Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi vội vàng cởi áo vest ra, dùng cà vạt trói hai tay em lại trên đầu giường, nhằm tránh việc Mikey tỉnh dậy phản kháng giữa chừng.

Thân hình của Takemichi đã to cao hơn em rất nhiều, khuôn ngực rắn chắc cơ bắp, bờ vai rộng khoẻ khoắn. Ở giữa ngực là hình xăm đại diện của băng Phạm Thiên. Còn cơ thể của Mikey thì gầy gò ốm yếu, trông em thật nhỏ nhắn, da thịt em mềm mại trắng nõn.

Takemichi chắc chắn rằng Draken đã làm tròn trách nhiệm của một bảo mẫu.

Takemichi thích thú, bàn tay chai sần của hắn sờ soạn khắp người em, mơn trớn phần bụng dưới non mịn của Mikey.

"Ưm...!" Mikey khẽ rên một tiếng vì nhột.

Takemichi ước gì em có thể tự nguyện dâng hiến bản thân mình cho hắn, mà không cần phải dùng cách này. Chẳng khác nào đang ép buộc Mikey trở thành người của hắn.

"Manjirou!" Takemichi gọi tên em, đầy trìu mến.

Hắn nâng cái chân bị thương của em lên mà cắn vào đùi, để lại những dấu răng chi chít, rồi lại hôn lên chúng.Từng tấc da thịt của Mikey khiến Takemichi mê đắm không thôi, hắn như vui vẻ từ từ nhấm nháp em.

Takemichi cúi người rải những nụ hôn nhẹ từ bụng dưới của em lên đến ngực. Hắn ngoạm lấy một bên ngực Mikey mà dùng lưỡi trêu đùa khiến nó cương lên. Bên còn lại dùng tay cọ xát, nắn bóp, mân mê.

Hắn dùng răng miết nhẹ đầu ngực ửng đỏ của em, rồi bất ngờ cắn mạnh khiến nó bật cả máu. Mikey la lên vì đau, em bắt đầu thút thít, nỉ non.

"Ahh...đau_ đau.....làm ơ-ơn dừng lại đi!" Mikey.

Mikey vô thức khóc nấc lên, em không tự chủ được mà run rẩy. Hắn bỏ ngoài tai lời cầu xin của em, mà vẫn tiếp tục dày vò đầu ngực đáng thương trong miệng đến chán chê.

Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng chịu buông tha cho ngực của em, Takemichi dừng lại một chút ,quan sát Mikey. Mặt em đỏ ửng, rơm rớm nước mắt sinh lý, mồ hôi nhễ nhại làm vài sợi tóc bết vào mặt. Mikey thở dốc không thôi trông em thật thống khổ. Nhưng cảnh tượng ấy trong mắt Takemichi lại kích thích vô cùng.

Nó làm cho dục vọng và tính chiếm hữu của hắn tăng cao, hắn không hề có một chút thương xót nào dành cho em. Takemichi muốn biến Mikey thành người của hắn ngay bây giờ. Không, phải nói là ngay từ lần đầu gặp em mới phải.

Hắn gấp gáp tháo nịt, kéo khoá quần xuống giải thoát cự vật căng cứng từ nãy giờ của mình. Takemichi lật úp người em lại, nâng cao hông Mikey lên, thân trên của em tì sát xuống ga giường. Sống lưng em tạo nên một đường cong tuyệt mỹ khiêu gợi.

Hậu huyệt của em được phơi bày trước mắt hắn, cự vật của hắn đặt ngay miệng huyệt Mikey. Takemichi chà sát đầu khấc quanh hậu huyệt em khiến nó đỏ lên.

Hắn không muốn tốn thời gian nới lỏng cho em, hắn nghĩ trước sau gì cũng đều đút vào, rồi em cũng sẽ quen với 'nó' thôi. Takemichi không chần chừ nữa, hắn nhắm chuẩn hậu huyệt Mikey mà thô bạo thúc vào lút cán.

"Ahh....ư...đau q_quá!! Ke_kenchin!!!" Mikey gào thét trong đau đớn, em gọi tên người mình yêu theo bản năng.

Takemichi đang đắm chìm trong khoái cảm, cự vật được huyệt động ấm nóng bao quanh, co bóp liên tục làm hắn sướng đến điên người. Nhưng khi nghe em gọi tên Draken hắn đã khựng lại, hắn tức giận đến nỗi mặt nổi đầy gân xanh. Đôi mắt chuyển sang màu đỏ hiện rõ sự căm phẫn.

"Sao em dám gọi tên thằng khốn đó khi đang nằm dưới thân tôi rên rỉ hả?? Mikey!!!" Takemichi gằn giọng gào lên.

Hắn mất hết lí trí mà thúc mạnh vào hậu huyệt của em, hai tay nắm chặt eo Mikey như muốn bóp nát em. Dấu tay xanh tím in đậm vào eo em, Takemichi mạnh bạo đến mức tưởng chừng như hắn sẽ xé rách thân thể Mikey vậy.

"Nơi này của em đã bị hắn chơi qua rồi phải không?! Trả lời đi Mikey!!!"

"ha...em đúng là chả khác gì mấy thằng điếm ở ngoài kia cả, đều dơ bẩn như nhau!!! Hôm nay tôi sẽ chơi em đến chết mới thôi! Mikey!!!"

Takemichi bây giờ đã bị sự giận dữ che mờ lí trí, hắn dùng hết sức dập mạnh cự vật của mình vào hậu huyệt chật hẹp đáng thương kia. Nơi đó của em thảm đến không nỡ nhìn, máu thịt lẫn lộn theo từng nhịp rút ra đẩy vào thô bạo của hắn.

Máu tươi từ nơi hai người giao hợp nương theo đùi non của em mà chảy xuống, tạo thành một mảng lớn thấm đẫm cả ga giường.

Mikey kêu khóc cầu xin trong vô vọng trước sự tàn bạo của Takemichi.

"K_không!! Hức..ahh!! Đau c_chết mất!! Agh... Dư_dừng lại đi mà!!ức!!!" Mikey bật khóc nức nở.

Em cố gắng vùng vẫy tay chân nhưng vô dụng, nó chỉ khiến cho chiếc cà vạt trói tay em lại chặt hơn thôi. Hắn thấy em kháng cự thì càng điên tiết hơn, mặc kệ tiếng khóc lóc van xin của Mikey mà thúc mạnh hơn nữa.

"Dừng lại?! Tại sao tôi phải dừng lại? Draken thì được còn tôi thì không sao??"

"Tại sao vậy?! Tại sao vậy?? Manjirou!" Lòng hắn thắt lại liên tục hỏi em tại sao, giọng điệu có phần mếu máo như muốn khóc. Mắt hắn ửng đỏ ứa cả máu.

Hắn bất ngờ lật người em, chen vào giữa hai chân Mikey, cự vật vẫn chôn sâu trong cơ thể em. Ánh mắt Takemichi không có tiêu cự như mất đi ý thức hắn đưa tay bóp chặt lấy cổ Mikey khiến em không thở được.

"Nếu như em chết thì em sẽ mãi mãi thuộc về tôi, em sẽ không thể nhớ đến Draken được và cũng không thể bỏ trốn!! Manjirou sẽ là của riêng tôi! Đúng vậy chỉ riêng tôi mà thôi!!!" Takemichi lẩm bẩm, khuôn mặt hắn méo mó điên loạn.

Tay hắn siết chặt cổ em hơn, mặt Mikey dần tím tái em phải há miệng ra để hớp lấy từng ngụm không khí ít ỏi. Mồ hôi và nước mắt làm khuôn mặt em lấm lem, thảm thương.

Hắn vẫn điên cuồng muốn giết chết em, mặc kệ mọi thứ xung quanh. Đúng vào giây phút Mikey sắp chết thì....

Rầm!!! Một tiếng cánh cửa bật mở cùng với tiếng hét vang lên.

"Mày đang làm gì vậy?! Takemichi!!!"

Hết chương 5💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro