Chương 1/ Người con trai bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng trước bỗng nhiên Mỹ sốt cao, người nóng hừng hực, đổ mồ hôi như tắm nhưng lòng bàn tay bàn chân chứ lạnh ngắt đến kỳ lạ. Cô bé nằm trên giường bệnh rên hừ hừ, đến độ hôn mê nằm lì trong bệnh viện. Cơ thể rã rời, người Mỹ nóng rần lên, nhưng đến đêm lại lạnh buốt. Cứ ăn vào một ít là lại nôn ra ngoài, nôn đến nỗi nôn cả mật xanh, cả máu. Không ăn được nên phải truyền dịch suốt. Cũng không biết cô bé bị gì, có lẽ do ngộ độc thực phẩm hay sốt rét gì đó. Kéo dài hơn một tuần, tình hình ngày càng tệ đến nỗi bác sĩ bảo có lẽ gia đình nên chuẩn bị trước tâm lý.

Tối hôm đó mẹ Mỹ ngồi bênh cạnh trông con ngủ, bà đã túc trực bên cạnh con gái suốt hơn một tuần trời. Người bà gầy đi trông thấy, sụt hẳn 3 kg. Nghe tin con gái có lẽ không qua khỏi, bà khóc sưng cả mắt. Mai bênh viện sẽ trả Mỹ về với gia đình, bà định ở bên cạnh con gái, trông cho con bé ngủ. Nhưng rồi bà đứng dậy, gương mặt đờ đẫn dần bước ra khỏi phòng bệnh. Ngay khi bà rời đi, bên cạnh Mỹ xuất hiện một người, người đó bước đến cạnh cô bé, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Mỹ, rồi cúi sát xuống mặt cô bé, hôn lên đôi môi nhợt nhạt. Mí mắt Mỹ giựt giựt nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, người đó lại vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh, cơ mặt cô bé như giãn ra, vẻ mặt dễ chịu hơn hẳn. Người đó thì thầm gì đó vào tai Mỹ, rồi bước đi như lướt trên mặt đất, mất hút sau bức tường.

Mẹ Mỹ đang thất tha thất thiểu bước xuống tầng một bệnh viện chợt như bừng tỉnh, bà ngơ ngác nhìn xung quanh rồi chạy ngược lên phòng bệnh của con gái.
Có một người ngồi ở hàng ghế chờ bệnh viện cúi gầm mặt, rồi từ từ ngẩn lên. Đôi mắt cậu ta xoáy sâu vào bóng dáng mẹ Mỹ đang bước đi mà mỉm cười.
Sau đêm hôm đó, Mỹ tỉnh dậy, sắc mặt hồng hào trở lại, sức khỏe hồi phục rất nhanh trước sự ngỡ ngàng và vui mừng của mọi người.

Ba tháng sau : ( Kể theo ngôi thứ nhất, lời kể của Mỹ )

Chiều hôm đó, tan học tôi lại về như mọi ngày, nhưng không phải về nhà tôi, mà là nhà nội. Trưa nay tôi và ba mẹ lại cãi nhau vì cháu trai - con trai anh tôi phá hỏng túi bút tôi vừa mua. Thay vì la nó tôi lại bị mắng vì để đồ lung tung. Tôi để túi đựng bút trên bàn học rồi đóng cửa lại, thằng nhóc hơn 3 tuổi lại mở ra rồi giựt hỏng dây cả kéo. Chị dâu tôi đứng ở cửa nhà dưới, bế thằng con lên rồi bảo :

- Thì mua cái khác cũng được mà, cỡ hai ba chục ngàn thôi chứ nhiêu. Cháu nó còn nhỏ có...

- Nó còn nhỏ thì phải dạy nó là không được vào phòng rồi lấy đồ người khác lung tung vậy chứ ? - Tôi gắt lên rồi xách cặp sách đi một mạch ra sân, xách chiếc xe đậu bên hông nhà ra, co chân đạp đi học.
Tôi cáu kỉnh đạp đi một mạch mà không để ý đằng sau có người đang nhìn mình.

Trở về với hiện tại, tôi đi về ngang qua nhà mình, cố ý đạp chậm lại và nhìn vào trong. Chị dâu tôi đang quét sân, mẹ tôi đang ngồi trước nhà bế cháu. Chị dâu ngước lên nhìn, có lẽ thấy tôi nhưng rồi lại quay vào trong.

Tú đi cạnh tôi, nó hỏi :

"Ủa sao không vào ?"

Thấy tôi không trả lời, nó như hiểu ra, lại hỏi :

- Nữa hả ?

- Ừm. - Tôi trả lời

Tú thở dài, như quá quen với chuyện giữa tôi và gia đình. Tới nhà nó, nó "Bái bai" rồi đi vào trong. Em gái nó kêu lên : "A ! Anh ba về, anh ba về"
Con nhỏ cũng dễ thương thật.

Thế là tôi đi một mình trên con đường đến nhà nội. Bỗng sau xe tôi nặng trĩu, tôi choạng tay lái khiến chiếc xe ngã ngang ra làm tôi cũng ngã luôn xuống đường. Tôi lồm cồm đứng dậy, phủi tay, dựng chiếc xe lên, nhặt chiếc cặp rơi ra bỏ lại vào giỏ xe, lại phủi đất dính trên quần trắng áo dài rồi tiếp tục đạp xe đến nhà nội.
Tôi thấy cổ chân mình hơi rát, có lẽ cú ngã kia làm cổ chân tôi bị trầy xước gì rồi. Dù vậy tôi vẫn thản nhiên đi tiếp, mặc cho vết trầy kia đang rỉ máu.

Gần đến cây cầu ở ngã rẽ vào nhà nội, cặp mắt cận gần hai độ của tôi lờ mờ thấy như có gì đó, à không, ai đó trên cầu. Rồi tự nhiên có cảm giác lạ chạy dọc cơ thể làm tôi nổi cả da gà.
Càng đến gần, quả nhiên có người trên cầu, lại còn ngồi vắt vẻo trên thành cầu. Tôi cố nheo mắt nhìn, là một người con trai trạc tuổi tôi trở lên vì dáng cậu ta khá cao, làn da trắng nhợt nhạt khác thường, tay trái đeo một chiếc đồng hồ, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần tây đen, đi đôi giày thể thao màu trắng, đầu tóc gọn gàng. Từ xa, tôi cố nheo mắt nhưng vẫn không nhìn rõ được mặt lắm.
Tôi đạp lên dốc cầu rồi đi ngang qua cậu ta, bên phải tôi lành lạnh. Tôi có cảm giác bất an nên hơi sợ, chỉ dám nhìn thẳng không dám liếc mắt sang cậu ta dù một chút. Kia rồi, ngã rẽ vào nhà nội. Vì nó nằm ngay dưới dốc cầu nên phải phang xe lại rồi từ từ dùng chân nhấp nhấp mấy cái để quay đầu xe.
Bất giác tôi nhìn lên cầu, rồi giật mình khi thấy cậu trai kia nhìn tôi chằm chằm. Lúc này, tôi mới nhìn được mặt cậu ta, gương mặt đẹp nhưng làn da trắng tai tái kì là. Tôi chợt nhận ra con đường lúc này vắng quá, bình thường có bọn trẻ bên kia sông rủ nhau đi tắm sông, hò hét đùa giỡn om sòm cả lên, nhưng hôm nay trời mù mù chuyển mưa nên chúng nó không ra đây nữa. Không gian im ắng lạ thường, chỉ có tiếng gió thổi vù vù và tiếng lá cây xào xạc. Tôi cảm nhận được tim tôi đang đập từng hồi dồn dập, tôi nuốt khan cố giữ bình tĩnh. Ngay khi tôi định quay đi vì nghĩ cậu ta có thể là biến thái hay là một kẻ lập dị nào đó mà tôi nên né xa càng xa càng tốt. Bỗng khóe miệng cậu ta nhếch lên, nở một nụ cười tâm cơ. Rồi cậu ta ngã người về sau cho cơ thể rơi tự do xuống dòng nước lớn đang chảy mạnh.
Theo phản xạ, tôi hốt hoảng kêu lên một tiếng thì chợt cậu ta biến mất trước khi lưng kịp chạm xuống mặt nước.

Một cơn gió lạnh thổi phù qua phả vào người tôi. Tôi đứng há hốc mồm không tin được vào mắt mình những chuyện vừa xảy ra. Tim tôi như muốn ngừng đập, tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát mà mồ hôi cứ ứa ra qua từng lỗ chân lông. Tôi tự vả vào mặt mình mấy cái như để xem đây có phải mơ, rằng sau tất cả tôi tỉnh lại trên giường và không có gì diễn ra cả, nhưng không, nó thật, thật 100%. Rồi bừng tỉnh khỏi sự hoang mang kia, dần chuyển thành sợ hãi. Tôi cố gò lưng đạp xe thật nhanh về nhà nội chỉ cách đó chưa đầy 200m, càng nhanh càng tốt vì tôi nghĩ thứ tôi vừa gặp không phải người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro