[TaeNyislove.com] Traffic Thinking (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: peppermintmuffin
Translator: Cosy
Pairings:TaeNy
Rating: PG-13
Note của tác giả:

Xin chào! Đây là nỗ lục đầu tiên của mình khi viết một fanfic *___*
Nguồn cảm hứng đến từ trận ách tắc giao thông nặng nề chiều nay. Đây là sự giải thích về những điều diễn ra trong đầu Fany khi cô ấy rất hiếm có những khoảng trống. Mình vẫn chưa biết liệu nó sẽ có phần tiếp hay không. Mình nghĩ là nó phụ thuộc vào ý kiến phản hồi từ mọi người.
Hi vọng mọi người thích! Những comment sẽ thú vị hơn! ^^



I.Tiffany

“Shoot.” Tiffany lẩm bẩm.


Tiết trời thật dễ chịu khi những chiếc lá cuối cùng của mùa thu rơi xuống vỉa hè. Tiffany rời khỏi tòa nhà tiến về bãi đỗ xe, thận trọng bước đi. Tiếng lá khô kêu lạo xạo mỗi lúc giẫm lên vang nhẹ bên tai. Trời lạnh và ẩm ướt sau trận mưa lần nữa vào hôm ấy. Thời tiết thất thường khiến cô trở nên nóng vội và cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.


Cô kéo chiếc áo len màu đen sát vào người. Trên bầu trời, đường chân trời thoai thoải và quang tạnh với những vệt mờ nhạt mang màu tím và đỏ. Giờ đã gần 6 giờ tối.

“Sao anh ấy lâu vậy chứ?” Tiffany lớn tiếng. Thiếu kiên nhẫn, cô lấy điện thoại ra và bắt đầu bấm số.
“Oppa đang ở đâu vậy?” cô vội vàng nhắn nó cho manager của mình. Cơn đói và kiệt sức đang vây lấy cô sau một ngày dài làm việc ở đài truyền hình. Tiffany ghét những lịch làm việc một mình; nói đúng hơn, cô chỉ đơn giản không muốn đơn độc trải qua ngày hôm nay. Buổi sáng khi thức dậy, cảm giác nặng nề quen thuộc đang ăn sâu và bắt đầu gặm nhắm trong cô lần nữa.


Taeyeon đã đi được hai tuần. Cô ấy vội vã về nhà vào một buổi chiều, mà không báo trước, để thăm bố bị ốm. Một tờ ghi chú nhỏ dán trên tủ lạnh được Sunny phát hiện vào sáng hôm sau. Taeyeon viết rằng cô có chuyện gấp cần giải quyết và sẽ trở lại ngay khi có thể. Cô ấy không có cả thời gian để nói lời tạm biệt với Tiffany, cũng như với các thành viên còn lại.



Tiffany cảm thấy khó chịu vì thiếu một lời tạm biệt thích đáng, cô kiên quyết kiềm chế bản thân trong suốt thời gian Taeyeon vắng mặt. Không phải vì cô đeo bám hay thiếu thốn tình cảm, chỉ là cô không quen với việc không có Taeyeon bên cạnh. Thậm chí khi có các thành viên khác luôn bầu bạn với cô, chỉ là cảm giác ấy không giống nhau, kiểu như vẫn còn thiếu chút gì đó.


Tiffany tiến thêm vài bước, nhìn phía bên kia lối đi, hi vọng tìm thấy nơi chiếc xe được đỗ và manager oppa đang đứng chờ cô. Nhìn trái rồi phải, cô gằn thật to để lấn át những suy nghĩ của mình.

“Ko biết bây giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ.” Cô nghĩ.



Không gặp may mắn và cũng chẳng thấy xe đâu, Tiffany dậm mạnh chân phải như một đứa trẻ, nhìn thẳng bên kia đường. Với vẻ mặt thất thểu, cô cố gắng giữ mình bận rộn trong khi chờ đợi. Cô bắt đầu cảm thấy hơi lạnh và cô đơn. Vài phút sau, manager của cô đã đến và chẳng mấy chốc, họ lái ra đường cao tốc.

“Oppa, anh có thể mở radio được không?” Tiffany hỏi từ ghế sau.


Âm nhạc luôn khiến Tiffany dễ chịu tức thì. Có lần, cô đã vô tình bật to volume, đủ lớn để làm tổn thương màng nhĩ của mình, chỉ vì có thể cảm nhận được nhịp tim hòa vào giai điệu bài hát. Thay vì dồn nén cảm xúc, Tiffany phần nào giải phóng nó thông qua âm nhạc, và thói quen này lúc nào cũng thể hiện tâm trạng cô thay đổi thế nào với mỗi bài hát mà cô nghe thấy.


Tiffany dán mắt vào cửa sổ. Những vệt mưa nhỏ của buổi chiều tối chầm chậm nhỏ giọt xuống cửa kính. Mắt cô dõi theo một giọt nước nhỏ đang di chuyển lúc nó rơi xuống rồi đâm vào nhau, tạo thành vũng nước nhỏ. Tiffany nhắm mắt lại, thả lỏng tâm trí mình. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ di chuyển nhanh đến nỗi cô ko thể nào theo kịp; trong khi radio đang phát một bản ballad nhịp nhàng.

“Phải chi cậu ở đây lúc này Tae, tớ sẽ không ước ngày hôm nay mau kết thúc. Tay và chân tớ đang lạnh lắm. Cậu luôn biết khi nào chúng như vậy. Cậu sẽ mỉm cười rồi với tay vào túi tớ, và cả hai tay chúng ta đều ở đó.



Làm thế nào cậu biết được điều đó? Làm thế nào cậu luôn biết những cảm giác của tớ?



Cậu sẽ xoa những đốt ngón tay cuộn tròn của tớ, chầm chậm tách những ngón tay ấy cho đến khi chúng được nới lỏng. Cậu xòe ra rồi đan những ngón tay của cậu vào tớ. Thật khẽ, thật khẽ, cậu sẽ mỉm cười toe toét như một đứa trẻ bên cạnh tớ trong bóng tối, nhưng có thể nói ngay cả khi với một chút ánh sáng, đôi mắt ấy của cậu cũng sáng lấp lánh hơn hẳn.



Tại sao cậu lại làm điều này với tớ Tae? Sao cậu làm vậy với tớ?



Cậu đã cuốn trôi những suy nghĩ của tớ thật dễ dàng và không tốn chút sức lực. Tớ như chết đi sống lại mỗi khi cảm nhận nụ hôn của cậu đặt lên trán, song cả hai chúng ta đều biết quá rõ thói quen này của cậu. Đôi môi mềm mại ấy nhẹ nhàng áp vào da tớ, cùng những cơn rùng mình xuống cột sống. Chẳng hề vội vã, cậu nhìn sâu vào đôi mắt tớ. Đôi khi nó quá mãnh liệt đến nỗi tớ suýt nữa cắt ngang và nhìn ra chỗ khác. Rồi ngay sau đó, tớ sẽ hôn cậu để có thể lấy lại nhịp thở. Tớ không thể thở được. Tớ cảm nhận được sự dịu dàng mỗi khi cậu ôm tớ thật chặt. Lúc cậu hôn lên mắt và mũi, tớ cảm thấy muốn nổ tung nhưng không được.


Khi cậu vừa đặt đôi môi chạm vào môi tớ, làm thế nào cậu lại có thể chờ ở đó và giữ như thế một lúc được? Làm thế nào cậu có thể tự kiểm soát bản thân trong khi tớ sẵn sàng bộc lộ chính mình vì cậu?



Chỉ khi tớ không thể chịu đựng được nữa, cậu lại đến gần và chấm dứt khoảng cách giữa chúng ta. Đôi môi cậu nhẹ nhàng tách ra, bàn tay chầm chậm dò dẫm xuống thắt lưng tớ. Cậu giữ lấy đầu tớ trong khi tớ biết cậu đang khao khát, và tớ sẽ nhượng bộ. Luôn là người nhượng bộ. Tớ cho phép cậu có tớ mà không phải lo lắng là những gì tớ muốn từ cậu.



Nhưng vào lúc đó, cậu lại tách ra đột ngột, khiến tớ mất nhiều thời gian để lấy lại nhịp thở và bình tĩnh. Sau những nụ hôn, cậu sẽ nằm xuống cạnh tớ, vẫn với ánh nhìn say đắm trong đôi mắt cậu.



Đó là những gì cậu muốn sao, Tae? Tớ không thể bắt kịp những gì cậu đang suy nghĩ. Cậu luôn đi trước tớ một bước.”



Tiffany nhanh chóng mở mắt. Một ý nghĩ lóe ra trong đầu cô. Cô nhớ Taeyeon vô cùng và muốn gởi tin nhắn hỏi cô ấy đã về nhà chưa, chỉ là cô muốn biết rõ hơn. Taeyeon sẽ về nhà ngay thôi. Đây là khoảng thời gian dành cho gia đình Taeyeon, và Tiffany không muốn xen vào bằng cách đó.



Tiffany về đến nhà thì đã qua giờ ăn tối một lúc. Cơn thèm ăn của cô như tan biến khi cô nhấn chuông cửa với cảm giác trống rỗng đè nặng vào lồng ngực. Lê cả cơ thể lên cầu thang, cởi quần áo rồi rút vào chăn của Taeyeon. Cô hít lấy mùi hương quen thuộc và hơi ấm trong nó. Cơn buồn ngủ như vây lấy cô. Chỉ cần có thế, cô thiếp đi. Tâm trí cô ko còn tỉnh táo, và Taeyeon vẫn còn xuất hiện trong những suy nghĩ cuối cùng của cô.



Về nhà đi, Tae. Tớ nhớ cậu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny