➒➑. RỜI KHỎI THÀNH PHỐ G

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con ngươi của Kim Thái Nghiên phát ra ánh sáng khát máu sắc bén, hung hăng nhìn Cao Mẫn Thời. - "Cô không biết rõ lai lịch chiếc nhẫn này mà dám mua lại? Tôi nên khinh thường cô ngu ngốc, hay là nên ép cô nói ra sự thật?"

Trên mặt Cao Mẫn Thời thoáng hiện lên nét dữ tợn. - "Sự thật? Vậy tôi sẽ nói cho ngài sự thật, cái loại tiện nhân như Hoàng Mĩ Anh, nhìn lâu một chút tôi cũng cảm thấy ghét! Nếu biết chiếc nhẫn này là của cô ta, tôi đã sớm ném vào đống rác rồi!"

Kim Thái Nghiên bước về phía Cao Mẫn Thời một bước, khuôn mặt lạnh lùng như muốn dán hẳn lên mặt cô. - "Cô Cao, tốt nhất nên lập tức nói cho tôi biết, Hoàng Mĩ Anh bây giờ đang ở đâu. Nếu không, cô tự mình gánh lấy hậu quả!"

Nghe Kim Thái Nghiên nói vậy, Lý Thành Hoa có chút nửa tin nửa ngờ, chẳng lẽ Cao Mẫn Thời thật sự biết Anh Anh đang ở đâu? Trong lòng Mẫn Thời vẫn luôn nuôi địch ý với Anh Anh, khi người phụ nữ lên cơn ghen, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Lý Thành Hoa cũng nhìn Cao Mẫn Thời với vẻ khẩn cầu. - "Mẫn Thời, nếu em biết Anh Anh đang ở đâu, hãy mau nói cho anh biết đi..."

Cao Mẫn Thời tức giận đến mức toàn thân phát run, dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn Lý Thành Hoa, hắn lại vì Hoàng Mĩ Anh mà nghi ngờ mình.

Dùng tay chỉ thẳng vào mặt Lý Thành Hoa, Cao Mẫn Thời tức giận nói không nên lời. Chỉ cảm thấy dưới bụng quặng đau, một luồng nhiệt theo bắp đùi thi nhau chảy xuống.

Cao Mẫn Thời kinh hoảng nhìn xuống dưới, dưới làn váy cưới dài trắng đã loang ra một mảng đỏ tươi chói mắt.

Mình sảy thai. Đứa con của mình và Lý Thành Hoa không còn nữa! Một tiếng thét chói tai xé rách màng nhĩ của mọi người vang lên, gương mặt đau đớn một cách căm hờn, Cao Mẫn Thời run rẩy chỉ tay về phía Kim Thái Nghiên. - "Kim Thái Nghiên, anh sẽ chết không toàn thây! Anh và Hoàng Mĩ Anh sẽ gặp báo ứng!"

"Mẫn Thời!" - Lý Thành Hoa và Thị trưởng Cao đồng thời nâng tấm thân mềm mại của Cao Mẫn Thời vừa ngã xuống. Ánh mắt Thị trưởng Cao nhìn Kim Thái Nghiên chằm chằm, đầy vẻ oán độc.

Kim Thái Nghiên hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Thị trưởng Cao nhìn mình như thế nào. Cầm lấy chiếc nhẫn thật chặt, như một người sắp chết đuối nắm được cọng rơm cuối cùng. Đây là nhẫn của Anh Anh, lần theo chiếc nhẫn này, chắc chắn có thể tìm được nơi ở của Anh Anh.

Xe cứu thương đến, hiện trường hôn lễ càng thêm hỗn loạn. Đám chó săn cùng truyền thông các loại, tất cả đều bận rộn chụp hình phỏng vấn. Hôn lễ của con gái Thị trưởng cùng những diễn biến xảy ra chưa bao giờ thấy ở những hôn lễ khác, lại kết thúc như vậy, trang đầu của các tờ báo ngày mai thật sự sẽ rất chấn động.

Kim Thái Nghiên là đầu sỏ gây nên mọi chuyện lại làm như hoàn toàn không có cảm giác, đôi mày rậm vẫn nhíu chặt. Giờ phút này trong đầu hắn chỉ chứa đầy kế hoạch xem phải bố trí nhân lực đi tìm kiếm Hoàng Mĩ Anh như thế nào. Hoàn toàn không còn tâm trạng để ý thức được, tất cả ánh đèn flash lớn nhỏ đều đang chĩa về phía hắn chụp lia lịa.

"Thái Nghiên, đi mau!" - Thấy có ký giả đang chuẩn bị tuôn về phía này, Quyền Du Lợi vội vàng kéo Kim Thái Nghiên lánh ra ngoài.

Rốt cuộc cũng thoát được sự bám đuổi của đám ký giả, ngồi vào trong xe. Nét mặt vẫn luôn dịu dàng của Quyền Du Lợi, đến hiện tại đã nổi lên một tia trách cứ. - "Thái Nghiên, hôm nay cậu sao thế? Cho dù cậu nghi ngờ chiếc nhẫn này là của Hoàng Mĩ Anh, cậu cũng không nên náo loạn lễ đường của người ta như thế. Cao Mẫn Thời dù sao cũng là con gái của Thị trưởng Cao, sau lưng Lý Thành Hoa còn thị làm chỗ dựa. Cậu đã cùng lúc đắc tội với hai thế lực lớn rồi đấy."

Kim Thái Nghiên nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, chiếc nhẫn này đã hoàn toàn thu hút được toàn bộ sự chú ý của hắn, là do Hoàng Mĩ Anh bán chiếc nhẫn này đi sao? Rốt cuộc cuộc sống của cô đã trải qua như thế nào? Nghèo túng đến độ phải bán luôn cả nhẫn sao? Hay cô đã xảy ra chuyện gì nên chiếc nhẫn mới rơi vào tay người khác?

Thấy bộ dạng có tai cũng như điếc của Kim Thái Nghiên, Quyền Du Lợi ngán ngẩm thở dài.

Bên ngoài phòng bệnh của một bệnh viện cao cấp, Lý Thành Hoa và Thị trưởng Cao đang lo lắng chờ đợi. Khi bác sĩ từ phòng bệnh bước ra, hai người liền lập tức vây lại. - "Bác sĩ, Mẫn Thời thế nào rồi?"

Bác sĩ lắc đầu một cái. - "Thai nhi không giữ được. Hai vị cố gắng an ủi cô ấy nhiều một chút!"

Lý Thành Hoa và Thị trưởng Cao đồng thời liếc mắt nhìn nhau, tâm trạng nặng nề đi vào phòng bệnh.

Cao Mẫn Thời đang nằm trên giường bệnh ngẩn người, nhìn thấy Lý Thành Hoa và Thị trưởng Cao bước vào, lỗ mũi chợt đau xót, nước mắt vô thức men theo gương mặt tái nhợt từng giọt rơi xuống.

"Thành Hoa, xin lỗi... do em không tốt, không thể giữ được con mình..." - Cao Mẫn Thời khóc nức nở. Đứa con này là ràng buộc duy nhất giữa cô và Lý Thành Hoa. Sở dĩ Lý Thành Hoa đồng ý kết hôn với cô cũng chỉ vì bào thai trong bụng cô. Bây giờ đến cả đứa con cũng không còn, liệu Lý Thành Hoa có vì vậy mà bỏ cô không?

"Mẫn Thời, người nên nói xin lỗi là anh... anh không bảo vệ tốt cho em, không kịp ngăn Kim Thái Nghiên lại." - Trong lòng Lý Thành Hoa cũng đau đớn không kém, đứa con trong bụng Cao Mẫn Thời dù sao cũng là máu mủ của hắn. Mặc dù nó vẫn còn là một bào thai nhỏ xíu, nhưng dù sao đó cũng là một sinh mệnh nhỏ nhoi, đáng lẽ nên được chào đời.

Trong lòng vốn đã căm hận Kim Thái Nghiên, bây giờ lại càng lúc càng lan tràn ra nhiều hơn, hệt như một gốc cây độc cắm rễ sâu vào trong lòng.

"Thành Hoa! Anh, anh có thể đừng rời bỏ em không?" - Cao Mẫn Thời rốt cuộc cũng thốt ra một câu đã khiến cô rất lo lắng.

"Mẫn Thời ngốc, anh làm sao mà bỏ em được? Đừng nói lung tung nữa..." - Lý Thành Hoa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Cao Mẫn Thời, dịu dàng an ủi cô.

"Vậy anh đồng ý với em, vĩnh viễn cũng không rời bỏ em!" - Câu trả lời của Lý Thành Hoa khiến tâm trạng căng thẳng của Cao Mẫn Thời tạm thời được buông lỏng, lại bắt đầu giở thói làm nũng.

Nhìn nét mặt suy yếu đến tái nhợt của Cao Mẫn Thời, bất luận thế nào Lý Thành Hoa cũng không đành nói ra lời cự tuyệt. Đều là lỗi của mình, nên mới khiến Mẫn Thời mất đi đứa bé. Chỉ có duy nhất Lý Thành Hoa biết, Cao Mẫn Thời đã mong ngóng đứa bé này ra đời như thế nào.

Quần áo em bé đã sắm sửa xong hết rồi. Còn có nôi, đồ chơi. Mọi thứ, đều là loại tốt nhất. Cao Mẫn Thời đối với đứa con đầu lòng của cô ấy và mình, tràn đầy chờ mong. Nhưng bây giờ lại...

"Anh đồng ý với em." - Lý Thành Hoa nhẹ nhàng nói.

Những lo lắng của Cao Mẫn Thời trong phút chốc chỉ vì một câu nói của Lý Thành Hoa mà biến mất hoàn toàn. Lý Thành Hoa là một người đàn ông chân chính, chuyện mà hắn đã đáp ứng, hắn nhất định sẽ làm được. Hiện tại nếu hắn đã đồng ý vĩnh viễn sẽ không bỏ mình, vậy nhất định hắn sẽ làm được.

Cao Mẫn Thời thậm chí còn đang bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã sảy thai. Nếu cô không sảy thai, Lý Thành Hoa cũng sẽ không áy náy như vậy, sẽ không đồng ý mãi mãi không rời bỏ cô. Duy, chỉ có bé con trong bụng cô là đáng thương.

Tròng mắt Cao Mẫn Thời bỗng chốc trở nên ửng đỏ. Kim Thái Nghiên, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!

Nhìn Cao thị trưởng đứng bên cạnh, Cao Mẫn Thời nhẹ giọng gọi: "Ba..."

"Mẫn Mẫn, ba ở đây. Con thấy thế nào rồi hả?" - Sắc mặt Thị trưởng Cao cũng rất khó coi. Một mặt là do lo lắng cho thân thể con gái, mặt khác là vì tức giận. Kim Thái Nghiên thật sự đã quá không biết điều rồi, hôn lễ của con gái mình, mà hắn cũng dám chạy tới phá đám! Điều này nói rõ hắn hoàn toàn không coi mình ra gì! Mặc dù Kim thị tiền nhiều vô kể, nhưng dù sao thì công ty hắn hầu hết vẫn đang hoạt động trong địa phận của thành phố G. Hắn đang ở địa bàn của mình mà lại dám không nể mặt mình, thật sự đáng giận.

"Ba, ba nhất định phải ra mặt giúp con!" - Sắc mặt Cao Mẫn Thời tái nhợt, nhìn qua trông rất điềm đạm, đáng yêu. - "Kim Thái Nghiên đó thật quá ghê tởm! Không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật chứ! Bây giờ hắn còn làm con sảy thai, ba, ba nhất định phải báo thù cho con!"

"Con gái ngoan, ba biết phải làm sao rồi. Con tốt nhất là nên bồi dưỡng cơ thể thật nhiều." - Thị trưởng Cao siết chặt lông mày nói. Trong lòng đã âm thầm có chủ ý.

Cao ốc tập đoàn Kim thị. Trong phòng làm việc của Kim Thái Nghiên.

"Tổng giám đốc, đây là báo cáo tháng này." - Tổng giám sát tài chính lấy bản báo cáo thành tích tổng kết hàng tháng ra.

Nhìn con số trong bản, lông mày Kim Thái Nghiên khẽ nhíu lại. - "Tổng giám Kha, số liệu bản báo cáo tháng này, rất khó coi..."

"Tổng giám đốc, chúng tôi đã rất nỗ lực, nhưng do bên thuế vụ kiểm tra quá chặt. Trước kia hầu như không bao giờ kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, tôi nghi ngờ là có người đã âm thầm giở trò sau lưng chúng ta."

Kim Thái Nghiên giương mắt lên, ánh mắt sắc bén khiến tổng giám Kha sợ tới mức khẽ run rẩy.

"Để đây đi, đi gọi tổng giám bộ phụ trách kế hoạch vào đây." - Thấy bộ dạng tổng giám Kha như chuột thấy mèo, Kim Thái Nghiên liền thấy chán ghét, khoát khoát tay ra hiệu cho hắn ra ngoài.

Tổng giám bộ phụ trách kế hoạch cầm số liệu báo cáo nơm nớp đi vào.

Đưa bản báo cáo số liệu cho Kim Thái Nghiên, khóe mắt len lén liếc nhìn sắc mặt Kim Thái Nghiên xem tình hình thế nào.

Quả nhiên, lông mày Kim Thái Nghiên nhíu lại càng chặt, sắc mặt cũng càng lúc càng âm trầm.

"Bốp." - Báo cáo bị ném lên bàn một cách dứt khoát.

"Anh giải thích cho tôi, tại sao thành tích tháng này lại kém như vậy?" - Giọng nói Kim Thái Nghiên tràn đầy uy nghiêm.

"Tổng giám đốc, tôi, tôi...tôi đã cố hết sức rồi! Nhưng mấy miếng đất đấu thầu tháng này đều không thành công. Tôi nghe những quan chức kia nói, là do Thị trưởng Cao hạ lệnh, muốn tất cả mọi nghiệp đoàn phong tỏa Kim thị chúng ta!"

"Cao thị trưởng?" - Ánh mắt Kim Thái Nghiên nguy hiểm híp lại.

"Đúng vậy, là Cao thị trưởng. Nghe nói, bởi vì ngài quấy rối hôn lễ của con gái Thị trưởng Cao, nên Thị trưởng Cao rất căm hận ngài!" - Tổng giám bộ phụ trách kế hoạch chậm rãi quan sát sắc mặt Kim Thái Nghiên, thận trọng nói.

"Haha..." - Kim Thái Nghiên đột nhiên ngẩng đầu lên phát ra một tràng cười vô cùng cuồng ngạo. - "Chỉ dựa vào hắn? Chỉ dựa vào chức thị trưởng? Liền muốn phong tỏa Kim thị?" - Đôi mắt chim ưng của Kim Thái Nghiên chợt lóe lên ánh sáng giễu cợt.

"Tổng giám đốc, ngài có điện thoại nội bộ." - Giọng nói dịu dàng của vị thư ký truyền đến.

Kim Thái Nghiên phất tay một cái, ra hiệu cho tổng giám bộ phụ trách kế hoạch ra ngoài trước rồi nhấn nút trả lời trên bàn.

Trong điện thoại là giọng nói của một người đàn ông già nua nhưng lại chứa đầy uy nghiêm. - "Thái Nghiên, cậu đúng là rất có bản lãnh a, vì một người phụ nữ, thậm chí ngay cả kinh doanh cũng không muốn làm?"

Đôi mày rậm của Kim Thái Nghiên lập tức nhíu lại, trong ánh mắt cương quyết thoáng hiện lên một chút bất đắc dĩ. - "Ông nội, ông lại nghe được lời đồn lung tung gì rồi sao?"

"Lời đồn? Tin tức đã sớm truyền đến Hoa Kỳ rồi! Nếu như không phải do bác Ngọc của cậu nói, ta còn không biết bây giờ cậu lại có tiền đồ như vậy, vì phụ nữ mà dám đắc tội với thị trưởng thành phố G!"

Kim Thái Nghiên cau mày ra vẻ không sao cả. - "Chỉ là một thị trưởng mà thôi! Muốn phong tỏa Kim thị chẳng phải rất buồn cười sao?"

"Chỉ là một thị trưởng mà thôi? Cậu có biết sau lưng hắn có ai chống lưng không? Là XXX! Ta mà gặp cũng phải kính nể ba phần, cậu lại dám vì một người phụ nữ, đi quấy rối hôn lễ của người khác!" - Giọng nói già nua càng nói càng trở nên tức giận, cũng càng lúc càng không khách khí.

Nghe thấy tên tuổi của XXX, Kim Thái Nghiên cũng khẽ kinh hãi. Hắn vạn lần đều không nghĩ tới, chỉ là một Cao thị trưởng, lại có bối cảnh đáng gờm như vậy. Cái vị tên XXX kia, dưới một người, trên vạn người. Kim thị dù có quyền thế nghiêng trời lệch đất đi chăng nữa, cũng không cách nào đấu nhau với hắn một cách hòa bình được.

"Thái Nghiên, cậu lập tức về Hoa Kỳ ngay. Công ty Chicago đang chờ cậu tới xử lý. Việc kinh doanh buôn bán ở thành phố G, cậu tạm thời không phải nhúng tay vào nữa. Ta sẽ kêu chú cậu về xử lý." - Giọng nói của ông cụ nhà họ Kim vô cùng kiên quyết.

Kim Thái Nghiên yên lặng. Hiện tại hắn ở lại thành phố G quả thật rất không sáng suốt, nhưng lúc này mà đến Chicago, thì hy vọng tìm được Anh Anh lại càng mong manh hơn.

"Thái Nghiên! Ta đã đăng ký vé máy bay cho cậu rồi, sáng mai lập tức đi Chicago. Cậu liệu sắp xếp mà làm theo!" - Ông cụ Kim vừa dứt lời, liền dứt khoát cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro