16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bốn tiếng đồng hồ sau, tôi thức dậy trên tấm chăn lông vịt, tay đang nắm chặt máy điện thoại. Không hiểu bằng cách nào mà tôi đã đá văng đi chiếc lép lê bên phải, để một bàn chân buông thõng, vắt qua thành giường. Tôi nhìn đồng hồ và rên rỉ. Không còn thời gian cho chuyến dạo chơi ra bờ sông như thường lệ, hay thậm chí là một chuyến chạy bộ nữa.

 Cắt bớt thủ tục vệ sinh buổi sáng, tôi tắm nhanh và uống một tách cà phê nóng bỏng trong khi sấy vội mái tóc. Bất chấp sự trợ giúp của chiếc lược, nó vẫn cứ là mái tóc vàng hoe như rơm và xù tung lên. Như hầu hết các phù thủy, tôi cũng gặp rắc rối với việc làm cho những sợi tóc dài ngang vai giữ nguyên theo nếp. Dì Boa đổ lỗi đó là tại tôi kiềm hãm sức mạnh phép thuật, và dì hứa hẹn rằng nếu tôi thường xuyên sử dụng sức mạnh của mình thì có thể ngăn chặn hiện tượng tĩnh điện làm tóc bị dựng lên và khiến mái tóc tôi biết vâng lời hơn.

 Sau khi đánh răng, tôi xỏ vào một cái quần jean, áo dài tay trắng tinh và áo vest màu đen. Một lộ trình sinh hoạt quen thuộc và đây là thói quen ăn vận của tôi, nhưng tất cả đều không chứng tỏ hôm nay là một ngày dễ chịu. Bộ đồ của tôi có vẻ thật tù túng và tôi cảm thấy không mấy tự tin khi mặc chúng. Tôi xốc lại cái áo vest để xem nó có vừa vặn hơn chút nào không, nhưng đó có vẻ là sự kỳ vọng thái quá đối với một bộ đồ may vụng.

 Khi nhìn vào trong gương, khuôn mặt mẹ tôi đang chăm chú nhìn đáp lại. Tôi không còn nhớ từ khi nào sự giống nhau mạnh mẽ giữa tôi và mẹ phát triển đến mức này. Có lẽ là từ thời đại học chăng? Không ai bình luận về điều đó cho tới khi tôi trở về nhà vào dịp lễ Tạ ơn trong năm thứ nhất đại học. Từ lúc đó trở đi, nó trở thành điều đầu tiên tôi nghe thấy mỗi khi gặp những ai quen biết mẹ Hwang Hyori.

 Việc ngắm nghía mình trong gương hôm nay còn làm lộ ra làn da tai tái của tôi do thiếu ngủ. Nó khiến cho những nốt tàn nhang được thừa hưởng từ bố tôi nổi lên một cách đáng báo động, và hai quầng thâm dưới mắt khiến đôi mắt tôi có vẻ nhạt màu hơn. Sự mệt mỏi cũng làm cho mũi tôi như dài thêm ra và khiến chiếc cằm nhô ra thấy rõ.

 Tôi nghĩ đến giáo sư Kim đẹp không một chút tỳ vết và tự hỏi không biết ngài ấy trông ra sao vào buổi sáng sớm nhỉ. Có lẽ cũng là cái vẻ nguyên sơ như tối hôm qua thôi, tôi nghĩ vậy - một quái thú. Tôi nhăn nhó trước hình ảnh mình phản chiếu trong gương.

 Trên đường đi ra cửa, tôi dừng lại và nhìn bao quát quanh phòng. Có cái gì đó khiến tôi thấy bứt rứt - một cuộc hẹn bị quên, hay một thời hạn nào chăng. Có thứ gì đó quan trọng mà tôi đã quên khuấy mất. Cảm giác khó chịu thôi thúc trong lòng rồi qua đi. Sau khi kiểm tra lại cuốn sổ tay và đống thư từ trên bàn làm việc, tôi ghi chép vào sổ trong khi cảm thấy đói meo rồi đi xuống lầu. Các quý bà tốt bụng trong phòng bếp mời tôi một lát bánh mỳ nướng khi tôi đi ngang qua. Họ vẫn nhớ tôi là một sinh viên đã tốt nghiệp và luôn cố nài ép mời tôi món trứng sữa cùng một lát táo mỗi khi trông tôi có vẻ căng thẳng, mệt mỏi thế này.

 Vừa nhóp nhép nhai lát bánh mỳ nướng, vừa rảo bước qua con đường rải sỏi của hẻm New College cũng đủ thuyết phục tôi tin rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ. Mái tóc đung đưa trên cổ áo, hơi thở của tôi tắm trong bầu không khí khô lạnh. Oxford vẫn tinh khôi như thế vào buổi sớm, với những chiếc xe tải nhỏ đi giao hàng đỗ kín trước khu bếp của trường, mùi cafe bị cháy và mùi hè đường ẩm ướt, những tia nắng mặt trời buổi sớm xuyên qua màn sương mù. Đây dường như không thể nào là nơi ẩn náu dành cho những con ma cà rồng.

 Người nhân viên trong chiếc áo vest màu xanh dương của Bodleian tiến hành thủ tục thường lệ, soi xét kỹ càng tấm thẻ đọc của tôi như thể ông ta chưa bao giờ gặp tôi trước đây và đang nghi ngờ tôi có thể là một tay trộm sách lão luyện. Cuối cùng, ông tay cũng vẫy tay cho tôi qua. Tôi đặt túi xách vào ngăn để đồ cạnh cửa sau khi lấy ra ví tiền, máy vi tính, mấy tờ giấy ghi chép và rồi hướng tới  những bậc cầu thang xoắn dẫn lên tầng ba.

 Mùi thư viện luôn luôn làm tôi khỏe khoắn trở lại - đó là sự kết hợp đặc trưng của mùi đá cũ, mùi bụi, mùi mọt khoét gỗ và giấy vụn. Mặt trời chiếu xuyên quan những ô cửa sổ lên các bậc cầu thang, rọi sáng những hạt bụi bay trong không khí và chiếu sáng các khe chấn song thu ánh sáng trên những bức tường cổ kính. Ở đó, ánh mặt trời chiếu vào, làm nổi bật lên những tờ thông báo quăn queo về hàng loạt các bài giảng của học kỳ vừa qua. Những bản báo cáo mới vẫn chưa được dán lên, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, khi chỉ còn vài ngày nữa là hàng loạt cánh cổng trường mở ra và một cơn sóng sinh viên sắp tốt nghiệp ào ạt đổ tới, phá vỡ sự yên bình của thành phố này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro