➒➐. HOÀNG MĨ ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên lễ đài trang trí đơn giản nhưng sang trọng, mục sư đang đọc lời thề kết hôn.

"Bây giờ chúng ta cùng nhau đứng trước mặt Thiên Chúa tiến hành nghi thức kết hôn. Ta muốn hỏi hai người cùng một vấn đề, đây là một vấn đề rất dài, xin nghe xong rồi hẵng trả lời."

"Lý Thành Hoa, con có đồng ý cưới Cao Mẫn Thời làm vợ hay không? Theo lời dạy dỗ của Thánh kinh, ở trước mặt Thiên Chúa thề sẽ cùng cô ấy kết làm một thể, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, giống như con yêu chính bản thân mình vậy. Dù bệnh hoạn hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, đều chung thủy hết lòng với cô ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này?"

Toàn hội trường yên lặng như tờ, tân khách tham gia hôn lễ, đều mỉm cười chúc phúc, chờ Lý Thành Hoa trả lời.

Một giây...hai giây...ba giây...

Lý Thành Hoa vẫn chậm chạp không trả lời. Không khí có chút lắng đọng. Những người tham dự ngồi hàng đầu, bắt đầu bàn luận xôn xao.

Trên mặt Cao Mẫn Thời vẫn mang theo nụ cười mỉm, ra vẻ bản thân là một tân nương hạnh phúc, nhưng lòng bàn tay lại đang ướt đẫm mồ hôi.

Ánh mắt Lý Thành Hoa dường như đang nhìn cô, nhưng ánh mắt của hắn lại không hề có tiêu cự. Hắn đứng trước mặt cô, nhưng trong ánh mắt hắn, lại hoàn toàn không có cô. Ánh mắt hắn chỉ mải nhìn về một nơi rất xa nào đó, mà nơi đó, là nơi Cao Mẫn Thời cô cả đời đều không với tới được.

Lý Thành Hoa, chưa từng yêu cô. Người hắn yêu, từ đầu đến cuối vẫn là Hoàng Mĩ Anh.

Cao Mẫn Thời chưa bao giờ ý thức được điểm này kỹ lưỡng như ngày hôm nay.

Trong lúc không khí đang càng lúc càng trở nên nặng nề khiến mọi người hít thở khó khăn thì Lý Thành Hoa mở miệng nói: "Con đồng ý." - Giọng nói nhàn nhạt, nghe vào, cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng nếu nghe cẩn thận, liền có thể nghe ra trong giọng nói này cất giấu nỗi khổ sở rất sâu.

Cao Mẫn Thời âm thầm cắn chặt hàm răng. Đường cong xinh đẹp trên chiếc cằm nhất thời trở nên cứng rắn đến khó coi.

Hôn lễ là thời khắc chói lọi, hạnh phúc nhất của mỗi người phụ nữ, nhưng cô, trong hôn lễ của mình lại bị chính vị hôn phu mà mình hết mực yêu thương làm nhục. Sự chần chờ của hắn, chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với cô. Sâu trong nội tâm hắn, người hắn muốn kết hôn vốn dĩ không phải là cô.

Một người phụ nữ tên Hoàng Mĩ Anh, chính là nguyên nhân duy nhất khiến cô phải chịu nhục nhã.

Hoàng Mĩ Anh. Cao Mẫn Thời ở đáy lòng lạnh lùng kêu lên cái tên này, nụ cười trên mặt vẫn duy trì rất tốt nhưng bàn tay đã nắm chặt thành quyền, đầu móng tay găm thật sâu vào trong thịt.

"Cao Mẫn Thời, con có đồng ý cưới Lý Thành Hoa làm chồng hay không? Theo lời dạy dỗ của Thánh kinh, ở trước mặt Thiên Chúa thề sẽ cùng anh ấy kết làm một thể, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, giống như con yêu chính bản thân mình vậy. Dù bệnh hoạn hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, đều chung thủy hết lòng với anh ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này?"

"Con đồng ý." - Cao Mẫn Thời trả lời không chậm trễ chút nào. Quan tâm làm gì việc Lý Thành Hoa không yêu thương cô? Chỉ cần không có Hoàng Mĩ Anh bên cạnh, cô nhất định có thể khiến hắn yêu mình.

Tân khách trong buổi lễ bắt đầu vỗ tay, chúc phúc hai người kết tóc se duyên, trăm năm hòa hợp.

Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi ngồi giữa trung tâm khu khách quý. Nơi này cách lễ đài rất gần, là vị trí quan sát buổi lễ tốt nhất. Mỗi ánh mắt của mọi người trên đài đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Lý Thành Hoa không thương Cao Mẫn Thời, Kim Thái Nghiên thấy rất rõ ràng. Trong lòng chợt nổi lên nghi vấn, chẳng lẽ Lý Thành Hoa yêu Hoàng Mĩ Anh? Liên tưởng tới việc Lý Thành Hoa trả tiền mua váy cho Hoàng Mĩ Anh lần đó, liên tưởng đến việc Hoàng Mĩ Anh bị bắt cóc, Lý Thành Hoa lại đúng lúc có mặt để cứu cô, hai người còn đơn độc ở bên ngoài cả đêm không về.

Trong lòng Kim Thái Nghiên lập tức cuộn trào tức giận. Con ngươi u ám cũng vô thức trở nên điên cuồng, khát máu. Vậy mà bản thân lại bị Hoàng Mĩ Anh lừa. Cái gì chỉ là đơn thuần là quan hệ hàng xóm, hắn vẫn coi cô như em gái? Hoàn toàn là nói dối. Người phụ nữ này nói dối thành tính, rốt cuộc có mấy câu là thật?

Cô và Lý Thành Hoa, có lẽ cũng không trong sạch như lời cô nói. Ngày đó cô trở lại, hắn không tìm thấy được trên người cô bất kỳ một dấu vết nào. Đó là chứng cứ, nhưng cũng không chứng tỏ được là cô hoàn toàn trong sạch.

Kim Thái Nghiên đột nhiên cảm thấy, trước đây mình đã rất tin tưởng Hoàng Mĩ Anh.

Nhưng tin tưởng của hắn đổi lại được gì? Chỉ đổi được chuyện cô phản bội và chạy trốn.

Tròng mắt đen u ám dần trở nên tàn nhẫn, khát máu. Hoàng Mĩ Anh, cô tốt nhất đừng để tôi bắt được cô. Nếu không cô sẽ chết rất thảm. Kim Thái Nghiên tôi thề với trời.

Trên đài, mục sư đang nói chuyện.

"Bây giờ là khoảnh khắc trao nhẫn làm tín vật kết hôn." - Mục sư vui mừng nhìn đôi nam nữ. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, đúng là trời sinh một cặp.

Lý Thành Hoa lấy ra một cái hộp bằng nhung màu đen, nhẹ nhàng mở ra. Ánh mặt trời chiếu vào viên ngọc, lóe ra ánh sáng rực rỡ, phản chiếu vào mắt Kim Thái Nghiên khiến hắn nheo mắt lại.

Cao Mẫn Thời giơ bàn tay thon đeo găng ren lên, Lý Thành Hoa nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.

Kim Thái Nghiên đang ngồi chỗ khách quý, đôi mắt bỗng nhiên bắn ra những tia sắc bén.

"Khoan đã!" - Giọng nói trầm thấp từ tính phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của hôn lễ. Kim Thái Nghiên từ trên ghế đứng lên, rẽ đám người xung quanh sang một bên rồi bước lên lễ đài.

Tất cả tân khách đang dự buổi lễ đều bị hành động của hắn làm cho trợn mắt há mồm.

Cao Mẫn Thời và Lý Thành Hoa cũng ngẩn người tại chỗ, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Đám chó săn bát quái xung quanh lễ đài tranh thủ thời cơ cầm máy chụp hình rất hưng phấn. Muốn cướp dâu sao? Chẳng lẽ Tổng giám đốc tập đoàn Kim thị lại yêu con gái của Thị trưởng Cao?

Chẳng lẽ, Kim Thái Nghiên và Cao Mẫn Thời đang yêu nhau?

Còn có người cược với nhau rằng: "Tôi cá một trăm tệ, Kim Thái NghiênCao Mẫn Thời chắc chắn có gian tình!"

Một người khác lại khẳng định: "Tôi cá hai trăm tệ, Kim Thái Nghiên Lý Thành Hoa mới là một đôi. Hai người bọn họ tương thân tương ái, tình vững hơn vàng, chỉ có điều do áp lực dư luận, không dám công khai ở chung một chỗ. Hiện giờ tiểu công thấy tiểu thụ bị buộc cưới, rốt cuộc cũng không kìm chế được rồi!"

Kim Thái Nghiên nắm lấy tay Cao Mẫn Thời, mạnh mẽ đem chiếc nhẫn từ ngón tay mảnh khảnh của cô tháo ra. Ngón tay Cao Mẫn Thời bị hắn làm đau, sợ tới mức phát ra tiếng kêu.

Kim Thái Nghiên cầm chiếc nhẫn đưa đến trước mắt nhìn cẩn thận. Đôi mày rậm càng thêm nhíu chặt, sắc mặt cũng càng lúc càng âm trầm. Buổi hôn lễ bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến độ ngay cả cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe.

Tất cả mọi người đang chờ xem kế tiếp Kim Thái Nghiên sẽ làm gì. Máu bát quái đã sôi trào trong huyết quản bọn họ từ lâu.

Chỉ nhìn thoáng qua, Kim Thái Nghiên liền có thể nhận ra, chiếc nhẫn này đúng là chiếc Hải Dương Chi Tâm mà hắn đã đưa cho Hoàng Mĩ Anh. Khi Hoàng Mĩ Anh chạy trốn, không phải đã mang nó theo cùng rồi sao? Sao bây giờ lại nằm trong tay Cao Mẫn Thời?

"Chiếc nhẫn này, cô lấy ở đâu?" - Giọng nói Kim Thái Nghiên mang theo tức giận và trách cứ, khiến Cao Mẫn Thời lập tức ngẩn người tại chỗ. Kim Thái Nghiên lúc giận dữ trông vô cùng dọa người, người bình thường hoàn toàn không thể chịu được ánh mắt khát máu và sắc bén này của hắn.

"Nói chuyện khách khí với vợ tôi một chút!" - Lý Thành Hoa kéo Cao Mẫn Thời ra phía sau lưng mình, nhìn Kim Thái Nghiên nhàn nhạt nói. Lý Thành Hoa thật sự không có ấn tượng tốt với Kim Thái Nghiên, dù chỉ một chút.

Nếu không phải do hắn đột nhiên lên cơn điên, đem Hoàng Mĩ Anh nhốt vào nhà lao, thì Anh Anh cũng không cần phải chạy trốn làm gì.

"Cút ngay!" - Kim Thái Nghiên hung hăng đẩy Lý Thành Hoa ra. Lý Thành Hoa vì nhất thời không phòng bị, liền bị hắn đẩy đến lảo đảo cả người.

Thị trưởng Cao cuối cùng mới có phản ứng, nhìn đội an ninh la lớn: "An ninh! Kim tổng uống quá nhiều rồi. Mau đỡ ngài ấy xuống đi!"

An ninh cố tình kéo dài thời gian, chỉ có hai trăm met ngắn ngủn mà phải chạy mất mấy phút đồng hồ mới đến. Các nhân viên an ninh cũng muốn xem kịch hay nha. Đám cưới con gái Thị trưởng Cao, vậy mà Tổng giám đốc Kim thị lại ép hỏi nhẫn kết hôn ở đâu ra. Thử hỏi chuyện này có bao nhiêu ẩn tình, khiến mọi người phải suy đoán nha.

Kịch hay như vậy còn chưa thấy kết cục đâu, mà Thị trưởng Cao đã vội vàng muốn kết thúc. Các nhân viên an ninh vô cùng không tình nguyện.

Thấy Thị trưởng Cao gọi nhân viên an ninh ra, Quyền Du Lợi sợ Kim Thái Nghiên thua thiệt, nhanh chóng chạy lên lễ đài, làm bộ khuyên Kim Thái Nghiên. Nhưng trên thực tế là đang giúp Kim Thái Nghiên ngăn trở an ninh. - "Thái Nghiên, hôm nay là ngày cưới của cô Cao và tổng giám đốc , cậu muốn nói vài lời chúc phúc cũng không nhất thiết phải lên tận lễ đài để nói a. Đi, chúng ta đi xuống thôi!"

Nhưng Kim Thái Nghiên lại không thèm để ý đến việc Quyền Du Lợi đang giúp hắn, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Lý Thành Hoa. - "Chiếc nhẫn này, là của tôi tặng cho bạn gái tôi, tại sao lại ở chỗ anh?"

Nghe Kim Thái Nghiên nói, Lý Thành Hoa liền sững sờ. Bạn gái của Kim Thái Nghiên, hắn đang nói Hoàng Mĩ Anh sao? Chiếc nhẫn này là của Hoàng Mĩ Anh sao?

Lý Thành Hoa không tức giận vì Kim Thái Nghiên quấy rối hôn lễ của hắn, vội vàng hỏi: "Anh nói bạn gái của anh, Hoàng Mĩ Anh sao?"

Kim Thái Nghiên gật đầu một cái, giọng nói vẫn lạnh như băng. - "Chiếc nhẫn này sao lại ở trong tay anh? Anh đem Hoàng Mĩ Anh giấu ở chỗ nào rồi hả? Anh rốt cuộc đã làm gì cô ấy?"

Đột nhiên trong lòng Kim Thái Nghiên xuất hiện một dự cảm xấu, chiếc nhẫn của Hoàng Mĩ Anh, không thể nào đưa cho Lý Thành Hoa làm quà tặng kết hôn được. Như vậy, Hoàng Mĩ Anh đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?

Trong lòng đột nhiên co thắt thật chặt. Kim Thái Nghiên đột ngột túm chặt lấy cổ áo Lý Thành Hoa, con ngươi khát máu nhìn chằm chằm vào ánh mắt kinh ngạc của hắn.

Đám nhân viên an ninh đứng bên cạnh nhìn đến say mê, tiết mục cẩu huyết tới cỡ nào nha. Hiện trường kết hôn lại xuất hiện bạo lực như vậy. Hôm nay thật là kiếm lợi lớn.

Phải đến khi Thị trưởng Cao ho khan một tiếng nặng nề mới có thể khiến các nhân viên an ninh đang chăm chú xem náo nhiệt tỉnh táo trở lại, vội vàng nhào tới ôm lấy Kim Thái Nghiên, muốn tách hắn và Lý Thành Hoa ra.

Kim Thái Nghiên chỉ cần một động tác ném qua vai đẹp mắt, lập tức đánh ngã hai nhân viên an ninh.

Thị trưởng Cao giận dữ, Kim Thái Nghiên dám phá lễ kết hôn của con gái hắn, hắn sẽ khiến công ty Kim thị từ hôm nay trở đi không gặp điều gì tốt đẹp nữa.

Tức giận từ trên ghế đứng lên, Thị trưởng Cao chỉ thẳng vào mặt Kim Thái Nghiên mắng to: "Họ Kim, chớ cậy mình có tiền mà làm loạn. Đây là lễ kết hôn của con gái tôi, không muốn tham gia thì cút!"

Quyền Du Lợi thấy Thị trưởng Cao đã thật sự nổi giận, liền nhanh chóng đi tới giúp Kim Thái Nghiên dọn dẹp cục diện rối rắm. - "Cao thị trưởng, trước hết xin ngài đừng nóng vội, chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Đợi mọi người nói ra là xong thôi mà."

Cao Mẫn Thời thấy hôn lễ mình bị rối loạn như vậy, tức giận đến độ toàn thân phát run. Hoàng Mĩ Anh! Hoàng Mĩ Anh! Lại là Hoàng Mĩ Anh! Người phụ nữ này sao chỗ nào có mặt cô cũng muốn xuất hiện để tranh giành như vậy?

Ngay cả chiếc nhẫn kết hôn mà cô chọn trong một ngàn chiếc mới cực khổ chọn được, lại bị nói là của Hoàng Mĩ Anh đã từng đeo qua. Hận ý của Cao Mẫn Thời đối với Hoàng Mĩ Anh chẳng mấy chốc đã đạt đến đỉnh điểm. Dù có đem Hoàng Mĩ Anh đi róc xương lóc thịt cũng không thể tiêu được mối hận trong lòng cô.

"Kim Thái Nghiên! Ngài đừng khinh người quá đáng! Chiếc nhẫn là do tôi tốn sáu trăm ngàn mới mua được từ một người phụ nữ! Mà người phụ nữ kia, tuyệt đối không phải Hoàng Mĩ Anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro