Chương 3/ Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nằm suy nghĩ một lúc rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Bỗng trước mắt tôi, một luồng sáng lóe lên, tôi mở mắt ra thì thấy mình đang ở đâu thế này ? Tôi không còn nằm trên giường mà đang đứng trên một con đường đất trải dài tít đằng xa. Bên phải tôi là một khu nghĩa địa nho nhỏ, bên trái tôi là đồng lúa non xanh mướt, thơm mùi cốm non dịu dàng. Nơi này là đâu ? Trước giờ tôi chưa từng đến. Tôi đang đứng ngớ người thì một tiếng trẻ con vang lên làm tôi giật mình.

- Tùng ! Tao tùng rồi nhé. - Một thằng bé mặc áo sơ mi trắng và quần kaki, gương mặt đẹp trai vẻ thông minh lanh lợi hô lên khi chạm tay vào một cây mận to gần đó.
Vừa nhìn thấy nó, tôi lại có cảm giác quen thuộc vô cùng, dù trước giờ tôi chưa gặp nó bao giờ.

- Mày trốn ở đâu nãy giờ vậy ?

Một con bé thắt bím tóc hai bên, vẻ mặt phụng phịu tiến đến gần nơi thằng bé kia đang đứng. Tôi thấy mặt con bé quen quen rồi giật mình nhận ra gương mặt nó giống hệt tôi lúc bé, hồi 6, 7 tuổi. Hai đứa tiếp tục cuộc trò chuyện, thằng bé chỉ tay về phía cái mộ to to nằm gần sâu trong nghĩa địa :

- Tao trốn sau cái mộ kia kìa.

- Trời đất, mày gan vậy ? - Con bé cau mày - Người lớn đã nói đừng vào đó rồi mà ? - nó đánh bộp vào vai thằng bé kia.

- Xì, có gì đâu ! Người ta nói vậy là để tụi con nít đừng vào phá đồ cúng thôi, thế mà cũng tin. - Nó nhìn con bé, nhướn một bên mày, hỏi - Hay tại mày nhát gan ?

- Có đâu, tại mày quậy, không nghe lời đó, tao méc mẹ Thu !

Con bé nói rồi chạy đi, thằng bé kia chạy theo sau nói lớn :

- Con gái bọn mày sao hay méc quá, đồ mít ướt, đồ mách lẻo !

Tôi chợt tỉnh sau khi chăm chú nghe cuộc trò chuyện của hai đứa nhóc. Tôi chạy theo chúng nó hỏi :

- Hai đứa ơi ? Cho chị hỏi ở đây là đâu vậy ?

Hai đứa bé vẫn cứ đùa giỡn, chạy vòng trên con đường đất, cứ như chúng nó không hề nghe thấy tôi. Tôi gọi lớn lần nữa :

- Hai đứa ơi ? Bé gái áo xanh ơi ? Em trai áo trắng ơi ?

Hai đứa có lẽ không nghe, thậm chí không nhìn thấy tôi. Chúng nó vẫn cứ chạy đuổi nhau, tiếng cười vang cả không gian trời trưa tĩnh lặng. Tôi đang đứng ngớ người thì từ sau tôi, một người đàn ông chở theo một kết bia trên chiếc xe Dream cũ kĩ đang chạy nhanh đến.

- An, coi chừng xe ! - Thằng bé mặc áo sơ mi trắng kêu lên rồi nhanh chóng kéo giật ngược con bé kia lại, ôm con bé rụt vào lòng, quay lưng che cho nó. Hình như con bé tên An.

Chiếc xe phăng phăng tiến đến chỗ tôi, không kịp phản xạ, tôi nhắm chặt mắt chịu trận nhưng chẳng có gì cả, chiếc xe đấy chạy xuyên qua người tôi.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì, tôi nhìn xuống hai bàn tay mình, ánh nắng xuyên qua bàn tay tôi, nó trở nên trong suốt. Tôi giữ bình tĩnh, thở ra một tiếng, xoay người lại thì hai đứa nhóc kia đã đi đâu mất. Khung cảnh trước mắt tôi thay đổi trong chốc lát, từ khu nghĩa địa nhỏ đối diện với đồng lúa trổ đòng đòng thành một con sông lớn đối diện với hàng cây bạch đàn cao lớn, thẳng tắp. Phía sau những hàng cây đó là đồng lúa chín vàng trông đến thích mắt. Chỗ cầu bến bên bờ sông có hai người đang ngồi, tôi bước lên phía trước vài bước để nhìn cho rõ. Đó là hai người độ khoảng 13 - 14 tuổi, một nam mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen và một nữ mặc bộ đồ ngắn tay màu vàng nhạt đang ngồi phẩy phẩy đôi chân trên mặt nước. Tôi tiến lên thêm nữa để nhìn rõ mặt thì nhận ra gương mặt của người con gái hệt như tôi bây giờ, giống đến từng đường nét chẳng lệch đi đâu được. Còn đứa con trai kia trông hệt như người con trai kì lạ ngồi vắt vẻo trên cầu tôi gặp lúc chiều, khác là da dẻ hồng hào, gương mặt tươi tỉnh, tràn đầy sức sống hơn rất nhiều. Họ là ai ? Hình như đó là hai đứa trẻ vừa nãy khi đã lớn hơn một chút.
Tôi càng đến gần hơn, đứa con gái tên An ngồi thơ thẩn, đôi mắt nhìn vào đám lục bình đang trôi lững lờ. Đứa con trai lại nhìn An, ánh mắt tràn đầy yêu thương, khẽ nhoẻn miệng cười vẻ âu yếm.

- Vậy lần này mày về trên đó bao lâu mày mới xuống đây nữa. - An cất giọng hỏi rồi quay sang nhìn người con trai.

Cậu ta nhanh chóng thu lại ánh mắt vừa nãy, lúng túng nhìn sang hướng khác, nói :

- Tao . . . không biết.

- Vậy mày nghĩ độ bao lâu sẽ xuống đây nữa ? 1 năm, 2 năm, hay 3 năm ? - đứa con gái tên An nói, ánh mắt mong chờ nhìn thẳng vào người con trai đối diện.

- Tao không biết. - Đứa con trai thở dài, nét mặt thoáng buồn, quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của người con gái bằng ánh mắt vững chãi -  Nhưng . . . tao sẽ về, tao hứa.

Tôi chứng kiến hết câu chuyện của họ, câu chuyện không đầu không cuối nhưng tôi cũng hiểu được sơ sơ. Bỗng có những cơn gió thốc vào người tôi, cứ kéo đến từng đợt cuốn theo bụi đường và lá cây phả vào mặt tôi. Bụi bay vào mắt, tôi nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên dụi mắt. Khi mở mắt ra, tôi lại thấy mình ở một nơi khác. Tôi thấy mình đang ở một bệnh viện, trong một phòng bệnh có ba, bốn người vẻ mặt buồn rười rượi. Có hai tiếng khóc của hai người vang lên. Đó là tiếng khóc của một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi và . . . của đứa con gái tên An kia.
Tôi bước đến bên giường bệnh, người nằm đó là đứa con trai ấy, vẫn với chiếc áo sơ mi trắng. Người phụ nữ kia chỉ lặng lẽ khóc, nước mắt rơi lã chã.  Còn đứa con gái vừa khóc vừa nắm lấy tay đứa con trai mà lay.

- Minh, mày tỉnh dậy đi. Mày dậy cãi nhau với tao nè. Dậy đi ! Dậy ngay cho tao ! Mày hứa về quê chơi với tao mà ? Đồ xạo ke ! Mày lừa tao, tao ghét mày ! - An nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Chứng kiến cảnh tượng này tôi chợt thấy có chút cảm giác đau lòng khó tả. Rồi tôi như lặng người đi khi thấy bên cạnh An và người phụ nữ kia là đứa con trai đang nằm trên giường bệnh ấy. Cơ thể cậu ta lờ mờ và tỏa ra ánh sáng trắng xanh lập lòe. Cậu ta đưa tay xoa đầu, vuốt tóc An và nhìn An ánh mắt tiếc nuối, buồn bã và ánh mắt đó . . . nhìn sang tôi, đôi môi cậu ta mấp máy một câu gì đó tôi không nghe rõ.

Rồi đầu tôi đau như búa bổ. Tôi ôm lấy đầu mình mà ngồi thụp xuống, không gian xung quanh tôi quay cuồng rồi tối sầm lại.

Tôi ngồi bật dậy, trán ướt đẫm mồ hôi. Tôi ngỡ ngàng nhận ra tôi đang nằm trong phòng chú tôi chứ không phải phòng bà. Có lẽ đây là một bất ngờ hơi quá cho buổi sáng làm tôi tỉnh cả ngủ. Tôi mò được cái kính mà không biết sao lại nằm vất vơ bên cạnh, chộp đeo lên rồi định bước xuống giường thì tôi giật thót mình rụt tay lại. Phần niệm lò xo bên cạnh tôi trũng xuống như có người nằm lên, lạnh toác. Tôi nuốt nước bọt rồi run run lần tìm điện thoại thì thấy nó nằm trên bàn học. Tôi phóng ngay xuống giường, cầm điện thoại lên thì lại thấy . . . xấp giấy note trên bàn có một dòng chữ. Nhìn kĩ thì thấy nét chữ rất lạ, nét chữ này chắc chắn không phải của bà tôi. Tôi cầm lên xem, xấp giấy note màu tím cũng lạnh toác như vừa bỏ vào ngăn mát tủ lạnh. Dòng chữ đẹp nghiêng nghiêng ấy chỉ vỏn vẹn 4 chữ : "MINH - BÙI GIA MINH"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro