Ái Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         " Khuya thế này rồi huynh ấy đi đâu?" Ta kì thực lo lắng tột cùng, nghiêng mực trên bàn còn khá mới, trang sách còn lật giở, có vài chữ còn khá ướt, huynh ấy chỉ vừa rời đây thôi, không thể lâu hơn được. Ta rảo bước một vòng, trăng thanh gió mát, khung cảnh say đắm lòng người, ánh trăng tròn vành vạnh, hồ nước trước phòng gợn lăn tăn, phía sau hòn non bộ bị sương khuya che lấp, thấp thoáng ta thấy bóng dáng mờ ảo, tiến lại gần, ra là hắn.

           Hắn trong bộ dạng tức giận, ta chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, cả khi tức giận vì ta cũng chưa từng mang bộ dạng đó. Đôi chân mày chau dính lại, đôi mắt vốn nhỏ ấy như mang ngàn lưỡi dao chính là sắc bén lạ, lồng ngực hắn phập phồng từng hơi thở tuy đều đặn nhưng lại nặng trĩu.

          Ta sợ hắn, bước chân cứ chầm chậm tiến lại gần, hắn cầm một bình rượu nốc mạnh một hơi rồi quẳng xuống đất, bàn tay nắm chặt lại đập bàn, các âm thanh hoà lại hỗn loạn. Ta giật thốt, nấc nhẹ một tiếng, hắn quay ngừoi lại nhìn ta, ánh mắt có phần dịu xuống " Muội ra đây làm gì? Khuya lắm rồi đó!"

           Ta chau mày, lại gần hắn, cả người ngã vào lòng hắn, " Huynh cũng biết đã khuya rồi, sao lại ra đây uống rượu một mình chứ?" Hắn đẩy nhẹ ta rời khỏi vòng tay hắn, " Nam nhi sự nghiệp nhiều uẩn khúc, không gì muội phải bận tâm đâu!"

          Ta nghe từng câu chữ mà tâm can sồng sộc hơi nóng, sự nữ tính phút chốc biến mất dạng, sự nghiêm trang trỗi dậy" Ừm! Muội biết!" Dường như chính hắn cũng hiểu được điều gì đó, hắn nắm chặt bàn tay đang muốn rời đi của ta " Muội biết Phương Linh đúng không?" , sắc thái ta chẳng bận tâm hắn có nói gì, một khuôn trang chẳng đổi, giọng hắn dịu hơn," Ban chiều ta gặp muội ấy ở kĩ viện, đang ân ái với lão gia nào đó !".

           Ta nghiêm nghị, ánh mắt đầy sự khiêu chiến," Có chỗ nào liên quan huynh?" , hắn như một nữ nhi nài nỉ ta " Chẳng liên quan ta, chả là ta tức bản thân ta?", " Về việc gì? Để cô ấy ra nông nỗi đó à?" Ta lườm, hắn thở dài chán nản" Ta chỉ không hiểu sao khi ấy lại có thể yêu một cô nương như Phương Linh, muội ấy tệ bạc ta vẫn một lòng!"

             Ta đập mạnh xuống bàn, tâm can vỡ vụng, hận không thể một dao giết chết người đàn bà ấy, trong phút chốc có phần hơi lớn tiếng " Cô ấy ảnh hưởng cảm xúc huynh đến vậy sao? Ảnh hưởng đến nỗi cả cảm xúc của ta huynh cũng không quan tâm? Hay! Hay lắm!" Khi ấy, hắn có nói gì đó, nhưng ta thực không lọt tay, một phát liền quay đi.
       
        Ta chính là cả đêm trằn trọc, trở mình mãi cũng chẳng ngủ được, không biết hắn đã an giấc chưa hay còn đang tơ tưởng đến cô gái ấy, nghĩ đến hắn vì vị cô nương ấy mà giở thái độ đó với ta, ta thực tức đến sôi máu, hắn từng bảo sẽ không để những chuyện đã qua ảnh hưởng, hắn của bây giờ chính là để cô gái đó ảnh hưởng, mặc kệ ta không quan tâm hắn.

     Sáng hôm sau, ta cố tình dậy sớm hơn mọi ngày, chẳng phải vì hắn, chỉ là ta muốn như vậy thôi, một lí do không rõ ràng khi ẩn khi hiện trong ta. Từ sáng đã không nhìn thấy hắn, nghiêng mực và nét bút từ tối qua rõ là đã khô cạn cả rồi, xem ra hắn thực từ qua đến giờ chưa đụng đến, cơn giận lại ào đến, ánh mắt ta như sòng sọc lửa, hai bàn tay nắm chặt lại chỉ mún đấm đá thứ gì đó cho hả hê.

              Hắn từ sau ôm chằm lấy ta" Chuyện cũ rồi, huynh có tình cảm gì với Phương Linh đâu! Chỉ là huynh ghê sợ huynh của ngày trước thôi!" Ta không cần biết là hắn dỗ ngọt ta, là hắn thật lòng chỉ có vậy hay sao sao đi nữa, trong lòng ta dù là nóng giận như nào cũng không thể tiếp tục giận hắn, điều đó chẳng khác ta tự trừng phạt bản thân.

            Ta thở nặng có phần gấp rút" Đi mà giải thích với cô ấy, muội không cần!" Hắn xoay người ta lại, ôm chằm một lát rồi đặt đôi môi lên má ta, trong ta cảm nhận được cả sự mềm mại, có tí ấm áp, cơn giận từ lâu bị hắn xoa dịu, ngay khi nó rời khỏi má ta, hắn nở nụ cười dịu dàng, chính là cái nụ cười lần đầu ta gặp hắn " Ta biết là ta làm muội giận, ta xin lỗi, chả là ta không muốn giấu muội mới nói rõ suy nghĩ của mình."

              Ta chầm chậm nhắm mở đôi mắt, thở dài" Huynh không hiểu muội, huynh nói thật với muội muội rất vui, chỉ là tại sao huynh để cô ấy dẫn dắt cảm xúc của mình, khi đó huynh có nghĩ đến tổn thương của muội không? Huynh đã bảo sẽ không làm muội tổn thương mà!"

             Hắn vén mái tóc ta sang một phía, ánh mắt chăm chăm vào đôi mắt nâu sòng đầy sự uỷ mị nhưng lại căm hờn của ta, hôn nhẹ lên trán ta, lại tiếp tục mang nụ cười ấy " Ta sai rồi! Từ giờ ta không để mọi thứ ảnh hưởng nữa, ta yêu nàng!" Không cần biết lời nói này có thật hay không ta vốn không quan tâm nữa rồi.

        Vài tháng sau,......
     Mọi thứ dường như đã thực sự lắng xuống, vị cô nương làm ta và hắn tưởng chừng đổ vỡ ấy cũng trôi dạt theo năm tháng không nghe ai khơi gợi. Hôm nay, ta và hắn có hẹn cùng Hàn Thái ca và Hồng Ngọc tỷ đi xem ca kịch. Vì đường xa nên có lẽ họ sẽ đến muộn.

            Dạo này ta chính là vì được mẫu thân cho học nhảy múa bởi một vũ sư phương Tây, ta và họ như hai thế giới thật chả thể hiểu nhau, đành nhờ hắn giúp đỡ, nói về khoảng này nếu không nhờ hắn thật chả biết nhờ ai.
        
          Ta vừa xong buổi học, cả người đang khoác bộ vũ phục phương Tây, bộ dạng có phần hở hang lạ thường, ta ngồi bệt trên giường, toan ngã lưng, hắn lại từ đâu đến, hai tay hắn đè chặt ta, toàn bộ cơ thể ta nằm trọn dưới người hắn. Môi hắn cố gắng mở khoang miệng ta ra, trong lúc đó, đầu ta thực trống rỗng, không sức kháng cự, ta như kẻ phục dịch, rõ là thuần phục hắn. Lưỡi hắn khám phá toàn bộ khoang miệng ta, khiêu khích ta thấy rõ, trông dấu hiệu này ta thấy hắn thực không biết chán. Tay trái hắn ghì chặt tay ta xuống giường, tay phải lại không ngừng quấy phá phần eo.

         Ta thật là hận không thể đánh cho hắn một trận, nhưng không thể, lí trí ta khi ấy đã được hắn lấy đi mất, ta chỉ biết nằm đấy nghe theo hắn. Một lúc chán chê, hắn dừng lại nhìn ta, ánh mắt hắn thật có vài phần đê tiện, một nụ cười nham nhở xuất hiện, chính nó, đến giờ ta vẫn chết mê vì nó.

        Hắn đẩy ánh mắt dừng lại tại ngực ta, thật nhẹ nhàng" Ta muốn nó, nó đụng đụng như vậy thật là làm ta khó chịu!" Cơ mặt ta thật không nằm trong tầm kiểm soát, phút chốc ta gật đầu, xem chừng vẻ mặt hắn như đứa trẻ được quà, chính là mừng vui khôn xiết.  Hắn nhanh chóng thoát y ta, cơ mặt hắn đờ ra một cách khờ dại nhìn chăm chú vào thân thể trắng nõn đang phô ra trước mắt.

        Hắn tiếp tục khám phá khoang miệng ta như một thú vui, hai tay không còn  ghì chặt ta, hắn đặt một tay vào nghịch phá eo ta, một tay hắn nâng nhẹ bầu ngực, nắn nót một cách mải mê.

      Ta sực nhớ đến có hẹn với Hồng Ngọc tỷ, ta nắm chặt y phục hắn, ra hiệu cho hắn dừng lại, xem vẻ mặt tức giận của hắn ta thật nực cừoi, chẳng khác gì đứa trẻ bị cướp món đồ chơi quý báu" Đã trễ rồi, Hồng Ngọc tỷ đang đợi đó. Tỷ ấy sẽ giết huynh mất, đi thôi!" Hắn có phần hài lòng hơn " Để ta mặc y phục lại cho nàng!"

        Miệng hắn vẫn lẩm bẩm, xem ra kì thực hắn còn đang rất tiếc nuối, " Biết khi nào mới có dịp như vậy chứ?" Ta lườm hắn, vẻ giận dỗi" Muội tự mặc y phục lại được!" Hắn nài nỉ" Để ta mặc cho!" Chốc lát thì ta đã mặc xong, hắn và ta đến thật sự rất muộn, tỷ ấy nổi trận lôi đình, mãi mới nguôi giận.

           Sau hôm ấy, ta thật là tâm can không yên, người đời thường vẫn truyền tai nhau, khi nam nhân yêu thương một nữ nhân tuyệt nhiên sẽ không làm vậy, không phải vô cớ mà ta tin những lời đó, mà điều này được ta thấy quá nhiều tấm gương rồi. Ta thực không muốn tin, chính là cố chấp tin hắn sẽ khác những ngừoi đó, ta tin hắn, nhưng nếu bắt ta không sợ thật là giả dối.

         Mấy ngày nay, ta và hắn thường xuyên cãi nhau, đa số vì chuyện ta mãi trách cứ hắn sự việc ngày hôm ấy. Bản thân ta, năm 12 tuổi ta sống gần các kĩ viện, hằng ngày nhìn các cô nương son phấn loè loẹt đi ra vô, âu yếm hết lão gia này đến lão gia khác, bọn đàn ông ấy thì kì thực đê tiện dâm ô không đường nào tả, ta chính là mười phần không thích đã chín phần khinh bỉ. Ta không ngờ ta của ngày hôm nay được xem như tự thân dâng hiến cho hắn, các ngưoi bảo ta nêu không sợ hãi thì có phải là lừa ngừoi dối mình hay không? Tự trong tâm ta vẫn loé một tia hy vọng nào đó về hắn. Dạo này, hắn và ta cũng ít khi gặp mặt, ta thì vẫn sống trong căn phòng đó, chỉ là hắn được điều đi tận Triều Châu, vài hôm trước ta tiễn hắn cả hai vẫn còn cãi vã trách cứ nhau, với ta chỉ là cãi yêu, nhưng với hắn, ta chẳng biết hắn nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro