Chương 46: Dây dưa đến chết (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cây gậy thịt của Trần Vũ Tiêu ngày càng trướng lớn, dưới sự ma sát mềm mại của hoa huyệt, dục căn của nam nhân chưa hoàn hoàn phát triển đã lớn hơn hai ngón tay, so với Tô Anh Quân thì thô to hơn rất nhiều.

Đôi mắt hắn mê ly nhìn dung mạo diễm lệ như hoa của nàng, vùng đất thần bí như lớp thịt non mịn, trơn láng rỉ ra dâm dịch không ngừng, chảy xuống ướt đẫm cả thân gậy hồng nhạt.

Eo nhỏ của nàng vặn vẹo khiến hoa huyệt đưa đẩy trêu đùa côn thịt, giống như giác hút không ngừng mấp máy muốn nuốt lấy hắn. Mà hắn đã nóng như thể sắp bốc cháy, chỉ muốn hoa huyệt non nớt phấn nộn kia bao quanh côn thịt của mình, muốn lấp đầy cái vách thịt mềm mại của nàng, theo bản năng mà va chạm không ngừng.

Hắn túm lấy chiếc eo mảnh mai không đầy nắm tay của nàng, dùng sức ấn xuống.

Đầu óc Trần Vũ Tiêu trống rỗng, hắn quên mất bản thân là ai, quên mất khung cảnh đẹp như thơ của vườn hoa. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có cơ thể mềm mại trắng tựa bạch ngọc đang yểu điệu run rẩy, cùng hoa huyệt mềm mại non mịn đang bao chặt lấy côn thịt.

Tiếng rên khẽ từ đôi môi anh đào như câu lấy hồn phách, kéo hắn xuống biển dục vọng.

Bởi vì nàng ngồi trên hắn, nên lúc hắn nhấn eo nàng xuống, hoa huyệt lấp đầy hoàn toàn côn thịt, lại vô cùng nhỏ bé mê người, đem lại cho hắn khoái cảm dời núi lấp bể.

Trần Vũ Tiêu gầm lên, sự sung sướng chưa từng có dâng đến đỉnh điểm, nháy mắt hắn đã cao trào, bắn dòng tinh dịch trắng đục vào hoa huyệt mẫn cảm đang không ngừng kẹp chặt lấy côn thịt.

Tiếng cười nhạo cuối cùng cũng tràn ra khỏi bờ môi đỏ mọng quyến rũ.

- Mới đi vào một cái đã bắn, ngươi đúng là tiểu công tử chưa trải sự đời.

Giọng điệu cười nhạo khinh bỉ khác hẳn xưng hô chàng chàng thiếp thiếp khi nãy, một tảng đá đập vào lòng tự trọng của Trần Vũ Tiêu.

Lạc Tương Ly nhấc mông lên, di chuyển cặp mông căng tròn trắng nõn đến trên ngực hắn. Giữa vườn hoa muôn hồng ngàn tía rực rỡ khoe sắc, hoa huyệt của nàng càng nổi bật hơn.

Miệng huyệt màu hồng phấn, hai cánh hoa môi đầy đặn cùng khe huyệt nhỏ bé khép chặt hơi mấp máy tuôn ra vô số tinh dịch mà hắn vừa bắn vào, hoà cùng dâm thủy trong suốt trông vô cùng dâm đãng lại mỹ lệ. Giọng nói của nàng càng ngọt ngào hơn.

- Không phải chê ta là tiện nhân bẩn thỉu, làm dâm phụ sao? Cảm giác bị con tiện nhân này chơi đùa thế nào? Có thích không? Nằm dưới một con tiện nhân rồi bị chơi đến một cái đã bắn, ta mà là ngươi thì đã nhục đến chết rồi, ha ha ha.

Trần Vũ Tiêu hiểu ra, nàng đang trả thù hắn. Nữ nhân dâm đãng có hoa huyệt mềm mại lênh láng nước kia, thực ra không thản nhiên như vẻ bề ngoài. Hắn càng sỉ nhục thì nàng càng lạnh lùng, thờ ơ, thì ra là vẫn ghi hận trong lòng. Bị nàng nói như vậy, hắn thẹn quá hoá giận, trong nháy mắt đã đè nàng xuống.

Lạc Tương Ly vốn đang ngồi trên người hắn lại bị đè xuống đất, hai tay hắn chống hai bên, vây nàng trong lòng. Trần Vũ Tiêu tuy chưa hoàn toàn phát triển, không cao lắm nhưng dáng người thon dài, vì thường xuyên tập võ, cưỡi ngựa bắn cung nên cơ thể săn chắc mạnh mẽ, khuôn mặt anh tuấn cười cợt.

- Ngươi đúng là dâm phụ, Quân ca ca chưa thoả mãn ngươi hay sao? Còn dâm đãng quyến rũ ta.

- Ồ, ta là người thế nào thì cứ tùy ngươi nói vậy, nhưng bị một dâm phụ quyến rũ, vậy ngươi là dâm phu sao? Thế nào? Tiến vào cơ thể ta rồi, còn chê ta bẩn nữa không?

Không bẩn chút nào, sạch sẽ, non mềm, ướt át, như món bảo vật trân quý nhất trên đời đoạt lấy hồn phách hắn. Chê nàng bẩn, vậy chẳng phải hắn tự nói mình bẩn sao?

Hai người giữa thanh thiên bạch nhật, tư thế người trên kẻ dưới vô cùng thân mật nhưng lại dùng lời lẽ sắc bén như dao không ngừng đả thương nhau.

Cái miệng nhỏ của nàng vẫn không ngừng mấp máy. Bờ môi căng mọng đỏ tươi diễm lệ, hắn thật muốn cắn một ngụm xem rốt cuộc mềm mại ngọt ngào bao nhiêu, cái miệng độc địa này liệu có mềm như cái miệng bên dưới của nàng không.

Khuôn mặt tuấn mỹ cúi xuống càng gần, khi bờ môi ấm nóng của hắn đáp trên môi nàng, Lạc Tương Ly sửng sốt, lập tức nghiêng đầu rời khỏi nụ hôn nhẹ nhàng đó.

Hôn, chỉ có thể dành cho người mà nàng yêu nhất.

Bờ môi mềm mại của nàng khiến môi hắn đáp xuống nóng rực, thế mà bỗng nhiên nàng lại né tránh, Trần Vũ Tiêu hôn mấy lần đều không được, tức giận giữ chặt đầu nàng, mút mạnh cánh môi mềm.

Lạc Tương Ly giãy dụa phản kháng, nhưng càng phản kháng càng khơi mào dục vọng của hắn. Côn thịt không biết cương cứng từ lúc nào, chen vào khe huyệt chặt khít ướt át của nàng.

Cả trên lẫn dưới đều bị xâm lược, nụ hôn của hắn trúc trắc vụng về, mút mạnh lấy bờ môi nàng khiến nó sưng đỏ, đầu lưỡi theo bản năng muốn vươn vào trong nếm thử dư vị ngọt ngào lạ lẫm. Lạc Tương Ly biết ý đồ của hắn liền cắn chặt răng không để đầu lưỡi tiến vào, đến mức khớp hàm căng cứng.

Nhận ra sự phản kháng rõ rệt đó, hắn rút côn thịt ra để hờ trên miệng huyệt, hoa huyệt run rẩy như muốn nuốt lấy côn thịt, cầu xin hắn tiến vào.

- Còn giả vờ trinh tiết cái gì? Cái miệng bên trên từ chối nhưng bên dưới có vẻ thành thật hơn, đang gấp đến sắp nuốt lấy tiểu đệ của ta rồi.

Cánh môi bị hắn mút đến sưng đỏ trông càng diễm lệ, nàng cười lạnh, nhấc cặp mông tròn lên để hoa huyệt đảo quanh quy đầu, như gọi như mời khiến côn thịt càng trướng lớn.

- Chơi với ngươi thế nào cũng được, ta không ngại dây dưa đến chết, nhưng hôn thì khác, ta chỉ hôn phu quân của mình, chỉ có chàng mới xứng để ta dâng đến nụ hôn cuồng nhiệt. Ngoài chàng ta không có ai khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro