21+22+23+24+25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương hai mốt

Trên đời sẽ luôn có hai loại người không bao giờ cùng lúc xuất hiện, và thậm chí có thể cuối cùng phát triển đến mức quan hệ như thế này, đại khái là nhờ một chữ duyên, Dư Dương cùng Tưởng Vũ Châu chính là như thế.

Hai năm trước, một người ba mươi tuổi đang đi làm và một thực tập sinh mới bước vào xã hôi với mong muốn có một công việc, tình cờ gặp nhau trước cửa thang máy.

"Chờ một chút!" Đây là câu đầu tiên mà Tưởng Vũ Châu nói với Dư Dương khi hai người gặp nhau..

Sau khi đi vào thang máy, người đó hướng cậu gật đầu, "Cảm ơn."

Tưởng Vũ Châu dùng khóe mắt xem xét khuôn mặt người này, đợi được cửa thang máy mở ra, phát hiện cậu bé này cư nhiên đi theo sau hắn.

"Cậu là... Qua đây phỏng vấn thực tập sinh?"

Dư Dương đương nhiên không có nghĩ tới sẽ gặp phải người này ngay trước giờ phỏng vấn, có lẽ, là một quản lí cũng không chừng... Ngay một khắc này, cậu ngoại trừ gật đầu thì cái gì cũng không nói được.

Tưởng Vũ Châu không chú ý, chỉ cười cười, "Cùng tôi vào đi."

Khuôn mặt này, tốt xấu gì cũng làm Dư Dương yên lòng.

Sau khi vào phòng họp, thấy được mấy người khác cũng tới phỏng vấn đang đứng cùng nhau thảo luận. Nghe được họ đang nói về kinh nghiệm phỏng vấn mà đọc được trên mạng và các kĩ năng cần thiết, Dư Dương tâm lý trái lại rất bình tĩnh. Thực ra cậu cũng không hứng thú gì với tài chính, chỉ là ngại vì người nhà cho nên mới mang lý lịch đi nộp. Không nghĩ tới sau khi thi viết cư nhiên thuận lợi qua, lúc này mới bị gọi tới phỏng vấn.

Sau cuộc phỏng vấn dài dòng, Dư Dương đi ra ngoài cửa phòng họp.

Không ngờ vừa ra ngoài liền nhìn thấy bộ dáng "hoan nghênh" của nam nhân kia. Người đó đang đứng trong phòng pha cà phê, cùng đồng nghiệp trò chuyện, bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái. Chú ý tới ánh nhìn của cậu, Tưởng Vũ Châu qua cửa sổ phòng trà thủy tinh, gật đầu, như là đang nói hẹn gặp lại. Nhưng kỳ quái chính là, hình ảnh bình thường này của Tưởng Vũ Châu, Dư Dương lại nhớ thật lâu.

Cậu từ nhỏ học đã rất giỏi, vì có trí nhớ tốt nên học hành trở thành một việc vô cùng dễ dàng. Vì thế nên khi Dư Dương nhận được điện thoại thông báo thời gian đi phỏng vấn, cậu cũng không ngạc nhiên. Nguyên bản bởi vì thời gian gấp nên cũng từng nghĩ tới việc từ bỏ, nhưng rồi đến ngày nào đó, cậu vẫn là ở trên top sau khi kết thúc, nên bất chấp sau khi ăn bữa trưa liền đi.

Đi thang máy lên lầu, Dư Dương lại nghĩ tới ngày đó gặp Tưởng Vũ Châu. Nhưng mà sự thực chứng minh, trùng hợp sẽ không xảy ra làn thứ hai. Thế nhưng, cái người từ đầu không thấy bóng dáng trái lại lại xuất hiện ở vị trí đầu trong phòng phỏng vấn. Thông qua giới thiệu, hắn mới biết được Tưởng Vũ Châu ngày đó là chúc mừng sinh nhật hắn ba mươi tuổi, vừa vặn lại được thăng chức VP (vice president – phó giám đốc).

Ban đầu phỏng vấn, đối mặt câu hỏi "Vì cái gì chọn việc này", sau khi trả lời chán chê, cuối cùng bị nam nhân đơn giản hỏi một câu "Vậy cậu có thực sự thích làm việc này không". Nhìn ánh mắt Tưởng Vũ Châu, cậu thình lình không biết phải nói gì. Cuối cùng, cậu cũng không có trúng tuyển, thế nhưng, lại "Trúng tuyển" nam nhân kia.

Hai năm sau, Tưởng Vũ Châu khi nhớ lại đoạn hồi ức này vẫn là sẽ cười, "Anh đoán em đến cho có hơn là muốn làm việc, cũng biết em cũng không phải cái loại đi so sánh tiền lương ở các nơi. Nói thật ra, bất luận là hai năm trước hay là hiện tại, anh vẫn cho rằng đây không phải là con đường thích hợp mà em nên đi. Năm đó phiếu trống là anh đã rất thẳng thắn với em rồi. Chẳng qua là công ty mất đi một người thông minh như vậy, tóm lại vẫn là tiếc, cho nên... Anh liền thay mặt công ty đặc biệt tuyển chọn em. Không phải là vui vẻ đôi bên sao?"

Dư Dương nhắm mắt lại tựa lên vai Tưởng Vũ Châu.

Con người này, luôn chỉ đơn giản là nói mấy câu, liền khiến cậu gạt đi tất cả những sợ hãi cùng lo âu vô căn cứ. Ở trước mặt hắn, bất kì lời nói dối nào cũng không có tác dụng, căn bản cũng không cần. Bởi vì, tại thời điểm cậu khó khăn, chính là người đàn ông này, không ngại buông công việc trong tay mà đi tìm cậu, sau đó lớn tiếng nói cậu không cần sợ hãi phải cùng hắn một chỗ, cũng không cần lại phải trăm phương nghìn kế tìm định nghĩa cho cái tình cảm của mình.

Cứ thế trong hai năm, cậu đã cứng rắn hơn nhiều, cũng đủ kiên cường để đối mặt với thế giới.

Trong cái ngày xuất quỹ này, đến cả thời tiết trông cũng có vẻ lo lắng. Liền giống như trong tưởng tượng của cậu, không thể lý giải, không thể tiếp thu, nhưng Dư Dương từ đầu tới cuối đều là bình tâm bình tĩnh lắng nghe, thuận theo liền giống như một học sinh ngoan ngoãn ngày xưa. Mẹ khóc một tiếng thì một tiếng được khắc vào trong lòng cậu, cậu biết rõ muốn người trong nhà tiếp thu có lẽ còn cần rất lâu sau, nhưng cậu nghĩ thấy dần dần cha mẹ cũng già đi mà giấu mãi cũng không được, chính mình tự nhiên cũng khó chịu trong lòng.

"Nếu có thể lựa chọn, ba mẹ, con nhất định sẽ ở cùng tất cả những gì hai người muốn. Thế nhưng cái này... con không làm được."

Dư Dương không có nói cho Tưởng Vũ Châu, nhưng mà từ trong nhà đi ra, lại vô cùng muốn nhìn thấy hắn.

Một đường đi tưởng tượng hắn sẽ lộ ra biểu tình gì, sẽ nói như thế nào để an ủi. Mà chính mình chỉ cần một cái ôm, đầu tựa lên bờ vai của hắn, rồi đại khái lại nhịn không được nên đạp hư của hắn một bộ âu phục đắt đỏ.

Thêm một cuộc điện thoại không ai nghe, Dư Dương xoa xoa mũi, đứng dưới lầu đợi một hồi. Thượng Hải vào đông buổi đêm lạnh kinh khủng, cậu ở trong gió bước đi thong thả một hồi, lại đi tới bên trong sảnh đợi.

Không bao lâu, có một cuộc điện thoại gọi lại.

Thật giống như là chỉ nghe được một chút thanh âm của hắn, lại biết rõ hắn ở ngay gần đây nêm tâm trạng cũng tốt lên. Đột nhiên cảm thấy giống như một cái bụng ủy khuất cùng bực tức đều có thể nói ra, "Không có gì, có thể hỏi bao giờ anh tan tầm không?"

"Nga, còn chưa tan tầm, hôm nay anh phải tăng ca. Sao vậy?"

"Khẳng định lại gọi đồ ăn sẵn đi?"

"... Muốn kiếm tiền nuôi ai đó, em nói phải làm sao bây giờ?" Tưởng Vũ Châu thật giống cười đến rất nhẹ, "Ngày mai anh sẽ không làm khuya, em qua đây làm cho anh ăn, được hay không?"

Vừa nghe được nam nhân nói thế, thình lình chua xót, không đầu không óc nói một câu: "Không cần đợi đến ngày mai, không được sao?"

Tưởng Vũ Châu tựa hồ nhất thời không nghe ra cậu có gì không thích hợp, chỉ là tiếp tục nói một câu dễ nghe: "Như thế mà được sao? Ngốc, ngày mai anh nhất định đúng giờ tan tầm, sau đó qua với em, được chứ?"

Câu nói hôm nay em không muốn về nhà cuối cùng vẫn là không nói ra được.

Dư Dương đi lang thang trên đường nhiều tiếng đồng hồ, thời gian đứng ở ngã tư, vẫn là ma xui quỷ khiến hướng về phía Tưởng Vũ Châu.

Ngồi xuống ghế đá, ngẩng đầu thẫn thờ nhìn ám đèn gian phòng ra rồi thần. Nhìn những căn hộ đang chong đèn, trong mỗi ô cửa sổ đểu là một ngôi nhà mà người ngoài không tài nào biết được diễn biến bên trong.

Tới mười giờ, rốt cục cũng nhìn thấy Tưởng Vũ Châu lái xe về đỗ ở gần đó.

Cậu không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng động cơ xe, tiếng khóa xe là có thể biết Tưởng Vũ Châu đã về.

Chỉ là lần này, trở về cũng hắn không chỉ có một người.

Khi xô phải nhau, ba người mặt đối mặt, Tưởng Vũ Châu đang dìu nam nhân đang say bí tỉ không biết chuyện gì kia.

Nam nhân kia kể cả khi hạ bút kí hợp đồng ba trăm vạn cũng không run tay, thế nhưng lần này lại không biết nên nhìn đi nơi nào; hai năm làm VP chưa bao giờ sỡ hãi thì giờ đây trên mặt cũng lộ ra biểu tình khó xử.

Dư Dương có chút sững sờ, đứng đối diện Tưởng Vũ Châu nhìn chằm chằm hắn một phút đồng hồ, cuối cùng đành phải an ủi chính mình, lên tiếng hỏi nam nhân trước mặt: "Đây là... Như thế nào?"

Người đàn ông trên dưới lúng túng tìm không được một cái lý do, đành phải vội vàng nắm lấy cổ tay Dư Dương, nhưng sau rồi ba chữ "Thật có lỗi" lại không biết nói ra như thế nào.




Chương hai mươi hai

Nếu như hiện nay hỏi Tưởng Vũ Châu đến tột cùng vì cái gì xuất quỹ, đại khái chính hắn cũng không nói rõ được.

Bởi vì có lẽ cái hắn cần cũng không hẳn là một lý do, có lẽ là bởi vì người yêu không ở bên nên hắn cô đơn, lại có lẽ là do công việc áp lực quá lớn, vì thế thân thể mới muốn phát tiết.

VP chỉ là cái danh hiệu. Kỳ thực nói trắng ra cũng chỉ là một máy để xử lý công việc mà thôi. Tưởng Vũ Châu có nhận thức vài cái VP, rời xa văn phòng thì tính tình ở ngoài cũng coi như là ôn hòa, nhưng bất đắc dĩ mà phải làm công việc này một lần, thì trong vòng 168 tiếng đồng hồ, đại khái là 100 tiếng là đi công tác. Một hồi đến văn phòng, nghe MD (Manager Director – Giám đốc) chỉ trích cùng một loạt các công việc khác, hùng hổ y như một con trâu động dục.

VP mà có tính tình táo bạo thì cũng không hiếm thấy, nhưng nhân viên trái lại phân tích Tưởng Vũ Châu luôn hạnh phúc giống như trung vé xổ số. Vì vấn đề riêng tư luôn là đề tài được coi trọng, bọn họ tránh không được mà sẽ tán vài câu về tính tình của hắn. Nam nhân ba mươi tuổi mà lại ưu tú đến vậy, mặc dù áp lực công việc lúc nào cũng kinh khủng nhưng hắn chưa bao giờ đem oán khí đó chuyển lên đầu nhân viên của mình.

Hắn một mực kiềm chế cảm xúc của chính mình. Trong khoảng thời gian cùng một chỗ với hắn, Dư Dương xác thực chưa thấy hắn nổi giận. Để giải tỏa căng thẳng sau những lần công tác áp lực, hắn đều tìm một chỗ để xả, thỉnh thoảng say rượu bí tỉ cũng không phải là một cách tệ. Hắn hiểu được chừng mực, nhưng cũng đã thành thói quen : tuy đêm trước uống đến say không biết gì, nhưng ngày thứ hai vẫn đúng giờ xuất hiện tại văn phòng ân cần hỏi thăm nhân viên.

Chỉ là không ngờ tới một đêm kia tại quán bar, xô phải một tên nhóc tự dâng tới tận cửa.

Trong đầu tuy có men rượu nhưng vẫn biết là phải từ chối người ta. Vậy mà cuối cùng không đẩy ra được đối phương vừa nhiệt tình vừa cố chấp. Đợi được đến khi đem người đặt ở dưới thân rồi, Tưởng Vũ Châu mới đỏ mắt thấy rõ người trước mắt, nhưng mà xúc động ở phía dưới thì không cách nào dừng được.

Dĩ vãng, Dư Dương hầu như cái gì cũng nghe theo hắn, ở trên giường cũng luôn thẹn thùng, bị động. Giống như chỉ cần hắn nói hôm nay tăng ca, Dư Dương nhất định sẽ thông cảm, còn lo lắng cho hắn. Mà ở chuyện giường chiếu, tất cả cũng đều là hắn dạy cho cậu. Cho nên mỗi lần làm tình, đều thật cẩn thận nhẫn nại, trân trọng cậu hết mực.

Mà hiện tại người kia khiến hắn có chút giật mình, sự xa lạ cùng nhiệt tình chủ động này làm hắn càng thêm say mê. Việc này cùng trước đây không hề giống nhau, làm hắn có chút không kiềm chế được.

Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức đúng giờ kêu, Tưởng Vũ Châu theo đó mà tỉnh lại. Người con trai đứng trước gương mặc áo sơ mi quay đầu cười với hắn, "Tỉnh?"

Có chút thẫn thờ ngồi ở trên giường, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình được để ngay ngắn trên tủ, kí tức tối hôm qua ập lại. Một nam nhân, vào lúc nào mới có thể cởi xuống đồng hồ đeo tay, hắn biết rõ. Nói thật ra, cảm giác này có điểm tệ.

Đối phương có một khuôn mặt rất tuấn tú, Tưởng Vũ Châu không phủ nhận nếu như mỗi ngày sáng sớm tỉnh dậy, đều có một tình nhân ôn nhu ngọt ngào như vậy là chuyện rất tuyệt với. Nhưng vừa nghĩ đến người kia tại Đức lại hoàn toàn không biết gì cả. Nghĩ đến hắn, Tưởng Vũ Châu không lên tiếng mà đem quần áo vung vãi trên sàn nhà mặc lên.

Nguyên bản còn tưởng loại chuyện như thế này, cả đời này sẽ chỉ xảy ra một lần. Nhưng khi trên màn hình điện thoại di động hiện một dãy số xa lạ, nghe được giọng nói đó, Tưởng Vũ Châu vẫn là lập tức nhớ lại. Người này nhỏ hơn hắn vài tuổi cũng tính là trưởng thành rồi, nhưng sáng sớm sẽ dậy lấy điện thoại của hắn nhập vào số điện thoại của mình, hắn đối với loại này một chút biện pháp cũng không có.

"Tôi có bạn trai rồi."

Tưởng Vũ Châu một mực nhớ kỹ lần thứ hai bọn họ gặp nhau. Đối phương gọn gàng dứt khoát một câu "Em rất thích anh", và hắn cũng nghiêm túc đáp lại.

"Nếu như chỉ là thể xác thì sao?"

Một giây ấy, hắn bị mê hoặc.

Sau khi, ôm cái hắn gọi "chỉ là thể xác" một người cấm dục đã lâu như Tưởng Vũ Châu đôi lúc muốn dừng mà không được. Có lúc củi khô lửa bốc, hai người thậm chí không kịp về nhà, chỉ tìm đại một nhà quán rượu làm qua loa.

Về phần mấu chốt là tới cùng thì đã bắt đầu từ đâu, quan hệ hai người phát triển thành chỉ cần đối phương muốn gặp mặt, hắn liền bỏ lại công việc trong tay đi gặp từ lúc nào, Tưởng Vũ Châu đã nhớ không rõ. Chỉ nhớ có một lần, trên tay là một cái dự án đang trong giai đoạn nước rút, Tưởng Vũ Châu thật sự là không thể phân thân đi gặp hắn, vậy mà sau một cuộc điện thoại, người kia còn đích thân tới công ty chờ hắn tan làm.

"Này em đã đặt bàn ở nhà hàng Ý lúc chín giờ rồi, cho nên chờ anh cùng đi, thời gian cũng vừa kịp."

Chuyện này thực sự làm Tưởng Vũ Châu bị dọa.

Đại khái đây chính là điểm người này khác Dư Dương: Dư Dương cho tới bây giờ đều sẽ không miễn cưỡng hắn, chỉ cần hắn bảo đi hướng đông, cậu sẽ không đi hướng tây. Hắn đã từng đã cho cậu rất nhiều dũng khí cùng an ủi, thế là cậu liền mang theo một thân sùng bái cùng yêu hắn. Nhưng giờ đây nam nhân này lại không thế. Tên đó chưa bao giờ quan tâm hắn công tác xong hay chưa, có bao nhiêu mệt mỏi. Chỉ cần muốn gặp là nhất định sẽ nhìn thấy. Nhưng chính loại "Không hiểu chuyện" này, tùy hứng như thế, lại làm tâm lý Tưởng Vũ Châu vô cùng hưởng thụ.

Loại quan hệ này giằng co hơn nửa năm, hắn không phải không nghĩ tới việc chấm dứt, nhất là buổi tối sau khi làm xong còn nhận được điện thoại của Dư Dương.

Biết rõ hắn một khi đã tăng ca là sẽ làm đến khuya, vì thế cậu dù ở Đức xa xôi nhưng vẫn luôn canh giờ rồi mới gọi cho hắn. Rất nhiều lần, Tưởng Vũ Châu đều phải bình tĩnh lai hô hấp của bản thân, rồi sau đó mới đối người ở đầu dây bên kia ân cần hỏi han. Nhưng mà mỗi lần cắt đứt điện thoại, tâm lý liền vắng vẻ đáng sợ. Có lúc, người bên cạnh tưởng đã ngủ sẽ nhào qua bên hắn, "Lại là người tình nhỏ bé gọi?"

Hắn biết rõ chính mình đã vi phạm rất nhiều, hơn nửa năm nay đều chỉ là tại hắn phóng túng chính mình, thật giống như hưởng thụ đứa nhỏ này, hưởng qua ngon ngọt, bảo hắn chịu khổ thì hắn khó lòng làm được..

Làm người yêu Dư Dương, Tưởng Vũ Châu luôn có một loại cảm giác ưu việt.

Hắn biết rõ Dư Dương rất yêu mình, biết rõ việc cậu hạ định quyết tâm cùng hắn một chỗ liền sẽ không đơn giản, nhưng một lần này... Tưởng Vũ Châu có cảm giác, Dư Dương thực sự sẽ bỏ hắn.

Nhưng hắn rất sợ Dư Dương bỏ đi, cho nên hắn xin lỗi, hơn nữa nói cho Dư Dương ngày đó gặp được chỉ là lần duy nhất đấy thôi, là hắn không tỉnh táo, do gần đây công việc áp lực quá lớn, lại không mấy thuận lợi... Thế nào cũng được, hắn nghĩ ra nghìn vạn cái lý do, nhưng trái lại Dư Dương nói một câu: "Tưởng Vũ Châu, chia tay đi."

Trước mặt Tưởng Vũ Châu, Dư Dương không khóc, cũng không muốn khóc.

Cậu đương nhiên cũng không nói cho Tưởng Vũ Châu, chỉ hai tiếng đồng hồ trước thôi, cậu còn hạ quyết tâm như thế nào, nghĩ về tương lai ra sao. Hướng người trong nhà nói ra, sau đó không được tiếp nhận, không nhận được cảm thông, thậm chí bị cha đuổi ra ngoài. Cậu cái gì cũng không nói, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, dường như chính mình chưa từng yêu người đàn ông này.

Nhưng khi đi trên đường gọi điện thoại cho Chu Khải thì, cậu không nói đươck một câu nào.

Cậu khóc một tiếng cũng không ra, bất luận Chu Khải hỏi cái gì, đầu bên kia cũng chỉ vọng đến tiếng gió lạnh tạt bên tai.

"Cậu ở cái chỗ m* nào? Nói chuyện!"

Thẳng đến khi nghe được câu nói đó, thì mới không kìm được tủi thân mà khóc ra tiếng.




Chương hai mươi ba

Công việc mua vé, chuẩn bị các thứ không tới nửa giờ.

Hai tháng, không lâu nữa là tới mùa xuân ở Đức, nhất là khi so với Trung Quốc thì ở Nordrhein Westfalen mùa xuân ấm hơn biết bao nhiêu. Bỏ bớt đống quần áo dày ở lại khiến hành lý nhẹ đi không ít. Mẹ đứng ở cửa nhìn cậu thu dọn hành lý, điều muốn nói thì rất nhiều nhưng lại không biết nên nói cái gì.

"Cứ mang thêm vài bộ đi, ở bên đó cũng chưa vào xuân mà."

"Áo khoác các thứ ở bên đó con cũng có, nếu trời lạnh thì đi mua là được."

Cái này so với lúc gần một tháng khi cậu sắp đi giống nhau, mẹ nói chung là không nỡ bỏ, vẫn là dặn dò cẩn thận:" Nhớ phái chăm sóc bản thân thật tốt, thích ăn gì thì ăn, cần chơi là phải chơi, biết không? Còn có... Đừng giận ba con, ông ấy cũng là quan tâm con thôi, qua hai ngày, mẹ sẽ bảo ông ấy gọi điện thoại cho con."

Nói đến mức này, cậu biết cũng làm mẹ khổ tâm, nghe thế nào hiểu được. Dư Dương đứng dậy ôm bà, "Mẹ, con biết rồi, mẹ cùng ba cũng nhớ phải chú ý thân thể."

Bà thủy chung cho rằng Dư Dương cố chấp muốn về lại Dusseldorf trước thời gian là vì chuyện ngày đó, trời thì lạnh như thế, mà lại đuổi nó ra khỏi nhà, còn nói không muốn gặp lại. Nhưng Dư Dương trái lại nói không ra lời, chính mình bỏ đi cũng không phải vì giận ba, mà là tại vì vào đúng cái ngày đó thì bạn trai lại phải bội mình, đáng cười chính là cậu mà mất mặt cũng là cậu.

Một ngày kia, cũng đúng là ngày cuối cùng Chu Khải ở lại Thượng Hải. Hắn còn đang ở quán rượu xếp lại hành lý, chuẩn bị để sáng mai ngồi xe lửa về Dương Châu, ngoài ý muốn lại nhận được điện thoại của Dư Dương. Nhẫn nại hỏi một trận, đầu kia chỉ im lặng, rồi sau là rầu rĩ nghẹn ngào, làm hắn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

Tại trạm xe công cộng tìm được Dư Dương, hắn đã không khóc nữa. Đại khái là cảm thấy mất mặt, cho nên nước mắt sớm đã lau khô, chỉ có hai mắt đỏ bừng là không lừa được ai.

"Đây là như thế nào, hả? Tôi đưa cậu về nhà."

Nghĩ muốn đưa cậu về, lại thấy Dư Dương lắc đầu.

Chu Khải cũng không hai lời, "Thế thì đi theo tôi." Nói xong liền túm cánh tay cậu kéo đi.

Một đường đi Dư Dương không nói câu nào, Chu Khải nghiêng đầu nhìn cậu cứ như vậy từng bước từng bước đi phía sau, liền giơ tay xoa nhẹ đầu cậu :"...Nhìn chẳng có tiền đồ gì hết." Lực tay nhẹ, lời nói cũng rất nhẹ.

Trở lại quán rượu, thấy phòng bày bừa đầy quần áo và đồ dùng, Dư Dương ngây ngô nhìn hắn: "Tôi về Đức với anh được chứ?"

"Tỉnh lại đi nào."

Thấy Chu Khải vẹo miệng cười, mới ý thức được mình đúng là nhất thời hồ đồ. Hắn đây là về nhà, không phải về Đức.

"Bao giờ thì anh về?"

"Làm gì, cậu muốn về cùng tôi hả?"

Lời nói ra miệng lúc nào cũng như vậy, nhưng Dư Dương bây giờ còn cách nào khác. Cùng người trong nhà căng thẳng như thế? Chu Khải có điểm giật mình. Nguyên lai, họa vô đơn chí là ý tứ này.

Hai người trước sau tắm xong, Chu Khải lấy cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống, gác chân lên cuối giường, định cứ như vậy mà qua một buổi tối.

"Nhanh ngủ đi, sáng mai tôi đưa cậu về." Hai tay đan vào tại trước ngực, Chu Khải trượt người xuống dưới, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, "Còn đứng đó làm gì, bò lên đi ngủ a."

Tắt đèn đầu giường, Dư Dương nhẹ nhàng nằm nằm xuống. Trong phòng tuy đã tối om một mảnh nhưng lại cố chấp không chịu nhắm mắt mà nhìn trần nhà, mãi một lúc sau mới mở miệng: "... Anh không hỏi tôi hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chu Khải không có mở to mắt, có lệ hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"..."

"Cậu là xuất quỹ rồi bị đá, tức là vừa xuất quỹ không thành vừa bị đá?"

Nghe hắn dùng thái độ lỗ mãng nói ra sự thật đau lòng lại không khiến cậu tức giận. Ai bảo cái này là tại vì mình ngu?

"Trước đây đã nói với cậu rồi, đàn ông nếu như tin được, thì đến cây vạn tuế cũng có thể nở hoa."

Nghe Chu Khải cà lơ phất phơ châm chọc, cười khổ nói, "Anh là cho dù hạ thấp chính mình nhưng cũng vẫn muốn cười nhạo người khác?"

Cái người ở cuối giường vẫn ung dung nhàn nhã, từ từ nhắm mắt lại, "Tôi đây là thực sự cầu tiến."

Hắn rất rõ tính tình của mình, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ là cái gì tình thánh, bằng không cũng chẳng đến mức rơi vào cảnh không có nổi một đoạn cảm tình có thể kéo dài quá 10 tháng.

Một tuần sau, Chu Khải thấy Dư Dương ở sảnh sân bay Thượng Hải.

Nhìn cậu tâm tình tốt lên không ít, Chu Khải mới yên tâm đùa vài câu, "Còn tưởng rằng cậu ghét tôi, không nghĩ lại ngoan như vậy, nói đi là đi?"

"Thích, đi sớm hay muộn đều giống nhau."

Tới quá sớm, chuyến bay còn chưa cho check-in, hai người kéo hành lý tìm một quán cà phê ngồi xuống. Đem một cốc nhiệt cà phê đưa cho Dư Dương, Chu Khải tiện miệng, một câu lại một câu đưa đến chủ đề Tưởng Vũ Châu.

Dư Dương hình như không để ý, "Tôi luôn hối hận tại sao ngày đó không cho hắn hai đấm. Tiện nghi cho tên khốn đó quá rồi!"

Mỗi lần nhìn bộ dạng tức giận của cậu, Chu Khải liền nhịn không được muốn cười, lúc này vội vã phụ họa rằng: "Uy, sau này mà muốn đánh hắn, nhất định phải cho tôi biết, nhớ đấy."

Kết quả, bọn họ cũng không đánh ai.

Dư Dương không hỏi làm sao Tưởng Vũ Châu biết chuyến bay của cậu, nhưng tay trái cầm hộ chiếu cùng vé máy bay đột nhiên dừng lại. Dư Dương cũng không có nghĩ tới lời nói lúc nãy, thực sự định đi đánh người. Đương nhiên, Chu Khải cũng không có, hắn chỉ là nhìn thấy Dư Dương đứng ở tại chỗ, thẫn thờ vài giây.

Ngay lúc hắn gọi tên cậu, Dư Dương bước đi.

Bọn họ đương nhiên không có khả năng sẽ có mấy cái ôm ấp chia tay như trong phim: một người nhẹ dạ một người nặng tình, chỉ cần ôm nhau là sẽ yêu tới thiên trường địa cửu.

Khi máy bay cất cánh, Dư Dương nhìn ngoài cửa sổ nói với Chu Khải: "Anh ta nói rất nhiều, cuối cùng tôi chỉ nói, bảo anh ta biến đi, tôi không bao giờ nữa muốn gặp lại nữa." Dù đã quyết tâm lắm nhưng giọng cậu vẫn hơi nghẹn ngào.

Chu Khải nhìn sườn mặt người bên cạnh, nhưng lại không thấy đôi môi đang bị cậu cắn nát.

Khó trách đều nói người có đôi môi mỏng không có mắt nhìn.

Hắn không khỏi bắt đầu nghĩ, một người đi ngoại tình còn giấu giấu diếm diếm, cùng một người nói không yêu liền đem người kia ném đi không thương tiếc, cái nào đau lòng hơn? Đại khái là người phía trước đi?... Nhưng như vậy lại thế nào, chính mình chẳng qua là năm mươi bước cười một trăm bước mà thôi, đối với tâm tư này, mình chẳng qua cũng chỉ là một tên "khốn nạn" mà thôi.



Chương hai mươi tư

Đại bộ phận thời gian trên máy bay Dư Dương đều ngủ. Dù rằng điều kiện trên máy bay cũng có hạn, vậy mà cậu ngủ rất say, đến nỗi tới bữa ăn Chu Khải phải gọi cậu mới dậy.

Chuyến bay từ Thượng Hải cất cánh đi Amsterdam đại bộ phận tiếp viên đều là người Trung Quốc. Nhìn quen mấy tiếp viên hàng không trẻ tuổi, trang phục lại thành ra cũng đẹp mắt.

"Chào ngài, ngài muốn ăn pasta, cơm thịt gà hay cơm thịt bò?"

Đưa cho Chu Khải một phần thịt gà ý diện xong, người tiếp viên nam trẻ tuổi lại hỏi: "Vị bên trong thì sao? Ngài ấy ăn pasta, cơm thịt hà hay thịt bò?"

Cái người vừa tỉnh ngủ hiển nhiên còn có chút mơ hồ, Chu Khải nói tiếp rằng: "Úc, hắn ăn cơm không thôi."

"Ai cho anh nói thay tôi!?"

Nghe đến đó, nhân viên còn cố ý hỏi lại một lần xem có muốn đổi cái khác không.

"Tôi không ăn đâu, hắn nói bậy đó."

Biết rõ cậu mỗi lần tỉnh ngủ tính tình đều khó khăn như vậy, cho nên Chu Khải đối người mạnh miệng kia hoàn toàn không để ý, đem thịt gà của mình để lên bàn ăn của cậu, "Được rồi, ăn đi."

Xuống máy bay thì cũng phải hơn mười giờ tối, bữa ăn trên máy bay hiển nhiên không thể lấp đầy cái bụng.

Từ lúc ở Amsterdam chuyển tuyến, Dư Dương giải quyết xong một cái hamburger cùng coca, bắt đầu tính toán trong tủ lạnh còn hay không nguyên liệu có thể đem đến làm bữa ăn khuya.

,, Guten Abend! Ihre Fahrkarte, bitte. (chào buổi tối, hãy cho tôi xem vé xe của ngài) "

,, Abend, ( chào buổi tối, ) "Dư Dương từ túi áo trong móc ra bóp tiền, hướng đoàn tàu kiểm phiếu viên đưa ra thẻ học sinh của mình, lại chỉ chỉ người bên cạnh,,, Also... wir sind zusammen. (Chúng tôi cùng đi.) "

Kiểm phiếu viên trả lại thẻ học sinh xong, lại cùng Dư Dương nói một tiếng cảm ơn.

Chu Khải chỉ nghe cái đại khái, "Nàng vừa mới hỏi tôi có phải hay không?"

"Đúng vậy, " Dư Dương đem bóp tiền cất đi, "Tôi nói anh chính là đi nhờ học sinh."

"... Kháo."

Nói ra rồi nhưng cũng không ý thức được, Wir sind zusammen" Còn có ý tứ khác.

(Chính là – chúng tôi ở bên nhau)

"Ai đói bụng, sau khi về phải ăn gì mới được."

Dự định là trước tiên đem Chu Khải về, sau đó chính mình đổi xe hồi Dusseldorf, nhưng không nghĩ tới lại bị hắn một câu nói mê hoặc, "...Ăn hoành thánh không?"

"Ăn. Phải ăn, " Chu Khải phiêu nhìn một cái ngồi tại người bên cạnh, "Nấm và cà chua xanh Thượng Hải, một thứ cũng không thể thiếu, điểm thêm ít hạt tiêu đen cùng ớt à nước sốt, quý tuyệt!"

"..."

Kỳ thực chính Dư Dương cũng không biết, vì cái gì lại tưởng niệm món mì này như thế

Tuy trước khi đến nhà ăn làm công, cậu cũng từng ăn qua không ít các món ăn ở các nhà hàng quanh thành phố, kể cả hoành thánh. Nhưng hương vị thì chưa bao giờ giống nhau. Đại khái món ăn Hoài Dương vốn là bắt nguồn từ Thượng Hải, cho nên ăn lúc nào cũng thấy quen thuộc. Với lại, cậu cũng không phủ nhận, Chu Khải nấu ăn, dù cho chỉ là một bàn toàn cải trắng, ăn cũng rất ngon.

Cái này nhà bếp cùng chính mình giống nhau như đúc. Hôm nay là chủ nhật, đến định kỳ tổng vệ sinh, nên mặt đất cùng chạn bếp đều dị thường sạch sẽ.

Từ trong tủ lạnh cầm ra một ít mì Du Tiêp làm cùng với một ít rau dưa. Mấy quả cà chua sắp chín cũng được lấy ra, một phát cắt thành khối nhỏ, đặt ở trong bát mì vằn thắn, còn thừa một ít liền đơn giản làm một phần trứng trưng cà chua.

Bê lên bữa tối còn nóng, Chu Khải lại từ trong tủ lạnh mang ra một loạt các loại gia vị của Chúc Vân Tường, ngay trên bàn làm một bát salad. Cuối cùng, phát hiện trong tủ lạnh còn thừa một chút thịt bò, thế là cũng cắt một ít để lên bàn.

Dư Dương nhìn này một bàn "Bữa ăn khuya " đủ các loại món nóng món lạnh, không khỏi nói thầm: "... Này cũng quá xa xỉ rồi đi."

"Có phải hay không siêu cấp cảm động?" Chu Khải đợi không kịp, đã bắt đầu ăn.

Một ngụm cắn cái sui cảo thứ hai, "Ưm!" Kỳ thực chỉ cần một chén mì vằn thắn liền siêu cấp thỏa mãn!

Chu Khải giương mắt nhìn cậu, bộ dạng đầy vui vẻ, một bên ngửi hương thơm của bát mì nóng hổi, một bên mơ hồ không rõ cười. Còn không biết là người nào, hai tuần trước trong điện thoại trong khóc ý như đứa trẻ con, dù cho tại sân bay gặp mặt lần cuối cùng, cũng biết nghiến răng chịu đựng. Bao nhiêu rầu rĩ không vui, đảo mắt mấy cái, đơn giản như vậy một hồi, liền cười rồi. Muốn nói vô tâm vô phế, Dư Dương còn thật sự tốt hơn mấy thứ người kia nhiều.

"Tôi đó là hiểu được!"

Chu Khải cũng không quản cậu già mồm át lẽ phải, chỉ chuyên tâm ăn.

Sau một hồi ăn no nê, Dư Dương cảm thán Chu Khải chỉ là cà chua trưng với trứng mà tại sao có thể làm điêu luyện như vậy. Chả bù trước đây cái mình làm sao ăn nó cứ nát nát, vị cùng hoàn toàn khác. Khối cà chua vẫn là hoàn chỉnh, vị ngọt thanh cùng vị trứng gà hoàn toàn quyện vào với nhau, rõ ràng là hai loại hương liệu riêng biệt, trưng lên vị đạo trái lại lại hài hòa như thế. Nếu như có cơm, Dư Dương phỏng chừng còn có thể ăn thêm một chén với món này.

"Cậu đúng là quỷ chết đói đầu thai, " Chu Khải dọn đĩa đứng lên, mang đến chậu rửa chén, "Chẳng phải chỉ là trứng trưng cà chua thôi sao."

Hắn biết rõ Dư Dương muốn khen. Kỳ thực cũng không có gì thần kỳ, chẳng qua là bởi khi làm món này thì hắn thêm một ít gia vị khác cùng nước sốt cà chua, hơn nữa cho thêm một chút đường thì sẽ đặc biệt ngon miệng.

Nhìn cậu bộ dạng viên mãn, Chu Khải cảm thấy thú vị: chỉ là cho cậu ăn là cậu liền có thể vui vẻ như thế. Cùng một chỗ như thế này, cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Không phải tục ngữ đều nói, có nhà có xe chính là hai đại vũ khí, này đối với một cái yêu cầu đơn giản là ăn, thì chính mình chẳng phải là được trời ưu ái?

Chu Khải đã sớm không rõ, cũng chưa từng nghĩ tới muốn truy tìm cái gì, chỉ là một lần này cảm giác so với bất kì một người nào trước đây đều không giống. Trước đây gặp gỡ thế này là tâm đã khát vọng cùng người thiên trường địa cửu. Cậu luôn là lo trước sợ sau, chỉ sợ sau này đối phương coi cái cảm tình như hạt cơm dính trên tay, bỏ cũng không xong. Rõ ràng biết rằng Dư Dương là người như vậy, nhưng vẫn là nhịn không được muốn đi trêu chọc, đến tột cùng là có chỗ nào không đúng?

"Với tôi mà nói vấn đề bức thiết nhất, là từ trước tới nay tôi không thể chân chính yêu ai. Từ lúc chào đời tới nay, tôi chưa bao giờ yêu một người nào vô điều kiện, chưa bao giờ vì ai mà có thể vứt bỏ hết thảy. Một lần cũng không có." —— lời này đại khái là những dòng thuyết minh chính xác nhất về chuyện tình cảm của Chu Khải.

Trong mấy tháng trước khi an phận, hắn đều là tự mình giải quyết nhu cầu, khuôn mặt mà thay thế mấy nam nhân trên màn hình máy vi tính chính là của Dư Dương. Nghĩ đến bộ dạng cậu hay thỉnh thoảng tức giận, Chu Khải rốt cục khắc chế không nối dục vọng của mình với người này. Cuối cùng tưởng tượng đến cảnh Dư Dương nằm ở trên giường. Thấp giọng chửi một tiếng, ảo não chính bản thân thấp kém.

【 chú thích 】:

"Với tôi mà nói vấn đề bức thiết nhất, là từ trước tới nay tôi không thể chân chính yêu ai. Từ lúc chào đời tới nay, tôi chưa bao giờ yêu một người nào vô điều kiện, chưa bao giờ vì ai mà có thể vứt bỏ hết thảy. Một lần cũng không có." —— Lấy từ « Thôn thượng xuân thụ » 《1Q84》



Chương 25

Các món ăn cho tiệc buffet đã chuẩn bị xong, nhà bếp đúng 12 giờ ăn cơm. Ngoại trừ một bát mì, toàn đồ đều là đồ chay nên Lưu Bân xào thêm một đĩa rau.

Chu Khải lấy làm lạ, trước đây khi nhà bếp vừa xong cơm trưa, thì trên này đến đứa nhỏ so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn, đợi được vào nhà ăn nhìn một vòng, cùng người phục vụ nghe ngóng mới biết được nguyên lai hôm nay điều ban.

"Thế nào, ba người đang vội?" Chu Khải trở lại nhà bếp ăn cơm, từ trong tay Chúc Vân Tường tiếp nhận cái thìa tình cờ hỏi.

"Có thể, chẳng qua cuối tuần có hai tối được nghỉ, vội thì vội nhưng cũng không hẳn là bận!"

Mình không ở đây, cuối tuần buổi tối nếu như Chúc Vân Tường đi biểu diễn nấu thịt vịt trước mặt khách, vậy thì đành phải để Lưu Bân lại làm những cái khác. Quả thật bận tối mắt.

Du Tiệp phụ họa hai câu, oán giận thời gian eo hẹp nên không thể gặp bộ mặt xấu xí của Mã chim.

Lưu bân nhớ tới trong tủ lạnh còn chút tương thịt bò, liền lấy ra thêm vào bữa ăn.

Hắn hướng Chu Khải cười cười, "Tối hôm qua đói bụng?"

Chu Khải đang ăn mì, "Đúng vậy, vừa xuống máy bay là đói sắp chết." Cho nên mới một phát ăn phần hai người.

Lưu Bân không hổ là làm thiết xứng, còn thừa mấy cái trong tủ lạnh, không cần mỗi ngày kiểm kê đều trong lòng hiểu rõ, ngay cả rau dưa đều có thể nhớ được. Lão Chúc thì không nói, dù cho vài ngày liên tiếp lấy đồ trong tủ lạnh, Chúc Vân Tường cũng không biết.

Có đơn mới đến, Chúc Vân Tường đang muốn đứng dậy, Chu Khải liền buông đũa, "Tôi đến."

Bàn số 3. Hai suất cơm xào Dương Châu cộng thêm ba phần điểm tâm, "Lão Du, bánh bao tôm, sườn heo hấp, một phần xíu mại!"

Du Tiệp cũng buông bát, đến tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, lại từ cái giá trong cầm ba cái lồng hấp.

Đem nồi niêu các thứ lấy lên hết, Chu Khải bật bếp hỏi: "Không băm nhỏ thịt hun khói?" Không đợi đến trả lời liền thấy một lọ thịt hun khói đóng hộp để ăn cơm trưa.

Cản tại Lưu Bân đang định nói chính là Chúc Vân Tường, "Thịt hun khói Mã chim không cho mua, nói chỉ dùng để ăn cơm."

Chu Khải không tận lực dừng lại, chỉnh lại nhiệt rồi mới cho nấm hương cùng nước, "Cái gì gọi là hắn không cho?"

Sau khi vớt ra, đặt nồi dầu nóng lên, sau đó cho thịt gà vào cơm xào lên, cuối cùng cho cá bột và nước đã luộc với nấm và măng nhỏ, thêm vào một chút rượu vang và nước dùng. Sau đó, tôm bóc vỏ đem luộc, để đảm bảo hương vị tôm, sẽ vớt ra khi nước vừa sôi, chuẩn bị xào cơm.

"Tôi đang định nói với cậu chuyện này, thời gian cậu không ở đây, hắn liền ba hoa nói với Tào tổng ý tứ là muốn cắt giảm thành phẩm, cho nên liền..."

Sau khi chiên trứng gà tốt rồi, cho cơm vào, đảo cho tới khi cơm tơi lên thì vặn nhỏ lửa. Đảo một hồi, cơm sẽ dậy lên mùi thơm, thậm chí có thể thấy một màu vàng óng ánh trên từng hạt cơm. Cuối cùng, Chu Khải đem chỗ nguyên liệu đã chuẩn bị ở trên, thêm đậu nành, hành cùng với đồ gia vị cho vào.

Chúc Vân Tường không hiểu Chu Khải im lặng là có ý gì, thẳng đến khi hắn ngồi trở lại trước bàn chửi Mã chim một câu, mới lại thấp đầu dùng bữa.

Cơm rang Dương Châu xem như là một món ăn kinh điển bắt nguồn từ Hoài Dương, tuy rằng tục xưng cơm rang Dương Châu trứng, nhưng cũng không phải tất cả các loại cơm rang trứng đều có thể gọi là cơm rang Dương Châu. Mặc dù hầu như đều bị biến tấu, nhưng tối thiểu bản chất "Tuyển liệu tối thiểu, kĩ năng tinh tế" cũng không nên bỏ qua.

Kỳ thực nhất cơm rang chính tông Dương Châu nên có hải sâm, thịt hun khói cao cấp, ốc khô, đùi gà và tám loại gia vị cơ bản trong các nguyên liệu nấu ăn. Nhưng bởi vì mỗi nhà ăn có đặc trưng khác nhau, những nguyên liệu chính dần dần bị vài thứ khác thay thế, thậm chí bỏ qua. Rất nhiều nhà ăn dùng các nguyên liệu khác để giảm giá thành của món ăn, nhưng ở chỗ này, nguyên liệu để làm cơm Dương Châu cho tới bây giờ cũng chưa từng bị thay đổi. Lão Triệu trước đây cố ý nói qua món ăn này được ba vị đầu bếp người Dương Châu cùng nhau làm ra, nên món ăn này nhất định phải giữ đúng nguyên liệu cần có để bảo đảm hương vị.

Chu Khải đúng là rất tức giận, nhưng trước mặt bọn họ cũng chỉ bông đùa một câu cho qua chuyện.

Buổi chiều tan tầm trở về phòng, tại thang máy vừa vặn gặp được Mã Húc Dương.

Chu Khải một khuôn mặt tươi cười cùng hắn chào hỏi: "Này, Mã quản lí, nghe nói nhà ăn này mấy tháng này tiền nguyên liệu cao?"

"À, lúc đó cậu đang trong nước, tôi cùng Quan quản lí đã tìm Chúc Vân Tường để bàn bạc, chủ yếu vẫn là mua đồ ăn các thứ. Tào tổng sau khi nhìn hóa đơn thực phẩm tháng trước, nói muốn giảm bớt thành phần."

"Nga, tôi cũng muốn tìm anh cùng Quan quản lý để thương lượng vấn đề này. Tôi cũng hiểu được số tiền phải chi trả cho nguyên liệu khá cao, cho nên, tôi nghĩ sau này chúng ta bỏ món cơm rang ra khỏi thực đơn, các món rau cũng sửa lại, không bằng sau này chuyển sang làm mì xào cùng vịt nướng đi? Lợi nhuận cao, người nước ngoài cũng thích, danh tiếng sẽ không mất đi, anh thấy sao?"

Mã Húc Dương cũng nghe ra đó là cố ý khích mình, nhất thời không biết phản bác như thế nào, đành phải đem Quan Lệ Dĩnh ra làm bình phong: "Cái này cậu cùng Quan quản lí thương lượng, tôi không làm chủ được."

"Nguyên lai anh không quyết định được à?" Chu Khải giả vờ đeo lên khuôn mặt thất vọng, tiếc nuối nói: "Tôi đây đành phải đi tìm Quan quản lí thôi."

Hắn dám cam đoan, đổi nguyên liệu là chuyện mà Quan Lệ Dĩnh sẽ không thích chút nào.

Nàng đối với chuyện phía dưới hầu như không để ý, từ khi Mã Húc Dương lúc nào cũng mang tất cả mọi chuyện nói cho Tào Kiến Quốc, nàng cũng biết chính mình không còn việc gì chen vào nữa. Có một số việc, nàng muốn làm mà vô lực, hoàn toàn không thể tự dưng cứ thế mà lên tiếng.

Tuy rằng không ưa gì Mã chim, nhưng không nể mặt hắn chung quy không phải là quyết định sáng suốt. Ít nhiều gì Chu Khải cũng hiểu.

Hắn chưa từng vì thế mà phiền não cái gì, thẳng đến khi hắn thấy Chúc Vân Tường tại cửa nhà ăn nói cười với Mã chim.

Hắn không dừng lại, Chúc Vân Tường sau khi thấy hắn, giống như lúc thường là một dạng hướng mặt bất cần đời, tiếp theo cũng cho hắn một điếu thuốc. Mã Húc Dương tựa hồ rất thức thời, thấy Chu Khải đi tới, liền giẫm tắt nửa điếu thuốc rồi đi vào.

"Thế nào, bây giờ có hứng thú với hắn?" Nhận lấy điếu thuốc cũng không có ý định hút, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ một trận.

"Ha hả, không phải, " Chúc Vân Tường cười, "Hai tuần rồi, lão Du có một lần tức quá cãi nhau với hắn, sau đó hắn vừa quay đi vừa nói Tào Kiến Quốc muốn cắt giảm tiền thực phẩm, cậu nói xem nên làm thế nào?"

Chúc Vân Tường nói Chu Khải đều hiểu, hắn cũng chưa từng nghĩ muốn cùng Mã Húc Dương thẳng mặt đối nghịch, dù sao hắn cũng là người mang thánh chỉ đến.

Chu Khải nghiêng đầu ngậm điếu thuốc, hắn chỉ là có điểm không quen khi nhìn lão Chúc cười đùa với Mã Húc Dương. Xưng hô "Lão Mã", mặc kệ là gì, khi nghe được đều cự nự. Nghĩ đến từ trước cùng một chỗ học nghề, chỉ cần thấy không vừa mắt thì dù là thầy hắn cũng sẽ cãi. Không ngờ tới hiện tại cũng mài ra được mấy câu ngon ngọt rồi, nghe có chút không giống hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bt