Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TIẾT TỬ- TAM CẨN- BIÊN TƯỞNG
"Cạch!"

Tay vừa trượt, gáo múc nước rơi trên mặt đất, vỡ thành hai miếng.

Ta đứng ở giữa sân, sững sờ nhìn chăm chú vào bóng người đang tiến lại gần, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy luống cuống, cả người cứng ngắc.

Người đang bước tới cuối cùng dừng lại cách ta nửa trượng, mặt trầm như nước.

"Bạch Tam Cẩn, ngươi vẫn còn sống". Thời điểm nói xong câu này, quanh người hắn phảng phất khí lạnh cuồn cuộn. Trong nháy mắt, ta bị đông cứng đến giật nảy mình, không thể không tỉnh táo lại từ trong ánh nhìn si mê không chớp mắt về hắn.

"Hầu gia, đã lâu không gặp, ngài vẫn khoẻ chứ?" Ta hướng về hắn chắp tay cúi chào, "Từ lúc từ biệt ở Xích Âm sơn đến nay đã 6 năm, Hầu gia vẫn oai hùng bất phàm y hệt năm đó..."

Hắn cũng không muốn nghe ta nịnh hót linh tinh không ý nghĩa, lạnh lùng đánh gãy: "Nếu không chết, những năm này ngươi đã đi đâu?"

"Ta..."

"Vì sao không chào mà đi?"

"..."

"Vì sao không có tin tức?"

"..."

Từng bước ép sát lại, ta miệng lưỡi phát khô, lúng túng vô cùng, nhất thời như ngốc tại chỗ, không biết mở miệng nói chuyện thế nào.

Mà đúng lúc này, như sấm dậy đất bằng, đánh cho ta vốn đã sứt đầu mẻ trán lại càng không kịp ứng phó thêm.

"Cha, người đã về rồi"

Âm thanh non nớt của trẻ con từ trong nhà truyền tới, tiếp theo là tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

Ta cả kinh, cũng không kịp nhớ là Tề Phương Sóc đang ở đây, vội hô to:"Đừng đi ra"

Nhưng đã muộn, Bạch Liên còn buồn ngủ, vừa dụi mắt vừa bước ra. Tuy một lớn tuổi, một nhỏ tuổi một lạnh lùng, một ngoan ngoãn nhưng dù là ai cũng đều nhìn ra được khuôn mặt nhỏ bé đẹp đẽ kia của Bạch Liên cùng với Tề Phương Sóc quả thật là cùng một khuôn đúc.

"Cha?" Khuôn mặt không chút gợn sóng của Tề Phương Sóc cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

Phản ứng đầu tiên của ta không phải là giải thích, mà là ôm lấy Bạch Liên bỏ chạy.

Nhất định phải trốn đi thật xa, vạn lần không thể để Tề Phương Sóc tìm thấy, nếu không nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Bạch Liên làm thuốc dẫn, ta coi như bón thúc, chỉ có thể đến Âm phủ làm một đôi quỷ phụ tử.

"Đứng lại!"

Ta mắt điếc tai ngơ, vận khinh công chuẩn bị nhảy tường mà chạy, không ngờ vừa tới giữa không trung liền bị một tấm lưới từ trên trời giáng xuống trùm kín, chật vật ôm Bạch Liên té xuống đất.

Xong rồi, xem ra phụ tử chúng ta hôm nay dữ nhiều lành ít rồi.

"Trốn đi" Tề Phương Sóc thong thả chậm rãi bước đến, ở trên cao nhìn xuống ta, m thanh trước sau vẫn lạnh lùng như một, "Sao không trốn nữa?"

Cảm thấy Bạch Liên trong ngực đang run lên, ta ôm nhóc chặt hơn, đồng thời ngửa đầu nhìn Tề Phương Sóc, nở nụ cười nịnh nọt:

"Không trốn, không trốn nữa. Hầu Gia có chuyện thì từ từ nói, đừng doạ đến trẻ con"

Thế nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu hắn dám đem đứa con ta khổ cực nuôi lớn làm thuốc, ta nhất định liều mạng cùng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei