tâm tư cuồng ngạo p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tí tách tí tách....

Mưa rồi sao......

Có chuyện gì đã xảy ra với nó thế này!!!!!!

..............

----------------------------------

Trước mặt Khổng Minh hiện tại là tay người , xác người chất thành núi . Nó cũng là một trong số đó .

Nó bất động thanh sắc quan sát xung quanh , dù sao cũng đã quá quen rồi . Nơi đây là chỗ bỏ rơi những con rối không có linh hồn.

Những con rối này chết rồi ........ Hết mua vui cho chúng được rồi , nên vứt thôi .

-------------------------------------

Quan sát hồi lâu thấy không có ai , nó liền thử nhúc nhích thân mình .

Đau.....

Cơn đau kéo dài đến đại não . Nó hận , nó căm ghét bọn chúng nhưng nó khinh miệt bản thân vô dụng nhiều hơn .

Nó cố nén đau đớn bước đi ra khỏi nơi đó , nó muốn thật nhanh rời khỏi chỗ này , thật nhanh thoát khỏi gông xiềng đã trói buộc nó lâu nay .

Thịch thịch.....

- " kẻ nào !!!! " - tiếng quát tháo vọng lại từ phía xa.

Nó gấp gáp chạy , chạy không biết thời gian , thời giờ . Chạy cho đến khi nó kiệt sức .

---------------------------------------

Bây giờ đã là nhiều tháng sau đó ......

Nó đã đi lang thang nhiều nơi , đến cuối cùng nó dừng chân tại thành Tô Châu .

-----------------------------------------

Xin chào , ta là Đường Khanh đây . Lâu rồi không gặp , mọi người có khoẻ không ?

Còn ta với con tác giả khoẻ lắm đó.

( tg : ê , dẹp mày ) .

Ừmmmm ..... Hôm nay ta lại bị sư phụ phạt nữa rồi . Hình phạt là phải xuống núi  mua hai cân thịt heo cho ổng . Mệt xỉu

Hiện tại ta đã mua xong rồi , bây giờ là về sơn môn rồi chờ ổng nấu thịt kho hột vịt ăn thôi.

Bụp .....

Ơ ..... Thằng nào cà lơ phất phơ trúng bố . Rớt cái cục mỡ rồi .

Đường Khanh vội vàng nhặt cục thịt lên , phủi phủi .
( Quy tắc 5 giây )

Nhìn theo hướng cái người đã tông trúng cậu đi thì hình như là một con hẻm . Ở đó đang có khá nhiều người . Hình như là ẩu đả .

Nghĩ vậy , cậu liền dở chứng tò mò đi xem .

Á à .

Thì ra là cả đám bu lại bắt nạt một đứa bé .

----------------------------------------

xin chào , ta là một người vô danh tiểu tốt . Nay đang cùng đại ca ban chủ cái ban bắt nạt một thằng nhóc.

Các người hỏi vì sao à ? Nó cướp địa bàn của chúng ta mà còn vênh váo , thấy mà ghét .

Đang hăng say thì ta cảm thấy có người vỗ vai ta :

- " cái gì ??? " - ta vẫn đang hăng say lắm .

Bộp bộp

- " chờ chút " - ta bực rồi đấy .

Bộp bộp

- " có gì chút nói !!!! Không thấy ta đang đánh nhau à !??? "  - ta giận quá hoá điên , xoay đầu qua gầm ghừ với kẻ không mời mà đến .

Ờ ..... ừm , hắn đưa ta tiền bảo ta cút .

Người như ta nào có thể không biết liêm sĩ mà nghe lời hắn . Nên ta cút .

Đây là tự ta muốn chứ ta không có nghe lời hắn , rõ chưa ???

---------------------------------------

Quay trở lại với Khổng Minh .

Ta đang bị một đám ăn mày vây hãm , lí do thì hết sức nực cười : Ta . Chiếm . Địa. Bàn .

Đang định ra tay xử lí hết bọn này thì tự nhiên bọn họ tản ra , ai về nhà nấy .

Khổng Minh : ????????

Bỗng ta nghe có một giọng nói cất lên :

- " ngươi không sao chứ ? " - đó là một giọng nam êm tai , hắn đứng ngược sáng , trên đầu còn đội thêm cái đấu lạp nên ta không nhìn rõ được dung mạo .

-----------------------------------------

Đó là lần đầu ta gặp hắn , sau đó hắn dẫn ta về sơn môn chữa thương . Ta ở cùng hắn , có lẽ đó quãng thời gian đẹp nhất đời ta .

Ta ở cùng hắn , lâu ngày sinh tình . Ta cảm thấy khó chấp nhận phần tình cảm này nên đã quyết từ biệt rời đi .

Từ ngày rời đi , ta thấy nhớ .... Rất nhớ hắn .

Trong khoảng thời gian đó , ta suy nghĩ thấu đáo tất cả mọi chuyện , quyết tâm để chính mình mạnh hơn để xứng đáng được ở bên cạnh , bảo vệ cho hắn .

Khoảng thời gian sau , ta thức tỉnh huyết mạch ma tộc . Ta giành thêm thời gian để khống chế nó hoàn toàn . Sau đó thống nhất một phương ma giáo .

Nhiều năm trôi qua , ta trở về tìm hắn , hi vọng gặp lại cố nhân xưa . Lúc gặp lại hắn thì bên cạnh hắn đã có một số cái đuôi phiền phức đeo bám.

Bọn ta bắt đầu tranh giành , chém giết lẫn nhau . Để cho bọn địch thù nhân cơ hội đó ám sát hắn ...

Hắn bỏ ta đi thật rồi .

Lúc đó Khổng Minh hắn cảm thấy huyết sắc toàn thân như muốn nổ tung . Nhất là nơi trái tim .

Đau...... Rất đau

Ta lúc ấy như điên lên , dấu hiệu của hoá ma .

Ta không còn nghe bất cứ thứ gì nữa . Chỉ thấy hàng ngàn tế bào đang không ngừng gào thét .

Giết !!!!!!!!!!

Ta muốn giết tất cả những kẻ đã hại hắn ! Giết hết tất cả không chừa thứ gì !!!!

Bỗng ta chợt thấy trước mắt tối sầm đi .

Rầm

Trời mưa đã nhiều ngày rồi . Vẫn chưa thấy hắn , kể từ ngày đó hắn như bốc hơi khỏi thế giới . Kể cả .... Kể cả một sợi tóc cũng không còn

-"hahahaha ......hahahhahahahahaha "

Thật nực cười ......... cũng ...... Thật đau

Ta cùng bọn họ chia ra , đi tìm hắn - Đường Khanh .

                   ..............

" Này , ngươi đang làm gì đấy ? "

" Ngươi uống rượu không ? Hì hì , ta mới trộm của sư phụ đó . "


" Tiểu Minh Minh à , đừng giận nữa mà ...... Minh Minh , Nhớ ta không ? "

" Nhớ " - bất tri bất giác , hắn lại trả lời trong vô thức nữa rồi .

Khanh Khanh , ta nhớ ngươi

.............

Thời gian dần trôi

Mười năm rồi ...... Nhanh thật !

Đường Khanh ! Ngươi đang ở đâu ?

Đừng trốn nữa mà !

                  ............

Cho tới một ngày ....... Ta cảm nhận rõ thời không bị xé toạt , một người rơi xuống .

Hắn ....... Về rồi !!!!!!!!

------------------------------------------

Cảm ơn mọi người đã xem .

Ai tốt bụng bình luận đi mè , ở đây cô đơn qué .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro