Chương 2/ Luồng khí lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà nội tôi nằm trên võng nghe chiếc đài đang phát kinh Địa Tạng, thấy tôi về bà từ từ ngồi dậy :

- Chạy gì mà như chó đuổi vậy ? - Bà nội hỏi

- Hồi nãy con thấy . . . c . . .
Rồi như có gì ứ lại trong miệng, tôi định nói cho bà biết chuyện kì lạ lúc nãy, nhưng lại thôi.

- Con gái con lứa đi học về người ngợm dơ hèm, thôi đi vô tắm rửa đi. - Bà tôi bảo rồi đứng dậy, cầm chiếc đài đi vào trong.

Tôi tắm rửa thật nhanh vì nhà tắm của nội nằm bên ngoài, cạnh sàn nước chứ không phải bên trong nhà như nhà tôi. Bên ngoài mưa lâm râm, gió lùa qua khoảng trống giữa tường và mái tôn vào khá lạnh, cộng với sự việc lúc nãy tôi sợ lỡ có thứ gì trồi từ bồn cầu hay từ ngoài thò đầu vào túm cổ tôi lại.
Nội tôi dọn cơm ra sẵn chờ tôi vào hai bà cháu cùng ăn. Nhìn nồi cơm nóng bốc khói và nồi thịt kho thơm nức, tô canh cải thanh mát tôi lại chả thèm ăn như mọi khi.

- Dạ thôi con không ăn đâu. Nội ăn trước đi, lát con ăn sau.

- Ăn thì ngồi xuống ăn chung đi cho vui, ngày thường tao ăn một mình nay có bây cũng để tao ăn một mình hả ?

Bà nội nói vậy tôi cũng chịu, vào phòng cắm sạc điện thoại rồi ngồi xuống ăn cơm với bà. Bà nội tôi năm nay cũng khoảng 65, 66 gì rồi. Ông nội tôi mất từ sau khi bà sinh chú út 1 tuần, ông bị bệnh nặng rồi cũng không qua khỏi, chú út tôi thì cũng mất ba năm trước vì tai nạn giao thông. Ba tôi có khuyên bà dọn ra ở cùng gia đình tôi, chứ một mình bà lớn tuổi ở đây khó khăn lắm. Bà không chịu, vì ở đây lo nhang khói cho ông nội và chú út. Ba tôi bảo nhà cũng gần nhau chứ có xa cách mấy đâu, bà tôi vẫn một mực không chịu. Trước kia ngày nào mẹ tôi cũng vào nấu ăn, dọn dẹp, mang đồ của bà về giặc. Nhưng sau khi con trai anh tôi ra đời, mẹ tôi bận ở nhà chăm cháu nên ít đến đây hơn. Ba tôi thì cuối tuần lại đến đem thuốc, đem đồ ăn mẹ đã mua sẵn đến cho bà để ở nhà ăn dần, đỡ phải đi chợ. Anh tôi thì hiếm hoi lắm mới đến với ba hay mẹ chứ tuyệt nhiên không đi một mình. Từng có lần anh hai ngỏ ý chở tôi sang "thăm bà" tôi cũng thấy lạ, chắc nay trời mưa to lắm, và đương nhiên anh tôi chẳng tốt lành gì. Hóa ra, đến vòi vĩnh vài chục nghìn đi uống cà phê với bạn. Tôi cũng thương bà, nhưng tôi không nói được mấy lời yêu thương hay những cử chỉ thân mật. Tôi chỉ sang phụ bà những việc vừa sức mà tôi có thể làm.

Có vài cơn gió thổi vào nhà, bà bảo tôi bước ra đóng cửa sổ lại. Tôi thò tay kéo cái cửa vào thì thấy như có bóng trắng vừa xẹt ngang qua, một luồng khí lạnh ôm lấy cổ tay phải của tôi như có ai đang nắm lấy nó. Giật mình, tôi rụt tay về kéo rầm cánh cửa đập mạnh vào khung cửa sổ.

- Gì đó Mỹ ? Sao vậy ? - Bà nhìn tôi, hoang mang hỏi

- Dạ, kh . . . không có gì.

Tôi bước lại, leo lên tấm phảng cầm chén đũa lên định tiếp tục ăn thì cảnh tượng lúc chiều hiện lên trong đầu. Tay tôi cầm đũa run cầm cập, mồ hôi trán ứa ra ướt vài sợ tóc mái phấp phơi.

- Gì vậy Mỹ ? Lạnh lắm hả con ?

- Dạ h . . . hong, t . . . tại nãy con thấy . . . thấy . . .

Tôi ngập ngừng khó nói, ánh mắt bà nội nhìn tôi chờ đợi

- Thấy gì ? - Bà hỏi

- Thấy . . . hình như có ai ngoài vườn. - Tôi run giọng trả lời

- Trời, tưởng mày bốc trúng con rắn con rết gì ngoài của sổ. Thì mấy người người ta chích cá, hay đi thăm vườn gì đó thôi mà. Thôi, ăn nhanh đi rồi dẹp dọn, rồi học bài, tối muỗi lắm. - Nội tôi nói vẻ bình thản rồi quay đi, nhìn ra sân.

Tôi cố lùa cơm thật nhanh rồi cầm mâm cơm xuống bếp, dọn dẹp, rửa bát đũa. Mưa tạnh rồi nhưng trời vẫn lạnh, có ba bốn cái chén cái tô để qua sáng mai nó dính cứng lại, tôi rửa loáng cái là xong. Úp ngược chén lên trên cái sịa tre cho khô, tôi lau tay vào quần rồi đi vào nhà. Tôi không biết rằng phía sau tôi, ngoài kia, vị trí cao hơn, có người vẫn đang ngó xuống nhìn tôi, mỉm cười.

Tôi vào phòng, rút điện thoại ra, xem thời khóa biểu rồi định lôi sách vở ra học bài thì chợt nhớ ra : tôi đi vội quá không kịp mang đủ tập cho ngày hôm sau. Tôi định sẽ ở nhà bà đến chiều mai tan học thì về, nhưng tình hình chắc sáng mai tôi phải về nhà bố mẹ chuẩn bị để chiều còn đi học nữa.
Tôi ngồi xuống ghế kế bên chiếc bàn gỗ cũ kĩ, đây là bàn học của chú út tôi ngày xưa, và phòng này cũng là phòng chú tôi. Từ khi chú mất, mỗi khi tôi sang ngủ lại nhà bà mấy hôm, đây sẽ là phòng tôi.

Rồi chợt nhớ ra chuyện chiều nay, tôi nhanh chóng cầm điện thoại, nhắn tin với đám bạn và kể cho chúng nó nghe về những gì tôi đã nhìn thấy.

[ Tin nhắn ]
" Ê bây "
" Hồi chiều đi học về, tao gặp . . ."

Tôi kể hết cho bọn nó nghe, mong rằng chúng nó sẽ tin tôi, sẽ hiểu cho cảm giác sợ rợn người của tôi. Nhưng tôi thất vọng tràn trề, thái độ của bọn nó tỉnh ruồi, có đứa còn bảo tôi đùa vui thế. Nhưng duy chỉ có Khoa, nó nhắn tin riêng với tôi, hỏi :

[ Tin nhắn ]

Khoa : Mỹ ơi, mày gặp ai, gặp ở đâu ? Kể lại tao nghe coi.

"Tao không biết là ai, tao gặp trên cây cầu gần nhà nội tao đấy, mày biết mà."

Khoa : Gọi điện đi, nhắn tin không ăn thua. Kể lại chi tiết hơn cho tao nghe đi.

Khoa gọi cho tôi, tôi bắt máy, kể chi tiết tất cả mọi chuyện cho nó nghe, kể cả việc bóng trắng xẹt ngang qua và luồng khí lạnh bao lấy cổ tay tôi. Nó im lặng nghe tôi kể hết rồi bảo :

- Đứa con trai kì lạ kia thì tao không chắc. Nhưng còn cái bóng trắng với cái luồng khí mày nói có khi nào tại mày nhìn nhầm không ? Tao nghĩ . . . chắc trời mới mưa xong, bên ngoài còn lạnh mày mới thấy vậy.

- Không, cái luồng khí đó chỉ quấn lấy cổ tay phải tao như có người nắm lấy vậy, nếu tại mới mưa xong thì cả phần tay thò ra ngoài cũng sẽ lạnh theo chứ ? - Tôi dứt khoác gạt phăng cái giả thuyết do trời lạnh của Khoa rồi tiếp - Còn cái bóng trắng kia tao cũng mong là tao nhìn nhầm, tao mong nó là con cò con vạc gì đấy đi ăn đêm.

- Thôi, tạm thời mày ngủ sớm đi. Có gì mai vào kể tiếp tao nghe, còn tụi nó không tin thì kệ tụi nó. - Khoa nói

- Vậy . . . mày tin tao đúng chứ ? - tôi run giọng hỏi

- Tao không dám chắc 50 50 thôi. - Khoa đáp

Rồi chúng tôi kết thúc cuộc điện thoại. Tôi thở dài quay sang hướng khác nhìn vào góc tường thì một luồng hơi như hơi thở lành lạnh khẽ phả thẳng vào má tôi. Luồng hơi đó phả thẳng vào má trái, tôi đứng hình trong giây lát, cửa sổ đã đóng rồi mà ? Tôi tưởng tượng có lẽ tôi đang mặt đối mặt với thứ gì đó tôi không thể nhìn thấy. Cảm nhận rằng không chỉ mình tôi trong phòng này. Ngồi thẳng lưng lên, cố trấn tỉnh bản thân. Trán tôi ứa mồ hôi, tay tôi run rẩy nhắn tin với Khoa :

"Lúc nãy, mày vừa cúp máy, có cái gì đó phả vào mặt tao, như ai thở thẳng vào mặt tao vậy. Không phải gió đâu, tao thề đấy"

"Bây giờ tao sợ lắm, làm sao đây ?"

Trong thời gian chờ Khoa trả lời, tôi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh hết mức có thể để không tông cửa chạy thẳng sang phòng bà mà khóc vì sợ.

Khoa : Bây giờ mày bình tĩnh

Khoa : Xuống bếp lấy tỏi, củ tỏi ấy, nắm chặt trong lòng bàn tay. Rồi mày qua phòng bà mày ngủ tạm một hôm đi.

"Ừ, tao cảm ơn" - Tôi nhắn nhanh cho Khoa.

Hít một hơi lấy can đảm, tôi mở cửa, bật hết đèn, bước nhanh xuống bếp. Tôi lục đục mở tủ lạnh, lục lọi rổ gia vị để tìm tỏi. "Bộp" một bàn tay đặt lên vai tôi, rồi giật mình hét lên một tiếng, hóa ra là nội tôi. Bà dậy uống nước thì thấy tôi đang lục lọi dưới bếp. Tôi thở phào, lao mồ hôi trên trán, thò tay lấy củ tỏi còn nguyên để lẩn trong mớ ớt xanh đỏ rồi bỏ trong tú áo. Khẽ nói :

- Bà nội ơi, nay con ngủ với nội được không ?

- Sao vậy ? Không ngủ riêng hả ? Tao già rồi, ngủ chung sao bây ngủ được. - Bà nhìn tôi, thều thào hỏi

- C . . . con ngủ với nội để có gì sáng nội dậy r . . . rồi gọi con dậy chung. - Tôi ấp úng đáp

- Ừ, vậy vào phòng trước đi. - Bà tôi phẩy tay bảo

Tôi bước vào phòng, tay nắn nắn củ tỏi trong túi áo. Tôi leo lên giường, kéo mền lên ngang ngực, tay vẫn nắm chặt củ tỏi trong túi áo. Căn phòng im ắng quá, chỉ có tiếng vù vù của cái quạt gió và tiếng dế, tiếng cóc nhái kêu inh ỏi ngoài vườn. Rồi bà nội tôi bước vào sau đó, tiếng thở, tiếng ho khụ khụ và mùi dầu gió từ bà làm giảm đi phần nào sự im ắng vừa nãy. Dù bà đã cố đặt người thật nhẹ rồi nhưng chiếc giường gỗ lâu năm vẫn kêu răng rắc. Bà nằm quay lưng về phía tôi, khẽ bảo :

- Ngủ sớm đi, mai về nhà sớm để ba mẹ mày trông.

- Dạ. - Tôi khẽ đáp rồi lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn với Khoa.

Tôi biết lí do vì sao nó tin tôi. Bà Lãm - bà ngoại nó từng làm bà đồng, nhưng bây giờ không làm nữa, bà nghỉ được 6 năm rồi. Người ta bảo bà là đồ bịp bợm, khua môi múa mép dựng chuyện ma quỷ lừa tiền. Nhà nội thằng Khoa có vẻ không thích gia đình bên ngoại, hay khó dễ mẹ nó nên gia đình chuyển về quê ngoại là đây. Khoa kể ở trường tiểu học nó từng học và khu xóm trọ nó từng sống trên thành phố, nó toàn bị mấy đứa bạn học hay mấy anh lớn trong khu ăn hiếp, chúng nói bà ngoại nó lừa đảo. Khoa bảo mãi cũng quen rồi, chẳng để ý lời thiên hạ nữa. Nó từng nói nó không dám phủ nhận sự tồn tại của những chuyện tâm linh, ma quỷ vì không có gì chắc chắn cả. Tôi nghe nó nói cũng chỉ ậm ừ vì cũng nửa tin nửa ngờ về mấy chuyện tâm linh. Tôi nhớ hôm đó, cả nhóm sang nhà nó chơi. Tình cờ gặp bà ngoại nó. Bà ấy thấy tôi, mặt hơi biến sắc, khẽ nhíu mày rồi chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt như xem xét gì đó.
Tôi đứng khép nép, khẽ gật đầu

- Dạ . . . con chào bà.

Bà ngoại nó không trả lời, thở một hơi dài rồi bước đi vào phòng. Lúc đó tôi nghĩ chắc do đầu tóc tôi bù xù vì vừa đùa giỡn với chúng nó nên chải chuốt lại tóc, không nghĩ ngợi gì thêm. Hai ngày sau thì tôi phát sốt rồi không nhớ được gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro