26+27+28+29+30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26

Đầu tháng hai, vì vừa qua Giáng Sinh cùng năm mới nên người Đức trở nên tiết kiệm hơn, nhà ăn do đó đón rất nhiều khách Trung Quốc đến ăn tết. Đồ trang trí mừng Giáng Sinh bị tháo xuống và được thay vào bằng chữ « Phúc » thật lớn, hai bên là hai câu đối đỏ cùng những thứ khác.

Giao thừa đêm đó các phòng trên tầng hai tầng ba đều đã được đặt kín từ trước. Đây cũng là lý do mà Chu Khải chọn trở về Đức trước năm mới. Hắn không ở đây, trong bếp chỉ còn hai người Chúc, Lưu. Mà đêm giao thừa chắc chắn sẽ rất đông người, mặc dù cũng gọi vài ba sinh viên đến giúp đỡ, nhưng ba cái đầu này quay trong nhà bếp thì không biết sẽ tới bao giờ.

Cuối năm trước có đi mua đồ ăn một lần, Chu Khải phải cùng với Lưu Bân ngồi kiểm kê và làm một ít sổ sách.

Làm xong thì hơn thời gian dự kiến mười phút, hắn ngồi ở cửa bên của nhà bếp, rút hai điếu L&M, Chỉ vừa định rút điện thoại ra gọi Dư Dương thì một chiếc Viano từ nhà sửa xe đối diện đi ra..

"Chậm quá đấy, cẩn thận bị Mã quản lý của cậu trừ tiền công." Một người ngồi vào ghế phó lái, tùy tiện oán giận một câu.

Tuy nói trở lại Dusserdolf còn chưa tới một tuần, nhưng này đây lại là lần đầu tiên Chu Khải gặp lại Dư Dương.

Vừa bước ra vừa cởi áo khoác len mỏng của mình, sau đó treo lên lưng ghế.

Chu Khải nhìn cậu một cái, "Ngày hôm trước thế nào không đi làm?"

"Hôm trước bay mệt nên chuyển ca để mai làm cả ngày."

Nói dối. Rõ ràng nói chính mình trước nay đi máy bay lúc nào cũng ăn ngon ngủ tốt, một đường đi về Chu Khải cũng đã lĩnh giáo bản lĩnh ngủ như chết của cậu ta.

Từ siêu thị Châu Á đi ra, Chu Khải mua thêm một chai sô-đa.

Lần trước sau khi Dư Dương hảo tâm đưa cho hắn chai nước, hắn một phát uống cạn. Dư Dương uy một tiếng, thấy Chu Khải một bên uống một bên liếc mình, nửa đùa nửa thật hỏi có được không, khiến cho chính mình giống kiểu hẹp hòi, thế là cũng không nói gì nữa.

Vặn chặt nắp chai, Chu Khải lấy từ trong túi ra một gói kẹo mềm của Nhật và một quả, ném cho Dư Dương.

Lúc đó ở Thượng Hải cùng nhau ăn cơm, Dư Dương nói chính mình không chỉ thích ăn đồ Nhật, mà các loại hoa quả, đồ ngọt, điểm tâm cũng rất thích. Chỉ đáng tiếc tại Đức không ăn được nhiều, tuy nói nhà hàng Nhật Bản không ít, nhưng chỉ khi về nước mới ăn được đồ ngon.

"Á... Thế nào mà anh lại có cái này?"

Chu Khải hạ cửa sổ, lại bắt đầu tìm thuốc, "Hôm trước gọi điện thoại cho bà chủ quán, nhờ cô ấy nhập hộ một chút hàng."

Ai chẳng biết rõ, người này ở trước mặt thì tính tình chả thể hiện ra chút nào, kể cả buồn phiền cũng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đối cậu tốt một chút, cậu liền vui vẻ như đứa nhỏ. Có đôi khi Chu Khải không hiểu, cũng không tưởng tượng hay phỏng đoán gì tâm tư suy nghĩ Dư Dương, hắn biết cậu thích cái gì liền cho cậu cái đó, không phải thích làm trò, chỉ đơn giản là muốn làm vậy.

Giao thừa đêm đó, so với trong tưởng tượng càng thêm bận rộn.

Căn phong to nhất tầng ba là xí nghiệp tư hiệp hội (CEA) đặt sáu bàn, dưới tầng hai cũng có một phòng của khách quan trọng. Sảnh đường nửa đêm khách ra vào không ngớt.

Chu Khải không ngờ tới chính là, bình thường sẽ có một cặp vợ chồng lớn tuổi người Đức, là khách quen, sẽ đến nhà ăn vào ngày này để dùng cơm. Đôi vợ chồng đã qa tuổi bay mươi này đặc biệt thích ăn dim sum và vịt quay Bắc Kinh. Mỗi năm họ sẽ ghé thăm quán khoảng hai lần.

Có order bàn số 17 gọi vịt quay Bắc Kinh, Chu Khải chính mình đội mũ đầu bếp, đeo găng tay chuyên dụng, còn chưa có đi tới trước bàn, đã thấy hai vị lão nhân mặt đối mặt ngồi ở trước bàn.

Dư Dương phụ trách bàn số 17 đành phải làm phiên dịch tạm thời: "Thật tốt quá, cậu về rồi. Hai tuần lễ trước, tôi cùng với vợ đến đây ăn cơm, cũng gọi vịt quay Bắc Kinh, nhưng mà lại không thấy cậu ra, hỏi thì bọn họ nói cậu về nước nghỉ phép. Tôi lại nghe nói hôm nay người Trung Quốc mừng tết năm mới, nên cũng muốn đến để trải nghiệm bầu không khí đặc biệt này."

Chu Khải lễ phép cười: "Vâng, cháu cũng mới về đầu tuần."

Sau khi thấy hắn bắt đầu cầm dao, bọn họ không tiếp tục nói nữa, chỉ an tĩnh nhìn. Chu Khải làm thịt con vịt một cách thuần thục, tùy theo kích cỡ to nhỏ mà cắt từng miếng đều nhau đẹp mắt.

Làm xong, bà lão giống như bình thường đem tiền tip cố ý nhét vào túi áo trái của Chu Khải.

Hành động này thể hiện khách hàng vừa ý với trình độ của đầu bếp và hài lòng với sự phục vụ, phần lớn người Đức sẽ để tiền tip lại ở cuối hóa đơn sau khi đã thanh toán. Nhưng trái lại đôi vợ chồng này lần nào cũng kiên trì đưa tiền cho Chu Khải như vậy.

Nói cảm ơn rồi, Chu Khải vội vàng đi lên phòng trên tầng hai, trước khi đi cũng không quên nhờ Dư Dương chuyển lời cho hai vị khách "Năm mới vui vẻ".

Lúc đi cầu thang lên tầng hai, hắn thấy Mã Húc Dương bưng đồ từ phòng đi ra.

"Tại sao đồ ăn lại bị nguội?"

Chu Khải kiểm tra, rõ ràng lúc cho ra còn nóng hôi hổi, thế nhưng cả bàn ăn bây giờ lạnh ngắt.

Hắn còn không kịp hỏi tầng hai vì cái gì lại đi gọi món sớm như thế, Mã Húc Dương đã bắt đầu oán giận: "Tôi từng nói khách bàn này rất quan trọng, đều là khách của Tào tổng? Thế nào còn để xảy ra sự cố !? Thôi đi thôi đi, cậu đi vào đi, vit được đẩy lên rồi đấy!"

Nghe nói những người đang ngồi trong đều giữ chức vụ quan trọng ở chính phủ nước nhà. Vì thế khi nghĩ thực đơn Quan Lệ Dĩnh cũng đã căn dặn: đều khách của Tào tổng, hầu như đều là người phía nam, muốn Chu Khải nghĩ một cái thực đơn sa hoa một chút nhưng vẫn phải phù hợp với khẩu vị của bọn họ.

Chu Khải đi vào nhìn sơ qua thì tâm lý cũng đoán được đại khái, từng người một ai cũng đều bốn năm mươi tuổi, làm lãnh đao chắc cũng lâu rồi. Ngoại trừ vị Bắc Kinh, còn cố ý sử dụng tất cả đều là nguyên liệu đắt đỏ.

Làm xong con vịt thì có một người đàn ông trung niên cố ý đứng lên chào hỏi Chu Khải Loại này hồi làm ở quán rượu trong nước cũng gặp qua không ít, những người này làm lãnh đạo khi nhìn thấy đầu bếp trưởng bắt đầu hỏi vài câu, lại khen này nọ. Hoàn hảo, không hỏi gì về mấy món nguội kia.

"Vì cái gì không gọi điện báo cho tôi biết?" Chu Khải tháo bao tay, đi tới bếp.

Các ngày lễ quan trọng đều phải do đầu bếp chính nấu. Nói cách khác, một bàn ăn hôm nay tất cả các món ăn đều phải do Chu Khải phụ trách.

Chúc Vân Tường đầu đầy mồ hôi, "Mã chim đã gọi hai cuộc điện thoại để giục rồi, nói cho dù 12 giờ trong sảnh ngừng thì chúng ta cũng không thể dừng.."

"Còn có, tại sao các món lại nguội hết như thế?"

Hắn biết rõ thời gian vội, người phụ trách bưng các món nhất định là phục vụ sinh. Khi hỏi đến thì lại ấp úng, cho rằng mình sai nên khiến Chu Khải tức giận, vội vàng nói: "Thật có lỗi em, em, lần sau nhất định em sẽ chú ý !"

Chu Khải bắt tay xử lý cái chảo trước mặt mình, không quay đầu chỉ đạo phía sau.

"Mang hai cái này lên." Chúc Vân Tường từ bên kia lấy xuống hai cái khăn trải, cũng bắt đầu bận rộn.

Chu Khải cũng không có tức giận, hắn chỉ là giải quyết việc chung.

Hắn đương nhiên có thể thông cảm, nơi này nguyên bản chỉ còn ít người, làm lỗi là không thể tránh được. Hắn không ở đây, một mình lão Chúc không thể chú ý đến nhiều việc như vậy, hắn cũng không lạ việc tự cho món ăn ra, dù sao cũng làm chung với nhau lâu như vậy, hắn có lẽ còn xào rau ngon hơn lão Chúc.

Chỉ là Chu Khải tuy rằng bình thường hồ đồ, nhưng lại không chịu nổi nơi này có một chút vết nhơ nào, cho nên mới mỗi lần đều muốn làm sao cho tốt nhất. Hắn biết rõ, lão Chúc cũng nhất định có cùng suy nghĩ với hắn.




Chương 27

Hôm nay nguyên cả nhà hàng không tiếp tục kinh doanh nữa mà nghỉ ăn cơm uống rượu, xem như là mọi người cùng nhau mừng năm mới. Ngày mai cũng được nghỉ, vừa vặn cho mọi người một đêm không say không về.

Bình thường nhà ăn đến thời điểm này là sẽ bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách, cho nên cố ý nán lại quán bar phía trong uống một ít rượu, ăn một bữa ăn. Quan Lệ Dĩnh nâng chén hướng mọi người cảm tạ, cảm ơn mỗi người vì đã nỗ lực cả một năm qua, ngồi mỗi người đều cầm lấy cốc của mình, cùng nâng ly đón mừng ngày tết truyền thống của nơi họ.

Chu Khải không biết có phải hay không do mình già rồi, đối với hoàn cảnh như vậy, hắn cũng không phải mới tới đây mà cảm thấy xa lạ, nhưng bỗng nhiên lại nảy sinh cảm giác không phù hợp. Khiến chính hắn cùng khung cảnh xung quanh không thể nào hòa hợp. Đại khái là hắn cổ hủ, tổng cảm thấy tết âm lịch nên mọi người ngồi ở một bàn ăn, ăn chút rau trộn, lại uống vài ngụm rượu, dường như chỉ có thế này, mới là chân chân chính chính ăn tết.

Trên bàn bày đầy các loại đồ ăn cùng rượu bia. Buổi tối khi đã qua 11 giờ, tất cả các loại rượu cốc-tai giảm còn nửa giá. Đại khái là trước khi bia kịp ngấm vào người, Dư Dương lại uống thêm hai ly rượu cốc-tai. So với một đám thực tập sinh ồn ào bên cạnh, cậu thoạt nhìn giống như một học sinh ngoan hiền, nhưng hóa ra lại biết uống rượu.

Chu Khải Chúc Vân Tường đọc không hiểu menu rượu, nhưng cũng không gọi bừa một thứ, mà lại nhờ thực tập sinh bên người tư vấn.

"Này, giúp tôi chọn một cái." Chu Khải một tay chống đầu, thẳng tắp nhìn Dư Dương.

Người nọ không thấy menu, liền giúp Chu Khải gọi một ly giống của mình.

"Là cái gì?" Cố ý dùng khuỷu tay phải đụng đụng cậu, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của cậu... Trông giống như là đang ve vãn.

Dư Dương trái lại không có phản ứng gì, "Anh uống rồi không phải sẽ biết sao."

12 giờ kém, Quan Lệ Dĩnh bởi vì trong nhà còn có con nhỏ, cho nên liền về trước. Mấy thực tập sinh bởi vì thứ hai còn có việc, cũng lục tục đi về. Dư Dương khoát khoát tay với bọn họ, một chút ý định về nhà cũng không

"Tiểu Dư, nhìn không ra tửu lượng tốt vậy nha!" Chúc Vân Tường cười trêu chọc.

Dư Dương hắc hắc cười hai tiếng, "Em với mẹ có thể uống rất tốt đó!"

"Đừng nói thế chứ, không đến lúc sau bị chuốc không đứng dậy nổi đâu!" Chu Khải cười nhạo, nhưng không lâu sau đã phải hối hận.

Tại WC tìm được Dư Dương, người đã đi vệ sinh rất lâu không thấy trở lại, nhìn cậu đang không ngừng rửa mặt.

Nguyên bản là lo lắng cậu có phải hay không uống nhiều nên khó chịu, Chu Khải đứng ở phía sau, thấy cậu chậm chạp không chịu ngẩng đẩu lên, bờ vai thì hơi run, lúc này anh mới ý thức được có gì không thích hợp.

Cảm giác được bàn tay của Chu Khải, vai cậu lập tức cứng đờ, sau đó lại giống như mất khí lực như vậy, cả người thiếu chút nữa trượt xuống.

Trên mặt đầy vệt nước, cái trán và tóc phía trước cũng ướt hết.

"Đây là chuyện gì?"

"... Không, chính là uống nhiều nên có điểm khó chịu..."

"Ai bảo cậu uống!?"

Điện thoại di động rung lên không ngừng. Giống như có ai gọi.

Định lấy điện thoại từ trong túi quần Dư Dương, ngược lại bị tên say này sống chết đè lại. Thoạt nhìn người này, trên tay dùng sức đã đành, đến cả răng cũng nghiến chặt, hai mắt thì đỏ bừng bừng.

Hai người cứ như vậy giằng co rất lâu, thẳng đến khi chấn động dừng lại.

Dư Dương không biết tự nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng kéo một phát, kéo ra một nụ cười lớn. Nhưng mà loại biểu cảm này, Chu Khải từ trước chưa bao giờ gặp qua. Đó là một loại tuyệt vọng rồi tự cười giễu bản thân, hắn đã từng có một thời gian thật giống như vậy, nên nhìn một phát đã hiểu, vì cái gì hôm nay một người như thế này có thể thất thường như vậy.

"Cậu đi m* về nhà cho tôi!"

Chu Khải tâm từ đau đến đố kị cuối cùng biến thành tức giận, hắn không biết rõ chính mình đến tột cùng là bị làm sao.

Thực tập sinh đã sớm đi về hết. Chu Khải cùng Chúc Vân Tường bọn họ đánh tiếng bắt chuyện, cuối cùng mang theo Dư Dương về. Đến trạm xe lửa, Dư Dương sống chết không cho Chu Khải đi cùng mình về Düsseldorf, bị Chu Khải mắng ồn ào rồi nói hai câu: "Tôi hiện tại không có tâm tình nói nhảm với cậu. Sân ga nào?"

Gần sáng số tàu càng ngày càng ít, Dư Dương ngồi ở sân ga biên, tay bị gió thổi trúng lạnh cóng, hai má trái lại bởi vì cồn mà nóng lên. Chu Khải tìm tiền lẻ đi ra mua hai ly cà phê.

Bị gió tạnh tạt qua một lúc, đã bình tĩnh không ít, lúc nhận ly cà phê còn biết hướng Chu Khải cười: "Kỳ thực tôi thật không uống say, anh không cần đi cùng, tôi tự đi về được."

Chu Khải tâm lý nghẹn nửa ngày, không hiểu sao lại bực, nhưng vừa nhìn thấy cậu cười với mình, tức giận liền một phát không còn.

Chu Khải tại điểm chờ xe hút thuốc, hút tới khi tàu tới trạm dừng. Hắn ném tàn thuốc, túm lấy Dư Dương, "Lên xe."

Đem người kéo đến cửa, Dư Dương ồn áo nói muốn tìm chỗ nào bán sim để đổi số điện thoại. Thực là tổ tông, đã muộn thế này rồi còn mua bán gì, còn bảo mình không uống say.

"Dữ liệu của cậu đều để trong điện thoại mà?"

"Trong điện thoại di động."

Thấy Chu Khải phòng thủ, Dư Dương liền từ túi áo lấy ra chiếc điện thoại vừa mới tắt.

Chu Khải đem sim của mình lắp vào điện thoại di động Dư Dương. Tất cả thông tin đều ở trong điện thoại di động, muốn tìm ai đều không là vấn đề, chỉ là, sẽ không nhìn lại đến thứ chính mình không muốn nhìn, coi như chính mình đổi một cái dãy số mới.

Chu Khải khởi động máy, tin nhắn liền một cái một cái không ngừng hiện lên, điện thoại di động rung mất nửa ngày, thật không dễ dàng mới dừng lại.

"Nhìn không?"

Dư Dương lắc đầu.

"Không nhìn."

Chu Khải không chút nghĩ ngợi, một cái một cái xóa sạch sẽ.

' Anh ở Dusseldorf. '

' Hai ngày trước phải qua tổng ở New York họp, anh cố ý xin bay qua đây, chúng ta có thể nói chuyện không? Nếu như hôm nay quá muộn không tiện thì ngày mai giữa trưa chúng ta cùng ăn một bữa cơm, anh chỉ muốn nhìn thấy em. '

"Dương, anh sai rồi, anh rất nhớ em."

Những tin này, toàn bộ đều đến từ một người gọi là Tưởng Vũ Châu gửi đến.

Dư Dương nhìn Chu Khải mắt cũng không chớp đem xóa từng tin nhắn một, ngồi xổm xuống dùng sức xoa xoa mặt mình.

Hai tay che hết khuôn mặt khiến âm thanh đều trở nên mơ hồ : "... Tôi có phải hay không rất vô dụng?"

Đỉnh đầu truyền đến âm thanh ý tứ không sao hết, nói: "Nga, nguyên lai chính cậu cũng biết rõ."

Thế nhưng cậu nhìn không thấy biểu tình của Chu Khải lúc này, lông mày đều bất tri bất giác nhíu lại. Dư Dương cho rằng Chu Khải sẽ giống như trước đây, gõ đầu cậu cười nhạo, thế nhưng không có.

Cho dù nói "sẽ ngủ trường kỉ" nhưng cuối cùng vẫn là bị bắt lên giường đi ngủ, Chu Khải đêm hôm đó cũng một dạng, hai chân gác cuối giường, ở ghế trên chấp nhận một đêm.

Dư Dương nằm ở trên giường, nghĩ thầm khoảng thời gian mình nhất mất mặt nhất Chu Khải đều ở cạnh. Ở Thượng Hải thì là như thế này, trở lại Nordrhein Westfalen, còn là như thế này. Hắn gặp qua một đêm kia mình còn khóc lóc; gặp tại sân bay mạnh miệng nói muốn đánh chết Tưởng Vũ Châu cuối cùng trái lại không hạ thủ được; cũng gặp qua lúc này chính mình mềm yếu.

Hắn gặp qua những mặt kém cỏi nhất của Dư Dương, nên cũng vì thế mà thành người duy nhất cậu nguyện ý xé ra tâm phế kể hết chuyện của mình.



Chương 28

Biết rõ cậu tham ngủ, huống chi hôm qua uống rượu còn khóc thành dạng kia, Chu Khải khi tỉnh lại cũng không mắng cậu.

Ở ghế trên ngủ cả đêm làm sống lưng mỏi, hắn đè lại chính mình rồi xoay xoay cái cổ tê rần, tự ý mượn phòng tắm rửa qua người. Hôm qua ngủ thẳng nửa đêm bị lạnh mà tỉnh, thấy người trên giường chăn quấn thành trứng tôm, phải đem lò sưởi mở lên mới đỡ.

Từ nhà bếp cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể thấy một cái hoa viên. Mùa đông ở Đức sắp qua rồi, năm nay không khí rất lạnh, nhưng không so được với phía nam, mùa đông năm nay thậm chí không tuyết.

Chu Khải tựa ở bên cửa sổ hút thuốc, thế giới bên ngoài bị cánh cửa sổ đóng chặt này ngăn cách, chỉ nghe được tiếng hô hấp truyền ra từ phòng ngủ, nhưng hơi thở này, so với tiếng nước sôi, cơ hồ nghe không được.

Đồ trong tủ bếp vẫn là từ lần trước đi siêu thị mua về còn. Từ lần trước cùng nhau ăn lẩu, trong tủ lạnh đại khái đại khái là không có gì mới. May mắn dưới lầu có nhà Aldi, tạm thời mua một ít đồ ăn, lúc này mới đem nhồi đầy tủ lạnh. Nấu mì ý với sốt thịt băm, Chu Khải lại cố ý mua mẻ nấm, cà chua cùng các loại gia vị. Khi đang đổ sốt thịt lên mì thì người trong phòng tỉnh dậy.

"... Sớm."

Chu Khải đem trong nồi thịt để sang một bên, "Giữa trưa rồi ông nội!"

Dư Dương nhìn sống lưng trước mặt, "... Uy, mặc quần áo."

"Biết rồi." Hắn đem đĩa mì đi ra, nói có lệ, "Nhanh lên một chút, ăn đi, tôi chết đói rồi."

Đợi Dư Dương rửa mặt đi ra, chờ đợi cậu chính là đĩa mì nóng hổi để ngay ngắn trên bàn, cộng thêm một nam nhân như cũ không mặc áo. Đem quần áo ném cho hắn xong, Dư Dương nghe được Chu Khải khinh miêu đạm tả nói một câu: "Hắn cũng chết đói rồi."

"Cái gì?"

Người ngồi đối diện thì chuẩn bị ăn sáng, vừa đưa cho cậu cái điện thoại, "Tự mình nhìn." Nói xong liền cúi đầu bắt đầu ăn mì.

Sáng sớm dậy đã suy nghĩ miên man, biết rõ khi cậu biết rồi mình sẽ khó chịu, nói không chừng cậu còn có thể trở lại với Tưởng Vũ Châu. Thế nhưng, không biết thế nào, chính là muốn thử xem, muốn nhìn chính hắn một bộ thanh cao nói chính mình không chú ý sẽ ra sao.

Kỳ thực, như thế nào để không chú ý đây?

Nửa đêm ngủ thì người trên giường thình lình kêu một tiếng "Vậy anh vì cái gì còn thế này!" đánh thức, Chu Khải suýt nữa từ ghế ngã, ngẩn người nhìn tới Dư Dương đang ngủ mà mày nhíu chặt, trong mơ cũng không an ổn.

Khi chia tay một câu giữ lại cũng không có, thật hào hiệp. Nguyên lai, tức giận cùng tủi thân đều ở lại trong mơ.

Tưởng Vũ Châu sau khi đi công tác tại New York xong, vội hoãn lại công việc, lập tức bay tới Đức.

Tối nay phải về nước, cho dù như thế nào cũng muốn nhìn thấy Dư Dương, dù cho chỉ là ngồi đối diện nói mấy câu. Tối hôm qua một mực không ngủ, Tưởng Vũ Châu lúc này vẫn đang chờ. Thói quen từ trước luôn rất chú ý sinh hoạt của Dư Dương, Tưởng Vũ Châu lần đầu tiên cố ý đi thẳng tới thành phố cậu ở, hắn cho rằng việc làm này nhất định là rất lãng mạn, cũng là đã hạ quyết tâm rất lớn.

Kết quả, Dư Dương thực sự có cùng suy nghĩ với Chu Khải, đem điện thoại vứt sang một bên, cầm đũa ăn mì.

Khóe miệng thì đang cười, nhưng răng thì lại cắn cắn môi : "Vậy thì khiến hắn chầm chậm đợi đi."

Phản ứng này, rõ ràng chính là muốn tới gặp người kia, nhưng Chu Khải không chỉ không cảm thấy vui vẻ, trái lại nôn nóng muốn đứng lên.

Hai người mặt đối mặt, im phăng phắc ăn, ai cũng không nói gì.

Qua thật lâu, Chu Khải thình lình nói: "Khi cậu tâm lý không thoải mái, sẽ nhếch môi cười, cậu có biết không."

Dư Dương dừng tay lại, không ngẩng đầu.

"Nếu không nỡ bỏ như thế, thì đi tìm hắn đi! Cậu không biết nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của cậu khó chịu như thế nào sao?"

Thình lình tăng âm lượng lời nói giống như đã chạm đến Dư Dương rồi, cậu cũng nhịn không được to tiếng, "Không liên quan đến anh!"

"Được a, không liên quan, vậy sau này đừng gọi điện thoại tìm tôi!"

Chu Khải không biết chính mình tới cùng là bị cái gì làm tức giận, là phát hiện Dư Dương nguyên lai bỏ không nổi Tưởng Vũ Châu, hay vẫn việc phát hiện chính mình bất tri bất giác đã có tình cảm với Dư Dương, hoặc là sợ hãi mình căn bản chính là một phiên bản khác của Tưởng Vũ Châu.

Buồn phiền.

Nắm tay đang cầm chiếc đũa sau một khắc khua ở trên bàn phát ra tiếng vang lớn rõ ràng khiến Dư Dương ngẩn ra.

Cậu còn chưa có gặp qua lúc Chu Khải tức giận như thế này, lần trước hắn giận cũng chỉ là nói một câu rồi thôi. Bỗng nhiên chợt nghe người đối diện cuối cùng truyền đến một câu: "Cậu đặc biệt cần hắn như thế sao!?"

"... M*, coi như tôi chưa nói gì!"

Thẳng đến khi Chu Khải mở cửa đi ra, Dư Dương vẫn nắm trong tay chiếc đũa, không biết làm sao.

Nghĩ muốn mở miệng, nhưng lại phát không ra tiếng.

Cho tới nay, cậu không muốn thừa nhận hóa ra người yêu dịu dàng tình cảm của mình hóa ra chỉ là một tên khốn nạn giỏi lừa dối. Không muốn thừa nhận tình yêu của mình cuối cùng cũng bại trước thời gian và khoảng cách. Nguyên lai tất cả những lời hứa hẹn cũng chỉ là lời nói đầu môi mà thôi, mà mình trái lại luôn ngây thơ đi tin tưởng trên đời này sẽ xảy ra kì tích.

Tại trạm xe lửa mua vé xe về.

Tuy rằng nhìn không hiểu ngôn ngữ trên màn hình, nhưng là có thể đơn giản biết là nên về nơi nào.

Trong khi chờ xe, Chu Khải đứng ở khu hút thuốc của sân ga hút thuốc. Khi gói thuốc còn đúng một cây L&M cuối cùng, xe lửa gào thét tiến trạm.

Hắn đứng ở cửa trước của một toa xe lửa, nhìn hành khách lần lượt đi xuống, lửa giận đã bay hơn nửa. Là bởi vì nghe Dư Dương nói không phải chuyện của mình, cho nên mới giống như bị giẫm đuôi mèo, vội vã nhảy dựng lên đánh trả?

Lấy ra điện thoại di động nghĩ muốn gọi điện, trái lại phát hiện sim điện thoại còn lắp trong điện thoại của Dư Dương.

... M*.

Trở lại nhà ăn trước giờ đi làm, bị gọi vào lầu hai rồi mở một cuộc họp thường kì.

Kỳ thực cũng không có gì mới, họp mỗi tuần thường là tổng kết các vấn đề xảy ra trong tuần, các lần bị khách hàng phản hồi xấu để tìm cách cải thiện.

Khi đề cập đến lần đợt khách trong phòng riêng hôm giao thừa, Chu Khải biết ngay là muốn nói về đĩa thức ăn nguội kia.

"Khả năng là do thực tập sinh sơ ý, nhưng chung quy là vẫn muốn cậu để ý, có vấn đề là phải kịp thời nhắc nhở. Dù cho cậu lúc đó đang ở tầng dưới làm thịt vịt, nhà bếp này không phải có Chúc Vân Tường nữa sao? Hắn làm gì trong những lúc như thế này?"

Chu Khải đành phải gật đầu, "Lần sau tôi sẽ chú ý."

"Còn có, nhà ăn là nơi cấm hút thuốc, kể cả ở cầu thang, phòng nghỉ vẫn là thuộc phòng bếp, nếu có học sinh mới tới không hiểu chuyện thì sao."

Quan Lệ Dĩnh nói mập mờ, Chu Khải chỉ nói: "Cái này thì yên tâm, gần đây mấy đứa mới tới đều không hút thuốc lá."

Mã Húc Dương ngồi ở một bên lúc này chen vào nói rằng: "Những người khác thì sao?"

"Anh có ý gì?"

"Tôi biết rõ là có, cái này cậu không cần cãi với tôi, tôi lúc nào cũng quan sát cậu" hắn bắt chéo chân, vỗ vỗ ống quần để đỡ bụi, "Sáu tháng nữa, mỗi nhà ăn ở Nordrhein Westfalen đều bắt đầu bình xét cấp bậc, đến lúc đó tình trạng vệ sinh trạng như thế nào, đều sẽ rõ ràng. Tào tổng nói, phải giữ vệ sinh cho thật tốt, nên làm thế nào thì làm thế ấy, cậu cũng hiểu rõ mà."

Chu Khải tâm lý hiểu rõ, mấy người bọn họ thỉnh thoảng sẽ trốn ở nhà bếp phía sau hút một điếu, lão Du lão Chúc thi thoảng mới hút, chỉ là không biết rõ thế nào lại bị mã chim biết.

Chu Khải cười cười: "Tôi biết rõ, cái này vốn không phải là gì tốt, mã quản lí sau này cũng nên rút bớt đi."


Chương 29

Hình như là một giấc mơ rất dài, trong mơ minh ra sức chạy thật lâu, muốn đi đâu chính hắn cũng không biết, chỉ là một mực chạy, cuối cùng tới cuối đường, thả người nhảy, phía dưới vách núi là cái gì, Chu Khải đã không nhớ được.

Theo thói quen quơ tay tìm điện thoại, thấy màn hình tối đen

Góc phải màn hình máy tính hiển thị 8 giờ sáng. Chu Khải ngồi xuống, tiện tay mặc quần vào, đánh một cuộc điện thoại bàn. Cái này là do một phục vụ sinh giúp hắn lắp, nói là chi phí thấp, nhưng chẳng qua hắn thấy đường truyền thật tệ hại nên cứ dùng luôn điện thoại di động.

Xuống lầu mua một bao L&M ở cửa hàng đối diện, tiền lẻ trong túi áo đều không còn nữa.

Ông bán hành nhìn tờ 50 euro trong tay Chu Khải, đẩy đẩy cái kính lão hỏi hắn một câu tiếng Đức. Đại khái là hỏi có tiền mệnh giá nhỏ hơn không, Chu Khải đơn giản móc hết túi áo ra cho ông nhìn.

Khi đẩy cửa đi ra, ông lão trước sau như một chúc hắn một ngày tốt lành.

Dư Dương hai lần xuống nhà bếp đều không thấy người mình muốn gặp, cuối cùng ở ngoài cửa tìm được Chu Khải, từ phía sau chọc chọc vai hắn.

Phía trước người hiển nhiên bị bị dọa nhảy dựng, "Đùa, muốn dọa chết người sao!"

Dư Dương hắc hắc cười hai tiếng, học bộ dạng hôm trước của Chu Khải, nói: "Đưa điện thoại cho tôi."

Rõ ràng trước đó đổi sim, nhưng hôm qua nổi nóng nên Chu Khải nào có lòng mà để ý, đem sim điện thoại của Dư Dương ném lên bàn rồi bỏ đi.

Dư Dương giúp hắn đổi lại, liền đem số của mình lưu vào điện thoại hắn: "Tôi mới đổi số, đã lưu vào rồi đó."

Chu Khải quay đầu đi chỗ khác tiếp tục hút thuốc, chỉ lạnh lùng trả lời một câu: "Ừ."

Hôm qua, tại Chu Khải quẳng cửa sau khi rời khỏi, Dư Dương cũng không có đi đâu, cậu chỉ là một người im ắng đem đồ ăn còn thừa trong bát ăn nốt.

Đồ trong bát nguội hết nên toàn bộ phải đổ đi, thì trên bàn còn sót lại cái sim.

"Còn tức giận sao? Tôi sau đó không có đi..."

Chu Khải cắn thuốc, cố ý nhắc lại câu nói hôm trước: "Không liên quan đến tôi, cũng không cần nói với tôi."

Nhìn hắn cắn điếu thuốc không tha, Dư Dương đẩy đẩy hắn, ra vẻ biết lỗi nói: "Là tôi không đúng, tôi biết rõ anh tốt với tôi. Anh đừng nhỏ nhen như vậy được không, không thì lần tới tôi làm mì vằn thắn cho anh nha?"

Nghe được cậu cư nhiên lôi mì vằn thắn ra, Chu Khải một phát không nhịn được, "Thao, đúng là đồ trẻ con còn thích ăn cái này."

Kỳ thực sớm đã không tức rồi, chỉ là nhìn cậu như thế này cảm thấy buồn cười, cho nên mới giả bộ để nhìn nhiều một chút.

Tuy rằng hôm qua giận cũng không phải là giả, nhưng một hồi ngồi trên xe lửa đã hối hận rồi, nghĩ lại chính mình thực là càng sống càng không có "Tiền đồ".

"Một hồi xuống ăn cơm." Chu Khải dập tắt tàn thuốc, đi vào trước rồi bỏ lại một câu như thế.

Vừa đi vào nhà bếp thì thấy Du Tiệp ngồi ở phía sau tủ lạnh hút thuốc.

Nghĩ đến chiều hôm qua họp, Chu Khải đi qua đá đá mông Du Tiệp cái phía dưới cái ghế, "Ai, trong phòng bếp mà hút thuốc sao hả ? Hôm qua Mã chim đã nhắc rồi đi!"

Chúc Vân Tường ngồi một bên xen mồm hỏi như thế nào, nghe Chu Khải nói xong, khó chịu phản bác: "Tiểu nhân! Hai ngày trước anh còn nhìn thấy hắn cuối giờ chiều ngồi một mình hút thuốc trên tầng!"

"Đừng quan tâm, sau này ở trong bếp chú ý hút ít thôi là được."

Chu Khải đi tới bếp bắt đầu chuẩn bị buffet trưa, Du Tiệp hút mạnh hai hơi, ấn đầu thuốc vào bồn rửa rồi vứt vào thùng rác.

Mỗi người đều tại đều bận bịu làm công việc của mình, trong phòng bếp nhất thời lại chỉ còn âm thanh của dao dĩa với xoong nồi.

Trưa nay bốn đĩa rau trộn theo kiểu khác nhau, ba con cá với khoai tây chiên cùng tôm bóc vỏ. Làm tốt khoai tây trước tiên Du Tiệp nơi này hạ chảo, vớt những miếng giòn tan lên đĩa, Chúc Vân Tường đem cá đã hấp xong, sau đó bày rau cải đã được nêm nếm lên, từng mảnh từng mảnh đặt san sát khoai tây.

Trước kia sau khi làm xong món này, Chúc Vân Tường còn nghĩ xem dùng cái tương gì mới hợp, sốt cà chua, xì dầu, mù tạt hay vẫn là sốt cà ri? Sau khi thử qua rất nhiều loại, phát hiện mù tạt vàng với rau cải này là thích hợp nhất. Kỳ thực người Đức đối với rau cải không hề phản cảm, mà ngược lại, ở các đĩa thức ăn còn thừa lại cho thấy bọn họ lại ăn hết rau cải.

Trộn xong hết rau rồi, Chúc Vân Tường bắt đầu chuẩn bị trái cây tráng miệng.

Du Tiệp làm xong khoai tây thì bắt tay vào làm vịt —— đây là món ăn mỗi ngày không đổi, cũng là đặc sắc nhất của nhà ăn. Người Đức thích vị vịt nướng, tuy rằng khi cắt ra từng miếng hương vị sẽ không ngon được khi để cả con, nhưng cũng là món ăn người Đức yêu tha thiết. Du Tiệp một bên tạc vịt, một bên còn bận tâm xem chưng tương còn bao nhiêu phút.

Lưu Bân lúc này đã chuẩn bị cho Chu Khải tất cả nguyên liệu nấu ăn cần thiết.

Chu Khải một tay xào món ăn, không kịp nhìn, thấy lão Chúc đưa qua mới hỏi: "Giữa trưa ăn cái gì?"

Chúc Vân Tường nhìn nhìn phía sau bàn order món ăn, "Lão Lưu, con cá này chúng ta ăn hả?"

"Đúng vậy, nấu canh dưa cá đi, còn một miếng thịt bò nạm ở đâylàm xong khoai tây rồi thì chuẩn bị luôn đi "

"Hảo 嘞!"

Đem rau trộn, đồ ăn cùng hai bát canh đẩy vào thang máy, Chu Khải hô một tiếng: "Lão Du! Bánh bao đâu?"

"Đến rồi đến rồi!" Du Tiệp bưng một khay bánh bao đi tới, trong miệng còn cắn một cái.

Chu Khải đem điểm tâm để chung một chỗ với các món khác vào trong thang máy, tiện tay cũng lấy một cái bánh bao ăn. Mềm mềm ngọt ngọt, nhân bên trong vẫn còn nóng hổi, "Ưm ăn ngon! Lần này bánh bao ngon đấy."

"Đương nhiên rồi?" Vừa khen hai câu, hắn liền lên mặt.

Từ trong thang máy đi tới là Dư Dương.

Du Tiệp thấy hắn, nói: "Yêu, hôm nay anh làm bánh bao, lại đây ăn không."

Từ sáng tới giờ chưa có ăn cái gì, lại nghe thấy bánh bao thì không thích thú lắm trái lại nghĩ đến nhà bếp uống miếng canh.

Dư Dương thấy Chúc Vân Tường vẫn đang nấu trên bếp, liền hỏi: "Chúc trù, hôm nay có canh gì thế?"

"Hôm nay thì không có nhưng mà... có nước nấu canh cá, uống không?"

"..."

"Canh sườn lợn uống không?"

Biết rõ buffet chưa xong, Dư Dương cho rằng còn thừa dưới đây, nghe Chu Khải hỏi như thế, liền đi tìm nhưng tìm một vòng cũng không thấy hình bóng canh sườn lợn.

"Làm sao?"

Chu Khải vẹo miệng cười một trận, đầu ngón tay chỉ chỉ: "Lại một cái nợ a, nhớ ghi vào sổ đó."

Chu Khải đi tới điện thoại nội bộ quay số điện thoại, "Cái này, phiền chú gửi canh xuống đây cho anh."

Dư Dương lúc này mới gấp, vội vã nhỏ giọng nói chuyện: "Đừng đừng, không cần lại phải đưa canh xuống, tôi không uống..."

Chu Khải nào để ý đến cậu, trái lại trừng mắt nhìn một cái ý bảo im lặng, tiếp tục nói với phục vụ trên lầu: "Canh sườn lợn nhé."

Treo luôn điện thoại, ở bên tai Dư Dương cười nói: "Thiếu tôi nhiều như vậy, một chén mì vằn thắn sợ là không đủ rồi ?"



Chương 30

Quan Lệ Dĩnh đi công tác đi ba tuần, có người nói mấy ngày này Tào Kiến Quốc mở tiệc đãi khách, cố ý gọi nàng qua giúp đỡ.

Nhân viên trong lúc rảnh rỗi đương nhiên cũng sẽ thảo luận gì đó về ông chủ của mình. Đã sớm nghe nói Tào Kiến Quốc cùng nhiều nghị sĩ quốc hội hay gặp mặt ăn uống, nhà ăn vì thế thường xuyên cũng sẽ tiếp đãi vài đoàn đại biểu trong nước, mỗi lần Quan Lệ Dĩnh đều sẽ chiếu cố. Thậm chí trên phố đồn đãi nơi này chính là nơi các quan địa phương giấu tiền. Chẳng những như vậy, quan hệ của Tào Kiến Quốc cùng các vị kia cũng như là như cá gặp nước, vì thế cho dù là năm đó đem Mã Húc Dương về làm phó quản lý ở đây cũng là do quan hệ trong nước nhờ vả, miễn đi không ít giấy tờ phiền phức. Ai cũng nói người Đức có nề nếp, nhưng lại không phải ngốc, giờ đây, cũng am hiểu ý tứ sâu sắc từ "quan hệ"

Trên bàn cơm tin tức bát quái lúc nào cũng ùn ùn kéo tới.

Sau khi kết thúc công việc, Mã Húc Dương rất ít ở lại nhà ăn cùng ăn cơm tối với mọi người, chính là món ăn không hợp khẩu vị. Thỉnh thoảng vài lần ở lại ăn cơm, một bàn người liền cực kỳ yên tĩnh, mọi người đều biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chỉ lo quản tốt miệng mình mà ăn cơm.

12 giờ trước khi đi làm theo thói quen xuống bếp một hồi, lúc này cái bụng cũng không thấy đói, Dư Dương mỗi lần đều ăn vài miếng ở các đĩa còn lại, cũng vì thế không ít lần bị chọc, thế nào ăn uống lại giống nữ như vậy?

Thấy hôm nay Mã Húc Dương không ở đây, mấy nữ phụ vụ sinh lập tức sôi nổi. Cũng không biết thế nào, hôm nay bàn ăn bát quái từ thân phận bí ẩn của Tào Kiến Quốc đến Mã Húc Dương.

"Mã quản lí là cái này, biết chưa?"

Khẩu khí tỏ vẻ rất thần bí, "Cái gì nha cái gì nha?"

"Chính là... Hắn không thích nữ, các cậu biết chưa?"

Vốn là sẽ không nghe, nhưng cái đề tài như thế, cổ họng lập tức bị hột ớt làm sặc, Dư Dương nhịn không được ho mạnh ha cái.

"Xời, tôi còn tưởng rằng có cái tin gì, này tôi sớm biết rồi. Lần trước tan tầm, tôi thay xong quần áo đi chơi, còn thấy hắn tới quán bar đồng tính đối diện mà."

Người đó lại giả thần bí hỏi: "Này... Cậu có biết hay không hắn cùng Tào tổng có quan hệ?"

"Có thể có cái gì quan hệ, chẳng phải là Tào tổng tự mình đem hắn tới chỗ này từ bao lâu rồi kia mà? Nghe nói trước đây hắn ở trong nước chẳng qua cũng chỉ là phục vụ thôi, không biết Tào Kiến Quốc là coi trọng cái gì... A! Lẽ nào là nói... ?"

Ba nữ nhân một sân khấu, càng nói càng thái quá.

Dư Dương không có hứng thú xen vào, chính là cứ ngồi nghe. Chẳng qua hồi ức trở về, lần đầu tiên nhìn thấy Mã Húc Dương, xác thực cảm thụ được cả người anh ta trên dưới tản ra một loại... khí chất. Là là gay ba phần, nhưng là cũng không phải mỗi người đều giống Mã Húc Dương, tỷ như nói... Tỷ như nói, Chu Khải?

Nghĩ tới đây, Dư Dương vội vã đem thần trí trở về, cư nhiên đem hai người kia liên hệ đến cùng một chỗ, nếu như bị hắn biết, phỏng chừng lại bị mắng.

Thấy bóng dáng Mã Húc Dương xuống lầu, Dư Dương lập tức thanh thanh cổ họng, nhắc nhở cô nàng trên bàn, "Mã quản lí."

Một bàn người thu được tín hiệu, lập tức im tiếng, rất nhu thuận hỏi: "Có muốn ăn chút gì không anh?"

"Không cần. Một lúc nữa sẽ có người của cục vệ sinh đến kiểm tra, ăn ngon liền đi quét dọn quầy bar cùng khu nấu nướng một lần."

"Nhanh như thế đã có người tới kiểm tra rồi! ?"

Sớm có nghe nói, Nordrhein Westfalen ở chỗ này giữa năm mới ra chính sách, xét cấp bậc và vệ sinh đối với tất cả nhà ăn, cuối cùng chia làm đèn xanh, đèn vàng, đèn đỏ ba cái đẳng cấp khác nhau, bình xét cấp bậc xong thậm chí sẽ treo kết quả ở trước cửa nhà ăn. Mà vệ sinh khá phức tạp vì đồ ăn trung quốc dùng cả mỡ lợn và nhiều nguyên liệu khác nữa, khi người Đức mà nghiêm ngặt tổng kiểm tra vệ sinh, rất khó để đạt tiêu chuẩn.

"Cũng không cần lo lắng, là Tào tổng nhờ bằng hữu trong cục vệ sinh đến, nhờ anh ta kiểm tra qua cho chúng ta trước."

Dư Dương buông đũa, "Có muốn hay không thì cũng nên báo cho Chu trù một tiếng, để nhà bếp..."

Mã Húc Dương cắt ngang cậu lời nói, "Không cần, nhà bếp hôm nay tan tầm sớm. Huống chi cũng là kiểm tra thí điểm, nhìn xem tình trạng hằng ngày mà thôi."

Bình thường tại nhà bếp lúc này, Dư Dương đã sớm biết rõ hết thảy.

Buổi chiều hai giờ rưỡi đến năm giờ rưỡi, nhà bếp không có ai, học sinh công phụ trách rửa chén bốn giờ mới đến, tiệc đứng từ giữa trưa tất cả đều tích tụ lại, nguyên cái chỗ đó cũng chỉ có sau khi đóng cửa mới có thể quét dọn toàn diện, nếu như lúc này đi kiểm tra vệ sinh, nhà bếp nhất định là khó coi.

Mà Mã Húc Dương luôn luôn cùng nhà bếp bất hòa, loại này tâm tình không cần mang lên bàn, ai nấy đều thấy được. Mặc dù Dư Dương vừa tới làm công không bao lâu, cũng nhìn rõ nhất thanh nhị sở. Về phần vì cái gì, dùng lời của Chu Khải thì là: "Muốn quản người khác thì trước hết phải làm người ta phục. Nếu không thì không ai sẽ tự đi nịnh hắn, chí ít tôi sẽ không."

Nhưng trước mắt Quan Lệ Dĩnh không ở đây, không ai có quyền mà xen vào việc của người khác.

Khi đọc được tin nhắn, Chu Khải đang nằm liền đạp cái sô pha đơn duy nhất trong phòng đồng thời chửi thề một tiếng.

Biết không xong, nhưng tốt xấu cũng xuống lầu đến nhà bếp nhìn xem.

Động thủ đem các thứ đơn giản dọn qua một lần, liền có thể cứu vớt vài chỗ. Bốn phía thì bàn bếp không nghi ngờ là chỗ bẩn nhất, lão Lưu đã tính làm tốt lắm ; lão Du thùng rác giữa trưa không có thói quen vứt, Chu Khải thuận lợi đã giúp vứt ; lão Chúc thì bàn của mình, trái lại quét dọn phá lệ sạch sẽ, ngay cả cái thớt gỗ cùng con dao đều lý để đâu vào đấy. Cũng là, lão Chúc luôn luôn yêu sạch sẽ. Vô ý mở ra tủ lạnh, trái lại phát hiện tất cả rau trộn đều được cho vào hộp chỉnh chỉnh tề tề, thậm chí còn có thời gian mà dán nhãn, Chu Khải chỉ cảm thấy líu lưỡi.

Hai xe bát đĩa bên cạnh bàn rửa chén là không có biện pháp, cũng không biết vệ sinh kiểm tra tới cùng có cái nào? Thôi đi, mọi việc luôn luôn có lần đầu tiên, vết thương cũng chỉ là vết thương phải không?

Lên lầu thấy Dư Dương trốn ở một bên len lén quan sát, Chu Khải liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng giáo huấn: "Lá gan không nhỏ a, mật báo cũng dám làm."

Nhìn người nọ làm bộ dạng hung ác đi tới, Dư Dương nhếch mép cười rồi nói, "Tôi đó là không sợ cường quyền, không sợ hi sinh, quên mình vì người ta được hay không?"

"À, thế bây giờ cậu định chống lại "sếp" như thế nào đây?"

Hắn cười một cái chính là giống y hệt lưu manh, tuy rằng Dư Dương biết rõ hắn không phải, hoặc là nói... Không hẳn là không phải.

"Có người nói tôi thiếu thật nhiều nhân tình, này có tính là từng bước từng bước trả không?"

Chu Khải xem thường, "Bớt lên mặt, nếu như cậu nói trước vài ngày, tôi còn có thể chuẩn bị. Giờ cách chút xíu mới nói, tôi chuẩn bị cái đầu cậu a."

"..." Dư Dương bị hắn nói cho nghẹn lời, tức đến đỏ mặt, không biết cãi lại thế nào.

Thấy cậu kinh ngạc, Chu Khải liền vui vẻ, "Không thích hợp, không thích hợp..." Tâm tư cũng linh hoạt lên, lời nói ra miệng chính là: "Đứng đó nhìn tôi chi vậy, muốn ăn mì hoành thánh sao!?"

"Cút đi cho tôi!" Con người tốt tính này cũng bị chọc cho phát điên.

Chu Khải nhịn không được ha ha cười lớn đi ra, Chu Khải cũng không quản người nọ biểu tình quẫn bách, nghênh ngang lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bt