Hồi Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối đông, cái lạnh thấm vào da thịt, Bae Joohyun đã sắp ra trường. Chuyện học hành trở nên căng thẳng khi bước vào học kì mới. Một buổi chiều cuối tuần rảnh rỗi hiếm có, bỗng nhiên cô muốn đến nơi mà mình từng tỏ tình với cậu.Khoác chiếc áo ấm, tiện tay với lấy chiếc khăn len, Bae Joohyun dắt xe ra cửa. Bầu trời mùa đông xám xịt, âm u như tâm trạng cô lúc này.

Bae Joohyun chạy chầm chậm trên đường nhưng vẫn không tránh được những cơn gió lạnh buốt chui vào trong tay áo. Bàn tay cô hơi tê vì lạnh, rút điện thoại từ trong túi áo, tìm cái tên quen thuộc, có chút chần chừ rồi bấm nút gọi. Tiếng tút máy đều đều, giọng nam trầm ấm truyền qua điện thoại, xoá nhoà cả cái thời tiết lạnh lẽo lúc này,"Em gọi tôi có việc gì vậy? Có phải lại bị phạt trực nhật không?". Giọng cậu rõ ràng còn pha chút ý cười, khiến khóe môi cô bất giác cong lên.

"Chắc chắn không, chỉ là đang đứng tại nơi anh nhận lời tỏ tình của em",  Kim Taehyung im lặng không nói gì, Bae Joohyun lại thao thao, "Sắp đến học kì mới rồi, kết quả của em vẫn đứng không có gì thay đổi nhiều, nhưng môn toán có chút tiến bộ đấy".  Cậu vẫn trầm lặng, cô bất chợt cũng không biết nói gì nữa.

Ở đầu dây bên kia, Kim Taehyung nghe thấy giọng nói run run, cậu bất giác cảm thấy trống rỗng. Cô gái nhỏ đang cô đơn sao? Cô gái đó sao mà ngốc nghếch thế? Đôi khi, cậu muốn bảo cô quên mình đi, để sống một cuộc sống vui tươi không âu sầu, dù sao Kim Taehyung cũng chỉ là một rung động nhỏ trong cuộc đời dài của cô. Nhưng cậu lại không kiềm chế được mà ích kỉ, muốn cô gái đó mong ngóng, nhớ nhung mình, chất giọng dịu dàng của cậu cất lên: "Em sẽ cố gắng chứ?".

Bae Joohyun im lặng suy nghĩ, cậu nói cô phải cố gắng? Cố gắng học hành hay cố gắng đợi cậu? Tâm trạng thiếu nữ bắt đầu rồi loạn, giọng cậu lại vang lên trên điện thoại: "Thời gian tới tôi và em đều bận nên không phải gọi cho tôi nữa. Joohyun à, cố gắng nhé". Cổ họng dường như bị mắc nghẹn, cô không biết nói gì cả, chỉ tạm biệt cậu rồi cúp máy.

Phóng tầm mắt ra xa xa, vài tia sáng yếu ớt rọi xuống mặt đất, mang theo một tư vị khác hẳn ban nãy. Bae Joohyun nghĩ mình bị bỏ rơi rồi. Cậu nói không cần gọi điện chỉ là cái cớ thôi, có lẽ cậu bận, hoặc do cô phiền phức. Dù sao thì mối tình đầu của cô cũng lặng lẽ trôi qua như thế. 


Tháng 7 tới, sân trường lại ngập tràn màu vàng cam của lá cây, cuối cùng Bae Joohyun cũng đã kết thúc quãng đời học sinh. Bỗng dưng thấy có chút hụt hẫng, khoảng trống trong tim như lại nứt toác ra một đường. Từ lần cuối nói chuyện, Kim Taehyung chưa từng liên lạc lại với cô. Bae Joohyun cũng không khóc, tất cả mọi thứ xung quanh dường như vẫn vậy, chỉ là cái cây cắm rễ trong tim cô như không được tưới nước, rụng lá dần. Bóng của nó vẫn quá lớn, lớn đến nỗi chẳng hạt giống nào có thể nảy mầm nữa. Cô nhớ cậu lắm, nhớ Taehyung ngày ngày nở nụ cười ngây ngô với mình. Nhưng mối tình đầu của cô đã lặng lẽ kết thúc từ lúc nào đến cô cũng không biết.

Chuẩn bị lên đại học, Bae Joohyun ghé qua trường. Sau một hồi vòng vèo trên sân trường đầy nắng và lá khô. Cô vào trong lớp học, ngồi ngay vị trí quen thuộc của mình, nhìn ra khoảng trời qua ô cửa sổ mở. Những năm tháng thanh xuân, cô không thấy có gì đáng tiếc, chỉ là nó trôi qua trong một cái chớp mắt, nhanh đến nỗi bạn nghĩ nó chỉ vừa xảy ra nhưng thực chất đã là chuyện của rất lâu về trước. Hoài niệm một hồi, Bae Joohyun lại lững thững bước xuống cầu thang. Vào bãi gửi xe trống không, cô chầm chậm đến chỗ để xe của mình.

Lúc này mới chú ý, gần đó cũng có một chiếc xe đạp trông rất quen mắt. Không nghĩ gì hơn, Bae Joohyun co chân chạy ra ngoài. Nắng chiều trải dài trên sân, làm nổi lên bóng lưng quen thuộc của cậu. Bóng lưng đó vẫn dịu dàng như thế, vẫn khiến cô rung động như lúc đầu. Hai năm không gặp, Kim Taehyung đã cao hơn cô nhiều, thực ra thì trước kia cậu cũng đã cao hơn cô rồi.   

Bae Joohyun bất giác tiến lên phía trước, đứng đằng sau cậu. Không dám giơ tay ra chạm vào vai Kim Taehyung, có lẽ do hồi hộp cô chỉ đứng như trời trồng, cái bóng song song đổ dài trên sân. Kim Taehyung quay đầu nhìn cô, câu đầu tiên cậu nói sau hai năm gặp lại chỉ vỏn vẹn năm từ: "Trông em vẫn ngốc nhỉ?".  

Bae Joohyun lườm cậu, hậm hực, hốc mắt nặng trĩu chỉ chờ đợi cô chớp nhẹ liền chậm rãi lăn trên gò má. Kim Taehyung bỗng cảm thấy tim mình thắt lại, vươn tay ra gạt nhẹ nước mắt cô, "Thật không giống người lớn chút nào, vẫn là bé con", ngừng một chút cậu lại nói, "Khiến tôi không nỡ lòng rời xa".

Câu nói như đánh thức trái tim chằng chịt nỗi đau của cô, Bae Joohyun ôm chầm lấy cậu, nghẹn ngào lên tiếng: "Cậu xấu lắm, Kim Taehyung"

Kim Taehyung cũng không đáp, chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy cô hơn, cằm dựa lên vai cô như một đứa trẻ. Vòng tay cậu dịu dàng đến kì lạ, vỗ về tâm trạng bất ổn của cô. Trên sân trường vắng vẻ của buổi chiều tà, có một chàng trai dịu dàng như thế bước vào cuộc đời cô.

HẾT TRUYỆN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro