Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lửng thửng đi trên vỉa hè, xuyên qua vô số ngã tư, qua vô số khúc quanh.

Nàng bước đi không mục đích, không biết chính bản thân mình muốn tới nơi nào cũng không biết là mình nên làm gì.

Mặt trời thật lớn, đầu bị phơi nắng đến choáng váng, toàn thân như mềm nhũn ra, bước đi như vô lực như dẫm trên đám mây hư ảo. Dường như tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ là giấc mơ không có thật.

Nàng không biết mình đã đi bao lâu? Một giờ, hai giờ cũng có lẽ là lâu hơn. Mặt trời dần khuất bóng, màn đêm buông xuống, một làn gió nhẹ thổi tới xua tan đi cái nóng da thịt, nhưng không thể mang đi những đau đớn từ tận đáy lòng đang bị xáo trộn của Fany.

Trước mặt là một cái ghế dựa dài bằng gỗ, Fany hơi giật mình rồi ngồi xuống. Đến giờ nàng mới phát hiện chân mình thật mỏi, chắc nàng đã đi được một quãng đường dài. Nhìn hàng cây xanh mướt bên cạnh, đây hình như là một công viên nhỏ? Các cụ già và trẻ em đang vui đùa hạnh phúc, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng hiện tại của Fany, nàng thấy thật là đáng thương cho chính mình.

Trong đầu Fany không ngừng hiện lên hình ảnh hai năm bên nhau của nàng với Alex. Hắn chăm sóc nàng tỉ mỉ, nhiệt tình theo đuổi. Ngoài hoa tươi và quà tặng ra hắn còn mang đến cho nàng những việc dù chỉ nhỏ thôi, nhưng lại khiến nàng cảm động.

Hắn theo đuổi Fany đến nửa năm nàng mới đồng ý làm bạn gái hắn. Quen nhau đến giờ đã là hai năm, nhưng tới hôm nay nàng mới phát hiện thì ra nàng chẳng hiểu gì về hắn.

Nghĩ rằng Alex là anh chàng có tiền lại chung tình hiếm có trên đời, quen nhau lâu như vậy, cái gì hắn cũng đều nghe nàng, cái gì cũng tùy nàng.

Tính tình Fany không tốt, Alex đều chiều theo ý nàng, lấy sở thích của nàng làm chuẩn, cả hai đều thích, thích náo nhiệt, có cùng thú vui.

Nàng nghĩ rằng đã tìm thấy một nửa của mình.

Hóa ra, hóa ra tất cả đều là ảo tưởng.

Thật sự là buồn cười, rất buồn cười. Nàng lẽ ra phải khóc, khóc vì mình đã đâm vào một cuộc tình không đáng giá, trái tim rõ ràng đau xót nhưng vẫn không thể rơi nước mắt.

Nàng phẫn nộ không cam lòng, cảm giác bị lừa gạt bao phủ lấy Fany.

Vừa rồi, lý ra nên cho hắn thêm vài cái tát hay ít ra là vài cái đạp nữa. Nhưng mà đánh rồi thì sao? Có thay đổi được gì đâu? Từ nay về sau có thể quên hắn, xem như một giấc mộng sao?

Không được, rõ ràng là không có cách nào.

Nàng cứ ngồi như vậy, không ngừng tự hỏi chính mình. Đến khi bị một bóng đen che khuất tầm mắt, hơi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn và thấy một khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị quen thuộc.

Không nói gì mà vẫn nhìn người trước mặt, không hiểu vì sao người này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Người đó ngồi xuống, không nhìn lấy Fany.

“Tôi vừa thấy em đi một mình trên đường.”

Lại trừng mắt nhìn Teayeon, khó tin.

“Tae vẫn đi theo em?”

“Ừ....”

“Vì sao không kêu em lại?”

“Nhìn bộ dạng của em có vẻ rất muốn một mình tản bộ.”

Nàng không biết mình nên khóc hay nên cười nữa. Cô ấy này cứ thế mà im lặng đi theo nàng? Hai người họ chỉ yên lặng ngồi trên ghế dài, Teayeon không hỏi Fany vì sao lại đi một mình trên đường cũng không hỏi vì sao nàng không trở về nhà. Fany cũng như vậy, cứ để mặc Taeyeon im lặng ngồi bên cạnh.

Thời tiết nóng như vậy, đáng ra Taeyeon phải chảy thật nhiều mồ hôi mới đúng, thế mà trên người cô lại tỏa ra một mùi hương nhẹ thật dễ chịu-mùi của nữ tính dịu dàng, ấm áp xen lẫn nam tính lạnh lùng, mạnh mẽ.

Nhắm đôi mắt mệt mỏi, yên lặng không nói gì.

“..........”

“..........”

Thật lâu sau đó, Fany rốt cục cũng chịu mở miệng.

“Tae à, em muốn đi uống rượu.”

“Thầy sẽ không thích em uống rượu.”

“Tae không biết là em đang thất tình sao? Người thất tình thì chỉ muốn uống rượu.”

Fany nói nghe rất hợp tình hợp lý.

Cô nhìn nàng, ánh mắt đen láy, sâu hun hút, khóe mắt khẽ cong lên, mang theo vẻ quyến rũ trời sinh, đôi môi hồng mím lại, ánh mắt Taeyeon trở nên khó đoán.

“Hay là......Tae đi mua bia đến đây, em với Tae cùng uống nhé?”

Fany nhìn Taeyeon đầy hy vọng, hàng mi thanh tú khẽ chớp mang theo vài nét mệt mỏi xen lẫn đáng thương.

Taeyeon bất động, vẫn nhìn Fany, ánh mắt ngày lúc càng khó hiểu.

Sau một lúc lâu, Cô đứng dậy đi mua rượu cho cô nàng thất tình đáng yêu này.

..................................

Fany uống thật nhiều rượu, nàng muốn say. Say rồi thì không cần nhớ gì nữa.

“Tae có biết, từ trước đến giờ em có bao nhiêu bạn trai không?”

Xử xong một chai soju nữa thì đầu Fany có chút choáng váng.

Giơ ngón tay ra đếm...

“Một, hai, ba...”

Giơ xong mười ngón tay vẫn chưa hết, lại kéo bàn tay Taeyeon ra đếm tiếp, sau một lúc tập đếm thì đáng thương cười hề hề nhìn Taeyeon.

“Em không đếm hết được, làm sao bây giờ?”

Làm sao nàng có thể quen nhiều như vậy, chính nàng còn không đếm được.

Taeyeon vẫn nhìn Fany và vẫn không mở miệng.

“Tuy rằng, hẹn hò và quen nhiều bạn trai như vậy, nhưng Alex vẫn là người em thích nhất.”

Nàng nghẹn ngào, tựa lưng vào ghế ngồi, thì thào nói.

“Hắn đã nói, đời này chỉ yêu một mình em, vì sao lại lừa gạt em, vì sao?”

“........”

“Em chỉ là muốn có một người yêu em thật lòng, có gì sai đâu chứ? Vậy mà những người bạn trai em quen đều không nhìn ra được là em rất tốt.”

“..............”

“Bọn họ, ai cũng chỉ nhìn thấy mỗi khuôn mặt em, đâu phải Tiffany Hwang này chỉ có mỗi khuôn mặt để nhìn thôi đâu? Còn những cái khác không quan trọng à?”

“..................”

‘Em vốn cho rằng Alex không giống với bọn họ. Nào ngờ kết quả cũng giống y như nhau.”

Ánh mắt chua xót, lòng nàng cũng xót xa.

“Em thực sự thích hắn, rõ ràng không nghĩ đến chuyện muốn đính hôn nhưng vì hắn làm cho em quá nhiều điều khiến em bắt đầu cảm động mà cho rằng lấy hắn cũng không quá tệ, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, thì ra hắn mới là người tệ nhất.”

Fany nở nụ cười héo úa.

“Ở trường học, đám con gái cho rằng bộ dạng của em giống yêu tinh, luôn cướp bạn trai của bọn họ, không ai muốn chơi với em, mà đám con trai thì sao? Cũng là tìm đủ cách chỉ mong cùng em lên giường.”

“................”

“Rốt cục trên đời này có người nào thật lòng thật dạ yêu em, yêu cả nét đẹp trong chính con người em? Không phải chỉ vì gương mặt, thân hình mà yêu em hay không?”

Lại thêm tiếng chai rỗng chạm đất.

“Em mệt mỏi, mệt mỏi quá Tae à, rõ ràng là bạn trai của bọn họ chủ động đến trêu chọc em, rõ ràng em không cho bất luận kẻ nào ảo tưởng mập mờ, vì sao một khi có chuyện gì, người sai luôn là em?

“..................”

“Tình yêu là gì? cho dù thế nào đến cuối cùng vẫn không trốn khỏi bị phản bội, tình yêu luôn làm cho người ta vất vả, em không muốn yêu, không cần yêu, em sợ phải chịu thua thiệt, dứt khoát em sẽ tìm người kết hôn ngay thôi.”

Bàn tay dùng sức bóp cái chai rỗng, lửa giận ngập đầy phát tiết hết vào nó.

Thầm thở dài, Taeyeon nhìn những vỏ chai soju nằm la liệt trên mặt đất. Rất tốt, cô gái này đúng là tửu lượng cao, uống xong năm chai soju vẫn chưa gục.

Nhưng nói ra xong suy nghĩ của mình xem như cũng vơi đi vài phần, cô cầm lấy túi nilon đứng lên thu dọn số đống chai mà nàng đã uống sạch.

Nàng tựa vào ghế nhìn động tác của cô, Taeyeon thoạt nhìn rất cương trực nghiêm túc nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Taeyeon nàng mới phát hiện..... thì ra cô ấy cũng là người cẩn thận, gọn gàng.

“Kim Taeyeon, Tae là một người rất tốt.”

Nhìn cô gái nhỏ con đang thu dọn, Fany mệt mỏi, thân thể mệt thì trái tim càng mệt, nhìn khuôn mặt ngăm ngăm lạnh lùng quen thuộc của Taeyeon, nỗi bi thương trong lòng Fany dường như được xoa dịu một chút.

Cô không ngẩng đầu nhìn nàng vì còn phải thu dọn chiến trường do nàng tạo ra, nhìn động tác của cô tựa như con người thường thấy của cô, lưu loát, sạch sẽ. Thu dọn xong, nhìn khuôn mặt nửa tỉnh nửa say của Fany trong lòng Taeyeon khẽ thở dài. Tìm khăn trong túi nàng và nhẹ nhàng lau vết son bị loè trên khóe miệng cho Fany, xem ra cô nàng này đã thật sự say, say lắm rồi.

“Em thích hắn đến như vậy sao? Fany?”

Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị cồn làm cho đỏ hồng. Cách mặt giấy mềm mại Taeyeon có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng phừng của nàng.

Fany yên lặng nhìn cô lau, Taeyeon thật đúng là người vừa nghiêm túc mà lại rất dịu dàng, dễ khiến cho người ta rung động.

“Tae à…”

“Huh?”

“Tae có muốn kết hôn với em không?”

Fany sẽ không theo cái tình tiết có tình một đêm để vơi sầu mà nàng cải tiến từ thất tình thành trực tiếp cầu hôn.

...................................

Cái gọi là kích động chính là một loại cảm giác hoặc hành động cử chỉ đột nhiên xảy ra mà lý trí không thể khống chế.

Fany ôm đầu mình rên rỉ vô số lần, tự mắng mình. Nghĩ đến hành động vào đêm đó của mình, nàng chỉ muốn đập đầu vào tường thôi!

...............................

Cái đêm khi Tiffany Hwang nàng-một Công Chúa đi cầu hôn cô-Kim Taeyeon là một "hoàng tử đẹp trai" xong thì nàng liền kéo cô đón xe về nhà. Trước mặt appa nàng đang cau mày và umma nàng đang lo lắng mà lớn tiếng tuyên bố.

“Con muốn kết hôn với Taeyeon!”

“..............”

“...............”

Sau khi tuyên bố, Fany lăn ra ngủ như chết luôn, không quan tâm có ba người đơ toàn tập.

Phiền toái sau đó kéo đến. Đầu tiên là, nàng-Tiffany Hwang là người chưa bao giờ nói giỡn!

Người cha nghiêm túc chính trực lần đầu tiên tươi cười vui vẻ, ngay đêm đó, liền gọi điện thông báo cho tất cả bạn tốt trong quân ngũ rằng con gái của ông chuẩn bị kết hôn với người học trò mà ông ưng ý nhất là Kim Taeyeon.

Sau đó, lệnh cho bà Hwang tuyên bố với tất cả bạn bè của bà là con gái bà chuẩn bị kết hôn và "chú rể" là Kim Taeyeon – một cô gái và cũng là Cảnh sát Trưởng của Seoul này.

Sáng hôm sau khi thức dậy, Thế Giới của nàng cũng đã thay đổi 360 độ luôn.

Điện thoại không ngừng vang lên, để khỏi phiền toái Fany tắt luôn máy. Ba mẹ nàng lại vui sướng quá độ nữa, thật là nhức đầu.

Nếu như nàng là loại uống say xong rồi quên hết sạch thì thật là hạnh phúc. Nhưng tiếc là lại nhớ rất rõ ràng rằng chính nàng đã cầu hôn cô. Thật không muốn nghĩ cũng không được.

“Làm ơn đi appa, là con uống say rồi nói lung tung thôi mà.”

“Làm người nên chịu trách nhiệm với hành vi và lời nói của mình. Từ nhỏ ta dạy con thế nào hả Tiffany?”

Ánh mắt bỗng lạnh lùng của ông Hwang làm đông cứng luôn sự kháng nghị của Fany.

“Umma, người giúp con nói với appa đi, tối đó cơ bản là con không có ý thức, được không?”

“Fany à, Taeyeon là một đứa bé ngoan, con sẽ hạnh phúc.”

Tình ý sâu xa, rất rõ ràng, chính mẹ nàng cũng rất hài lòng về "Cô con rể" này, kiên quyết không chịu đổi.

“Này Yoona, em đi thuyết phục Taeyeon giúp unnie được không? Hiện tại appa chỉ nghe mỗi lời của cô ấy, bảo cô ấy chủ động giải thích.”

“Người nào làm người đó chịu, em gần đây rất bận, khi nào kết hôn thì thông báo ngày cho em nha, bái bai unnie~~~”

Thanh âm cúp máy nhanh gọn.

Trời ạ, ở chỗ nào trên cõi đời này có còn nhân quyền? Tất cả mọi người không hiểu một người khi uống say sẽ nói lung tung hay sao?

Thật là ngay cả ngu ngốc cũng biết, lúc ấy Fany hoàn toàn bị men say điều khiển, ngay cả số cũng không đếm được mà bọn họ thì mất trí nhớ tập thể, chỉ nhớ rõ một điều là Tiffany Hwang nàng muốn kết hôn cùng Kim Taeyeon.

Nàng sắp tức hộc máu đến nơi rồi!

Đáng chết nhất chính nàng bây giờ lại không dám gọi cho Taeyeon, nhờ cô đến giải quyết tất cả mọi chuyện.

Chủ yếu là bởi vì, nàng đã cưỡng hôn cô. lol

Đúng vậy, cưỡng hôn. Tiffany Hwang xinh đẹp có một không hai, lại có ngày cưỡng hôn người khác, chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra trên đời?

Nghĩ đến nụ hôn kia, gương mặt của nàng như muốn bốc cháy.

...................................

Hôm đó, nàng sau khi cầu hôn, liền nhào vào trong lòng cô, hôn lên môi cô.

Trên bờ môi của Taeyeon, có một mùi thơm cỏ xanh nhàn nhạt, không dày không mỏng, hôn lên cảm giác mê hoặc vô cùng, cái lưỡi linh hoạt của nàng liếm lên môi cô, từng chút từng chút, ngậm môi dưới của Taeyeon nhẹ nhàng cắn, dùng kỷ xảo bao năm của nàng dẫn dụ cô hé miệng.

Sau đó, đầu lưỡi hồng hồng của nàng tiến quân thần tốc, nhẹ nhàng ma sát dỗ dành đầu lưỡi của Taeyeon, kế đến là mút đầu lưỡi của cô ấy không thả. Fany cảm giác được dưới lớp vải mỏng cô thể Taeyeon đột nhiên trở nên cứng đờ.

Sau đó, môi lưỡi của Taeyeon từ bị động trở thành chủ động, chỉa vào lưỡi của Fany, đẩy lưỡi ra bên ngoài môi, thăm dò vào trong cổ họng ấm áp của nàng, điên cuồng mút quấy ở trong miệng nàng. Tiếng hôn mút nho nhỏ và cả tiếng ma sát da thịt từ môi của hai người cùng lúc truyền đến, enzim không kịp nuốt, từ cằm của Fany chảy xuống (hai đứa ở dơ thấy sợ). Một nụ hôn đúng chất nóng bỏng mà động lòng người.

..................................

“Ôi mình đúng là mặt dày!”

Fany kéo chăn đắp lên gương mặt đỏ bừng của mình, cho dù chỉ là nhớ lại thôi nhưng điều đó lại làm tim của nàng đập vừa nhanh vừa vội. Nàng thật là đã say đến choáng váng rồi mới dám hôn Taeyeon, người mà trước giờ nàng vẫn xem như một người chị.

Taeyeon rất ưu tú lại xuất sắc, cô ấy được vô số người khen ngợi. Còn là trụ cột của quốc gia, người như vậy mà nàng lại dám nhúng chàm.

Fany cắn góc chăn, thật muốn dùng sức cắn xé một phen.

Rõ ràng, vụ rắc rối này nàng chỉ cần gọi cho Taeyeon bảo cô ấy nói rõ ràng với mọi người thì đã ổn thỏa từ lâu rồi. Nhưng vì nụ hôn kia......Aaaaa~~~phải là hai nụ hôn mới đúng vì khi về nhà tuyên bố sẽ kết hôn với Taeyeon thì nàng lại còn ôm lấy cổ cô ấy hôn một cái thật kêu.

Ngay lập tức appa lườm nàng một cái, nói:

“Không ra thể thống gì.”

Sau đó ông trở về phòng gọi điện thông báo cho bạn tốt khắp nơi.

Còn umma nàng thì đỏ mặt mắng một câu:

‘Đứa trẻ hư.”

Rồi bà Hwang cũng lui về phòng.

Hôm đó xảy ra nhiều chuyện liên tiếp làm nàng tiến thoái lưỡng nan, tình thế khó xử, nàng thật hỗn loạn, thất tình thì nên đàng hoàng mà thương tâm chán chường là tốt rồi, sao nàng còn gây ra họa lớn như vậy?

Ây da~~~Ngốc, ngốc, ngốc. Ngốc chết đi được. Đấm vào giường, hối hận không dứt.

“Fany à, Taeyeon tới, con mau ra đây.”

Tiếng umma vui vẻ gọi làm động tác đấm giường của nàng bị đứng hình.

Cái... cái gì, Taeyeon tới? Fany lập tức cuống cuồng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Giả bộ không có ở đây? Vờ ngủ, cái nào đây?

“Con bé này, Taeyeon à con tự đi vào đi, cô đi mua thức ăn, hồi nữa sẽ trở lại.”

Bà Hwang vui vẻ nói.

Chết, mẹ muốn đi ra ngoài? Vậy chẳng phải chỉ có mình nàng và cô ở nhà? Fany vội vàng xuống giường kéo cửa ra, muốn kêu bà Hwang lại, ai ngờ cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Taeyeon đứng ở trước cửa nhìn nàng. Một tiếng đóng cửa truyền đến tai cho nàng biết mẹ đã vứt bỏ nàng.

“À, cái đó, Tae.....”

Tay chân chợt luống cuống, tay Fany nắm ở tay cầm cánh cửa, không biết nên như thế nào cho phải.

Taeyeon nhìn Fany mặc một cái áo sơmi không có tay và quần đùi ngắn rộng rãi khiến cho đùi trắng nõn hiện ra trước mắt, ngón chân trần xinh như ngó sen ở trên sàn gỗ trông thật đáng yêu. Tiffany nhất định là đang luống cuống, thậm chí ngay cả dép cũng quên mang.

Fany vẫn không biết phản ứng như thế nào. Hôm nay Taeyeon mặc áo sơmi màu trắng, ống tay áo xắn lên lộ ra bắp tay chắc khoẻ, có cả cơ bắp nữa. Taeyeon nghiêng người tựa vào tường, tư thế lười biếng nhưng toàn thân tỏa ra hơi thở xâm lược mãnh liệt.

Nhịp tim, mau bình thường trở lại đi. Tại sao mấy ngày không gặp, Kim Taeyeon luôn luôn an toàn vô hại trong lòng nàng, đột nhiên trở nên nguy hiểm cực kỳ?

“Tae có thể đi vào được chứ Fany?”

Yên lặng hồi lâu, Taeyeon rốt cuộc cũng mở miệng.

Toàn thân Fany căng thẳng, thật ra chỉ cần đóng cửa từ chối, nhưng như vậy nàng làm không được. Không muốn tiếp Taeyeon nhưng cũng đành lui thân người đang chặn ở cửa qua một bên để cho cô ấy có thể bước vào nơi riêng tư của nàng.

Taeyeon là học trò cưng của ông Hwang, hơn nữa ông Hwang vô cùng thích cô ấy, cho nên đối với Hwang gia, Kim Taeyeon đã vô cùng quen thuộc. Nhưng đây là lần đầu tiên cô lên phòng của nàng.

Đưa mắt tùy ý nhìn một chút, gian phòng này của Fany được bố trí sạch sẽ, không gian không được lớn nhưng giường thì lại lớn và thật êm ẩn sau góc phòng.

Rõ ràng đây căn phòng thuộc phong cách đơn giản nhưng lại khá ấm cúng, giấy dán tường màu hồng nhạt, in hoa nhỏ cổ điển làm cho gian phòng càng tỏa ra hơi ấm dịu dàng. Đây là một không gian rất mang tính Fany mà.

Fany ngồi trên sàn nhà trơn bóng, tay cầm chiếc gối ôm màu hồng rực sỡ dựa vào bên mép giường, cúi đầu không dám mở miệng.

Taeyeon kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh.

“Fany......”

“Hôm đó em uống say, hoàn toàn là nói hươu nói vượn, Tae hãy coi như không có nghe thấy, cũng không có xảy ra qua bất cứ chuyện gì được không Tae?”

Fany chợt ngẩng đầu lên cắt đứt lời Taeyeon, vội vàng nói thật nhanh xong lại vùi sâu gương mặt vào trong gối ôm, cắn môi, không dám ngẩng đầu lên.

Trong phòng, lần nữa yên tĩnh lại.

Trong yên tĩnh, Fany nghe trái tim mình nhảy lên "Thình thịch" từng tiếng một thật mạnh, giống như muốn nhảy ra.

Hồi lâu, Taeyeon nhẹ nhàng thở dài một cái.

“Fany, em có thể ngẩng đầu lên được không?”

Nàng cúi gầm, ra sức lắc đầu.

“Em không ngẩng đầu lên, Tae làm sao nói với em được?”

Giọng nói chầm chậm, nhẫn nại.Rốt cuộc, Fany cũng từ từ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng mang mùi nam tính của Taeyeon, hô hấp vững vàng chợt tăng nhanh dồn dập.

“Về chuyện hôm đó, em nhất định rất khổ não, đúng không?”

Cô nhìn nàng, ánh mắt chân thành tha thiết, yên tĩnh.

Fany ngây ngốc nhìn Taeyeon, không cách nào mở miệng.

“Thật ra thì Tae hiểu tâm tình của em, cũng có thể hiểu hành động hôm đó của em, đêm đó là em uống say, cho nên mới cùng Tae.....đề nghị kết hôn.

Ngón tay Taeyeon gõ nhẹ lên ghế, chậm rãi nói.

Taeyeon thật vô cùng hiền hậu, trong lòng nàng thầm nghĩ. Rõ ràng, đêm đó là nàng bức hôn cô, thế nhưng Taeyeon lại nói thành đề nghị kết hôn.

“Đề nghị này, Tae biết rõ em là nhất thời xúc động, căn bản cũng không có nghiêm túc, mặc dù thầy và cô đều vô cùng cao hứng, hơn nữa, đêm đó cũng đã gọi điện thông báo cho appa và umma của Tae.”

Cái gì? Lúc nào thì appa nàng lại có thể nhanh tay nhanh chân như vậy? Thậm chí ngay cả pama của Taeyeon đều đã thông báo? Chuyện này rắc rối lớn rồi.

Fany âm thầm rên rỉ ở trong lòng. Làm ơn, rõ ràng là nàng đang thất tình, đang thương tâm, đang khổ sở, kết quả giờ đây lại làm ra đống rắc rối như vậy, thống khổ gì cũng không hề nhớ rõ, trong đầu chỉ nghĩ đến làm sao để xử lý tai họa mình gây ra đây?

“Đúng vậy, Tae hiểu rõ ràng, em chỉ là một lúc tức giận, buồn chán, không có nghiêm túc. Nhưng mà Fany à, xin em hãy suy nghĩ cẩn thận một chút.”

“……..”

“Thật ra thì Tae cũng không phải là một người kém cỏi, tính khí coi như tạm ổn, nghề nghiệp cũng có đàng hoàng, không hề bất lương lại vô cùng quen thuộc với gia đình em, pama của Tae đều là người dễ chung sống, tất cả điều kiện, mặc dù không thể nói là quá tốt, nhưng cũng không coi là quá xấu.”

“……..”

“Thật ra thì.....kết hôn với Tae, cũng không đến nỗi tệ, đúng không?”

(anh nhà đang dụ Hwang Nấm Ngơ đó)

Fany hoàn toàn sững sờ, bất động không biết nên phản ứng như thế nào với Taeyeon. Cô ấy đang nói gì vậy?

“Tae tin, tình cảm có thể dần dần bồi dưỡng. Kết hôn với Tae xem ra là có thể sống tốt.”

“Chờ, chờ một chút.....”

Fany lớn tiếng cắt ngang lời của Taeyeon.

“Tae à, Tae là đang nói gì vậy?”

“Kết hôn? Kết hôn không phải là nên kết hôn với người mình yêu mới đúng sao? Chúng ta, chúng ta lại không yêu nhau, tại sao có thể...”

Có thứ gì đó thoáng qua trong mắt Taeyeon, thật nhanh, nhanh đủ khiến Fany cho là mình mới vừa hoa mắt.

“Fany à, em năm nay hai mươi ba tuổi rồi, từ mười bảy tuổi bắt đầu có bạn trai, toàn bộ thời gian sáu năm qua, đối với tình yêu, em hiểu rõ vô cùng. Như vậy, tại sao em lại đổi nhiều người như vậy, tìm kiếm suốt sáu năm vẫn không có một ai vừa ý em?”

Taeyeon ngã ra sau dựa lưng vào vào ghế, mặt vẫn bình tĩnh, nghiêm túc đến lạnh lùng nhưng mà lời nói ra lại như dao sắc nhọn đâm vào trái tim đau đớn của Fany.

“Tae....”

Cô ấy lại nhắc tới chuyện thương tâm của nàng.

“Tình yêu, thật ra thì cũng không giống như suy nghĩ tốt đẹp của em đâu. Lúc yêu thật ngọt ngào, lúc chia tay cũng thật thống khổ. Đối với thứ tình cảm đó, em còn chưa hiểu rõ sao?”

“Em......”

Không đúng, rõ ràng lời của Taeyeon nói không đúng, nhưng tại sao nàng đều không phản bác được?

“Có lẽ, tình yêu cũng không phải là nhân tố hoàn toàn hoàn hảo cần thiết trong nhân duyên.”

“Gả cho người mình yêu, có thể cũng không phải là một chuyện may mắn, bởi vì em không thể biết được, người yêu đó có thể ngay sau một khắc liền phản bội em hay không? Nếu như một khi bị phản bội, với tính cách của em, em sẽ xử sự như thế nào?”

Lại thêm một mũi tên, chọc thẳng vào tâm khảm nàng, máu tươi đầm đìa, gương mặt của Fany trở nên xanh mét không có hột máu.

“Ngược lại, Tae cho rằng lời hứa hẹn mới là cơ sở hôn nhân cần phải có.”

“Tiffany à, mặc dù Tae không có kinh nghiệm, nhưng mà Tae sẽ cố gắng làm một người chồng kiểu mẫu, đối xử thật tốt với vợ mình, cho cô ấy tất cả những gì cô ấy muốn, hơn nữa lại...Chung tình.”

Giọng của Taeyeon nghe thật rất êm tai, rất thoải mái, lời nói ra, cũng giống như những nốt nhạc trầm bổng, làm xúc động, lôi cuốn người nghe, Fany cảm thấy mình khó thở, cảm thấy cả người nhũn ra, mất hết sức lực.

Lại thật lâu sau, nàng mới có thể từ từ nói chuyện lại.

“Tại sao, tại sao lại chọn em?”

Fany tin, với điều kiện của Kim Taeyeon, muốn tìm một người vợ tốt cũng không phải là việc khó, tại sao cô ấy phải chọn nàng? Đã biết rất rõ ràng, giữa cô ấy và nàng không có tình cảm yêu đương mà.

“Năm nay Tae hai mươi sáu tuổi, đã đến tuổi suy tính chuyện hôn nhân.”

Dừng vài giây, ánh mắt cô phức tạp nói tiếp:

“Hơn nữa, Tae tin rằng, em sẽ là một người vợ vô cùng tốt.”

“Em cái gì cũng không biết. Nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, phơi gấp hay ủi quần áo,..... những thứ này em đều không biết làm.”

“Tae sẽ làm!”

“Em có đam mê, lại ưa thích náo nhiệt, đối với chuyện gì cũng chỉ hứng thú được vài ba phút.

“Không sao! Sau khi kết hôn, em thích làm gì tùy theo ý thích của em.”

“Ít nhất trong vòng năm năm, em chưa muốn sinh con.”

“Cái này không cần phải vội!”

“Em thật không hiểu, Tae lấy em rốt cuộc là vì cái gì?”

Fany hoàn toàn không có khả năng làm vợ hiền. Thật ra thì ngay cả kết hôn cũng chưa từng nghĩ, coi như cùng Alex nàng cũng chỉ là đáp ứng đính hôn trước, còn kết hôn phải bàn lại.

Thế mà Kim Taeyeon đột nhiên đề nghị cùng nàng kết hôn, Fany thật quá kinh ngạc.

Taeyeon nghiêm túc nhìn nàng, bên trong đôi mắt là sắc thái gì đó nàng cũng không hiểu, vừa thần bí lại khiếp người.

“Fany, Tae muốn cưới em, chỉ bởi vì Tae muốn cưới, hiểu chưa?”

“...Oh...”

Bị lời nói của Taeyeon làm rung động, Fany cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.

“Muốn kết hôn với em, là Tae thật sự nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc!”

Giọng nói trầm khàn ấm áp, có cảm xúc gì đó mà nàng không thể hiểu nhưng lại khiến cho nàng kinh hãi.

“............”

Nàng hiểu cô thật sự muốn kết hôn với nàng, không phải nói giỡn, cũng không phải bởi vì lời nói lúc nãy của nàng. Mặc dù Fany không hiểu vì sao Taeyeon lại chọn nàng nhưng đối với đề nghị của cô ấy, nàng biết là cô hoàn toàn nghiêm túc.

“Em có thể suy nghĩ thật kỹ!”

Giọng nói của Taeyeon bình thản, không chút gợn sóng.

Ôm gối mềm mại trước mặt chà vào lớp da thịt trắng mịn, cảm xúc phập phồng, cực kỳ lâu sau Fany vẫn không mở miệng.

Mà Taeyeon, cũng vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không có thúc giục, cũng không nghĩ tới, hôm nay nàng có thể cho cô đáp án.

Một phút, hai phút, nửa giờ cứ như vậy trôi qua.

“Em hy vọng seobang của mình dù không phải là một người đàn ông thực thụ nhưng chỉ mong có thể đem thời gian và công sức để chăm lo cho gia đình.”

“Người đó phải biết nấu ăn ngon, có thể lau sàn nhà đến khi không còn một hạt bụi, sắp xếp đồ đạc trong nhà gọn gàng, nếu không có lý do đặc biệt thì mỗi đêm đều phải về nhà ăn cơm với em, ăn xong còn phải tản bộ với em, buổi tối cùng nhau ngồi trên sofa xem tivi nói chuyện phiếm.”

“Người đó phải có tính nhẫn nại vô hạn với em, nguyện ý nghe theo lời của em, sẽ không thúc giục em, hạn chế em. Phải để cho em làm việc em thích, sẽ không tùy tiện hoài nghi em, phải tin tưởng em.....”

Tình yêu là cái gì đây? Tình yêu là khổ não, là đau đớn, là vô tận thương tâm và đầy nghi ngờ trong lòng, có lẽ Taeyeon nói đúng, tìm một người mình yêu, không bằng tìm một người sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội mình. Không cần phải là đàn ông, không cần thích nhiều, chỉ cần làm một người chồng tốt có thể làm được tất cả vì vợ, coi như là quá hoàn mỹ. Fany mệt mỏi, thật sự là đã mệt mỏi. Bởi vì có sắc đẹp, có thân hình hoàn mĩ, nên đem đến cho nàng vô số những cái đuôi, vô số hư vinh, nhưng cũng mang đến rất nhiều đau đớn. Đường tình ghập nghềnh, trải qua nhiều năm như vậy, lần này đối với tình yêu Fany xem như thất vọng muốn rút lui.

Taeyeon vẫn im lặng lắng nghe, không ngắt lời.

“Em muốn phát triển sự nghiệp của mình cho nên trong một thời gian dài em không tính chuyện sinh con. Quan tâm tới gia đình sẽ không nhiều nhưng lại yêu cầu seobang mình như vậy, Tae vẫn nguyện ý cưới em?”

Fany ngẩng đầu lên nhìn Taeyeon.

“Fany à, em nên biết, Tae là một người không dễ dàng nói lời cam đoan với người khác, một khi nói ra nhất định sẽ làm được!”

“Em muốn hôn nhân của mình là một đời một kiếp, không bao giờ rời bỏ!”

Mười ngón tay của Taeyeon đan vào nhau.

“Để Tae nghiêm túc trả lời em!”

“...........”

“Tae nguyện ý lấy em, hơn nữa, đều có thể làm được những yêu cầu của em!”

Fany động lòng thật rồi.

Giờ phút này, nàng không biết lời nào của Taeyeon đã làm động lòng nàng.

Động lòng bởi lời cô ấy hứa hẹn, hay động lòng vì Taeyeon đã chấp nhận tất cả?

Fany cắn môi, hàm răng trắng phóc đều đặn cắn lấy bờ môi mềm tươi như cánh hoa hồng, ánh mắt trong suốt, cực lâu sau nói:

“Kim Taeyeon, em nguyện ý kết hôn cùng Tae!”

Để cho nàng thử một chút đi. Thử xem hôn nhân lấy cam kết làm cơ sở, có thể vững bền hơn so với lấy tình yêu làm nền tảng hay không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro