Chương 3: đi vay tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vào trong rồi nói!" Triệu Gia Kì dẫn Diệp Phồn Tinh vào cửa, Mẹ Triệu hôm nay ở nhà.

Vừa nhìn thấy Diệp Phồn Tinh vào nhà đã quan tâm: "Tinh đến rồi à."

"Cháu chào cô." Diệp Phồn Tinh ngồi xuống sô Pha.

Không giống với nhà cô, nhà Triệu Gia Kì rất có tiền, Triệu Gia Kì chính là một nàng công chúa.

Triệu Gia Kì nhìn Diệp Phồn Tinh: "Cậu bảo tìm tới giúp đỡ, có chuyện gì không?"

Diệp Phồn Tinh lo lắng vặn vẹo hai tay, hướng về phía mẹ Triệu nói: "Cháu muốn xin cô Triệu cho cháu mượn ít tiền ạ."

Diệp Phồn Tinh thật sự cảm thấy rất xấu hổi, cô và Triệu Gia Kì là bạn học 3 năm, nhưng dù là như vậy tới tận bây giờ côn cũng chưa bao giờ mở miệng mượn tiền Triệu Gia Kì.

Lần này, nếu không phải bởi vì học phí, Diệp Phồn Tinh sẽ không thể nói ra được lời này.

Cô nghĩ đến việc nhà họ Triệu thật sự có năng lực kinh tế mới mở miệng.

Vừa dứt lời, Triệu Gia Kì và mẹ cô đều trầm mặc.

Diệp Phồn Tinh vội nói: "Mẹ cháu không cho cháu đi học, cháu thật sự muốn đến trường, tiền nhất định cháu sẽ trả, vậy nên hi vọng cô có thể giúp cháu."

Mẹ Triệu nhìn Diệp Phồn Tinh nói: "Việc này..... Tinh à, thật là ngại quá, nếu thật có thể giúp con được cô cũng muốn giúp, nhưng mà hiện tại nhà cô thật sự không có tiền. Thật là ngại a!"

Tình cảnh nhà Diệp Phồn Tinh, nhà họ Triệu đều biết, nhà cô ở Nam Xuyên, công việc của bố mẹ không ổn đinh. Mang tiền cho cô mượn quả thực là nước đổ xuống đất.

Triệu Gia Kì nhìn Diệp Phồn Tinh nói tiếp: "Tinh, thật sự xấu hổ. Cậu quay về với mẹ nói chuyện rõ ràng một chút, thành tích cậu tốt như vậy, bà ấy sẽ để cậu đi học thôi."

"....Ừm." Diệp Phồn Tinh có chút cứng nhắc lên tiếng. Cô biết nhà họ Triệu chẳng thiếu thốn gì chút tiền đó, nhưng mà người ta đã nói vậy cô cũng không thể bắt ép họ đồng ý.

Máy lạnh ở phòng khách mở công suất lớn, Diệp Phồn Tinh cảm thấy hơi lạnh, cô nói: "Vậy cháu về trước."

"Tớ tiễn cậu." Triệu Gia Kì đưa cô ra ngoài, hai người vừa ra tới cửa liền trông thấy bóng dáng một cậu con trai rất đẹp trai từ trên xe bước xuống.

Bây giờ trời rất nóng, cậu ta mặc một cái áo sơ mi màu trắng, vừa từ trên xe bước xuống, Trên mặt không có chút dấu hiệu gì của nóng.

Diệp Phồn Tinh không nghĩ rằng có thể gặp được cậu ở chỗ này: "Cố Vũ Trạch."

Cố Vũ Trạch là bạn trai của Diệp Phồn Tinh.

Lúc còn đi học, Cố Vũ Trạch là lớp trưởng, cô là lớp phó học tập, hơn nữa bọn họ còn ngồi cùng bàn.

Điều kiện nhà cậu ra rất tốt, xuất phát từ chính sự kiêu ngạo của bản thân Diệp Phồn TInh không hề nói với cậu ta chuyện của nhà cô.

Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn TInh, ánh mắc rất lạnh nhạt, giọng điệu cậu ta mang theo đắc ý và châm chọc. "Còn nhớ tới tôi?"

Diệp Phồn TInh lặng đi một chút, nhớ đến việc sau kì thi cao khảo, Cố Vũ Trạch có hẹn cô vài lần đều bị cô từ chối.

Không phải là cô không muốn đi gặp cậu ấy mà do quá bận. Sau khi tốt nghiệp cô lập tức liên tục đi làm thuê, Nam Xuân cách đây lại hơi xa.

Cô nhìn Cố Vũ Trạch: "Cậu giận hả? Tớ xin lỗi, tớ thật sự rất bận."

"Tôi biết." Cố Vũ Trạch tiếp lời "Bận trốn tránh tôi! Diệp Phồn Tinh, nếu cô muốn chia tay thì có thể nói thẳng ra, có nhất thiết phải lấy cớ như vậy không?"

"Chia tay?" Diệp Phồn Tinh không hiểu vì sao cậu ta lại hiểu lầm vậy "Tớ không có, tớ thật sự có việc mà."

"Chúng ta chia tay đi!" Cố Vũ Trạch nói: "Chia tay rồi cô cũng không cần phải trốn tránh tôi nữa."

Chia tay?

Diệp Phồn Tinh không thể tin được nhìn cậu, "Cố Vũ Trạch, thật sự cậu hiểu lầm tớ rồi, tớ không có trốn tránh cậu. Không tin cậu hỏi Gia Kì xem, thật sự mỗi ngày tớ đều phải đi làm mà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro