quá rõ ràng, bảo nàng ở nước Mĩ tự do tự tại mười năm trời giờ cũng nên trở về nhà, nhưng mà...

Taeyeon không hỏi thêm gì, chuyển đề tài:

“Bạn trai em đâu? Hôm nay không đi với anh ta, có vấn đề gì sao?”

“Không có gì, hì hì vì cuối tuần nên anh ấy định quay về Los Angeles, hiện tại chắc ở trên máy bay rồi.”

“Ra là vậy.”

“Đúng rồi, không phải Tae nói hôm nay không có thời gian sao?”

Tối qua dù uống say, nhưng mà lời Taeyeon nói Fany vẫn nghe rõ.

Taeyeon nhìn đám đông phía xa vô cùng náo nhiệt, thản nhiên nói:

“Cuộc hẹn tạm thời hủy bỏ rồi.”

“Vậy giờ Tae muốn đi đâu chơi?”

Nàng cười hỏi cô, năm nào cô đến NewYork công tác đều đến thăm nàng, có khi là hai ngày, có khi ba đến năm ngày, cô là khách nên tất nhiên nàng sẽ từ từ dẫn cô đi thăm thú NewYork.

Taeyeon là người vô cùng trầm tính, hai người ở cùng nhau, đa phần là nàng nói còn cô sẽ chăm chú lắng nghe. Một người hoạt bát hướng ngoại như nàng lại có thể ở cùng với Taeyeon cũng thật kỳ quái. Rõ ràng Taeyeon ít nói chuyện nhưng không hiểu vì sao mà lại không khiến Fany cảm thấy buồn, Taeyeon không ít nói, vậy thì nàng từ từ giảng giải.

Nàng vô cùng quen thuộc NewYork, đưa cô đi thăm vài nơi lịch sử, nơi có tin đồn thú vị, nếm thử các nhà hàng đặc sắc, thời gian mấy ngày liền cũng nhanh chóng trôi qua.

Thật sự thì nàng không phải là người thích nói chuyện, ở cùng bạn bè, người luôn nói chuyện không phải là nàng, nhưng đối với Taeyeon, Fany lại nói hoài không hết, chắc là vì ở cùng cô làm cho nàng có cảm giác vô cùng phấn chấn.

Có thể vì cô với nàng đã quá quen thuộc nên ở trước mặt Taeyeon, nàng tự nhiên thấy thân thiết. Dù sao thì nàng cũng thích đi dạo khắp nơi, cũng thích đi ngắm cảnh xung quanh cùng cô.

Bọn họ không vội vã xem hết toàn bộ cảnh đẹp mà tỉ mỉ quan sát, thong thả thưởng thức. Ở cùng nhau thật không cảm thấy chán cho dù có vào viện bảo tàng thăm thú cũng khiến tâm trạng Fany vui vẻ.

Ngồi nghỉ ở quảng trường ăn kem, uống coca cola, nhìn người đi ngoài đường cũng thấy vui.

Du lịch là cái gì? Đâu phải cưỡi ngựa xem hoa, phải thong thả từ tốn tham quan toàn bộ thì mới có thể tính là đủ cho một hành trình du lịch. Một cảm giác, một tính cách, một con người biết hưởng thụ mọi thứ xung quanh, hai người rất hợp ở điểm này.

“Tùy em thôi, chỉ cần em thích thì nơi đó phải là tuyệt lắm. Okey! Chúng ta đến bến tàu ăn hải sản, ngắm hoàng hôn đi nha Tae?”

“Được thôi.”

Tiffany hớn hở nhìn cô gái trắng bóc nhưng thấp hơn mình, khuôn mặt cô ấy như không có cảm xúc.

“Tae ah....”

“Huh?”

“Tae đúng là du khách biết nghe lời mà.”

“.......”

Nhìn khuôn mặt tinh nghịch hiếm có của nàng, đáng yêu đến chết mất, Taeyeon chuyển tầm mắt.

“Okey! Vậy giờ có thể đi được chưa, thiên thần hướng dẫn du lịch?”

Kim Taeyeon cũng biết nói đùa sao? Nhìn cô gái da trắng chằm chằm, sau một lúc lâu, nàng cười tươi.

“Tất nhiên rồi, chúng ta đi thôi!”

Đôi mắt xinh đẹp híp thành một vầng trăng khuyết tuyệt đẹp.

................................

Trước khi Fany tốt nghiệp, không ít lần nghe được giọng nói nghiêm khắc ra lệnh của appa và lời khuyên của umma.

Rốt cục cũng phải về Seoul. Nhưng lần này không chỉ có mình nàng về mà còn dẫn theo một người nữa. Không nói cũng biết đó tất nhiên là anh chàng đẹp trai nhiều tiền lắm của Alex.

Tại lễ tốt nghiệp của Fany, trước mặt các giáo sư, Alex tay cầm nhẫn kim cương lóe sáng quỳ xuống cầu hôn nàng với vô số hoa tươi, dải băng và còn những lời mật ngọt khiến nàng cảm động mà đồng ý.

Tuy rằng mới hai mươi ba tuổi, cơ bản chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng nàng cũng thực sự yêu hắn.

Bắt đầu từ mười bảy tuổi đến giờ Fany cũng có khoảng hai mươi mấy người bạn trai nhưng tính ra Alex là người Fany quen lâu nhất, hơn nữa suốt một năm quen nhau hắn đều dịu dàng chăm sóc nàng, ngoan ngoãn phục tùng làm cho nàng không thể chê vào đâu được, có lẽ đính hôn trước rồi kết hôn là một đề nghị không tệ.

Alex rất tôn trọng nàng, quyết định sẽ cử hành lễ đính hôn ở Hàn Quốc nên hắn cũng theo Fany cùng về Hàn, đến gặp bố mẹ nàng để hỏi chuyện đính hôn.

...................................

Hwang In Sung lạnh lùng đánh giá chàng trai đẹp mã, ăn mặc rất thời trang ở trước mật mà không nói gì. Tách trà trong tay toát ra từng làn khói trắng, bên trong trà tràn ngập mùi thơm ngát vừa nhàn nhạt lại nồng.

Trên mặt Alex vốn là nụ cười tự tin nhưng khi gặp ánh mắt như dao sắc của ông Hwang liền chậm rãi biến mất, mặc dù thân là con cưng của gia tộc, ở trường là nhân vật có thể hô mưa gọi gió nhưng vẫn không chịu được ánh mắt sắc lạnh kia.

Hắn không thể không lo lắng, đổi lại là người khác khi bị một ánh mắt nghiêm khắc gắt gao, sắc bén nhìn chăm chú trong hai giờ, không té xỉu cũng xem như có bản lĩnh.

....................................Fany lặng lẽ đẩy cửa phòng đọc sách, nhìn vào trong thấy hai người đàn ông không nói một lời, đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy lo lắng.

Appa hình như không thích Alex.

“Fany ah.....”

Bà Hwang vỗ nhẹ lưng con gái, kéo nàng ra không cho nhìn lén.

“Umma, người nói xem appa có phải là không thích anh ấy?”

Tiffany nắm cánh tay bà Hwang, nhẹ giọng hỏi.

Bà Hwang trấn an xoa đầu nàng, trầm ngâm sau một lúc lâu, mới mở miệng.

“Umma nghĩ, đối với người nước ngoài, dù cậu ta có là, appa con đều không thích.”

“Làm ơn, sao appa lại như vậy cơ chứ?”

Bất mãn Fany oán giận nói.

“Appa con không có thành kiến đối với người nước ngoài, nhưng mà để cho người nước ngòai đến làm con rể của mình, điều này thật khó khăn.”

Tính cách của chồng mình như thế nào bà hiểu rõ nhất.

“Umma, con thích anh ấy, umma giúp con, được không?”

Gối đầu lên trên vai bà Hwang, nàng nhỏ giọng làm nũng.

“Điều này sợ là khó, bởi vì ta cũng không thích người nước ngoài làm con rể của ta đâu.”

“Umma!”

Nàng dậm chân, chu mỏ phụng phịu.

“Tiffany, vào đây, appa có chuyện muốn nói.”

Từ trong phòng truyền ra giọng nói uy nghiêm của ông Hwang.

“Ấy chết! làm sao bây giờ?”

Nàng lo lắng, từ nhỏ Tiffany vẫn luôn sợ ba mình, hơn nữa thời gian nàng ở gần ông cũng không dài nên cảm giác càng sợ.

Bà Hwang đẩy nhẹ nàng vào.

“Mau vào đi, không appa con sẽ không vui lại nổi giận.”

“Con thấy appa có khi nào vui đâu?”

Nhỏ giọng lẩm bẩm, chân vẫn đi vào trong phòng.

Đẩy cửa ra, bên trong vẫn là hai người đàn ông giằng co nhau bằng ánh mằt. Alex nhìn thấy Tiffany đi vào, ánh mắt hắn lờ đờ, vẻ mặt bất lực. Nếu không phải là không khí nghiêm túc thì nàng đã bật cười.

Thật hiếm khi nhìn thấy bộ dạng hắn thế này, ở nhà lẫn ở trường hô phong hoán vũ, nhưng giờ đây trước mặt ba nàng lại con cún cụp đuôi, thật khiến cho người ta kinh ngạc.

“Ngồi đi.”

Đưa tay chỉ sang chỗ trống bên cạnh, ông Hwang ra lệnh. Tiffany vội vàng nghe lời ngồi xuống.

Ông Hwang nâng tách trà lên uống một ngụm, thản nhiên nói:

“Tiffany, con là đã lớn, phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình, nếu thực sự muốn đính hôn vậy thì cứ làm đi.”

Ba đồng ý? Tiffany không tin nổi tai mình, sợ sệt nhìn ông, không thể mở miệng.

“Ta nói rồi, từ nhỏ đến lớn, đối với con, ta chỉ có một yêu cầu, còn những chuyện còn lại, ta đều tôn trọng quyết định của con.”

 Nghĩ đến yêu cầu trước kia của appa, khóe miệng Tiffany khẽ mỉm cười.

“Được rồi, nói xong rồi, hai đứa ra ngoài đi.”

Nghe lệnh đuổi khách, cả hai lập tức ngoan ngoãn đi ra ngoài.

....................................

“Anh nói gì với appa em mà ông lại đồng ý dễ dàng vậy?”

Fany nhìn Alex đầy tò mò, cô biết Alex luôn giỏi ăn nói, nhưng mà không nghĩ hắn có thể thuyết phục được người cố chấp như ba nàng.

“Uhm, cưng ah, nói thật anh ở trong đó một câu cũng không nói.”

Hắn xoa xoa cái trán hơi đổ mồ hôi của mình. Hwang gia ai ai cũng đều có khí thế bức người, thật không phải loại bình thường, bị ngồi cứng đờ suốt hai giờ, trái tim hắn giờ còn đập rất gấp.

“Huh? điều này làm sao có thể?”

Ngồi bên trong thật là appa nàng sao? Người appa mà từ nhỏ đến lớn căn bản chỉ có một gương mặt nghiêm khắc?

“Dù sao appa em cũng đã đồng ý lễ đính hôn của chúng ta, Tiff ah, anh thật vui.”

Ôm cổ Fany, hôn nhẹ lên môi đỏ hồng của nàng một cái để biểu lộ cảm giác hưng phấn dạt dào.

Hắn vui vẻ, tựa như một đứa trẻ, ban đầu chính vì tình tính vui vẻ này mới khiến nàng để ý đến hắn.

Fany cũng cười, quay đầu, nhìn thấy Taeyeon ở trong phòng khách im lặng đứng ở nơi đó, nhìn đôi tình nhân.

“A...Tae...à...”

Rốt cục Taeyeon đã đến đây được bao lâu?

“Tôi và thầy có hẹn.”

Taeyeon bước ngang qua hai người, ánh mắt quen thuộc nhìn nàng không chớp rồi tiến vào phòng đọc sách. Rất hờ hững tựa như không liên quan gì đến sự vui vẻ của cặp tình nhân.

Taeyeon xưng tôi với nàng sao? Điều này trước giờ không hề có vì sao hôm nay lại như vậy? Chuyện nàng đính hôn làm Taeyeon không vui sao?.

Lễ đính hôn của Fany và Alex, cứ xác định rồi sẽ tiến hành, mặc dù là đính hôn nhưng cũng không thể qua loa.

Gia tộc Waston ở Los Angeles là gia tộc nổi tiếng giàu có cho nên tất cả phải được chuẩn bị thỏa đáng.

Tiffany không phải quan tâm đến bất kỳ cái gì cả, chỉ cần lật qua lật lại quyển tạp chí là có thể lựa chọn được một bộ áo cưới tốt.

“Unnieeeeeee...... chị thực sự muốn đính hôn với cái tên kia sao?”

Giọng nhão nhoẹt của một cô gái trẻ truyền đến từ đầu kia điện thoại. Giọng nói như nũng nịu với Fany nhưng nghe thiệt rợn cả da gà.

“Yahhhh!!! Hwang YoonA, em mà nói bằng cái giọng đó nữa là unnie không khách khí đâu đấy, unnie thật sự tức giận đó.”

Nàng với tay lấy quả táo được rửa sạch ở trên bàn, lật qua lật lại quyển tạp chí để trên đùi.

Bao nhiêu năm trời đi học, rốt cuộc cũng ra trường, học bên thiết kế nội thất nhưng tính Fnay không thích bị ràng buộc nên đến làm việc ở phòng thiết kế hay là ở công ty lớn đều không phù hợp với nàng.

Nếu có thể Fany muốn tự mình tìm khách hàng và quản lý nó, như vậy là tự do, những gì học được có thể dùng được. Mặc dù ở trường nàng có nhiều tác phẩm đoạt giải, là sinh viên sáng giá nhất của các vị giáo sư nhưng đây là Hàn Quốc đó, không phải ở NewYork.

Nàng cơ bản là chưa có danh tiếng, dù là thầy giáo đề cử nhưng cơ hội cũng không lớn lắm.

Nhưng mà ưu điểm nhất lớn nhất của Fany chính là lạc quan, vạn sự khởi đầu nan, nàng cũng không nghĩ mới vào nghề mà lại có nhiều dự án đến với nàng, vẫn nên từ từ là hơn vì tính nàng không được chăm chỉ cho lắm.

Bên kia điện thoại giọng Yoona oán giận.

“Em không thích hắn ta.”

“Làm ơn, em thì có bao giờ thích ai?”

Yoona là con cừu đen trong Hwang gia, nhà họ Hwang gia phong nề nếp nghiêm khằc, dùng lối giáo dục quân ngũ để dạy dỗ con cháu, ngoại trừ Fany bị đưa ra nước ngoài từ sớm, còn con nhóc Yoona ở nhà lại phản nghịch làm cho mặt mày của ba luôn cau lại khó chịu khiến nàng nhìn mà sợ lây.

Cả đời ông Hwang sinh hoạt trong quân đội, hiện tại vẫn ở trong quân đội làm công tác quản lý, tư tưởng quân nhân của ông vô cùng sâu sắc, đối với con gái ông cũng vô cùng hà khắc.

Trong Hwang gia, làm việc và nghỉ ngươi đều theo quy tắc khiến cho người ngoài nhìn vào mà sợ hãi, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ ngủ, không tính qua loa. Cả đời ông Hwang nghiêm chỉnh vô cùng vậy mà sinh được hai đứa con đều cá tính vô cùng.

Cô chị gái thì phúng túng bay nhảy không kiềm kẹp được, cô em gái thì lười nhác, thích gì làm đó và ăn không ngừng.

Ông Hwang bắt ép Yoona bỏ nghề luật sư về làm cảnh sát bảo vệ công lý. Nào ai ngờ được con bé kia, sau khi tốt nghiệp ra trường đứng đầu cả khối nhưng đều bỏ qua những lời mời của những luật sư nổi tiếng mà chạy đến Yeosu mở văn phòng thám tử, ngày ngày đi bắt kẻ ngoại tình hay tìm mèo chó trông rất thích thú.

Mà hành động này chính là chống lại quyền uy gia trưởng khổng lồ của Hwang In Sung, khiến ông Hwang trong cơn nóng giận, thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với Yoona. Từ sau đó, Yoona không dám về nhà nữa.

Đến bây giờ, chị gái sắp đính hôn, ngay cả mặt mũi con nhóc còn không dám lộ ra.

“Ai bảo chứ? em thấy thích Taeyeon unnie thật sự mà.” Giọng lại nhão nhoẹt đặc thù của Hwang Yoona, mang theo một tia ý hàm súc.

Fany vẫn đang thưởng thức những bức ảnh chụp phong cách nội thất kiểu Châu Âu, nàng rất thích loại không khí mang hơi thở ngọt ngào này. Nhìn đồ án điêu khắc tỉ mỉ tinh tế, thật sự chú trọng chi tiết nha.

“Yoona, em thích Taeyeon à?”

Fany cười hì hì trêu ghẹo vì nàng biết con bé thích làm "Chồng" hơn là làm một cô "vợ ngoan".

“Cho dù Taeyeon rất mạnh mẽ, lạnh lùng nam tính, gương mặt lại đẹp trai, tính tình rất tốt có thể bảo vệ "Vợ" nhưng unnie không nghĩ là Taeyeon muốn làm "Chồng" em.

“....... Yahhhh em bảo thích là như người thân thui chứ không bảo yêu nhá!....nhưng Fany unnie chị cảm thấy Taeyeon unnie rất nam tính mạnh mẽ lại ......"Đẹp trai" sao?

“Có mắt đều nhìn ra được mà nhóc.”

Fany nói đến đây thì hoài nghi vô cùng. Lẽ nào lúc trước nàng và Yoona đều là những đứa trẻ mới sinh ra đã bị ôm sai ở trong bệnh viện. Rồi  Kim Taeyeon mới thật sự là con của Ông Hwang?

Nhìn tính cách của Taeyeon giống ba nàng như đúc, đều là vẻ mặt đứng đắn nghiêm nghị, nghề nghiệp cũng là cảnh sát trưởng.

Nghe nói, thành tích của Taeyeon rất nổi bật, rất được cấp trên ưu ái, cố ý bồi dưỡng cô ấy để kế nhiệm. Nhìn sơ qua một lượt, Taeyeon từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều thật hợp ý ông Jung.

Nàng nghĩ, appa nàng vô cùng hy vọng Taeyeon không chỉ là học trò của ông mà tốt nhất nên là con ông.

“Được rồi, không nói điều này nữa.”

Yoona chuyển đề tài.

“Tuy rằng không thích, nhưng mà em cũng có quà tặng unnie, hôm nay hai giờ chiều chị đến bưu điện số 29 nhận quà của em nhá. Không đến, nó mất là em giận!”

“Này nhóc, em không biết trên đời này còn có dịch vụ chuyển phát nhanh sao? Sẽ trực tiếp đưa đến nhà thật tốt, thời tiết nắng nóng như vậy, em lại bắt chị lết ra bưu điện lấy......”

“Em thích hành xác unnie, nhớ nha, hai giờ, không nhận em GIẬN đó unnieeee~~~.....”

Thanh âm tút tút truyền đến, nàng còn chưa kịp mắng Yoona đã cúp máy. Nàng nhíu nhíu cặp mày, cái con bé này đúng là thích gây chuyện.

...................................

Hai giờ chiều, Fany đi taxi đến bưu điện, không khí bên ngoài nóng cháy khác hẳn không khí mát dịu trong xe, cầm cái ô cũng không ngăn được khí nóng, nàng bực mình lại mắng tính kì quái của con nhóc Yoona lần nữa.Nắng thế muốn hại da nàng sao?

Mặc dù giữa trưa nắng gắt, người đi đường không nhiều nhưng vì Fany đứng ở đó, nên lại hấp dẫn ánh mắt mọi người.Nàng mặc chiếc áo đơn giản bó sát người lộ bờ vai mượt mà, quần lụa ngắn màu đen, làn váy ở bên hông tầng tầng trong suốt cuộn sóng lại quyến rũ nhẹ nhàng. Tóc dài búi lên chừa lại hai lọn tóc rũ xuống hai bên gò má hồng, eo thon, chân trắng noãn lại dài trông thật xinh đẹp khiến nàng cứ như người mẫu trong tạp chí vừa đi ra, thu hút mọi ánh nhìn.

Nhưng người mẫu lúc này bị ánh nắng chói chang của Seoul làm cho muốn ngất, nhìn khách sạn đối diện với bưu điện Fany vọt lẹ vào để tránh nắng một chút cho mát mẽ lại.

Nhà nàng ở gần ngoại ô Seoul nhưng thật sự không thiếu thứ gì. Nhìn xung quanh, máy móc khoa học kĩ thuật và công nghiệp đều vô cùng tiên tiến, nhiều khách sạn danh tiếng đều đến đây mở chi nhánh.

Nàng xoay người chuẩn bị tiến vào bưu điện thì bỗng nhiên nhìn thấy hai người. Fany nhíu mày, ngoái đầu nhìn kĩ lại, mắt rất tinh nên chỉ cần liếc nhìn một cái đã thấy rõ đôi trai gái hôn nhau kiệt liệt ở trước cửa khách sạn kia.

Hai người họ, trông giống như là vừa mới từ bên trong khách sạn đi ra. Cô gái có mái tóc thẳng buông ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, bộ dạng trông rất ngoan còn tên con trai thì mãnh liệt ôm cô gái vào trong lòng, dù có biền thành tro Fany vẫn nhận ra được.

Ánh mặt trời chói chang càng trở nên g** gắt, càng chói mắt, máu dồn lên tận não nàng. Fnay ngây ngốc đứng ở ven đường mặc cho xe cộ qua lại. Mắt nàng vẫn nhìn đôi trai gái đang thân mật.

Thực sự, rất thân mật.

Móng tay nhọn cắm thẳng vào lòng bàn tay non mềm, cảm giác đau đớn này gọi nàng thức tĩnh lại, lửa giận bốc lên trong lòng. Nàng lướt nhanh qua đường và tiến về phía bọn họ.

Càng đến gần, càng thấy rõ ràng hơn, mắt của Tiffany đỏ lên, vươn tay nắm lấy vai tên con trai kéo lại.

“Chết tiệt, là ai......”

Buông miệng chửi rủa kẻ đằng sau phá đám chuyện tốt, Alex quay lại nhìn thấy Fany thì vô cùng kinh ngạc cố hít thở.

“Tiff....”

“Đúng, chính là tôi!”

Fany đưa tay lên giáng thẳng cái tát vào khuôn mặt hắn, nàng dùng không ít sức nên cái tát vô cùng vang làm thu hút sự chú ý của vô số ánh mắt của người trong khách sạn.

“Tiff, Oh God! em hãy nghe anh nói.....”

Khuôn mặt trắng noãn của Alex bị một cái tát làm đỏ hồng, vẻ mặt vô cùng bối rối.

“Nói cái gì?”

Nàng lại cho thêm một cái tát, rồi cầm lấy túi xách đập vào người hắn tới tấp.

“Alex Waston, anh thật là đẹp mặt, hôm nay mới làm cho tôi mở mắt.”

“Tiff, làm ơn, đừng như vậy, xin em nghe anh giải thích...”

Hắn chật vật né tránh, biết tính tình của nàng nên không dám phản kháng.

“Giải thích cái....”

Nhấc chân đạp cho hắn mấy cái nữa làm hắn đau điếng người.

“Anh muốn giải thích gì? Giải thích là cô ta cưỡng hôn anh? Hay là 2 người không cẩn thận lỡ va môi vào nhau? Anh cho tôi là ngu ngốc chắc?”

Nàng không phải là người dễ bị bắt nạt, nhìn thấy việc trước mắt như vậy sẽ không yếu đuối chạy đi. Người khác làm nàng nhục nhã thì nàng sẽ khiến họ phải trả giá gấp trăm lần.

Nói cái gì mà muốn đến chi nhánh công ty xử lý công việc, hoàn toàn là lấy cớ, căn bản chính là chạy đi lêu lổng, còn lớn gan dám mang về tận Seoul này, không sợ bị Fany phát hiện sao?

“Anh và cô ta chỉ là gặp dịp thì vui chơi mà thôi, thật sự bọn anh không có quen nhau, Tiffany, anh yêu em.”

Cao lớn, lại đẹp trai nhưng bị phụ nữ đánh thì đẹp trai cũng thành vô dụng, đời này Alex chưa bao giờ thê thảm như thế này.

“Anh thật làm cho tôi ghê tởm!”

Dùng sức đạp một phát cuối cùng, trừng mắt nhìn dấu hồng trên mặt hắn, quần áo hắn cũng xốc xếch. Chợt Tiffany lạnh lùng cười, thật không dám tin chính nàng lại đi yêu một tên khốn, thật là đẹp mặt! Lại quay sang nhìn về phía cô gái kia.

Thật sự là đẹp, vẻ mặt bình tĩnh, không chột dạ, không kích động, cứ như vậy nhìn Fany.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”

Fany đưa tay cầm túi xách, nàng không phải loại đi tìm hồ ly tinh quyến rũ bạn trai để quyết đấu. Nếu đàn ông lăng nhăng thì chỉ có tên đàn ông đó có vấn đề còn phụ nữ thì liên quan gì?

“Tôi không có lo lắng.”

Cô ta chăm chú nhìn xuống váy của mình, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự, trông không giống những cô gái hư hỏng, ăn chơi.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Fany thật sự là không thể tin được cô ta chính là người vừa mới cùng tên khốn kia hôn nhau đến hụt hơi, bởi vì bộ dạng cô ta thật giống cô gái thuần khiết.

Những người vây lại xem cũng tặc lưỡi lấy làm lạ. Thật sự là như thế nào đây? Một cô gái xinh đẹp quyến rũ, vẻ mặt đầy mê hoặc thế nhưng lại chạy tới bắt gian cô gái nhìn thế nào cũng vẫn giống nữ sinh ngoan ngoãn?

Nhân vật có phải bị hoán đổi không vậy? Rõ ràng họ xem và có vẻ như nghĩ rằng cô gái nữ sinh này đang bị cô gái xinh đẹp là Fany nàng bắt nạt à nha.Cô gái ngoan vẫn mang vẻ mặt hờ hững.

“Hơn nữa...”

Cô ta chỉ vào Alex đang nằm thở như điên sau khi bị nàng đập-đạp-đá tơi tả .

“Anh ta nói không sai, tôi thực sự không có chút quan hệ nào với anh ta.”

Không quen mà có thể hôn đến như vậy? Lần này Fany thật sự là giật mình. Nàng đã lâu lắm không về Hàn Quốc nên mới thấy nhiều điều kỳ lạ vậy sao?

Những cô gái Hàn Quốc bây giờ nhiệt tình và lớn gan như vậy sao? Hơn nữa cô gái này thật sự ngoan ngoãn, bộ dạng thì ngây thơ..... cũng...rất dễ lừa người à nha.

“Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, tôi đi trước đây.”

Vuốt lại vài sợi tóc cho vào nếp, cô gái đó nhìn Fany cười thật tươi, ánh mắt kì quái làm cho Fany cảm thấy có chút gì đó không đúng ở đây......nhưng chẳng biết là gì nữa...

Khóe miệng cô gái bỗng cong lên thành một nụ cười khi xoay người bước đi. Gió thổi nhẹ mái tóc mang chút hương hoa.

“Tiff à....”

Alex chờ cô gái kia đi rồi tiến tới kéo kéo Fany, vừa định nói chuyện, lại bị nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn.

“Alex Waston, anh nghe cho rõ đây. Giữa. Tôi. Và. Anh. Chấm. Dứt. Từ. Đây!”

Fany gằn giọng dùng sức bỏ gạt tay Alex ra.

“Từ giờ trở đi, anh đừng tới tìm tôi cũng đừng làm phiền tôi. Nghe rõ chưa?”

Hung dữ nói xong liền xoay người đi luôn.

Tiffany Hwang nàng, thật sự là mắt bị chọc mù mới thấy tên khốn đó tốt.

Thiếu chút nữa kết hôn cùng một tên lăng nhăng như vậy, coi như trong cái rủi còn có cái may. Nhưng mắt nàng trong hai năm qua thật sự bị lọt mất tròng mà!

Thật tức chết đi được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro