11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11
Vương Nhất Bác lúc này chắc là thi xong rồi nhỉ?

Tiêu Chiến có chút tức giận, thằng nhóc chết tiệt này thi xong cũng không biết đường mà nói với anh một tiếng sao? Phát một cái WeChat thì sợ gì chứ?

Anh mang điện thoại ném lên bàn, duỗi đùi trong phòng vẽ nhìn bàn vẽ trước mặt phát ngốc, trên bàn vẽ kẹp rất nhiều tranh, vài bức là vẽ Vương Nhất Bác, lúc đó vẫn tóc nửa bạch kim, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, anh còn từng cười bảo Vương Nhất Bác giống cái bóng đèn, thật ra là thật sự rất đẹp, lúc ghé vào bàn ngoan ngoãn nhìn anh cười, như một thiên thần.

Anh đang ngồi mãi trong phòng vẽ phát ngốc, lúc trước đã đồng ý giúp thầy giáo vẽ bản thảo, anh muốn nhanh chóng làm cho xong, lại sửa nốt luận văn rồi còn về nhà nghỉ, nhà anh chỉ có mỗi một đứa con là anh, mỗi năm được nghỉ anh đều thành thành thật thật về nhà bồi cha mẹ.

Vội mãi đến rạng sáng, anh thu dọn bản thảo đàng hoàng rồi tính về ký túc ngủ, di động liền ong ong ong bắt đầu rung, vừa qua 12 giờ.

Anh tiếp điện thoại đặt bên tai, trong nháy mắt từ microphone trào ra tiếng nhạc như tiếng nổ làm não anh phát đau.

"Em nói cái gì? Anh không nghe thấy!" Anh không tự chủ được cũng lớn tiếng gào theo điện thoại.

Bên kia nói cái gì anh chẳng nghe được câu nào, sau đó âm thanh dần nhỏ đi, rồi yên tĩnh lại.

"Nghe được chưa?"

"Ừ, nghe được."

"Anh vì sao không hề liên lạc với em?"

"Vậy em vì sao không liên lạc anh chứ?"

Vương Nhất Bác không nói, Tiêu Chiến trầm mặc trong chốc lát, cảm thấy chính mình đang làm gì vậy, Vương Nhất Bác nói mấy câu đều không nhanh nhẹn, anh cáu một thằng nhóc con uống quá nhiều làm cái gì chứ.

"Đừng uống nhiều quá, có người đưa em về chưa? Thật sự muốn chơi xuyên đêm?" Giọng anh mềm đi, hỏi.

"Không a... Không có uống nhiều."

"Còn không uống nhiều, đầu lưỡi duỗi cũng không thẳng nổi, về nhà bảo cha mẹ nấu canh giải rượu cho đi."

"Bọn họ đi rồi, cơm nước xong liền vội vàng bắt máy bay đi."

Tiêu Chiến nghe xong vốn định nói hay anh đi đón em, lời còn chưa nói ra miệng đã nghe thấy điện thoại bên kia dường như có tiếng nức nở, anh nhất thời thậm chí còn không phân biệt được là thật hay ảo giác.

"Làm sao thế? Nói chuyện đi Vương Nhất Bác."

"Chiến ca..."

Vương Nhất Bác vừa mở miệng Tiêu Chiến liền hiểu cậu thật sự đang khóc, giọng run đến lợi hại.

"Em khóc cái gì? Làm sao thế hả?"

"Chiến ca..." Vương Nhất Bác khụt khịt mũi, khóc nức nở càng lúc càng nghiêm trọng: "Em cảm thấy em không thi tốt."

"A?"

"Làm thế nào bây giờ a Chiến ca..."

"Anh đến đón em đi."

"Em muốn về."

Vương Nhất Bác ở bên kia khóc lóc nói, Tiêu Chiến nhất thời không biết làm sao an ủi cậu qua điện thoại, liền nói được được được, em đưa địa chỉ cho anh, sau đó liền bắt xe chạy tới.

Lúc anh đến một người bạn của Vương Nhất Bác đang cùng cậu ngồi ở bậc cửa KTV, nhìn thấy Tiêu Chiến tới liền xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào, say cũng không nhẹ. Anh đi qua vác cánh tay Vương Nhất Bác nâng cậu dậy, Vương Nhất Bác vừa đứng lên đã muốn hôn anh.

Tài xế taxi còn đang chờ ven đường, Tiêu Chiến giơ tay lên đầu cậu chụp một cái.

"Em đàng hoàng chút coi."

Khó khăn lắm mới tha lôi được Vương Nhất Bác về, anh mệt mỏi cả người đầy mồ hôi, Vương Nhất Bác uống say thật sự khó xử lý, sức lực lớn lại không đàng hoàng, anh đem cậu ném lên giường, chính mình vừa định đi tắm rửa đã bị Vương Nhất Bác túm quần áo kéo mạnh trở về.

"Vương Nhất Bác." Anh bẻ tay Vương Nhất Bác túm quần áo lại, quần áo đã bị kéo đến biến dạng vẫn không thể cướp lại từ tay Vương Nhất Bác.

"Anh thua," Tiêu Chiến túm cổ áo đem cái áo đã cởi được một nửa lột ra nhét vào ngực Vương Nhất Bác: "Em ôm ngủ đi."

Lúc ấy anh căn bản không nghĩ tới, điều anh không nên làm nhất chính là cởi quần áo.

Món quần áo kia đối với Vương Nhất Bác mà nói căn bản không có chút giá trị nào, cậu vừa nhìn thấy nửa trên trần trụi của Tiêu Chiến, không chút do dự đem quần áo ném sang một bên ấn bả vai Tiêu Chiến áp anh lên giường.

Tiêu Chiến thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã cởi áo của mình, trần trụi ngực dán vào với anh, ngọn lửa của anh lập tức từ trong cơ thể chảy tràn ra ngoài.

Vương Nhất Bác hôn anh, so với mọi lần hôn tàn nhẫn hơn nhiều, môi anh bị cậu cắn đau quá.

Tiêu chiện bị cậu túm tay ấn lên quần, Tiêu Chiến cảm nhận được vật kia muốn giật tay ra, Vương Nhất Bác có chết cũng nắm chặt không buông.

"Chiến ca... Em khó chịu lắm a..."

"Đệch, em đừng khóc."

Tiêu Chiến ngoẹo đầu sang một bên, anh không chịu nổi tiếng khóc nức nở của Vương Nhất Bác, làm anh phát hoảng.

Đôi mắt Vương Nhất Bác cọ cọ trên má anh, anh có thể cảm nhận được một tia ướt át, đừng có khóc nhé, ở trên giường dỗ con nít khóc lóc vượt quá phạm vi hiểu biết của anh, đừng nhé.

"Chiến ca anh giúp em, không làm, cái này không tính là làm."

Tiêu Chiến khẽ cắn môi vói tay vào, lúc nắm lấy lòng anh lộp bộp một tẹo, thằng nhóc con này sao lớn lên lại ... lớn thế?

Anh dùng tay chậm rãi loát động, Vương Nhất Bác còn cong eo đỉnh về phía trước, từng chút từng chút đỉnh lên chỗ anh cũng đang cứng lên.

"Vương Nhất Bác em ngồi dậy đi, ngồi dậy rồi anh cho em lộng."

"Vì sao thế Chiến ca..." Vương Nhất Bác đè anh bất động, ngón tay túm bên quần thể thao của Tiêu Chiến mò vào: "Anh cứng thế."

"Đừng đừng đừng, anh không cần."

Tiêu Chiến buông tay đang ấn lên giường ra, muốn lùi về sau, Vương Nhất Bác cả nằm nằm sấp xuống một tay ấn lên cổ anh, hôn anh, Tiêu Chiến không nhúc nhích. Cậu tuột quần Tiêu Chiến xuống một chút, lộ ra đồ vật kia, dán vào với mình, tay cậu rất lớn, ngón tay cũng rất dài, nắm lấy đồ của cả hai cùng động.

Tiêu Chiến bây giờ thấy mình cũng muốn khóc, tay anh không tự chủ được ôm lấy Vương Nhất Bác, anh nghĩ, bỏ đi, dù sao cũng là như vậy, anh vươn đầu lưỡi cùng Vương Nhất Bác hôn môi, phía dưới theo động tác tuốt lộng của Vương Nhất Bác, lúc bắn ra ở trên lưng Vương Nhất Bác cắn một phát, Vương Nhất Bác ăn đau cũng cắn lại anh, hai người môi đều sưng vù, cọ vài cái cũng bắn ra.

Vương Nhất Bác ghé lên người Tiêu Chiến thở hổn hển trong chốc lát, thoải mái rồi liền thành thật ngủ khì. Tiêu Chiến cầm giấy vệ sinh lau khô mấy thứ dính trên người cả hai, cả trên tay Vương Nhất Bác, quần áo cũng mặc lại đàng hoàng cho cậu rồi đi ra ngoài.

Anh vào phòng tắm dòm cổ mình, bị Vương Nhất Bác gặm thành một vết đỏ tím đặc biệt dễ thấy, ngay bên dưới cằm, mặc quần áo kiểu gì cũng che không được, ngày mai còn phải đi họp với thầy, bạn học nhất định sẽ trêu anh, anh cũng không biết phải giải thích như thế nào, đồ ngốc cũng không tin đây là vết muỗi cắn.

Ngày hôm sau lúc ở trường về Vương Nhất Bác cũng vừa dậy, đang ngồi bên bàn ăn nhìn Tiêu Chiến đi về phía tủ lạnh lấy sữa bò, mặt mày mơ màng.

"Tỉnh đi, bốn giờ chiều rồi đấy." Tiêu Chiến liếc cậu một cái.

"Tại sao anh lại mang khẩu trang?" Vương Nhất Bác mới rời giường, giọng vẫn còn ấm ách.

Tiêu Chiến đeo một cái khẩu trang màu đen, treo ở trên cằm, cũng không che miệng, cậu lần đầu tiên thấy kiểu đeo này, còn đẹp một cách quái gở, cùng lắm cậu cảm thấy Tiêu Chiến thế nào cũng đẹp.

"Hôm nay anh đến trường họp." Tiêu Chiến nói xong tháo khẩu trang xuống chỉ vào dấu trên cổ: "Em xem em gặm đây."

Vương Nhất Bác ghé vào bàn phải đến nửa ngày, nhỏ giọng hỏi một câu: "Em gặm lúc nào?"

"???" Tiêu Chiến trừng mắt với Vương Nhất Bác, vẻ mặt khiếp sợ: "Hôm nay em chả nói em thi không tốt, bắt anh đi đón em..."

Tiêu Chiến có ý nhắc nhở cậu.

"Thi không tốt?" Vương Nhất Bác gãi gãi đầu: "Cũng được đi... Em cảm thấy... Cũng được..."

"Anh đi đón em rồi sao?"

Tiêu Chiến đứng đó nhìn cậu cả buổi, xác nhận tới lui xem cậu có giả vờ không, cuối cùng cảm thấy mình có thể bị Vương Nhất Bác làm cho tức phát ngất, mới xua xua tay nói sau đó em liền trở về ngủ thành heo, không có rồi sao gì hết.

12

Sau khi thi đại học xong Vương Nhất Bác chạy khắp Trung Quốc đi chơi với bạn, Tiêu Chiến quay lại trường xử lý chuyện của mình, bọn họ đến tối lại gọi điện thoại, có đôi lúc Vương Nhất Bác nửa đêm phát rồ chạy ra ngoài, gọi video cho anh, giơ điện thoại cho anh xem chiếc cầu lớn trên sông Trường Giang vào ban đêm.

Tiêu Chiến vừa vẽ tranh vừa nhìn mấy cái, nói giống Trùng Khánh á, có thời gian em đi Trùng Khánh chơi xem.

"Em không đi."

"Vì sao? Trùng Khánh tốt như vậy."

"Em muốn theo anh đi Trùng Khánh, không đi theo bọn nó."

Tiêu Chiến liền cười: "Được á, đến lúc đó đưa em đi."

"Em chắc trễ một tuần nữa mới về, bọn nó bảo muốn đi Đông Bắc trượt tuyết." Vương Nhất Bác ghé vào lan can sông Trường Giang hứng gió đêm, tóc cũng bay theo.

"Thích thế."

Tiêu Chiến bĩu môi, anh vẫn luôn rất muốn đi trượt tuyết, anh không thể đi được, nghiên cứu sinh năm hai bận quá không có thời gian, thật sự nếu không dạy Vương Nhất Bác thời gian đó anh không biết đã có thể đi mấy trăm lần.

"Anh mỗi ngày đều vẽ ở trường à."

"Còn rất nhiều chuyện khác phải làm, phải làm cho xong trước kỳ nghỉ, mẹ anh còn mua trước vé máy bay cho anh để lấy lòng."

"Anh nghỉ là về nhà luôn à?"

"Đúng vậy."

"Khi nào?"

"Tuần sau."

"Lúc đó em còn chưa về, làm sao đây? Sinh nhật em thì sao? Sinh nhật em làm sao bây giờ a?" Vương Nhất Bác đứng dậy hỏi liên tiếp.

Chết tiệt, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác thở phì phò trên màn hình nhịn cười không có nổi.

"Tới tìm anh đi Vương Nhất Bác, tới Trùng Khánh."

"Được." Dấu móc trên khóe miệng Vương Nhất Bác lại hiện ra.

28 tháng Sáu có kết quả thi đại học, Vương Nhất Bác ngồi trước máy tính gặm móng tay, điện thoại còn mở voicechat với Tiêu Chiến, hai người chưa nói gì.

"Vương Nhất Bác, tra không?" Thật lâu sau, Tiêu Chiến mới hỏi một câu.

Vương Nhất Bác nhập số ID của mình vào, bấm next, trang web load thật lâu mới hiện giao diện, cậu nhìn bảng trên màn hình, nuốt nước bọt.

"Chiến ca, 430 có vào được trường anh không?"

Tiêu Chiến nghe con số kia, khẩu khí đang nghẹn muốn phun ra, anh xoa xoa mặt, lớn tiếng nói được nha Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác em giỏi quá!

Vương Nhất Bác từ trên ghế nhảy lên kêu quang quác, kệ xác người trong nhà nửa đêm có ngủ được không, chỉ lo tự mình nhảy chồm chồm phấn khích.

Điểm chuẩn của trường sau mấy ngày đã có, cậu vốn định điền đúng một cái tên trường thôi, bị Tiêu Chiến mắng một chặp.

"Em làm lố cái gì đó?"

"Ai làm lố," Vương Nhất Bác lẩm bẩm rồi lại điền thêm mấy nguyện vọng: "Em mà muốn làm lố em đã báo danh Thanh Hoa."

"Em nói gì?"

"Không có, Chiến ca nói chí phải."

Cậu điền nguyện vọng xong thì dựa ghế xoay vài vòng, sau đó cầm điện thoại nhìn bên kia nói: "Em rất nhớ anh a."

Bọn họ đã hơn một tháng không gặp.

"Đến đây không? Anh đi đón em."

"Được," Vương Nhất Bác lôi vali hành lý lớn của mình ra: "Anh nhớ em không?"

"Nhớ." Tiêu Chiến thấp giọng nói, là thật sự rất nhớ.

"Đang nói chuyện với bạn gái hả?"

Vương Nhất Bác nghe được bên kia có người hỏi, Tiêu Chiến vội vàng bảo không phải không phải.

"Ca ca, mau nói với ảnh anh đang nói chuyện với đệ đệ đi."

"Câm miệng đi Vương Nhất Bác."

"Anh phát định vị cho em, em tìm khách sạn, ở gần chỗ anh làm."

"Tốt thế?"

"Đệ đệ ngoan nhất."

Tiêu Chiến vừa mắng cậu vừa phát định vị qua, bảo cậu định trước thời gian rồi báo anh.

Nghỉ hè anh về Trùng Khánh thực tập ở một viện thiết kế, vốn lúc trước tính tốt nghiệp xong sẽ về Trùng Khánh làm việc, việc thực tập cũng đã sắp xếp sớm rồi, khi đó còn chưa quen Vương Nhất Bác, giờ anh đã bắt đầu có chút dao động.

Một nửa cửa sổ của viện thiết kế 24 giờ đều sáng đèn, một thực tập sinh như anh còn thảm hơn, mỗi ngày so với hồi dạy kèm Vương Nhất Bác còn mệt hơn.

Buổi chiều cúp máy liền đi theo sư phụ, bị bên A hành một trận, tăng ca thêm một chút, nộp bản thảo lên thì bên A thả một câu mai tôi xem, làm anh tức đến mức nhe răng thỏ định đánh nhau.

Sư phụ bảo cậu dọn dẹp một chút rồi về nhanh đi, về sau làm thiết kế, những ngày như thế này còn nhiều lắm.

Anh khoác balo lê chân trên mặt đất, một chút sức lực cũng không có, vào thang máy nhắn tin cho Vương Nhất Bác bảo anh cuối cùng cũng tan làm rồi, Vương Nhất Bác đáp lại một câu tốt quá.

Thế thôi?

[ em đang làm gì? ]

[ chơi game ]

Được.

Tiêu Chiến đeo tai nghe ném điện thoại vào balo.

Lúc anh từ công ty đi ra, giờ này chẳng biết lúc nào mới gọi được xe, xe máy điện của anh hỏng còn chưa sửa, xe đạp cũng không biết đi, anh nghĩ sau này phải tập xe đạp, lại nhớ đến đại motor của Vương Nhất Bác, thôi, bình bình đạm đạm mới là thật.

"Uỳnh."

Anh ngẩng đầu, Vương Nhất Bác đang ngồi trên vali lớn, cách anh không đến mười bước chân.

Vương Nhất Bác từ vali nhảy xuống, Tiêu Chiến đi qua ôm cậu, một câu cũng không nói, ôm cậu ôm thật chặt, mang trọng lượng cả cơ thể đều tì lên người cậu.

"Chiến ca mệt à?"

Tiêu Chiến gật gật đầu.

Khách sạn quả thật cách công ty rất gần, trừ việc phải leo một cái cầu thang rõ dài, bất quá cái này ở Trùng Khánh đâu cũng thế, Tiêu Chiến cũng quen rồi, anh vào khách sạn mở điều hòa, quăng mình lên giường một cái liền không nhúc nhích.

"Đến lúc nào?"

"Vừa đến a, anh nói anh còn đang tăng ca em bèn nghĩ muốn làm anh bất ngờ, may quá cướp được một tấm vé máy bay cuối cùng."

Vương Nhất Bác mở hành lý ra, quần áo bên trong nhét lẫn vào nhau, cậu tùy tiện vớ hai món một món ném cho Tiêu Chiến một món tự mình mặc.

"Em cũng không nói với anh." Anh lấy quần áo của Vương Nhất Bác đắp lên mặt, che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu.

"Anh phải về Trùng Khánh cũng không nói với em a."

"Vương Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác bước qua bò lên người Tiêu Chiến, lấy quần áo trên mặt anh ra: "Em nhớ anh là tới rồi, hành lý vừa xếp xong là tới rồi."

Tiêu Chiến nhìn cậu, cậu cúi đầu hôn Tiêu Chiến, tinh tế chậm rãi hôn, Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp bị cậu hôn ngủ rồi.

"Hôm nay anh đến ngủ cùng em, ngủ một giường nhé."

"Ngủ ngủ ngủ, cùng nhau ngủ."

Anh đẩy Vương Nhất Bác ra cầm quần áo đi tắm rửa, không biết hình dung tâm tình của Vương Nhất Bác như thế nào, khi đó cũng chỉ có một loại cảm giác, anh bị tòa nhà đèn không bao giờ tắt kia đè muốn quỵ, Vương Nhất Bác đỡ được anh.

Như một khối bông.

Ngọc2BackShareAdd to libraryOptionsNavigated to 24. Mùa đông tam bộ khúc | hướng trụy ( kết thúc ) | Quotev Notifications: 2«»↓TTInfoHướng trụy ( kết thúc )Authors gaigai24. Mùa đông tam bộ khúcỞ Pakistan sân bay ôm qua đi, quay lại phương hướng, hướng từng người đăng ký khẩu đi đến, hai người đều cảm thấy xưa nay chưa từng có hư vô cảm.Tuần trước, Tiêu Chiến hỏi vương đánh cuộc, "Rời khỏi sau tính toán đi chỗ nào."Vương đánh cuộc không cần nghĩ ngợi, "Thượng Hải."Khi đó hắn còn không có mua vé máy bay, nhưng khoa học tự nhiên sinh đầu óc xoay chuyển bay nhanh, Pakistan về nước chuyến bay chỉ có thể thẳng tới bốn cái thành thị, Bắc Kinh Thượng Hải, Quảng Châu thành đô. Hắn phỏng đoán, Tiêu Chiến nếu là hồi dương sóc, liền trước phi Quảng Châu, bởi vì ly đến gần. Nếu là không nghĩ hồi dương sóc, có lẽ sẽ tìm cái phương tiện lên núi địa phương, vậy sẽ trước phi thành đô, cũng là vì ly đến gần. Muốn đều không phải, kia có khả năng nhất hồi Bắc Kinh, bởi vì hắn đi dương sóc phía trước liền cắm rễ ở Bắc Kinh.Hắn dùng đến là bài trừ pháp, tránh đi sư phụ sở hữu khả năng tính, lựa chọn Thượng Hải.Tiêu Chiến cười khổ một chút, hắn sẽ không không nghĩ tới vương đánh cuộc dùng bài trừ pháp tránh đi hắn, hai người tâm tư tựa hồ có loại không thể nề hà ăn ý, đi đến này một bước vẫn như cũ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.Chỉ là tiếc nuối, ba phần tư đồng hành khả năng tính cũng có thể bị vương đánh cuộc cự đến cách xa vạn dặm. Tiêu Chiến không phải không thể tìm cái lý do đồng hành Thượng Hải, chỉ là, đi đâu? Lại có thể như thế nào. Nhiệt mặt lại dán lãnh mông, liền chính hắn đều cảm thấy phiền, cục diện đã định, vương đánh cuộc chi tâm, vạn mã khó truy.Chính là hắn tạm thời cũng không chuẩn bị hảo hồi dương sóc, vì thế tùy tiện mua trương hồi Bắc Kinh vé máy bay.Mấy cái giờ sau, hai giá chuyến bay một trước một sau ở Bắc Kinh cùng Thượng Hải rơi xuống đất.Vương đánh cuộc từ quốc tế xuất khẩu chuyển tới quốc nội xuất phát, ngồi ở ghế dài thượng xoát di động, mau đem ngày đó chuyến bay tin tức phiên xuyên, cũng không tuyển ra cái thuận mắt mục đích địa. Như thế ướt át bẩn thỉu, thật đúng là không phải hắn phong cách.Nhưng hắn không phải lần đầu tiên như vậy rối rắm, nửa năm trước rời đi dương sóc cũng là này tâm tình, tự do đến quá mức, đặc mê mang, không biết nên đi chỗ nào.Từ nhỏ cùng cha mẹ phiêu bạc, phòng ở mua bán mua bán, tiền tiêu vặt không thiếu quá, nhưng hắn liền không có quá cái cố định gia. Sau lại cha mẹ sinh ý bẻ, trời nam đất bắc, hắn đúng là tuổi dậy thì, khát vọng vô câu vô thúc, cũng liền nhân cơ hội rời xa cha mẹ, một mình một phương. Chỉ là khi đó muốn khảo học, muốn đọc sách, tự nhiên biết chính mình nơi đi. Hiện giờ trời đất bao la, tầm mắt trống trải, ngược lại không nơi đi.Giờ phút này thủ đô sân bay cao tốc thượng, Tiêu Chiến bị tài xế taxi cấp hỏi ở, một câu "Đến chỗ nào", hắn lăng là không đáp đi lên."Ngài trước hướng trong thành khai."Năm hoàn hắn không cho tài xế sư phó hạ, bốn hoàn còn không cho, cuối cùng ở tam hoàn biên nhi thượng tìm cái khách sạn. Trên đường đi ngang qua khi còn nhỏ đi học đường phố, Tiêu Chiến đều mau nhận không ra, cũng không biết trong nhà lão gia tử còn trụ không trụ này xã khu.Tiêu Chiến cùng hắn ba có mấy năm không liên hệ, mỗi năm ăn tết chuyển cái trướng, tiền cũng không nhiều lắm, chính là bái cái năm, ý tứ ý tứ. Hắn ba cho hắn hồi câu "Nhi tử tân niên vui sướng" liền tính xong việc nhi. Gia hai nhi đều lấy này xác định đối phương còn sống, nhưng cũng giới hạn trong này, các có các sinh hoạt, có ăn ý, không hỏi nhiều. Đến nỗi hắn lên núi nhiều năm như vậy chuyện này, hắn ba căn bản liền không biết quá.Hai chu sau thị thực xuống dưới, Tiêu Chiến bay thẳng Las Vegas. Macao hắn không nghĩ lại đi, hắn hiện tại nhất yêu cầu Las Vegas.Hắn bối một con tân ba lô leo núi, cùng vương đánh cuộc kia chỉ kém không nhiều lắm, cũng cao hơn đỉnh đầu. Chỉ là trong bao đồ vật không nhiều lắm, ban đầu gia sản đều chiết ở K2.Tiêu Chiến tới rồi liền đánh cuộc, đánh cuộc liền thắng, thắng liền tiêu xài. Hắn ở tại vĩnh lợi cao tầng phòng xép, kéo ra bức màn là có thể trông về phía xa tận trời tháp, quan sát toàn bộ thành thị.Vĩnh lợi pha lê lâu thể kim quang loá mắt, cùng Macao tân bồ kinh rất giống. Chỉ là nơi này cao lầu pha lê công không biết bao lâu tác nghiệp một lần, Tiêu Chiến một lần đều không có nhìn thấy quá.Hắn dùng ngón tay nhéo bài, đại diện tích tân sinh da vẫn là đỏ bừng một mảnh, hoa văn không thâm, thoạt nhìn lại trọc lại nị, mã bài thời điểm không có trước kia như vậy linh hoạt. Ở LasVeags giải trí tràng hắn không tính kẻ có tiền, cũng không giống xì ke, hắn là sòng bạc một khác loại nhân vật, có chuyện xưa người —— mỗi lần dùng đỏ bừng ngón tay kẹp lên bài khi, cảm giác thần bí đều kéo đầy.Từ K2 may mắn còn sống, Vegas cũng nguyện ý làm hắn ba phần, ngày đầu tiên liền thắng tới tay ma.Thắng liền đi uống rượu, uống đến say. Rời đi cấm rượu tín đồ đạo Hồi quốc gia, Vegas có thể vô pháp vô thiên.Tiêu Chiến say ngã vào phòng cho khách trong phòng vệ sinh tăng nhiệt độ bồn cầu vòng thượng, ngủ một đêm, đến ích với khách sạn trong nhà nhiệt độ ổn định, tỉnh lại cũng không cảm mạo. Say rượu khiến cho đau đầu, làm hắn nhớ tới một tháng trước mỗi ngày sáng sớm ở Pakistan nông thôn thượng hố xí nhật tử, không cấm tỉnh lại, nơi này là không thoải mái mà có chút lệnh người giận sôi.Cũng may Vegas không phải thiên đường, mà là một tòa tội ác chi thành, thắng tới tiền mặt thực mau liền sẽ còn trở về. Hắn vẫn có tiền vốn, chờ đến tiêu xài đến không sai biệt lắm, tự nhiên sẽ có tân mục đích địa, xưa nay đã như vậy, Tiêu Chiến chắc chắn không nghi ngờ.Vĩnh lợi là Vegas duy nhất có được mặt cỏ golf nơi sân khách sạn. Tiêu Chiến chơi mấy cái, cũng không cảm thấy thú vị. Ngồi xuống uống nước trái cây chơi di động, thấy vương đánh cuộc ở ins thượng đã phát bức ảnh, là nói đồ ngọt."Vẫn là thích ăn loại đồ vật này." Tiêu Chiến cười.Hắn tìm tòi một chút, phát hiện vương đánh cuộc ăn chính là Tiramisu, vì thế đột phát kỳ tưởng hỏi người phục vụ, hay không có thể lập tức cung cấp một phần Tiramisu.Mười phút sau, người máy người phục vụ đem một tiểu khối Tiramisu vững vàng mà đưa đến trước mặt hắn, còn tặng kèm một ly cafe đá kiểu Mỹ. Tiêu Chiến nếm một ngụm, lại ngọt lại khổ, có thể nói khó ăn trung khó ăn.Hắn nghĩ thầm, ngoài thành bốn phía đều là sa mạc, đất bằng dựng lên một tòa nghê hồng thành thị thế nhưng được xưng là "Sa mạc ốc đảo", này tảng lớn xa hoa golf nhân tạo mặt cỏ, quả thực chính là lớn nhất âm mưu. Mà hắn giống như cái tàn phế giống nhau, tự cho là ưu nhã mà nuốt rớt một khối ngu xuẩn đồ ngọt, thả không thể chửi ầm lên.Hảo đi, hắn thừa nhận, cánh ngạnh tiểu đồ đệ bất luận ở đâu, đều sẽ theo võng tuyến tới ảnh hưởng một chút tâm tình của hắn.Ngày hôm sau lại thua tiền, hắn rời đi khách sạn giải trí tràng, ở Vegas đại đạo thượng tìm một nhà ý thức quán cà phê, điểm phân A Phù giai đóa từ từ ăn.Nếu không phải vương đánh cuộc ins đổi mới, hắn căn bản không biết trên đời còn có so Tiramisu càng khó ăn đồ vật, hương thảo kem thượng tưới thượng áp súc cà phê, không biết là ngọt đến hầu vẫn là khổ đến hầu.A Phù giai đóa không ăn xong hắn liền đi rồi, xem tú uống rượu thẳng đến đêm khuya, lại quá xong một ngày.Vương đánh cuộc mỗi ngày buổi sáng đều ở ins phát một trương đồ ngọt, Tiêu Chiến chạng vạng cho hắn điểm tán, sau đó rời đi giải trí tràng, tìm gia tiệm bánh ngọt đi ăn cùng khoản. Rõ ràng không yêu ngọt, còn nhịn không được đi, cái này làm cho hắn có điểm tiểu thất bại, nhưng lại không thể không thừa nhận, đây là hắn ở Vegas lệnh người giận sôi tiêu xài trung duy nhất còn có điểm thú vị chuyện này. Ít nhất ăn đồ ngọt giọng nói hầu đến uống không đi vào quá nhiều rượu, cũng liền không có say như chết này vừa nói.Giằng co vài ngày sau, vương đánh cuộc ins dừng cày.Lại qua mấy ngày, vương đánh cuộc đã phát trương chính mình ở đỉnh núi tự chụp. Tuyết đỉnh thanh không, mênh mang núi xa, quen thuộc cảm giác, xa lạ cảnh trí, Tiêu Chiến cũng không có nhìn ra là nào một tòa phong.Theo sau mấy ngày vương đánh cuộc lại khôi phục đồ ngọt đổi mới, lúc này càng khoa trương, macaron, nhưng lộ lệ, kiểu Pháp ngàn tầng tô... Này đó đối Tiêu Chiến tới nói, thật sự quá ngọt.Vương đánh cuộc đầu lưỡi rốt cuộc có cái gì đặc thù cấu tạo, mới có thể thích ăn loại đồ vật này. Tiêu Chiến đem gặm một ngụm macaron ném ở trên bàn, cau mày xem kia một hộp màu sắc rực rỡ đường ngật đáp, đối nhân sinh tràn ngập hoài nghi.Tiệm bánh ngọt người phục vụ thấy thế chạy chậm lại đây, cho hắn giới thiệu macaron ở nước Pháp phát triển lịch sử, Tiêu Chiến tả tiến hữu ra, một câu cũng không nhớ kỹ.Cách thiên hạ ngọ hắn lại đi cùng gia cửa hàng, điểm phân Mont Blanc. Hạt dẻ nhung nhung vị ở trong miệng hóa khai, không phải quá ngọt, cuối cùng ăn đến một khoản lành miệng.Nhân viên cửa hàng nói cho hắn, Mont Blanc này đây Alps sơn một đỉnh núi "Mont-Blanc" mệnh danh, ngoại hình tham chiếu hàng năm tuyết đọng đỉnh núi, dùng bạch bơ hoặc hạnh nhân bơ chế tác. Mùa thu là hạt dẻ sản quý, lúc này trên núi cây cối khô héo, quan sát khi lưng núi một mảnh màu nâu, cho nên mùa thu Mont Blanc cũng sẽ sửa dùng màu nâu hạt dẻ bơ tới trang điểm.Tiêu Chiến từ này một đại đoạn trong lời nói nhặt hắn sở yêu cầu từ ngữ mấu chốt, "Alps sơn".Hắn hỏi nhân viên cửa hàng, "Mont Blanc là kiểu Pháp đồ ngọt sao?""Đúng vậy, tiên sinh.""Macaron cũng là?""Đúng vậy.""Kia nhưng lộ lệ đâu?""Cũng là kiểu Pháp đồ ngọt."Tiêu Chiến lại hỏi, "Kia Tiramisu còn có A Phù giai đóa đâu?"Nhân viên cửa hàng nói, "Này mấy thứ đều là ý thức đồ ngọt."Quả nhiên như thế a.Tiêu Chiến gật đầu trí tạ, sau đó rất có hứng thú mà tiếp tục nhấm nháp Mont Blanc.Ý pháp giao giới mảnh đất... Nhìn xem bản đồ, hắn giống như mơ hồ đoán được vương đánh cuộc nơi đi.Lúc sau Tiêu Chiến không hề làm như có thật mà đi sân gôn, sòng bạc cũng đi đến thiếu, bên ngoài cửa hàng nhưng thật ra đi vài lần, thêm vào không ít tiện tay đồ vật. Ra Vegas, 30 km ở ngoài chính là hồng thạch hẻm núi, bang Nevada lớn nhất nham tràng.Hắn chuẩn bị, phàn leo núi, đổi cái tâm tình.Cách mấy ngày, vương đánh cuộc lại phát ins, lúc này đây không chỉ có có tự chụp, còn có Thụy Sĩ kinh điển tam giác chocolate, Tiêu Chiến nghiệm chứng chính mình phỏng đoán, là mã đặc đỉnh lũ!Hắn tra quá, Thụy Sĩ tam giác chocolate ngọn núi trạng logo đúng là lấy mã đặc đỉnh lũ vì nguyên hình thiết kế. Đồ ngọt bại lộ hành tung, phản đẩy không khó đoán ra, vương đánh cuộc thượng một lần tự chụp đỉnh núi, đại khái suất là ý pháp chỗ giao giới đại kiều kéo tư phong.Không sai! Vương đánh cuộc ở Châu Âu!Thời gian cũng đối thượng, Italy cùng nước Mỹ sai giờ sáu tiếng đồng hồ, vương đánh cuộc phát ins thời gian là Las Vegas buổi sáng, vừa vặn đối ứng Châu Âu buổi chiều trà thời gian.Đại kiều kéo tư phong, mã đặc đỉnh lũ còn có Ager phong tề danh, là Alps núi non nổi tiếng nhất ba tòa ngọn núi, tên kia đã phàn hai tòa, tiếp theo tòa không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là ở vào Thụy Sĩ Ager phong.Tiêu Chiến đối chính mình suy đoán cực có tin tưởng, hắn không riêng điểm hồng tâm, còn ở ảnh chụp hạ để lại ngôn, "Tiếp theo tòa là Eiger?"8000 km ở ngoài, màn trời sát hắc, lửa lò lấp lánh nhấp nháy, vương đánh cuộc đang ở chờ đợi nước suối thiêu khai, nấu hắn hôm nay phân bữa tối.Châu Âu nam bộ Alps núi non, tối cao phong độ cao so với mặt biển không đủ 5000, cũng nguyên nhân chính là vì nhìn qua có thể chinh phục, hiện đại thể thao leo núi khởi nguyên với nơi này. Alps thức trèo lên, không giá cố định dây thừng, không mang theo dưỡng khí bình, càng không cần dẫn đường hoặc bối phu hợp tác, sở hữu trang bị cùng vật tư đều từ lên núi giả tự mang.Vương đánh cuộc ở chân núi, nghĩ đến chính mình lần đầu tiên liên tục leo núi là Hoa Sơn tây vách tường, lần đầu tiên a thức trèo lên là cống ca chủ phong, mang theo như thế chi cao khởi điểm tiến đến tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc, hắn tin tưởng thực đủ.Mấy ngày trước, hắn từ Italy bắc bộ vào núi, nhờ xe thêm đi bộ, buổi tối một người tại dã ngoại hạ trại, ngày hôm sau sáng sớm một mình trèo lên đại kiều kéo tư phong.Vô quá độ bảo hộ, vô rườm rà trang bị, quần áo nhẹ ra trận, không ai biết hắn ở đâu tòa phong đăng đỉnh, nếu trượt chân rớt xuống vách núi, cũng giống nhau không ai biết. Hắn tưởng vô hạn tiếp cận nguyên thủy cùng thuần túy.Theo sau hắn lại lấy đi bộ cùng nhờ xe phương thức rời núi, một mình từ Italy xuyên qua đến nước Pháp, tổng cộng dùng bảy ngày. Từ nhỏ đến lớn khắp nơi phiêu bạc, như vậy dã vẫn là lần đầu tiên.Tại dã ngoại ăn khổ, trở lại thành thị phải dùng những cái đó điểm tâm ngọt cấp bổ trở về. Vương đánh cuộc thích ngọt như mạng, mỗi ngày đều phải ăn một khoản địa phương đồ ngọt lập tức ngọ trà.Rời đi nước Pháp hắn thực mau đi Thụy Sĩ, một mình trèo lên mã đặc đỉnh lũ.Đó là tòa có thể nói tráng lệ tứ phía thân đốt, bốn điều rõ ràng lưng núi đem nó đắp nặn thành một cái hoàn mỹ kim tự tháp. 4000 vạn năm trước, bản khối va chạm, tầng nham thạch dốc lên, kim tự tháp tứ phía bị đè ép thành nếp uốn trạng, làm nhân loại chùn bước. Thế kỷ 19, một chi lên núi tiểu đội bàn tay trần bước lên đỉnh núi, lại có một nửa trở lên đội viên tại hạ triệt khi ngoài ý muốn chết. Hiện giờ hạ thu hai mùa, lên núi giả nối liền không dứt, chinh phục mã đặc đỉnh lũ cũng không tính cái gì ghê gớm đại thành tựu, người cùng núi cao chi gian, có thể nói xưa nay chưa từng có hữu hảo cùng thân cận.Vương đánh cuộc hoa một ngày công phu trèo lên cùng hạ triệt, hắn phàn đến cũng không mau, đem tình hình giao thông sờ thật sự thanh, tính toán mùa đông khi lại đến. Rốt cuộc đông phàn mới là chân chính khiêu chiến.Hắn nhàm chán không có việc gì làm phát ra đi những cái đó tiểu điểm tâm, Tiêu Chiến nhất nhất đều điểm tán. Đang nhìn hồng tâm phát ngốc, cái kia lúc ban đầu giáo hội hắn a thức trèo lên người nhắn lại nói, "Tiếp theo tòa là Eiger?"Tiêu Chiến đoán được hắn ở Châu Âu, thậm chí đoán được hắn sắp muốn đi trèo lên ngọn núi.Loại này thời khắc rất khó không cười ra tới, biết đồ chi bằng sư a. Vương đánh cuộc khẳng định không biết chính mình khóe miệng giơ lên mà có bao nhiêu khoa trương.Vương đánh cuộc phàn Ager phong ngày đó, Tiêu Chiến đi hồng thạch hẻm núi. Đồ đệ tiến tới, sư phụ cũng không thể quá sa đọa.Hồng thạch hẻm núi là hồng đá ráp, tính chất tơi, phàn pháp thô quặng, chủ đánh một cái chơi đến tận hứng, Tiêu Chiến không tuyển khó khăn quá cao tuyến lộ, lâu lắm không phàn, hắn sợ tay nghề đều còn cấp ông trời.Nhưng cơ bắp ký ức là sẽ không biến mất, treo ở vách đá thượng kia một khắc, hắn mới tính chân chính mà tỉnh táo lại. Mỗi một chân bò thăng đều như vậy rõ ràng, hiện tại là cái gì thời gian, chính mình ở đâu, đến tột cùng đang làm cái gì, hắn giống như một chút từ hỗn loạn trung tỉnh lại.Thống khổ cảm giác cũng tùy thanh tỉnh mà đánh úp lại, ngón tay lâu lắm không rèn luyện, chỉ lực không đủ để làm hắn phàn đến càng mau, run thật sự lợi hại, cánh tay thượng ra một tầng hãn.Hắn không thể không buông ra tay, nhưng dự kiến mà hướng rơi xuống đi.Không có người canh gác, thân thể rơi xuống sau đụng vào vách đá, cọ một cánh tay một chân hồng sạn.Sát phá mấy cái miệng nhỏ, nhưng không tính là bị thương, Tiêu Chiến điều chỉnh tốt trạng thái, tiếp tục phàn.Chỉ cần vách đá phía trên có một cái đỉnh, hắn là có thể bình tĩnh trở lại, trước leo lên đi, mặt khác quay đầu lại lại nói. Vách đá thực đơn thuần, không giống mục đích địa rắc rối sân bay đại sảnh, càng không giống 24 giờ ngày đêm không thôi giải trí tràng.Hướng rơi vài lần sau, Tiêu Chiến leo lên kia tòa một trăm nhiều mễ cao đỉnh núi, khô ráo phong xẹt qua mặt, tâm tình bị mặt trời chói chang nướng nướng thật sự đều đều, đây mới là quen thuộc sinh hoạt thật cảm. Hắn mở ra di động xem vương đánh cuộc mấy ngày nay động thái, lời ít mà ý nhiều nhắn lại hồi phục tựa hồ tràn ngập lực lượng nào đó, chính mình bị kia cổ lực lượng mạc danh mà đẩy một phen.Tiêu Chiến, ngươi không thể không phàn.Trời đông giá rét đúng hẹn tới, lên núi vòng thích nghe ngóng nhất chính là ở trời đông giá rét tuôn ra ít được lưu ý.Nửa năm trước một mình đăng đỉnh cống ca tân nhân vương đánh cuộc, phảng phất một con cô lang, không có đồng đội, quần áo nhẹ ra trận, liền mạch lưu loát, ở mười ngày nội hoàn thành đại kiều kéo tư phong, mã đặc đỉnh lũ còn có Ager phong đăng đỉnh.Mọi người đối Alps sơn ham muốn chinh phục đã sớm không cực hạn ở "A thức trèo lên", mùa đông phàn, đơn người phàn, vô bảo hộ phàn mới là cứng đối cứng thật bản lĩnh. Người bình thường khiêu chiến một cái, nhưng vương đánh cuộc là dùng một lần toàn bộ khiêu chiến.Hắn phi thường điệu thấp, nếu không phải hướng mỗ lên núi nhãn hiệu tìm kiếm tài trợ, chỉ sợ không ai biết hắn trộm hoàn thành như thế hành động vĩ đại.Tin tức tuôn ra trong một đêm, vô số tài trợ cùng lên núi tài chính đều dũng hướng vị này tuổi trẻ lên núi gia, hắn trở thành "Mùa đông tam bộ khúc" trèo lên ký lục bảo trì giả, kế một phàn thành danh sau, lại lần nữa ngồi ổn chính mình giang hồ địa vị. Về sau nhắc tới quốc tế lên núi, bất luận như thế nào đều có hắn này nhất hào.Xuất sắc chính là, ở vương đánh cuộc phá kỷ lục đệ nhị chu, có người lại lần nữa khiêu chiến cái này ký lục, đồng dạng khiêu chiến mùa đông phàn, đơn người phàn còn có vô bảo hộ phàn, đồng dạng ở mười ngày nội hoàn thành "Mùa đông tam bộ khúc" đăng đỉnh, chỉ là tiếc nuối, tổng trèo lên thời gian so vương đánh cuộc đa dụng mười tám phút, không có thể phá kỷ lục.Vương đánh cuộc trên dưới hoạt động di động màn hình, đem Tiêu Chiến đi theo hắn trèo lên mùa đông tam bộ khúc văn chương đọc vài biến. Hắn không nghĩ ra kia mười tám phút là như thế nào rơi xuống, lấy sư phụ thực lực, xa ở hắn phía trên. Chẳng lẽ bởi vì tay chân ở K2 bị thương quá nặng, cho dù khôi phục cũng ảnh hưởng phát huy? Vẫn là Tiêu Chiến cố ý không đánh vỡ ký lục, nhường hắn..."Tiêu Chiến a, ngươi sẽ không vẫn là không tính toán buông tha ta đi?"Suy tư, vương đánh cuộc khóe miệng lại dâng lên tới.Tbc« PreviousNext »24. Mùa đông tam bộ khúcAuthorgaigaigaigai53625UnfollowAdd to libraryShareDiscuss this...PostShow discussion1,357 ▼Show more

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx