Sự hiểu lầm (Oliver x Alice)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oliver lại ghé thăm phòng của Alice như thường lệ. Anh cầm trên tay một con thỏ sống như một món quà nhỏ mà anh vẫn thường tặng cho Alice mỗi khi anh gặp cô, lòng đầy vui vẻ mong chờ được nhìn thấy người thương. Đứng trước cửa phòng Alice, anh cất tiếng gọi:

- Công chúa Alice của anh đâu rồi? Anh lại đến để gặp em đây~

Cánh cửa chầm chậm mở ra. Đó là Alice. Oliver không kiềm được sự phấn khích mà nhảy vào ôm cô:

- Anh nhớ em qu..

- Đừng có chạm vào tôi.

Alice gạt phắt hắn ra, giọng nói nhuốm đầy vẻ gay gắt và hận thù.

-  Em sao thế?

- Tôi có chuyện muốn hỏi anh, vào đây ngay...

Nói xong, Alice kéo mạnh tay Oliver lôi xềnh xệch vào trong phòng, đóng kín cửa. Khi trong phòng chỉ còn hai người, Alice khoanh tay lại, nói bằng một giọng tỏ rõ sự chán ghét:

- Sáng nay anh đã ở đâu?

- Thì...ở hành lang.

- À rồi, ở hành lang, và lúc đấy anh đang làm gì nào?

Oliver nhíu mày, nhớ lại xem buổi sáng hôm nay anh đã làm gì nên tội để Alice phải chất vấn anh như thế.

- Anh không nhớ nữa..

- Nói dối.

- Hả?

Alice nghiến răng, cô nắm lấy cổ áo Oliver và đẩy mạnh anh vào tường. Cú đẩy khiến Oliver choáng voáng, anh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao Alice lại giận dữ với anh chứ thế. Con thỏ trong tay anh cũng vì thế mà tuột ra, chạy đi mất. Anh chạm khẽ vào tay Alice:

- Alice?...

- Tôi đã cho anh một cơ hội để nói thật, và anh đã vứt bỏ cơ hội đó để hòng qua mắt tôi sao? Không có đâu nhé! Tôi tưởng là sau từng đấy năm, anh đã hiểu rõ con người tôi như thế nào rồi chứ? 

- Alice nói gì anh không hiểu..

- Và bây giờ anh tiếp tục giả ngây? 

Alice buông cổ áo Oliver, cô lùi lại một bước và nói bằng một giọng mỉa mai:

- Chứ không phải anh đi tán tỉnh mấy đứa con gái khác sau lưng tôi à?

Oliver bỗng giật mình như đạp phải lửa. Hắn thậm chí còn chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện giấu diếm Alice bất cứ thứ gì, ai dám đi đồn cái chuyện động trời ấy cho Alice cơ chứ? Quai hàm cứng đơ, Oliver chẳng thế nói được gì. Nếu có một quả bom nguyên tử nổ ngay tại đây chắc chắn nó cũng không thể nào chấn động bằng lời buộc tội vô căn cứ của Alice giáng lên anh. Thấy anh không nói gì, Alice càng tin chắc giả thuyết của mình.

- Thế nào, tôi nói đúng rồi chứ gì? Không bào chữa được câu nào luôn hả?

Giọng Alice càng ngày càng đanh thép, như thể cái chuyện Oliver ngoại tình là sự thật rõ ràng mồn một chứ không phải sự suy đoán mơ hồ của cô. Oliver tất nhiên không vừa. Tình cảm hắn dành cho Alice là điều không thể đùa được, hắn ta sẵn sàng bỏ qua mọi thứ chỉ để được đến với cô, hắn sẵn sàng làm mọi thứ vì cô, quan trọng nhất, hắn yêu cô từ sâu thẳm trong trái tim. Nay thứ tình cảm chân thành đó bị chính Alice lôi ra nghi ngờ, bảo hắn giữ bình tĩnh sao được! Oliver vặc lại ngay:

- Này, Alice đừng có nói chuyện vô cớ như thế! Anh tán tỉnh mấy đứa con gái khác sau lưng Alice hồi nào?

- Anh còn chối nữa hả?

Oliver cảm giác như trái tim anh bị ai bóp mạnh. Anh cảm thấy như chính anh mới là người bị phản bội. Yêu Alice nhiều là vậy, nhưng chính anh cũng không thể nào chịu đựng được khi Alice cứ liên tục đổ mọi tội lỗi lên đầu anh. Oliver tiến gần Alice và nắm chặt vai cô, lần đầu tiên, anh lớn tiếng với Alice:

- Làm ơn, nếu Alice không đủ bằng chứng thì làm ơn đừng đổ lên đầu anh bất cứ thứ gì! 

Sự to tiếng của anh làm Alice hơi bất ngờ vì trước nay Oliver chưa bao giờ nói với cô bằng một tông giọng như vậy:

- Anh đang mắng tôi đấy à?

- Phải rồi, tôi đang mắng Alice đấy! Tôi không ngờ là Alice lại nghĩ tôi là con người như thế. Thì ra trước giờ Alice chẳng hề tin tưởng tôi chút nào cả. 

Thái độ bực dọc của Oliver làm Alice hơi chột dạ. Đúng thật là cô chỉ đang suy đoán vô căn cứ và đang đổ lỗi lên đầu anh, hoàn toàn không có bằng chứng rõ ràng gì cả. Vậy nên, tuy là người có bản tính cứng rắn và không bao giờ chịu khuất phục, Alice cũng bắt đầu dịu giọng:

- K..Không phải thì thôi!

- Alice làm anh buồn đấy, biết không?

Nói xong, Oliver nhẹ nhàng buông vai Alice ra và nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng. Anh đẩy cửa bỏ đi. Alice biết mình hớ nên lặng thinh. Còn lại một mình, cô không biết nên làm gì vì đúng theo nghĩa đen từ trước đến giờ chỉ toàn là cô giận Oliver và hắn luôn là người đi theo dỗ dành cô. Nay tình thế bị đảo ngược khiến cô càng thêm bối rối. Tất nhiên là Alice không quen làm mấy trò nũng nịu nhõng nhẽo để mong Oliver tha lỗi cho cô. Có mà ngại chết. Alice tự trách mình vì cách hành xử quá đáng. Dù sao cứ hối hận mãi cũng không thể cứu vãn được gì, Alice quyết định đi tìm Oliver.

Alice bước ra ngoài, học sinh xung quanh vừa thấy đã sợ hãi dạt sang hai bên, tránh đường cho cô đi. Tìm từ ngoài hành lang cho đến các dãy lớp, Alice không thấy bóng dáng Oliver đâu cả. Giờ thì cả học sinh lẫn giáo viên thấy Alice cứ đi lùng sụng như vậy khiến họ bắt đầu thấy hoảng loạn, không hiểu cô tính làm gì. Hừ, họ đâu biết là Alice cũng đang rối tung lên cơ chứ!

Trong lúc đó, Oliver ngồi một mình thư thả trên chiếc ghế sau trường. Thật ra, anh thừa biết là mình chẳng thể giận Alice lâu. Và chính anh cũng cảm thấy tội lỗi khi đã lỡ to tiếng với Alice và việc cô ấy có phản ứng như thế cũng là lỗi của anh khi khiến cho Alice cảm thấy không an toàn trong mối quan hệ này. Oliver tự nhủ như vậy và anh chuẩn bị đứng dậy để xin lỗi cô (mặc dù anh không chắc Alice còn muốn nhìn mặt anh không) thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Đó là Alice. Anh ta đoán ra ngay, chẳng hiểu từ khi nào anh đã thuộc lòng tất cả mọi thứ về Alice. Ở bên cô từ bé, Oliver không khó để phân biệt được tiếng bước chân của cô, nó thường lả lướt và nhẹ nhàng hơn vì cô cần sự lặng lẽ tuyệt đối để rình rập con mồi. Nghĩ đến đó, anh bất giác bật cười vì Alice làm như thể cô đang rình rập con mồi thật, và "con mồi" ở đây không ai khác chính là anh.

Oliver cất tiếng:

- Alice?

Alice hơi khựng lại, nhưng rồi cô cũng khẽ đáp:

- Vẫn giận tôi à?

- Chắc vậy.

Đáp là vậy chứ thật ra anh hết giận Alice từ lâu rồi, anh chỉ muốn hù Alice chơi thôi. Dù sao cũng là chuyện hiếm có anh dám giận ngược lại cô, anh muốn xem Alice giải quyết thế nào. Quả nhiên khi nghe vậy, Alice cắn môi:

- Mắc gì như trẻ con vậy?

- Thì Alice lớn hơn anh thật mà.

Alice lớn hơn Oliver một tuổi thật, có lẽ vì vậy mà từ nhỏ cô đã chững chạc hơn Oliver một chút. Tức ứa gan vì không cãi được, Alice muốn cắn anh cho bõ tức nhưng vì đang ở thế hèn, cô không làm gì được. Alice lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh anh:

- Anh nhất quyết "nghỉ chơi" với tôi hả?

Tự nhiên Alice dùng cái từ "nghỉ chơi" y như hồi còn nhỏ làm Oliver muốn cười lắm, cơ mà may là cuối cùng anh cũng kìm lại được. Thấy Oliver không trả lời, Alice càng nóng ruột:

- Thôi mà! Nói gì đi chứ!

Oliver vẫn không trả lời, rõ ràng là anh muốn thử thách sự kiên nhẫn của cô. Thấy vậy, Alice cũng lặng theo luôn. Hai người im lặng ngồi bên nhau. Ngồi một lát cũng thấy chán, Oliver quay sang bên cạnh định mở mồm làm hòa thì anh bàng hoàng nhận ra cảnh tượng trước mắt mình: Alice đang cắn chặt môi, hai má cô đỏ ửng và đôi mắt thì đang rơm rớm vài giọt lệ. Oliver khom người nhìn Alice:

- Alice khóc đấy à?

- AI MÀ THÈM KHÓC CHỨ!

Cô quay lưng lại về phía anh và lấy tay che mặt vì ngượng. Trước nay cô chưa từng khóc, cho dù có gặp phải chuyện kinh khủng đến thế nào. Thế mà chỉ vì sự giận dỗi vụn vặt với Oliver mà cô lại ứa nước mắt như này, điều đó càng làm cô thấy xấu hổ và lúc này cô ức Oliver đến tận xương tận tủy. Oliver thì khác. Anh thấy cô đáng yêu quá xá. Bình thường Alice dũng mãnh, đáng sợ bao nhiêu thì bây giờ cô lại dễ thương bấy nhiêu, cứ như một chú thỏ con ấy! Anh trêu:

- Sao thế nàng? Bị anh giận nên buồn quá hả? Anh thương nè~

- ...Tôi không cần anh thương!

- Dạ vâng, thưa nàng công chúa của tôi.

Giọng Oliver nhẹ nhàng, anh quàng tay ra sau eo để ôm lấy cô. Alice lúc này đã đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô cố cựa quậy trong vòng tay anh:

- Đồ...

- Yêu em.

Alice nghe mặt mình nóng ran, cô thôi cựa quậy và nhận ra rằng bây giờ Oliver mới là người đang dỗ dành cô. Chết tiệt, sao hắn ra lúc nào cũng giỏi trong chuyện này đến thế cơ chứ! Bất ngờ Oliver trao Alice một nụ hôn, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đằm thắm, giữa những nụ hôn, anh thì thầm:

- Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ giận Alice nữa đâu...

Đó là cách họ làm hòa với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro