Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh xuân của mỗi người đều là quãng thời gian tươi đẹp nhất. Giống như một bông hoa rực rỡ tắm trong nắng, thanh xuân Bae Joohyun được gặp cậu. Tình cảm đơn thuần mà cố chấp cứ thế mà bắt đầu. Kim Taehyung nhỏ hơn cô hai tuổi, nếu không nhờ Kang Seulgi khiến cô bị tai nạn thì Bae Joohyun sẽ chẳng gặp được cậu, cô bảo lưu kết quả học tập đến năm nay mới tiếp tục đi học, và nhờ một sự may mắn nào đó cô được xếp cùng lớp với cậu.

Bae Joohyun đơn phương cậu, thật mệt mỏi chán chường. Từ trong thâm tâm cô nghĩ đơn phương là một chuyện không dễ chịu chút nào. Nhưng chỉ cần thấy cậu dịu dàng cười, hay say mê làm bài tập thì Bae Joohyun lại ném phiền não đi, tiếp tục thương. Thực ra khi đơn phương, ngoài việc không thể nói ra thì những điều còn lại đều rất tốt. Ví dụ như, khi cậu quay đầu nhìn bạn, hay khi anh nói chuyện thi thoảng vẫn liếc mắt sang bạn. Lúc đó, trong lòng cảm thấy như thế nào ư? Bae Joohyun thấy mình vui đến lạ, giống như có một chiếc lông vũ mềm nhẹ nhàng lướt qua tim.

Tình cảm bé nhỏ cứ từ từ nảy mầm trong lòng cô, ngày một lớn dần. Nhiều lúc Bae Joohyun cảm thấy thất vọng khi cậu không nói chuyện cùng, thấy nhớ cậu vô cùng mặc dù ngồi cách nhau không xa. Kim Taehyung hay ngẩn ngơ nhìn ra ngoài mỗi khi trời mưa. Bae Joohyun cũng nhìn ra màn mưa bụi trắng xoá. Gió lành lạnh thổi qua người, cảm giác buồn ập tới bất ngờ, nhưng trong cái buồn ấy cô lại thấy rất yên bình. Mưa thi nhau rơi xuống, bắn tung toé trên nền xi-măng. Bae Joohyun lại nhìn cậu, nhưng không biết cậu đã quay lại từ bao giờ, nhìn cô chăm chú. Cảm giác như ăn vụng bị bắt gặp, cô bối rối liếc đi chỗ khác. Cậu quay người trở lại, nhưng cô thấy hình như cậu còn nhếch khoé môi. Chưa bao giờ xấu hổ như vậy, Bae Joohyun tự nhủ không được nhìn, tuyệt đối không nhìn nữa.

Và tất nhiên là hôm sau Bae Joohyun tiếp tục vụng trộm nhìn cậu, dẫu biết như vậy thật không có tiền đồ nhưng biết làm sao được, cô lỡ uống nhầm ánh mắt của cậu rồi, cơn say cứ vậy dai dẳng bám theo.Những ngày sau đó, giống như một thói quen, Bae Joohyun luôn tìm kiếm bóng lưng cậu. Trên sân trường, khi tan học, đôi khi không thấy bóng dáng ấy, cô lại có chút hụt hẫng. Nhiều lúc Bae Joohyun nghĩ đoạn rung động trong tim này sẽ mau hết thôi, nhưng đến khi phát hiện ra thì nó đã đã cắm rễ, xanh tốt xum xuê. Tham lam hơn, cô muốn cậu nhìn mình lâu một chút, chở cô dạo quanh phố xá, muốn cậu cầm tay cô đi trên con đường ngập nắng. Vậy là Bae Joohyun tỏ tình với cậu, một cách ngốc nghếch.

"Taehyung, tôi tôi ... chính là có chuyện muốn nói với cậu" Bae Joohyun cúi đầu, chẳng dám ngẩng lên. Trên hành lang dài, chỉ còn cô và cậu. Hoàng hôn rực rỡ phía chân trời, nhuộm đỏ bóng của chúng tôi đổ lên tường. Xốc lại tinh thần, trái tim trong lồng ngực sớm đã đập loạn xạ, đôi môi mấp máy mãi không nên lời, run run phát ra âm thanh, "Em thích anh". Não bộ dường như trống rỗng, thời gian cứ thế nhích từng giây từng phút, Bae Joohyun thấy có chút tắc nghẽn nơi lồng ngực. Một khoảng tĩnh lặng bao trùm, tưởng chừng như cô sắp cắm đầu xuống đất thì cậu lên tiếng.

"Bae Joohyun, chị lớn hơn em hai tuổi, vậy sao ngay cả cách tỏ tình cũng không biết? Cổ chị có mỏi không?", cậu thản nhiên hỏi như hiếu kì lắm. Tại góc độ này, cô chỉ nhìn thấy đôi chân cùng cái bóng thẳng tắp của cậu, cuối cùng Bae Joohyun cũng đứng thẳng người, nhưng vẫn cúi đầu, dường như nó đã thành thói quen mỗi lần cô gặp cậu.

Kim Taehyung nhìn cô chằm chằm từ đầu tới chân khiến cô có chút không tự nhiên. Nếu cậu cứ tiếp tục nhìn có lẽ cổ của cô cũng không chịu được mất, Bae Joohyun đành thỏ thẻ hỏi: "Vậy cậu ..." có thích em không? Vài chữ cuối vẫn bị Bae Joohyun nuốt trở lại.

"Anh cũng thích chị" Cậu thản nhiên nói, Bae Joohyun lại chẳng hề biết gì, ngây ra như phỗng, đến lúc có phản ứng, thì cậu đã quay người bước đi.

Sau buổi chiều ấy, cô và cậu bắt đầu một mối quan hệ không tên. Kim Taehyung thi thoảng chở tôi về nhà khi tan trường, giúp cô làm bài tập môn toán - môn sở trường của cậu. Bae Joohyun lâu lâu cũng ăn cơm trưa với cậu ở căn-tin, lại ngồi hướng dẫn cậu làm bài tập ngoại ngữ, vì cậu không giỏi môn này lắm. Không ai biết đến việc của chúng họ, thật nhẹ nhõm, ít nhất là không phải chịu áp lực từ gia đình cùng thầy cô. Nhưng Bae Joohyun lại là người hay nghĩ vẩn vơ, cô lo cậu không có chút cảm tình nào với cô cả, chỉ coi cô là người ngốc nghếch cần phải để tâm mà thôi. Một hôm, cô đánh liều hỏi cậu: "Taehyung chỉ coi tôi là cô nhóc cần cậu chăm sóc thôi phải không?". Kim Taehyung nhìn cô cười tít mắt, nụ cười hình chữ nhật như gió xuân thổi qua trái tim thiếu nữ, "Vậy chị không phải cô nhóc à? Chẳng lẽ là cậu nhóc?". Bae Joohyun tức giận mở to mắt, tên nhóc này dám trêu cô.

Vậy là cô không nói chuyện với cậu nữa, cũng không chỉ bài tập cho cậu, và tất nhiên Bae Joohyun cũng lâm vào tình trạng tương tự. Mấy hôm đầu thấy vẫn ổn, Bae Joohyun có thể miễn cưỡng làm xong. Nhưng bài tập lại càng ngày càng khó, Bae Joohyun bèn đi hỏi anh em chí cốt cũng học tốt môn này, nhưng nó chỉ nhàn nhạt ném cho cô một câu: "Tớ không biết, cậu đi mà hỏi Taehyung ấy". Cuối cùng ôm một bụng ấm ức, Bae Joohyun rầu rĩ mua một thanh socola để làm hoà với cậu, vốn dĩ cô chẳng sai vậy mà lại là người phải dỗ ngọt đối phương, đúng là ai yêu trước người ấy là kẻ thua cuộc. Kim Taehyung chỉ tủm tỉm cười rồi lật sách chỉ bài, không nói thêm gì nữa. Đâu ngờ rằng, trước khi cô đi năn nỉ đồng đội, thì cậu đã tới sớm một bước mà hối lộ nó mất rồi. Về sau khi biết được chuyện này, Bae Joohyun thấy mình thật ngốc.

Cứ như thế, một năm học trôi qua. Đỗ quyên hồng thắm nơi góc sân trường, cái màu hồng tươi sáng ấy lại là ngày cậu nói lời chia xa ngắn ngủi, "Chờ tôi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, tôi nhớ em", rồi hôn lên trán cô thay lời tạm biệt. Cậu chuyển trường, vào năm bọn cô học xong đại học năm hai. Cậu bảo cô đợi cậu, Bae Joohyun thật thà chờ đợi. Kim Taehyung vẫn còn liên lạc với cô, nhưng rất thưa thớt, có khi hai ba tháng cậu mới gọi một cuộc điện thoại, thỉnh thoảng nhắn một tin nhắn hỏi thăm. Cứ mỗi lần cậu gọi, lòng tôi lại vui như nở hoa, giọng nói ấm áp dịu dàng của cậu như liều thuốc hữu dụng nhất, thổi đi toàn bộ mệt mỏi chất chứa trong lòng. Bae Joohyun thấy tình cảm của mình bắt đầu ra hoa rồi, một bông hoa nhỏ xinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro