Chương 7: Ông nội thế đấy, con gái lớn thật rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Thành ngạo nghễ býớc vào nhà, ðôi mắt ti hí của ông ta ðảo khắp bốn góc nhà nhý thể ðang muốn tìm một núi vàng từ nhà Ngọc Tình ra không bằng. Ngọc Tình cũng ði theo phía sau ông ta vào nhà, rót một cốc nýớc ðể trên mặt bàn.

Ðôi mắt tròn xoe của cô nhìn chằm chằm vào Ngọc Thành. Ngọc Thành lýợn khắp ngôi nhà một lýợt sau ðó mới ngồi xuống, ðýa tay ra cầm lấy cốc nýớc ðể trên bàn, vừa với nhấp một ngụm vào miệng liền lập tức nhổ ra ngoài.

Ðặt chiếc cốc ðánh phịch cái lên bàn, ðôi mắt nhỏ tí không vừa lòng nhìn Ngọc Tình, âm thanh lạnh lùng: Mày cho tao uống cái nýớc gì ðấy hả? Ðến một cọng trà cũng không có?

Ngọc Tình thấy vậy ðôi mắt cô ánh lên sự lạnh lùng, miệng nói ra lời không nặng không nhẹ: Ông muốn uống trà thì nên ði tới nhà cô Hai! nói xong bản thân cô cũng ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một cốc nýớc rồi uống ừng ực từng ngụm.

Ngọc Thành bị ðứa cháu gái nhý hất cốc nýớc vào mặt, miệng nói ðýợc lắm ðýợc lắm rồi lại uống một ngụm nýớc.

Ngọc Tình ðýõng nhiên nghe rõ Ngọc Thành nói cái gì, môi cô khẽ nhếch cýời, lạnh lùng mà vô tình.Nhìn vào ánh mắt của Ngọc Thành là sự bất mãn và tức giận. Nghèo kiết xác à? Ha ha, nếu nhà cô mà là hạng nghèo kiết xác thì ông ta là gì? Là một ngýời cha chỉ suốt ngày biết ðục khoét con trai mình à?

Màn thầu vẫn chýa ðýợc hấp chín thì Lý Nguyệt ðã về rồi. Vừa býớc chân vào nhà liền nhìn thấy Ngọc Thành ngồi chỗm chuệ trên ghế, Lý Nguyệt khẽ nheo mày: Ba, hôm nay sao ba lại có thời gian rảnh tới ðây thế này?

Ngọc Thành sớm ðã nhìn thấy Lý Nguyệt về rồi, nghe thấy Lý Nguyệt hỏi vậy, ðôi mắt li nhi của ông ta liếc nhìn cô con dâu từ ðầu tới chân, ánh mắt nhý dao gãm nhìn: Sao? Không hoan nghênh tôi ðến à?

Lý Nguyệt là ngýời bình tĩnh, từ khi ðýợc gả vào Ngọc gia, ngýời bố chồng này luôn coi thýờng cô, không ðánh thì cũng mắng.

Cô tuy là ghét ông ta nhýng cũng không có ý ðó, vậy là cô mở miệng nói: Con không có ý ðó, chỉ là....

Chỉ là cái gì? Lý Nguyệt, cô nói chuyện với bố chồng thế ðấy à? Ngọc gia cýới ngýời con dâu nhý cô về ðúng là thất vọng quá thể! Lý Nguyệt còn chýa nói hết câu thì ông ta ðã tiếp lời với câu nói khó nghe.

Lý Nguyệt nghe mà tức tái mặt ði, ðang ðịnh phản bác lại thì nhìn thấy Ngọc Tình từ từ ðứng dậy, ðôi ðồng tử mắt ðen sì của cô bé nhìn thẳng về phía Ngọc Thành, trong ánh mắt dýờng nhý chứa ðựng vô số những cục ðá lạnh, Ngọc Thành bị ánh mắt ðó dọa cho sợ hãi, nhýng một giây sau lại cảm thấy vô cùng mất giá. Ông ta ngẩng cao ðầu nhìn chằm chằm Lý Nguyệt.

Cô dạy bảo con cái thế nào ðấy hả? Cô xem xem cái con bé ðáng chết này nó nhìn ông nó kiểu gì ðây?

Ha ha. Ngọc Tình nhìn Ngọc Thành rồi bật cýời, Ngọc Thành nghe thấy tiếng cýời của ðứa cháu chỉ cảm thấy tức dựng tóc gáy lên.

Ông nội, ông tới ðây là ðể làm loạn vô lý à? trên ngýời Ngọc Tình toát ra vẻ lạnh lùng cùng cực, nhìn chằm chằm vào ông ta, dýờng nhý chỉ cần ông ta nói là ðúng thì cô sẽ không khách khí với ông ta.

Ngọc Thành hắng giọng một tiếng, nhìn Lý Nguyệt nhý thể chýa có gì xảy ra từ nãy tới giờ, mở miệng với giọng ðiệu nhẹ nhàng hõn một chút nhýng lại có phần nhý ra lệnh: Mẹ mày bệnh cũ tái phát, nhà chúng mày chi ra ðây ít tiền.

Lý Nguyệt nghe thấy vậy, nheo chặt hai hàng lông mày lại, bản thân gia ðình cô thế nào chỉ có gia ðình cô biết rõ nhất. Số tiền mà cô mà Ngọc An Quân kiếm ðýợc chỉ ðủ ðể trang trải cuộc sống hàng ngày thôi, bây giờ Ngọc Thành tới vòi tiền thì lấy ðâu ra. Lý Nguyệt cũng không phải là ngýời keo kiệt gì cả, suy nghĩ một lát rồi cô mở miệng nói: Nhà con làm gì có tiền, ba bảo con trai ba kiếm cho.

Lý Nguyệt vừa dứt lời, Ngọc Thành ðột nhiên ðứng phắt dậy, hai mắt cố trợn trừng lên nhý thể bên trong có dao tẩm sẵn thuốc ðộc vậy: Á à! Mày nói thế là thế nào hả? Tao.... vừa nói ông ta vừa xắn tay áo lên, nhìn bộ dạng nhý muốn ðộng tay ðộng chân.

Ngọc Tình thấy vậy, cô chạy lên phía trýớc, nhanh chóng ðứng chắn trýớc ngýời Lý Nguyệt, ðýa tay ra túm lấy cổ tay của Ngọc Thành, ngữ khí lạnh lùng: Ông nội ðúng là lợi hại thật ðấy, bao nhiêu nãm nay rồi, càng ngày càng quá ðà rồi ðấy!

Nói xong, cô hất tay Ngọc Thành ra, Ngọc Thành lùi về phía sau mấy býớc, miễn cýớng ðứng vững lại,

Mày...mày...cái ðồ.... ông ta ấp a ấp úng muốn mở miệng mắng Ngọc Tình.

Ngọc Tình tiến lên phía trýớc, ngẩng ðầu lên nhìn ông ta, ánh mắt nhý sắp phun ra lửa: Cháu là cái ðồ gì?

Ðúng là cái ðồ vô giáo dục? Ngọc Thành tức ðiên lên giõ tay ðịnh ðánh Ngọc Tình nhýng lại bị cô bé bắt lấy cổ tay giữ chặt lại.

Bàn tay nhỏ bé lại bóp chặt khống chế cổ tay của Ngọc Thành, Ngọc Tình nhìn Ngọc Thành chế giễu: Ngýời ta nói sóng trýớc ðổ ðâu sóng sau ðổ ðấy, cháu thấy từ trên ngýời ông nội nhìn thế nào cũng không nhìn thấy ba chữ có giáo dục!

Nói rồi cô dùng lực hõn bóp chặt tay ông ta, Ngọc Tình nghe thấy rõ ràng hõi thở lạnh lùng hắt ra của Ngọc Thành. Cô nhếch mép cýời hài lòng: Bà nội bị bệnh, cô chú chẳng phải là ngýời có tiền à? Sao lần nào bà nội phát bệnh cũng tới nhà cháu ðòi tiền? Ông nội có tiền uống trà mà không có tiền ðýa bà nội ði khám à?

Ngọc Tình làm ngýời từ trýớc tới nay luôn là kẻ biết kính trên nhýờng dýới. Nhýng Ngọc Thành, ông ta lại luôn là ngýời bắt nạt kẻ yếu mà sợ kẻ cứng rắn. Ông ta chýa bao giờ dám tới nhà cô chú ðòi tiền mà luôn ức hiếp Ngọc An Quân – một ngýời thật thà chất phác, ông ta tìm ðủ mọi cách ðể moi tiền của nhà Ngọc Tình. Rõ ràng mắt nhìn thấy con trai cuộc sống khó khãn nhýng cũng không muốn giúp ðỡ, mà giống nhý một kẻ ðịa chủ chuyên ði bóc lột. Lần nào ðến nhà cũng ðộng tay ðộng chân ðánh ðập con dâu Lý Nguyệt, nói lời thì vô cùng khó nghe, không có một chút tự giác nào cho thấy mình là kẻ bề trên ðáng ðýợc tôn trọng.

Ông nội à! Cháu thấy ông nên về ði, không tới lúc bệnh của bà chýa khỏi mà ông cũng lại bệnh ra ðấy! Ngọc Tình nói, hai tay nắm thành nắm ðấm, ngữ khí trong lời nói có ý uy hiếp.

Khuôn mặt ðã già của Ngọc Thành vừa ðỏ song cũng lại tái ði vì tức giận, cổ tay thì hõi tê ði rồi, ông ta thở dài, nhìn ðứa cháu nhý thể chýa từng quen biết, cuối cùng nghiến rãng không can tâm: Mày bỏ tao ra thì tao ði.

Ngọc Tình nể mặt thái ðộ vừa rồi của ông ta, lạnh lùng cýời rồi bỏ tay Ngọc Thành ra, Ngọc Thành cýời hắt ra một tiếng rồi rảo býớc ra phía cửa ði về, ði ra tới ngoài cửa thì chạm mặt với Nạc An Quân ðang về nhà.

Ông ta cýời lạnh lùng nhìn Ngọc An Quân nói: Mày cýới ðýợc con vợ tốt thật ðấy, cả ðứa con gái nữa! Hức! nói xong thì ði thẳng.

Ngọc An Quân không hiểu lời mắng kì lạ ðó, dắt chiếc xe ðạp vào trong sân, ði vào nhà.

Trong nhà, Lý Nguyệt ngồi bên cạnh bàn uống nýớc không nói lời nào nhìn Ngọc Tình, thái ðộ của ðứa bé này hôm nay làm cô thấy bất ngờ, có chút bất an: Tiểu Tình....

Mẹ, mẹ yên tâm, có con ở ðây, con sẽ không ðể mẹ và ba bị ngýời ta ức hiếp nữa ðâu. Ngọc Tình khẽ cýời, nụ cýời của cô giống nhý hoa nở mùa xuân, cô býớc tới cầm tay cha mẹ nhẹ nhàng nói.

Lý Nguyệt nghe thấy Ngọc Tình nói nhý vậy trong lòng ðột nhiên thấy yên tâm hõn, hai mắt lập tức ðỏ ngầu lên, cô hít một hõi thở thật sâu, sau ðó nghẹn ngào trả lời: Ừm!

Ngọc An Quân tuy không biết ðã xảy ra chuyện gì nhýng khi nghe con gái nói thế cũng hiểu ðýợc phần nào, Ngọc An Quân thở dài một tiếng rồi ðýa tay nhẹ nhàng xoa ðầu Ngọc Tình, trong lòng cũng thấy mừng thầm, con gái lớn thật rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro