Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăm triệu không nghĩ tới, cái gì cũng chưa làm, chỉ là một giấc ngủ dậy, chúng tôi lại thay đổi trở về.

Ngày hôm sau buổi sáng, tôi là bị tôi mẹ quen thuộc thanh âm đánh thức: "Lâm Nặc Nặc, con nhìn xem bây giờ là mấy giờ, còn ngủ!"

tôi ngơ ngác mà nhìn nàng, thử mà kêu một tiếng: "Tam thẩm?"

"......"

Mẹ tôi cũng sửng sốt một giây, sau đó càng nóng giận: "Lâm Nặc Nặc, còn không phải là tối hôm qua bảo con hai câu, con liền tôi cái này mẹ đều không nghĩ nhận đúng không? Con nhìn xem nhân gia Tiểu Giang, đều đã dậy hỗ trợ nấu cơm, con còn ở ngủ nướng!"

Tôi há miệng thở dốc, còn không có tới kịp mở miệng, nàng phía sau liền truyền đến Giang Chỉ quen thuộc thanh âm: "Không có việc gì a di, Nặc Nặc tối hôm qua thân thể không thoải mái, làm nàng nghỉ ngơi nhiều trong chốc lát đi."

Tôi nhìn qua mẹ tôi, nhìn về nàng ở phía sau Giang Chỉ.

Trên người anh ấy đeo một cái con hổ tạp dề, hình vẽ ấu trĩ cũng chút nào không ảnh hưởng khí chất ngọc thụ lan phong của anh ấy, vào mùa đông tuyết đọng phản xạ dưới ánh sáng mặt trời, từ bên ngoài cửa kính chiếu tiến vào, vừa lúc có một ánh dừng ở trên khuôn mặt đẹp trai của anh.

Ánh mắt giao nhau, tôi liền biết, anh ấy cũng đã trở lại.

Mẹ tôi bỗng nhiên hoảng sợ: "Nói con hai câu, như thế nào lại khóc? Hảo hảo, con tiếp theo ngủ đi, Tiểu Giang con cũng không vội, bồi Nặc Nặc đãi trong chốc lát đi."

Tôi giơ tay lau một chút, mới phát hiện chính mình đã rơi lệ đầy mặt.

Giang Chỉ tháo tạp dề, đi tới, thuận tay đóng lại cửa phòng, tùy ý tôi đem mặt chôn ở anh ấy trên vai, nước mắt từng giọt từng giọt thấm vào.

Giống như lúc trước vô số lần, anh ấy nâng lên tay, xoa xoa đỉnh đầu của tôi.

"Tiểu khóc bao."

Tôi hít hít cái mũi, ở anh ấy trên vai cắn một ngụm, lại không dám quá dùng sức, cuối cùng ngược lại trở nên giống như tôi đang tán tỉnh anh ấy.

Giang Chỉ nâng lên tôi cằm, nhìn tôi.

"Đều tại anh, rõ ràng đều xác định còn không nói cho em, làm hại em mỗi lần trước cảm thấy 『 Tống Thừa Hiên 』 mạc danh rất quen thuộc, đối anh ấy sinh ra hảo cảm thời điểm, đều đặc biệt phỉ nhổ chính mình, cảm giác em giống một cái di tình biệt luyến, lả lơi ong bướm nữ nhân, ô ô ô......"

Giang Chỉ liền nghe tôi thút tha thút thít mà khóc, sau đó ôn nhu mà cùng tôi xin lỗi: "Thực xin lỗi, lão bà, đều là lỗi của anh."

Tôi quá thích anh ấy, một chút cũng không thể tức giận.

"Hơn nữa, liền bởi vì thay đổi thân thể, chúng ta đều đã lâu không có hôn hôn......"

Lời còn chưa dứt, tôi đã bị Giang Chỉ đẩy trên đầu giường, tiếp theo anh ấy đè lại cổ tay của tôi, nhẹ nhàng hôn lên.

Trên người của anh ấy trước kia và bây giờ luôn ngửi được mùi cam thoang thoảng.

Cuối cùng, tôi hai mắt đẫm lệ mông lung, thở hồng hộc mà đẩy ra anh ấy một chút, nhỏ giọng hỏi: "Chính là, chúng ta rốt cuộc vì cái gì lại đột nhiên đổi về tới đâu?"

Giang Chỉ cọ cọ tôi gương mặt: "Đại khái là cùng ngày đó buổi tối giống nhau, đều uống lên rượu vang đỏ, mà khúc mắc của em rốt cuộc giải được đi đi."

"Phải không."

"Cũng có khả năng là trời cao phát hiện ạnh thật sự nhớ lão bà,nhớ đến quằn quại cho nên mới nhanh chóng đổi chúng tôi trở lại."

Nói xong câu đó, Giang Chỉ lại hôn thêm một lần.

Trong mông lung, tôi tựa hồ nghe đến cửa phòng ngủ truyền đến một chút động tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro