17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ậm ừ khe khẽ, tôi gật đầu với mấy bức tượng bán thân của Thomas Bodley và Vua Charles đệ nhất đặt bên hông lối vào hình vòm dẫn tới khu Công tước Humfrey và đẩy cánh cửa đung đưa cạnh bàn gọi sách.

 ''Chúng ta sẽ phải sắp xếp cho ông ấy ở trong khu Selden End ngày hôm nay'', viên quản lý đang nói với vẻ cáu giận.

 Thư viện đã mở cửa được vài phút nhưng ông Johnson và các nhân viên vẫn còn đang xôn xao. Tôi đã từng gặp thái độ này rồi, nhưng chỉ khi nào hầu hết các tác phẩm của những học giả hàng đầu đều bị yêu cầu mượn thôi.

 ''Ông ấy vừa mới đưa ra các yêu cầu và hiện đang chờ ở dưới kia''. Một nữ nhân viên lạ hoắc quắc mắt với tôi và đổi tay một chồng sách đang ôm trước ngực. ''Đây cũng là của ông ấy nữa. Ông ấy đã nhờ họ gửi lên từ dưới phòng đọc sáng mới của Bodleian''.

 Đó là nơi họ cất giữ các cuốn sách của vùng Đông Á. Nó không phải lĩnh vực của tôi và tôi nhanh chóng mất đi sự hứng thú.

 ''Mang chúng đến cho ông ấy bây giờ đi, và bảo với ông ấy là chúng ta sẽ mang các tập cổ thư xuống trong vòng một giờ nữa''. Viên quản lý kêu ca luôn mồm trong khi đi trở lại văn phòng của mình.

 Nichkhun đảo mắt ngao ngán khi tôi tiến đến chỗ bàn thu gom sách. ''Chào Tiffany. Cậu có muốn lấy mấy tập cổ thư mà cậu gửi đặt trước không?''

 ''Có, cảm ơn cậu'', tôi thì thầm, nghĩ đến chồng sách đang đợi mình với một niềm say mê, thích thú. ''Một ngày hoành tráng hả?''

 ''Có vẻ là thế'', anh bạn đáp cộc lốc trước khi biến vào trong chỗ buồng khóa giữ các tập cổ thư qua đêm. Anh ta quay lại với một chồng báu vật. ''Của cậu đây. Số chỗ ngồi?''

 ''A4''. Đó là chỗ tôi thường ngồi, trong góc xa phía đông nam của khu Selden End, nơi ánh sáng tự nhiên nhiều nhất.

 Ông Johnson hối hả bước về phía tôi. ''A, tiến sĩ Hwang, chúng tôi đã sắp xếp cho giáo sư Kim vào chỗ A3. Cô có lẽ sẽ thích ngồi A1 hoặc A6 hơn đấy''. Ông ta đảo hết chân này tới chân kia vẻ bồn chồn và đẩy cặp kính lên, chớp mắt nhìn tôi qua cái mắt kính dày cộp.

 Tôi nhìn ông ta chằm chằm. ''Giáo sư Kim á?''

 ''Vâng. Ông ấy đang làm việc với tập bản thảo của Needham và yêu cầu có đủ ánh sáng với không gian để rải rộng các giấy tờ ra''.

 ''Joseph Needham, sử gia về khoa học Trung hoa ư?'' Đâu đó chỗ các dây thần kinh vùng bụng, máu trong người tôi bắt đầu sôi lên.

 ''Phải. Ông ấy cũng là một nhà hóa sinh, dĩ nhiên là thế, vì vậy mà giáo sư Kim rất quan tâm'', ông Johnson giải thích, lúc này trông ông ta còn bối rối hơn. ''Cô vui lòng ngồi ở A1 nhé?''

 ''Tôi sẽ dùng khu A6''. Ý nghĩ ngồi bên cạnh một ma cà rồng, cho dù là có một chỗ ngồi trống ngăn cách ở giữa đi nữa, cũng vẫn vô cùng đáng ngại. Tuy nhiên, ngồi ở một chỗ đối diện trong khu A4 thì thật là không thể tưởng tượng được. Làm sao tôi có thể tập trung được khi cứ phải lo lắng không biết những ánh mắt lạ đang quan sát cái gì? Còn có những bàn đọc ở phía cánh thư viện được xây từ thời Trung cổ, chỗ đó dễ chịu hơn nhiều, thay vì chỗ ngồi cũ, tôi có thể an vị dưới một trong những miệng máng hình đầu thú theo kiểu Gothic dùng để canh giữ các ô cửa sổ hẹp và bất chấp sự phản đối cứng nhắc của Krystal Jung.

 ''Ôi, thế thì tốt quá. Cảm ơn cô đã thông cảm''. Ông Johnson thở phào nhẹ nhõm.

 Khi bước vào vùng ánh sáng của Selden End, hai mắt tôi phải nheo lại. Taeyeon trông không chê vào đâu được và có vẻ thật thư thái, làn da tai tái của hắn ta trái ngược đến ngạc nhiên với mái tóc màu đen sẫm. Lần này, chiếc áo len dài tay hổ cổ màu xám của hắn có chấm màu xanh lá cây và cổ áo hơi bẻ dựng về phía sau. Liếc trộm xuống dưới gầm bàn, tôi thấy lộ ra một chiếc quần âu màu chì, tiệp màu với tất và đôi giày màu đen mà chắc hẳn là còn đắt hơn cả tủ quần áo của một viện sĩ bình thường.

 Cảm giác bất an quay trở lại. Taeyeon đang làm gì trong thư viện này? Sao hắn không ở trong phòng nghiên cứu của mình?

 Chẳng thèm cố gắng giảm bớt tiếng bước chân, tôi sải bước về phía gã ma cà rồng. Taeyeon ngồi chếch về phía đầu kia góc trong cùng của khu bàn và dường như không hay biết tôi đến gần, hắn vẫn tiếp tục đọc. Tôi ném phịch cái cặp nhựa và tập cổ thư lên khoảng trống đánh số A5, đánh dầu ranh giới để khoanh vùng cho lãnh thổ của mình.

 Hắn ngước nhìn lên, cặp lông mày nhướng cong thành một vòng cung rõ rệt ra vẻ ngạc nhiên. ''Tiến sĩ Hwang. Chúc một buổi sáng tốt lành''.

 ''Giáo sư Kim''. Hiển nhiên tôi biết rõ hắn ta đã nghe lỏm toàn bộ cuộc trò chuyện về hắn ở chỗ lối vào phòng đọc, hắn có thính giác của một con dơi mà. Tôi tránh ánh nhìn của hắn và bắt đầu lôi ra các vật dụng cá nhân của mình, dựng lên một cái công sự nhỏ trên chiếc bàn đọc ngăn giữa tôi và hắn. Taeyeon quan sát cho tới khi tôi đã lôi hết các thiết bị máy móc ra, rồi hắn hạ thấp cặp lông mày xuống, vẻ tập trung trở lại với việc đọc sách của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro