Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc giữa trưa ăn cơm, mẹ tôi cho ba tôi một ánh mắt ra hiệu, ba tôi hiểu ý ho một tiếng sau đó vẻ mặt ôn hoà hỏi Giang Chỉ:

"Tiểu Giang a, con xem các con năm nay đều tốt nghiệp, con cùng Nặc Nặc ở bên nhau thời gian cũng không ngắn......"

Giang Chỉ lập tức tiếp: "Thưa thúc thúc, con chuẩn bị trở về liền mang Nặc Nặc ra mắt cha mẹ, đến lúc đó thương lượng một chút về ngày cưới cùng hôn lễ tương quan sự tình."

Ba tôi thực vừa lòng.

Nhưng tôi mẹ lại bắt đầu thói quen tính nhắc mãi: "Nặc Nặc a, con đến lúc đó gặp ba mẹ của Tiểu Giang cần phải cơ linh điểm, không thể giống ở trong nhà, tốt nhất học một chút ——"

Nói còn chưa dứt lời, ba tôi bỗng nhiên lấy chiếc đũa chọc nàng một cái, mẹ tôi ngay lập tức câm miệng.

Tôi cũng đã đoán được nàng kế tiếp muốn nói gì.

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: "Mẹ, mẹ thật sự thực thích Lâm Thanh Thanh sao?"

Mẹ tôi ngây dại.

Giang Chỉ tôiy ở dưới bàn duỗi lại đây, nhẹ nhàng cầm tôiy của tôi, không tiếng động mà trấn an.

Tôi nỗ lực nhịn chua xót mà không khóc: "Nếu cho mẹ một lần nữa lựa chọn có phải mẹ sẽ chọn Lâm Thanh Thanh là con gái không?"

"Sao có thể, mẹ chỉ có đứa con gái này!"

Mẹ tôi không chút suy nghĩ mà phản bác, tiếp theo như đột nhiên hiểu ra điều gì, "Con vẫn luôn cảm thấy chúng tôi thích Thanh Thanh hơn, cho nên mấy ngày hôm trước mới bắt chước giống như nàng, phải không?"

Cái này đến lượt tôi ngây ngẩn cả người.

"Mẹ...... Đã nhìn ra?"

"Con là con gái của mẹ, con thay đổi hay không thay đổi tôi có thể nhìn không ra tới sao?" Mẹ tôi lẩm nhẩm lầm nhầm, "Mẹ nói đi, con như thế nào nói chuyện, làm việc một chút liền giống y chang thanh thanh, kiều kiều khí, làm cho mẹ cảm thấy có chút không quen...... Nặc Nặc a, mụ mụ chỉ là thói quen càm ràm con hai câu, kỳ thật con còn khá tốt, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của mụ mụ, mụ mụ về sau sẽ cố gắng không nhắc tới Thanh Thanh nữa."

Nàng hơi tạm dừng một chút, sau đó gắp cho tôi một khối xương sườn.

"Mặc kệ có lựa chọn bao nhiêu lần, mẹ khẳng định vẫn là chọn con làm con gái của mẹ ."

Mùa xuân thời điểm, tôi đi theo Giang Chỉ trở về thấy ba mẹ của hắn.

Sau khi gặp mặt tôi mới biết được, vì cái gì Giang Chỉ đối với nhan sắc của nữ sinh một chút đều không thèm để ý.

Bởi vì ba ba của hắn là cái chẳng sợ người đến trung niên như cũ lóa mắt soái ca, mà hắn mụ mụ tuy rằng chỉ là ngũ quan thanh tú, lại từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều tản ra ánh sáng hạnh phúc

Vừa vào cửa, nàng liền nhiệt tình mà tiếp nhận đồ vật trong tôiy tôi: "Ai nha, tiểu cô nương thật đáng yêu a."

"Hảo tri kỷ nha, mua đều là đồ ăn vặt mà tôi thích."

Sau khi ở trên sô pha ngồi xuống, nàng nắm chặt tôiy của tôi, cười tủm tỉm mà nói: "Nếu là Giang Chỉ dám khi dễ con, con chỉ cần cùng tôi nói, tôi giúp con làm chủ."

Tôi vốn đang có chút khẩn trương cùng thấp thỏm, liền ở như vậy ấm áp bầu không khí trung, nhanh chóng yên ổn xuống dưới.

Mau đến giữa trưa khi, ba mẹ Giang Chỉ đi phòng bếp nấu cơm, làm hắn mang tôi về phòng chơi một chút

Đi vào lúc sau, mới phát hiện Giang Chỉ phòng phong cách cùng hắn người này giống nhau, ôn nhu lại thanh lãnh.

Tôi liếc mắt một cái liền thấy được một tiểu đồ chơi đang đặt trên giá sách, kinh ngạc nói: "Đây không phải lúc trước phần thưởng của tiết mục nghệ thuật sao, anh như thế nào còn giữ?"

Giang Chỉ cười cười mà ôm lấy tôi: "Chỉ cần là em đưa đồ vật, anh đều lưu trữ."

Lúc nghỉ trưa, tôi định từ tủ quần áo của hắn tìm tìm một chiếc áo thun để làm áo ngủ, kết quả lại lòi ra một bộ hầu gái xuyên thấu.

Tôi xách theo bộ quần áo kia, xoay người trừng hắn: "Giải thích!"

Giang Chỉ ho hai tiếng, tôii hơi hơi đỏ: "Nặc Nặc...... Đừng......"

"Anh đều chuẩn bị cái này, chẳng lẽ cùng em ở bên nhau, chính là vì nó sao?"

"Không phải."

Giang Chỉ túm tôiy của tôi, đem tôi kéo qua đi, ngồi ở hắn trên đùi, hắn tiến bên tôii tôi, nhỏ giọng nói: "Đây là cho anh chuẩn bị, chờ em ngày nào đó muốn sủng hạnh anh thời điểm, anh sẽ mặc cho em xem, được chưa?"

Cứu mạng.

Mặt và lỗ tôii của tôi cùng nhau nóng lên.

Sau này, Lâm Thanh Thanh tới tìm tôi xin lỗi.

Khi đó nàng đã cùng Tống Thừa Hiên ở bên nhau.

Nghe nói Tống Thừa Hiên là lúc trước nhìn ra nàng thích Giang Chỉ, mới muốn dùng thân thể Giang Chỉ đi tán nàng.

Nàng nói rất nhiều lời, nói kỳ thật nàng từ nhỏ liền rất hâm mộ tôi, hâm mộ tôi thành tích hảo, ba mẹ cảm tình lại hảo, sẽ không giống nàng ba mẹ như vậy mỗi ngày cãi nhau.

Mà nàng bởi vì học tập không tốt, chỉ có thể liều mạng dựa vào nhìn mặt đoán ý tới được sự yêu mến của trưởng bối......

Tôi nghe xong mà không nói một lời , sau đó tôi bảo nàng: "Nhưng đây cũng không phải em thương tổn tôi lý do."

Lâm Thanh Thanh hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi tôi: "Chị, Chị sẽ tha thứ cho em sao?"

Tôi lắc đầu, đem nàng ra tới cửa, sau đó kéo đen Wechat của nàng.

Làm xong hết thảy, tôi lại nhịn không được có chút lo lắng, hỏi Giang Chỉ: "Anh có thể hay không cảm thấy em làm như vậy đặc biệt không tốt, cực kì nhỏ mọn hay không?"

Hắn cười cười, lắc đầu, cúi đầu hôn tôi, giọng nói hơi khàn, nhưng trong ánh mắt hắn so với sao trên trời còn sáng hơn: "Lão bà làm cái gì đều là đúng."

( xong )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro