Chương 13 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã nói sẽ đưa Vương Nhất Bác đi chơi Trùng Khánh, nhưng thật sự Tiêu Chiến làm gì có thời gian, thứ bảy cũng tăng ca, chủ nhật được nghỉ chỉ muốn ở trên giường ngủ nguyên ngày.

Trùng Khánh lúc này nóng kinh khủng, còn rất buồn, Tiêu Chiến đứng ở cửa sổ trước nhìn mặt trời chói chang, lại nằm lại trên giường chui vào chăn tiếp tục ngủ.

Bọn họ cơ bản đều đến tối mặt trời lặn mới đi ra ngoài một chút, Vương Nhất Bác luôn ăn cay đến phù cả môi, Tiêu Chiến cười cậu sau đó lấy lòng mua cho mấy que kem.

Mười mấy ngày nay anh đều ở khách sạn với Vương Nhất Bác, mẹ anh gọi điện tới hỏi thăm có phải có bồ không, Vương Nhất Bác đang nằm bên cạnh chơi game.

Anh cũng không biết Vương Nhất Bác có nghe thấy không, ấp úng nói: "Dạ... Đại loại thế ạ..."

Anh vừa cúp điện thoại, Vương Nhất Bác lập tức nhảy lên hôn anh một cái.

Ngày 5 tháng Tám hôm đó vừa vặn lại là thứ sáu, đến lúc tan tầm anh tính bùng, ai kêu tăng ca cũng không tác dụng, cửa lớn công ty còn chưa ra được, lúc điện thoại vang lên Tiêu Chiến thiếu chút nữa đánh rơi, thật sự mới vừa định tan tầm đã bị kêu về làm đã quá nhiều lần.

Anh dòm dòm tên, là bạn anh, người nọ há mồm liền nói hôm nay buổi tối ăn cơm chung đi, cho anh địa chỉ bảo nhanh bắt xe lại đây, Tiêu Chiến nói không đi, cự tuyệt đặc biệt dứt khoát.

Vương Nhất Bác còn đang đợi anh.

"Mày bảo tao xem ngày rồi hẹn, mọi người đều hẹn hết rồi mày lại không tới, Tiêu Chiến mày có phải người không hả?"

Tiêu Chiến nghĩ anh bảo hẹn lúc nào nhỉ? Nghĩ nửa ngày chắc là hôm nọ thay đổi kế hoạch thuận miệng nói cho có lệ.

"Hôm nay không được mày cũng chưa hẹn hôm nay."

"Vậy mày cũng có nói đâu, mày muốn làm gì? Bồi bạn trai à? Dẫn nhau tới cùng chào hỏi."

"Không phù hợp."

"Đều là dìu già dắt trẻ có gì mà không phù hợp, sớm muộn gì chả quen."

"Tao sợ chúng mày làm nó sợ."

"Tao trời má càng tò mò, bạn trai mày là cái dạng gì còn sợ bị chúng ông dọa sợ, không phải vị thành niên đó chớ?"

Tiêu Chiến bò cái cầu thang dài ngoằng kia, thở hổn hển một mồm to nói: "Đúng thật là vị thành niên."

"..." Bạn anh trầm mặc: "Tiêu Chiến mày thật không phải người."

Anh trở lại khách sạn hỏi Vương Nhất Bác có muốn đi không, Vương Nhất Bác há mồm liền bảo được a.

"Cũng không cần miễn cưỡng, em không muốn đi anh cũng không đi, anh đưa em đi ăn sinh nhật."

"Không miễn cưỡng," vòng sinh hoạt của Tiêu Chiến so với sinh nhật hấp dẫn cậu hơn: "Em đối với sinh nhật không có chấp niệm gì."

"Em chấp niệm còn chưa đủ sâu à? Lần trước đổi sắc mặt là ai hả?"

"Em chấp niệm cái gì anh lại chả rõ ư?"

"Đủ rồi, thay quần áo, đi."

Tụ tập với nhau đều là bạn Tiêu Chiến chơi từ nhỏ đến lớn, bọn họ thấy Vương Nhất Bác phản ứng đầu tiên chính là mắng Tiêu Chiến không phải người, Tiêu Chiến liền cảm thấy đặc biệt oan uổng, Vương Nhất Bác còn ở bên đó thẹn thùng cười, đương nhiên thẹn thùng cười là bạn anh nói, Tiêu Chiến rất rõ Vương Nhất Bác chỉ có lúc nghĩ chuyện vàng khè với anh mới cười như vậy.

"Chúng mày đừng bị nó lừa."

"Thôi đi Tiêu Chiến," người bạn gọi điện cho anh hỏi Vương Nhất Bác: "Có phải nó dụ dỗ em trước không?"

Vương Nhất Bác chẳng nói phải cũng chẳng nói không, cậu chỉ bảo: "Em thích ảnh trước, Chiến ca... quá khó theo đuổi."

"Oa em lợi hại thế, em là người đầu tiên theo đuổi được Tiêu Chiến đấy."

"Thật vậy ạ?" Vương Nhất Bác lúc nói câu này là nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật gật đầu với cậu.

Ăn cơm xong Tiêu Chiến bị kéo sang một bên chơi giết kịch bản, anh đặc biệt giỏi chơi trò này, Vương Nhất Bác với người bạn kia của anh không biết có đề tài chung gì bèn nói say sưa, Tiêu Chiến đi qua nói với bạn đừng rót rượu cho Vương Nhất Bác, kết quả anh chơi xong về hai người đều uống đỏ từ mặt đến tận cổ đang ôm nhau ca hát.

"Chiến ca em hát cho anh nghe." Vương Nhất Bác lôi kéo cổ tay anh lên nhìn cậu, nói.

Tiêu Chiến cảm giác mí mắt của mình đều đang giật giật, anh không có tâm tình nghe Vương Nhất Bác hát cái gì mà anh ấy và anh ấy yêu nhau (*), nhớ lại lần trước Vương Nhất Bác say như vậy anh còn thấy đau đầu, điểm chết người chính là cậu ngủ một giấc dậy là không nhớ gì hết.

(*) Lời bài Nam Hài.

Lúc đưa Vương Nhất Bác về phòng, mãi đến tận cửa phòng Vương Nhất Bác vẫn đang hỏi anh có thích bài hát kia không, Tiêu Chiến vội vàng quẹt thẻ phòng cũng không quay lại nói thích thích, Vương Nhất Bác liền ở phía sau ôm eo đem mặt dựa vào vai anh nói: "Đấy là bài hát em thích nhất đó Chiến ca, cho anh, đều cho anh."

Tiêu Chiến hơi sửng sốt, liền nói với Vương Nhất Bác: "Vậy em hát lại cho anh nghe một lần đi."

Vương Nhất Bác vào phòng ngồi trên giường ngoan ngoãn hát, Tiêu Chiến lúc này mới xem như lần đầu tiên nghe hết bài hát này, anh hôn Vương Nhất Bác một cách nghiêm túc, nói thích một lần, nhét quần áo vào tay cậu bảo cậu đi tắm rửa.

Tiêu Chiến tắm xong về, Vương Nhất Bác ghé vào giường như ngủ say, anh xốc chăn lên nằm vào, vừa chuẩn bị tắt đèn đã có một bàn tay sờ loạn trong quần áo.

"Quà sinh nhật của em đâu Chiến ca?"

"Đừng," Tiêu Chiến ấn tay cậu: "Em uống nhiều quá, ngủ đi, mai hẵng."

"Không có uống nhiều," Vương Nhất Bác ở sau lưng anh hích một chút: "Uống nhiều muốn cứng cũng không cứng nổi, anh xem em xem."

Tiêu Chiến đưa lưng về phía cậu không muốn xoay qua, có thể cảm giác được là đủ cứng.

"Chiến ca, anh sờ sờ em thì sẽ biết, em không có nhỏ."

Anh mẹ nó từng sờ rồi, Tiêu Chiến nghĩ đến buổi tối hôm đó suýt chút nữa thì chửi thành tiếng.

Anh xoay người nhìn Vương Nhất Bác: "Anh giúp em bắn ra, sau đó em ngủ nhé."

Mặt Vương Nhất Bác vẫn rất đỏ, đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh, một lúc lâu sau mới chậm rãi lắc đầu.

"Không muốn?"

"Ừm."

"Hôm nay em nhất định phải làm?"

"Ừm."

"Được," Tiêu Chiến ngồi dậy: "Cởi đi."

Tiêu Chiến cởi xong thấy Vương Nhất Bác vẫn còn nằm đó nhìn anh, cũng không nhúc nhích, liền đem tay vói vào trong quần áo của cậu nói em muốn anh giúp em cởi à.

Cơ bụng của Vương Nhất Bác đặc biệt rõ, tám múi, anh thật sự không biết Vương Nhất Bác luyện kiểu gì, ngày thường cũng có thấy cậu tập thể hình đâu, chẳng lẽ đây là tuổi trẻ?

Anh nhấc quần áo Vương Nhất Bác lên, kẹt một nửa, anh bắt Vương Nhất Bác nâng cánh tay, Vương Nhất Bác không nhúc nhích, nhưng mà lại cười.

"Em cười cái gì?"

"Chiến ca thật đẹp."

Vương Nhất Bác đứng dậy ôm Tiêu Chiến đè anh lên giường, nhanh đến nỗi Tiêu Chiến còn chưa kịp thu hồi tư thế chuẩn bị cởi quần áo cho cậu.

Cậu nhìn Tiêu Chiến từng món từng món đồ cởi ra, trần trụi cơ thể trước mặt cậu, nhìn tới nhìn lui mấy lần, sau đó mới thỏa mãn đè anh xuống.

Tiêu Chiến cũng không rối rắm chuyện quần áo, mở rộng cơ thể cho cậu hôn, khi thì đi tìm bờ môi cậu, cùng cậu hôn môi, mãi đến khi Vương Nhất Bác nắm mắt cá chân anh tách chân ra anh quấn quanh eo mình, Tiêu Chiến mới đột ngột tỉnh táo lại, đẩy Vương Nhất Bác ra lắc đầu.

"Anh không nằm dưới."

"Chiến ca," cậu lại cúi người xuống liếm môi Tiêu Chiến như thể lấy lòng: "Em muốn thượng anh, muốn lâu lắm ồi."

Bộ dạng Tiêu Chiến cả người đỏ bừng, bộ dạng Tiêu Chiến bị cậu làm đến thất thần, bộ dạng Tiêu Chiến khóc lóc cầu xin cậu từ bỏ hoặc bắt lấy tay cậu bắt cậu nhanh một chút, cậu thật sự nghĩ tới rất nhiều, làm sao có thể để anh trốn thoát.

"Em tha anh đi Vương Nhất Bác," anh nhìn cây hàng kia của Vương Nhất Bác: "Em chẳng biết cái gì hết, anh sẽ chết mất."

Kinh nghiệm của anh cũng không nhiều lắm, nhưng thật sự chưa từng nằm dưới, thật ra cũng không phải là không thể, nhưng anh sợ Vương Nhất Bác rượu xộc lên đầu, lần này làm xong hai ngày sau chưa chắc anh đã xuống được giường.

"Anh dạy em a," ngón tay cậu hình như đang véo mông thịt của Tiêu Chiến: "Anh dạy em có cái gì em không học được đâu?"

"Không... Aish... Vương Nhất Bác..."

Lời cự tuyệt còn chưa ra khỏi miệng, Vương Nhất Bác đã nằm sấp xuống mang chỗ đó của anh ngậm vào trong miệng.

Tiêu Chiến nằm trên giường ánh mắt hơi tan rã nhìn đèn trần, khẽ nhếch môi nhẹ nhàng bật hơi, khoang miệng mềm mại vây lấy anh, ướt ướt nóng nóng, anh nâng tay lên che mắt mình, tay chậm rãi co thành quyền, anh đỡ bả vai Vương Nhất Bác nói cậu không được, Vương Nhất Bác không lên tiếng, cũng không dừng lại, cho đến khi một dòng khí nóng tràn ngập khoang miệng.

"Nhổ ra." Tiêu Chiến mở mắt, nhìn tinh dịch trên khóe miệng cậu.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, rút mấy tờ giấy vệ sinh ở đầu giường mang đồ trong miệng phun ra, sau đó liếm liếm môi.

Anh nhìn bộ dạng này của Vương Nhất Bác nghiêng mặt sang một bên, anh không uống rượu, mà người cũng đỏ chả kém gì Vương Nhất Bác, anh cần gì phải dạy Vương Nhất Bác chứ? Cậu rõ ràng cái gì cũng biết.

Lúc ngón tay Vương Nhất Bác ở bên trong anh khó chịu rên lên một tiếng, Vương Nhất Bác liền vội vàng cúi đầu hôn anh. Anh không biết Vương Nhất Bác đổ bao nhiêu gel bôi trơn, anh cảm giác giữa đùi ướt đẫm, lúc Vương Nhất Bác chọc thêm một ngón tay vào trong còn có thể nghe được tiếng nước.

Anh quả thật muốn bịt tai lại.

"Chiến ca, như vậy đúng không? Đúng không? Anh lại cứng..."

"Em vào đi." Anh ngắt lời Vương Nhất Bác.

Tay Vương Nhất Bác theo đùi trượt đến mắt cá chân anh, trên da anh cũng dính gel bôi trơn ướt rượt.

Cậu gác chân Tiêu Chiến lên vai mình, lúc đỉnh vào trong cậu nằm sấp xuống nói với Tiêu Chiến, nếu đau cứ cắn cậu, kết quả lúc cậu đi vào toàn bộ trên vai đã có một dấu răng đỏ như máu.

Tiêu Chiến thật sự chưa hề khách khí với cậu dù chỉ một chút.

"Đau..."

"Phì... Anh không đau chắc?" Tiêu Chiến hít hà một hơi, anh nghe thấy giọng Vương Nhất Bác bắt đầu khụt khịt sợ cậu khóc: "Em mà dám khóc anh đi liền lập tức!"

Vương Nhất Bác dán mặt vào cổ anh gật đầu, sống mũi cao thẳng cọ mạch máu anh, phát ra tiếng hừ hừ như loài thú nhỏ, làm anh không nhịn được lại đi hôn cậu.

"Chiến ca, không đau, em không động."

Cậu vươn đầu lưỡi liếm cằm Tiêu Chiến, cả lỗ tai anh, phía dưới rất nghe lời một chút cũng không động, cậu dùng tay cầm chỗ đó của Tiêu Chiến, chậm rãi từng chút từng chút loát động, nhìn nó đứng thẳng lên trong tay mình.

"Động một chút đi..." Tiêu Chiến căng trướng đến lợi hại, cả trước cả sau.

Anh thấy thân thể mình từng tí từng tí bị xé rách ra, là đau hay là sướng cũng chẳng phân biệt được, chỉ nghe tiếng nước dính nhớp lúc hai thân thể chạm vào nhau lại càng thêm thanh thúy.

Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến ngồi trên đùi mình, như thế có thể đỉnh vào rất sâu, còn có thể ôm anh vào lòng, còn có thể cảm nhận được anh ở trên vai mình phun từng tiếng thở dốc, còn có thể nghe thấy bờ môi của anh thoát ra những tiếng rên rỉ bên tai mình.

"Chiến ca thoải mái sao?" Cậu nói bên tai anh: "Ca ca khen em chút đi."

"Vương Nhất Bác... Ưm... Đặc biệt tốt..."

Anh chẳng biết được Vương Nhất Bác ôm lên từ lúc nào, đại não còn đang bị khoái cảm trong thân quấn lấy, đột nhiên phía sau chợt lạnh làm anh rùng mình, mặt anh chiếu lên kính tràn ngập tình dục, thậm chí còn mang một tia đáng thương, hình ảnh đó quá mức rõ ràng.

"Vương Nhất Bác em làm gì?" Anh hoảng loạn quay đầu, lại bị đè trên cửa sổ sát đất đỉnh vào: "Em đừng... Anh dựa em buông ra, sẽ bị nhìn thấy đó!"

"Đừng sợ," Vương Nhất Bác nắm lấy đôi tay đang đẩy loạn của anh ấn lên cửa sổ: "Không ai nhìn thấy đâu."

Anh lấy lại tinh thần, ngoài cửa sổ là môt bức màn màu nâu kín kẽ che khuất hết thảy, trên cửa kính chỉ có bóng dáng hai người họ, tất cả chỉ có bọn họ nhìn thấy.

"Em làm sao có thể để người khác nhìn anh a, Tiêu Chiến."

Cậu ôm chặt lấy eo Tiêu Chiến, đỉnh đến mức dường như có thể nghe được tiếng xương cốt va chạm vào cửa sổ. Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu Tiêu Chiến động tình, đôi môi hé mở nhỏ vụn kêu tên cậu, cậu nhịn không được lại còn cố dán lại gần.

"Anh đẹp như vậy, em không cho người khác xem, ai cũng không được xem..."

"Phải không?" Tiêu Chiến quay đầu lại hôn một cái vào khóe miệng Vương Nhất Bác: "Em nói được phải làm được nhé."

Hôm nay lúc anh tỉnh dậy đã gần giữa trưa, cả cánh tay tê rần, Vương Nhất Bác cong người trong ngực anh, đêm qua kết thúc như thế nào anh cũng không nhớ rõ. Anh muốn rút tay về, giật mình thấy cơ bắp vừa xót vừa đau.

Vương Nhất Bác nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, Tiêu Chiến nói em đè anh, cậu liền không tình nguyện dịch sang bên cạnh, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Rốt cuộc là sao? Bị thượng là mình đau cũng là mình lại còn phải dỗ nó.

Tiêu Chiến tát bép lên mông Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày không tỉnh, anh nhìn vẻ mặt lúc đang ngủ của Vương Nhất Bác, chính mình cũng nhọc, thay đổi mấy tư thế đều không quá thoải mái, cuối cùng dứt khoát ghé vào giường ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại lần nữa Vương Nhất Bác đang gọi điện thoại, anh nửa mặt chôn vào gối, hé một con mắt nhìn cậu.

"Thư báo trúng tuyển của em tới rồi." Vương Nhất Bác cúp điện thoại lại nằm xuống cọ cọ sát vào Tiêu Chiến.

"Chúc mừng em nha, sinh viên."

"Cảm ơn học trưởng."

Anh vặn mặt sang một bên để lại cho Vương Nhất Bác một cái ót, anh có một loại dự cảm, về sau hai chữ này anh sẽ rất thường xuyên nghe thấy, ở trên giường.

"Chiến ca lúc nào cũng giấu em nghĩ trộm một vài thứ không thể nói với em nha."

"Anh không có."

"Thật ạ? Lỗ tai học trưởng đỏ lắm đó."

Hoàn - 18:23 ngày 17 tháng Sáu năm 2022, 1000 ngày fmt Thái Lan.

Ngọc

2

BackShareAdd to libraryOptions

Navigated to 25. Lướt qua 8000 | hướng trụy ( kết thúc ) | Quotev Notifications: 2

«»↓

TTInfo

Hướng trụy ( kết thúc )

Authors gaigai

25. Lướt qua 8000

Một trước một sau khiêu chiến mùa đông tam bộ khúc thầy trò hai người không có thể ở Alps có gặp mặt một lần, Tiêu Chiến tới đại kiều kéo tư phong dưới chân thời điểm, Vương Nhất Bác đã về nước, chờ Tiêu Chiến về nước thời điểm, Vương Nhất Bác đã xuất phát đi Nepal.

Tiêu Chiến nhảy qua tự hỏi "Muốn hay không đi" quá trình, trực tiếp đi.

Đuổi theo người sao, cũng không phải. Kia vì cái gì đi, hắn không thể nói tới, tóm lại lên núi liền không sai.

Katmandu khắp nơi đều có lên núi giả cùng đi bộ giả, ba lô leo núi người đều cao hơn đỉnh đầu, xung phong y mười bước va chạm sam, chỉ cần là tóc đen, Tiêu Chiến đều bản năng híp mắt nhiều xem một cái. Toàn cầu 14 tòa độ cao so với mặt biển 8000 mễ trở lên cao phong, 10 chỗ ngồi với Himalayas núi non, trong đó 8 tòa muốn từ Nepal bắc bộ vào núi, đông tây phương hướng bài bố, không biết đồ đệ coi trọng chính là nào một tòa.

Hắn quyết định không nghĩ quá nhiều, từ nhất phía đông đỉnh Kangchenjunga, mã tạp lỗ phong bắt đầu phàn, một đường hướng tây, một tòa phong một tòa phong mà hướng quá xoát.

Mùa đông sơn huống nguy hiểm hay thay đổi, thường thường không thể nhất cử đăng đỉnh, Tiêu Chiến liền ở chân núi đại bản doanh chờ đợi, huấn luyện dã ngoại, giống mỗi một lần lên núi trước như vậy, làm nguyên vẹn chuẩn bị.

Đại bản doanh sinh hoạt điều kiện dị thường gian khổ, sở hữu sinh hoạt vật tư đều yêu cầu phía sau tiếp viện, ăn mặc cần kiệm, tiêu dùng không thể so Las Vegas tiện nghi nhiều ít, nhưng nơi này không có một tia hưởng thụ, ăn uống tiêu tiểu đều là khổ hạnh. Liền đi WC đều có thể thổi bay một mông phong chẩn, thường xuyên làm hắn hoài niệm khởi Las Vegas rộng mở đun nóng bồn cầu vòng, cùng với đem điểm tâm ngọt đưa đến trước mặt hắn người máy người phục vụ.

Chính là mỗi khi trời nắng buổi tối đi ra lều trại, nhìn đến ngân hà, nhìn đến khắp vũ trụ tinh quang rạng rỡ, hắn lại cảm thấy hết thảy thực giá trị. Tại đây lên núi người, đều sẽ nhìn đến cùng phiến yên lặng lại rực rỡ bầu trời đêm đi.

Nơi này đương nhiên sẽ không luôn là yên lặng, càng có rất nhiều phong tuyết đêm.

Vô số đồng đạo người trong vây quanh ở lều trại, quấn chặt túi ngủ, hồng cái mũi giảng chê cười, thường thường giảng giảng liền lệ nóng doanh tròng. Cơ hồ mỗi người đều từng có tìm được đường sống trong chỗ chết trải qua, cơ hồ mỗi người đều có một hai cái chết vào sơn khó huynh đệ tỷ muội, bọn họ sủy một bụng chuyện xưa tới, nhưng những cái đó chuyện xưa chưa bao giờ là bế tắc, đi không ra quá khứ người, là sẽ không lại trở lại tuyết sơn.

Nửa tháng sau, Tiêu Chiến đăng đỉnh độ cao so với mặt biển 858 6 mét đỉnh Kangchenjunga, thế giới xếp hạng đệ tam cao phong, chỉ ở sau châu phong cùng K2. Hạ lui về phía sau hắn không dừng lại, trực tiếp đi hướng mã tạp lỗ phong lên núi đại bản doanh. Ở trên đường hắn lại xoát đến Vương Nhất Bác ins đổi mới, tam trương đăng đỉnh tự chụp, "8586, 8463, 8516, 40 thiên đạt thành."

Này ba cái con số đúng là đỉnh Kangchenjunga, mã tạp lỗ phong còn có Lạc tử phong độ cao so với mặt biển độ cao, Tiêu Chiến vừa mừng vừa sợ, Vương Nhất Bác thế nhưng cùng kế hoạch của hắn giống nhau, từ tây hướng đông, một tòa phong một tòa phong mà hướng quá xoát!

Tiêu Chiến cũng đã phát điều ins, "Đỉnh Kangchenjunga đăng đỉnh, tiếp theo tòa, mã tạp lỗ phong." Xứng đồ là hắn ở đỉnh núi chụp dãy núi.

Ở tuyết rơi bay tứ tung núi cao mạn dã, internet tín hiệu thường thường cùng dưỡng khí giống nhau loãng. Ở chỗ này, lên núi không phải vận động, mà là một loại cách sống. Loại này gần như nguyên thủy cách sống, internet cách không kêu gọi tình thú tựa hồ có bị phóng đại hiềm nghi. Vương Nhất Bác đương nhiên cũng nhìn đến Tiêu Chiến ins đổi mới, ngẫu nhiên hắn sẽ bình luận một cái "Thời tiết so khoảng thời gian trước hảo", hoặc là "Muốn hạ tuyết, ngươi đuổi không kịp".

Cũng có thật sự khó có thể đăng đỉnh thời điểm, thí dụ như Vương Nhất Bác ở châu phong, Tiêu Chiến ở Lạc tử phong, đuổi kịp toàn cảnh đại tuyết, sở hữu lên núi đội cùng cá nhân đều khó có thể đi tới, không ít bị nhốt ở bay lên lưng núi thượng, nguy hiểm không thể tránh được, tất cả mọi người cắn răng nhịn qua trận này dòng nước lạnh.

Phong quất tựa như cái tiểu báo phóng viên, tự Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ở ins kêu gọi lúc sau, lập tức tuyên bố một thiên suy đoán Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ở Nepal lên núi kế hoạch văn chương, khiến cho toàn cầu lên núi vòng chú ý.

Tiêu Chiến thành danh đã lâu, lại kiêm cực hạn nhiếp ảnh gia thành tựu với thân, hắn lý lịch có rất nhiều tư liệu. Mà Vương Nhất Bác là lên núi tân tú, trên người chỉ có tam trương nhãn, cái thứ nhất là một mình đăng đỉnh cống ca chủ phong, cái thứ hai là một mình khiêu chiến Alps mùa đông tam bộ khúc thả thành tích trội hơn Tiêu Chiến, cái thứ ba là Tiêu Chiến đồ đệ. Này tam trương nhãn chú định trận này truy đuổi sẽ quảng chịu chú ý.

Hai tháng trước Alps một trận chiến, không biết là Vương Nhất Bác trò giỏi hơn thầy vẫn là Tiêu Chiến thủ hạ lưu tình, tóm lại đồ đệ thắng sư phụ. Lần này lại là đồ đệ dẫn đầu tới Nepal, có một lần là bắt được 8 tòa 8000 mễ tuyết sơn khí thế, sư phụ muộn gần một tháng, ở đồ đệ mặt sau theo đuổi không bỏ, một tháng liền từ lạc hậu hai tòa phong đuổi tới một tòa, thỉnh thoảng ngày đuổi kịp và vượt qua cũng không phải không có khả năng sự.

Tóm lại ai có thể dùng càng đoản thời gian đăng đỉnh sở hữu ngọn núi, ai chính là người thắng.

Ngoại giới cũng không biết thầy trò hai người từng là tình lữ quan hệ, vì thế cách không kêu gọi bị xuyên tạc thành nào đó mùi thuốc súng, truyền thông nhóm châm ngòi thổi gió, càng truyền càng khoa trương, nói bọn họ thầy trò phản bội thành đôi tay, cạnh tranh giằng co.

Dương sóc lên núi đàn liền càng khoa trương, bởi vì nắm giữ một tay tin tức, dưa ăn đến so ngoại giới toàn diện, mỗi ngày ở trong đàn bát quái tới bát quái đi. Vương Nhất Bác về sớm đàn, Tiêu Chiến còn ở trong đàn, nhưng ai làm bình thường lão không nói lời nào, đại gia trực tiếp xem nhẹ hắn tồn tại, liêu đến hừng hực khí thế.

"Có thể hay không khắc chế điểm, đương sự còn ở trong đàn đâu." Tiêu Chiến ở trong đàn nói.

Không ba giây hắn đã bị xoát lên rồi, đại gia hứng thú điểm hiển nhiên ở chỗ đánh cuộc hai người bọn họ ai thắng.

Minh tỷ thấy thế cho hắn phát tin tức, hỏi hắn như thế nào không cùng Vương Nhất Bác cùng nhau lên núi, hắn cười khổ, nói chính mình đại khái sắc tâm không thay đổi, đồ đệ không nghĩ phản ứng hắn. Minh tỷ không thiếu châm chọc mỉa mai, nói hắn có thể là sắc tâm không đủ, mới không có thể đem đồ đệ ấn đảo.

Lại nhiều liền không thể nói, kim chủ ba ba không thích hợp biết quá nhiều, vì thế hắn nói sang chuyện khác hỏi rõ tỷ, phong quất có thể hay không cấp châu phong đại bản doanh tiếp viện điểm ăn ngon uống tốt, hắn đồ đệ còn ở kia vây đâu.

"Gặp qua sủng đồ đệ, chưa thấy qua như vậy sủng."

Tiêu Chiến ngượng ngùng, mới cùng minh tỷ giải thích nói, "Hắn hiện tại mới phàn đến đệ tứ tòa, tuy rằng Himalayas đông cao tây thấp, nhưng mặt sau còn có an nạp phổ ngươi kia linh tinh ngọn núi cao và hiểm trở, khó khăn không thua kém K2, lúc ấy ta không nhất định có thể đuổi theo hắn, muốn xem thời tiết, xem vận khí, vạn nhất... Ta đuổi không kịp hắn..."

Hắn tạm dừng trong chốc lát mới nói, "Đều mau lập xuân, ta đặc muốn mang hắn ăn chút tốt, nhưng ta hiện tại còn vây ở Lạc tử phong."

Minh tỷ minh bạch Tiêu Chiến lo lắng, hít một hơi, như cũ dùng trêu chọc ngữ khí nói, "Hành, phong quất an bài, nhưng ngươi trở về nhưng đến báo đáp ta, Vương Nhất Bác cũng đến báo đáp ta."

"Hành, ta báo đáp. Hắn muốn dám không báo đáp, ta thế hắn báo đáp."

Lập xuân ngày đó, mấy cái ăn mặc phong quất áo lông vũ Nepal dân chăn nuôi phân biệt vội vàng tiểu dương đàn thượng Lạc tử phong cùng châu phong nam vách tường đại bản doanh, dương ấn đầu giao dịch, hiện mua hiện sát, đầu đầu đều là giá trên trời. Nhưng lại phùng phong tuyết lại phùng ngày tết, ai không nghĩ ăn tết có khẩu thịt ăn, lấy lều lớn vì đơn vị, sở hữu tiểu dương đều bị một đoạt mà quang.

Tiêu Chiến cùng dân chăn nuôi trò chuyện hai câu liền biết, đây là minh tỷ cấp an bài ăn ngon uống tốt, nguyên bản hắn lo lắng vận chuyển điều kiện cùng nhân lực, cái này chịu phục, đồ ăn chính mình đi đường tới. Giảo hoạt nhân loại nha.

Hắn xoát cả đêm ins, thiếu kiên nhẫn cấp Vương Nhất Bác nhắn lại nói, "Ăn thượng nướng chân dê không?"

Vương Nhất Bác cho hắn đã phát trương củi lửa đôi bên tình hình thực tế ảnh chụp, thịt dê mới vừa thục, bùm bùm đi xuống tích du.

Tiêu Chiến cuối cùng an tâm.

Thời tiết chuyển biến tốt đẹp sau, Vương Nhất Bác đăng viên ngọc chóp mũ phong, Tiêu Chiến đăng đỉnh Lạc tử phong. Lại quá nửa nguyệt sau, Vương Nhất Bác đăng đỉnh trác áo hữu phong, Tiêu Chiến đăng viên ngọc chóp mũ phong, vẫn là một tòa phong chênh lệch.

Này không phải bình thường trèo đèo lội suối, thường nhân vì đăng đỉnh một tòa tuyết sơn chuẩn bị mấy tháng thậm chí một hai năm, đăng đỉnh lúc sau vui sướng, thành tựu, cùng với thân thể thừa nhận cao hàn, áp lực thấp cùng mệt nhọc, đều yêu cầu đại lượng thời gian đi tĩnh dưỡng, đi bổ sung. Trừ bỏ địa phương hạ ngươi ba người, rất ít có người một đầu chui vào tuyết sơn núi non, một tòa tiếp một tòa mà trèo lên, một tòa tiếp một tòa mà đăng đỉnh.

Nguy hiểm liền càng đừng nói nữa, cơ hồ sở hữu lên núi hoạt động đều cùng với tuyết lở cùng hoạt trụy khả năng tính. Không phải không có tìm được đường sống trong chỗ chết quá, mà là giống Las Vegas những cái đó dân cờ bạc giống nhau, càng đánh cuộc càng hào, càng đánh cuộc càng lớn, có bao nhiêu dũng khí liền có bao nhiêu mệnh. Bài bạc là vì vui sướng, đã ghiền, tuyệt địa phản sát. Lên núi cũng thế.

Mấy lần lấy thân bị nghi ngờ có liên quan, cũng mấy lần ở mênh mông bát ngát màu trắng nha phiến trung tầm mắt mơ hồ, đầu đau muốn nứt ra, chính là bởi vì mãnh liệt cầu sinh dục, tuyệt cảnh hạ bỗng nhiên buông xuống trí tuệ cùng vận khí, kiên cố không phá vỡ nổi ý chí, đều nhịn qua tới.

Sư phụ cùng đồ đệ đều là, tại đây loại khổ hạnh thể nghiệm trung cướp lấy khoái cảm, xử lý phức tạp sơn huống, bất đắc dĩ ngầm triệt, ngủ đông, lặp lại phàn càng, vô hạn chịu đựng cơ bắp co rút đau đớn, nội tạng đè ép, giống quen thuộc sơn huống giống nhau quen thuộc thân thể của mình, giống quen thuộc thân thể của mình giống nhau quen thuộc tuyết sơn. Loại này cực hạn là dị thường điên cuồng, đồng thời cũng dị thường bình tĩnh. Nhưng càng là bình tĩnh, liền càng là áp lực, càng là muốn được đến đăng đỉnh kia một khắc kích thích cùng vui sướng. Bản chất tới giảng, hai người là giống nhau như đúc kẻ điên.

Nhưng mà ở Tiêu Chiến trong lòng, kia đốn nướng thịt dê đã xem như "Gian lận", đó là hắn cùng minh tỷ muốn tới tiếp viện, cùng hắn so sánh với, Vương Nhất Bác mới là càng tiếp cận thuần túy nhất lên núi cuồng đồ, hắn đã nhận thua. Hoặc là nói, hắn trước nay không nghĩ tới muốn thắng, cái gọi là "Cạnh tranh", bất quá là người hiểu chuyện cho hắn khấu mũ. Hắn chỉ nghĩ nghiêm túc mà, lên núi mà thôi.

Hảo đi, hắn thừa nhận, cũng không phải lên núi, là truy đồ đệ. Vậy không sao cả gian lận vài lần.

Hắn lại cấp minh tỷ gọi điện thoại, "Lần trước tiểu dương không tồi, an nạp phổ ngươi kia có thể lại an bài một lần sao?"

Toàn thế giới đều biết Vương Nhất Bác vừa mới đăng đỉnh thứ sáu tòa cao phong mã nạp tư lỗ, hiện tại đang ở an nạp phổ ngươi kia đại bản doanh làm chuẩn bị.

"Không hình dáng a. Như vậy ái làm gì không nói thẳng, trường miệng ăn chân dê, không trường miệng thổ lộ?"

"Hắn để ý ta qua đi trong lòng có sư phụ, biên nhị lại là như vậy đi, ta cũng gác không dưới." Tiêu Chiến thở dài, "Đánh cuộc đặc biệt thuần túy, không phải duy nhất hắn tình nguyện không cần. Nhưng ta biết, hắn cũng mềm lòng. Hắn nếu là không như vậy, ta khả năng cũng không như vậy không bỏ xuống được hắn. Khác không nói, liền hướng hắn chạy Pakistan bồi ta một tháng, hắn trong lòng tuyệt đối có ta, nhưng là hắn hiện tại muốn phân cao thấp, ta cũng chỉ có thể bồi hắn phân cao thấp."

"Tiêu Chiến, ngươi hiện tại ngữ khí cùng cái mới ra ngục tội phạm lao động cải tạo dường như, đến mức này sao."

"Đến nỗi, vì tiểu dương, đến nỗi."

Minh tỷ mau làm hắn khí cười, "Không phải ta nói, đại lên núi gia, từ trước đến nay sư phụ đều sủng đồ đệ, trước kia biên lão đại như thế nào đối với ngươi, ta lại không phải không biết, không ngươi khoa trương như vậy."

"Ta không biết. Ta không nghĩ đối lập."

"Ta giáo Vương Nhất Bác đồ vật, đều là sư phụ ta dạy ta, ta đời này chỉ cần còn lên núi, liền không khả năng quên mất sư phụ. Lúc ấy ta đem Vương Nhất Bác quải đảm đương đồ đệ," hắn cười, "Ta thừa nhận, cũng là vì hắn giống sư phụ. Khi đó nghĩ đến sư phụ, cảm thấy tiếc nuối, đau lòng, còn tự trách, cảm thấy chính mình vì cái gì không cũng chết ở K2 đâu, nếu không chính là hận không thể đào bình K2 đem, đem sư phụ ta đào ra, là người hay quỷ đều đào ra."

"Hiện tại sẽ không như vậy suy nghĩ, thấy như vậy nhiều sinh tử, ta cảm thấy sư phụ đi kia tràng tuyết lở, thậm chí có điểm chủ nghĩa lãng mạn. Đôi ta về điểm này nói không đạo đức tình tố ở ngày đó đột nhiên im bặt, hắn rời đi đến như vậy tiêu sái, cho ta để lại tốt nhất cục diện, bảo vệ chúng ta thể diện thầy trò cảm tình, cũng cho chính mình một cái rất nhiều lên núi gia đều sẽ có quy túc. Chỉ có ta tại chỗ đảo quanh, như vậy nhiều năm, ta không muốn tiếp thu hiện thực... Nào đó trình độ thượng giảng, đánh cuộc xuất hiện, giải cứu ta."

"Biên nhị... Hắn là một loại khác, tuyệt đối không phải chủ nghĩa lãng mạn, hắn có điểm chủ nghĩa anh hùng cá nhân." Nhắc tới biên nhị khi, Tiêu Chiến vẫn là có chút thương cảm, "Ta đối hắn quá nhẫn tâm, nhưng là ta lại không có biện pháp khác. Đối hắn, ta sẽ vẫn luôn áy náy, đây là ta công khóa. Nhưng hắn dạy ta xa xa vượt qua áy náy, ta cảm thấy ái nhân nên giống biên nhị như vậy, muốn biểu đạt, nhưng cũng không bắt buộc, muốn đuổi theo, dính, nhưng tuyệt không cấp người kia gia tăng gánh nặng. Loại này biên giới rất khó có người làm được."

"Ai cũng chưa gặp qua biên nhị đi ngày đó biểu tình, ta thấy, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, không thấy ta, đang xem phong cảnh. Hắn không hối hận cũng không tiếc nuối. Nhưng kia một khắc ta thật sự thực hoảng, thực sợ hãi, ta không biết như thế nào dẫn hắn đi xuống, ta sợ ta không có biện pháp dẫn hắn đi xuống, ta cũng... Rất tưởng đánh cuộc."

"Tưởng tái kiến thấy hắn, không nghĩ liền như vậy đã chết, còn tưởng bảo hộ hắn. Ta mới ý thức được, ta ái Vương Nhất Bác cũng là giống nhau, hắn phàn đến chỗ nào, ta liền bồi đến chỗ nào."

Nói chuyện thời điểm, Tiêu Chiến trong tay ở chơi cấp Vương Nhất Bác làm kia cái lạc đà da bùa hộ mệnh. Kia đồ vật ở trên tay hắn, tựa như khi còn nhỏ hàng xóm đại gia hạch đào hoặc tay xuyến nhi, bàn đến phảng phất có sinh mệnh giống nhau.

Hắn nghe được minh tỷ ở điện thoại một chỗ khác khóc nức nở.

"Không phải đâu, minh tỷ, ngươi gặp qua sinh tử có thể so ta nhiều."

"Nhưng ta con mẹ nó chưa thấy qua tình yêu nha."

Tiêu Chiến tận dụng mọi thứ, "Vậy ngươi có thể cho Vương Nhất Bác an bài tiểu dương sao?"

Minh tỷ hút hai hạ cái mũi, cảm giác chính mình bị tính kế.

An nạp phổ ngươi kia tuy rằng độ cao so với mặt biển chỉ có 8000 xuất đầu, lại là Nepal sở hữu tuyết sơn trung khó nhất phàn, địa hình dẫn tới cực đoan khí hậu. Thông thường ở tuyết sơn thượng. Trời đầy mây làm tuyết đọng càng kiên cố, tuyết lở tỷ lệ hạ thấp, càng thích hợp trèo lên, nhưng ở an nạp phổ ngươi kia cũng không phải, mùa đông thấp nhất độ ấm đạt tới âm 60 độ C. Vương Nhất Bác cùng mặt khác lên núi giả đã hai lần bị rét lạnh bức cho không thể không ở đăng đỉnh trước hạ triệt, nếu cường ngạnh đăng đỉnh, rất có thể giữ không nổi ngón tay cùng ngón chân.

Chính là như thế lặp lại, cũng là thật lớn tiêu hao, rất nhiều đại lên núi gia khiêu chiến 8000 mễ trở lên cao phong, đều đem an nạp phổ ngươi kia đặt ở cuối cùng, bởi vì 40% tỷ lệ tử vong làm cho bọn họ không thể không cẩn thận.

Đang ở trong núi, ý chí lực đã chịu cực đại khảo nghiệm, mỗi quá một ngày, đều có người từ bỏ mà rời đi, nhiệt độ không khí không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí hỗn loạn phong tuyết cùng sấm chớp mưa bão, làm đại bản doanh sĩ khí càng thêm đê mê.

Xuyên phong quất áo lông vũ địa phương dân chăn nuôi đem tiểu dương đuổi kịp đại bản doanh khi, tất cả mọi người trước mắt sáng ngời, phảng phất rốt cuộc đi vào truyện cổ tích hy vọng buông xuống kia một tờ.

Vương Nhất Bác hỏi vài cái ở đây lên núi lão pháo, có phải hay không thường xuyên có dân chăn nuôi đuổi tiểu dương đi lên, được đến đáp án phi thường nhất trí: Chưa từng có quá.

Kinh nghiệm phong phú lên núi giả nói, "Đi lên dân chăn nuôi đều ăn mặc mới tinh phong quất, vừa thấy chính là phong quất tài trợ. Dân chăn nuôi đi lên cũng có nguy hiểm, yêu cầu kết bạn mà đi, bán này mấy con dê, không đáng giá, cho nên thông thường không lên. Bán dương khẳng định chọn đại dương trước bán, cái đầu đại túm cân, bán được với giá, tiểu dương đều là năm sau manh mối, hiện tại bán năm sau làm sao bây giờ, trừ phi đã có người thanh toán tiền, năm sau bổn nhi kiếm đã trở lại, bọn họ mới bằng lòng đuổi kịp tới. Đi lên là có thể lại bán một lần, một đầu dương kiếm hai đầu tiền, bán tiểu dương cũng đáng a."

"Kia phong quất, như thế nào không tuyên truyền chuyện này a?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Xác thật không nên, trừ phi là chuyên môn tài trợ cấp người nào đó, không có phương tiện nói, thí dụ như phong quất lão bản gia công tử con rể cũng tới lên núi, tổng không thể minh ăn ngon uống tốt hướng lên trên cung đi, làm ra vẻ, mất mặt nhi. Chỉ có thể trộm đạo khẽ, mưa móc đều dính, làm những người khác đi theo khai tiểu táo bái."

"Nhưng ta nghe nói phong quất lão bản rất tuổi trẻ, hơn nữa là... Hai nam, một đôi nhi, không hài tử." Có người nói.

Vương Nhất Bác nhớ tới ở châu phong khi Tiêu Chiến hỏi hắn ăn thượng chân dê không, càng nói thầm. Hắn phát tin tức cấp hồ rõ ràng, "Minh tỷ, châu phong cùng an nạp phổ ngươi kia tiểu dương đều là phong quất tài trợ?"

Minh tỷ hồi phục, "Đừng hỏi, sư phụ ngươi không cho nói."

Vương Nhất Bác bừng tỉnh đại ngộ, chính mình chính là cái gọi là "Công tử con rể"?

Không biết sao lại thế này, đông cứng mặt đột nhiên có thể cười.

Ngày đó buổi tối hắn đặc hăng hái, đem dân chăn nuôi phân tốt thịt dê mặc vào giá sắt, không riêng chính mình nướng, còn chỉ huy bên cạnh đống lửa người nướng, nướng đến hơi chút có một chỗ không đủ ngoại tiêu lí nộn, đều thực xin lỗi hắn sư phụ. Không riêng nhọc lòng nướng chuyện này, còn muốn tổ chức đại gia phân phối, cuối cùng còn một đống một đống mà hỗ trợ thu thập củi lửa, phảng phất kia đốn nướng tiểu dương là hắn thỉnh.

Ăn xong thịt dê an nạp phổ ngươi kia đại quân sĩ khí đại chấn, có đôi khi người ý chí cũng sẽ ảnh hưởng thời tiết, tóm lại có thái dương, bọn họ lại xuất phát, lúc này đây, nhất cử đăng đỉnh.

An nạp phổ ngươi kia 60 nhiều km ở ngoài, Tiêu Chiến cơ hồ ở cùng thời gian đăng đỉnh mã nạp tư lỗ, thầy trò hai người, vẫn là kém một đỉnh núi.

Ba ngày phía trước, Vương Nhất Bác ở ins chia sẻ vài trương nướng thịt dê ảnh chụp, ánh nến ở ngoài trên nền tuyết, hắn dùng củi lửa bày cái thx, ở nơi tối tăm, hẳn là rất khó phát hiện, ít nhất Tiêu Chiến không phát hiện.

Ở mã nạp tư lỗ đăng đỉnh tiểu đội, cơ hồ tất cả mọi người mắt hàm nhiệt lệ, ôm, hưởng thụ vui sướng, chỉ có Tiêu Chiến một người đi đến bên vách núi, lần này "Gian lận" làm hắn cảm thấy xưa nay chưa từng có bình tĩnh, an tâm.

Trước mắt cảnh sắc thực không tồi, mỗi một tòa đỉnh núi cảnh sắc đều không tồi, hắn tâm, đã sớm đi một khác tòa phong.

Mà dưới chân sơn, vẫn như cũ yêu cầu hai tay hai chân đi phàn xong.

Hắn công khóa, xa không ngừng này đó.

Tbc

« PreviousNext »

25. Lướt qua 8000

Author

gaigai

gaigai53625

Unfollow

Add to library

Share

Discuss this...

Post

Show discussion1,357 ▼

Show more

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx