Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là Tống Thừa Hiên.

Tôi từ ngực của anh ấy trồi ra, lung tung lau hai dòng nước mắt, lẳng lặng mà nhìn anh ấy.

Một lát sau, tôi thử mở miệng thăm dò: "Giang Chỉ?"

Anh ấy gật gật đầu, cặp kia đẹp trong ánh mắt hiện ra thương tiếc đau lòng, còn có một chút hối hận.

Ánh mắt đó vạn phần quen thuộc.

Những nghi ngờ phía trước chợt lóe rồi bị tôi ép xuống, rốt cuộc bị chứng thực.

Tống Thừa Hiên chính là Giang Chỉ.

Lúc mà tôi cùng Lâm Thanh Thanh trao đổi thân thể , hai người bọn họ cũng trao đổi.

Cho nên tôi luôn là từ Tống Thừa Hiên trên người cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc, luôn là theo bản năng mà thân cận cùng ỷ lại anh ấy, luôn là nhìn chằm chằm đôi mắt của anh ấy thất thần, luôn là cảm thấy "Giang Chỉ" thực xa lạ, trong ánh mắt xem tôi, tràn ngập không bình thường nóng rực cùng si mê.

Tôi nhìn Giang Chỉ, hơi hơi hé miệng: "...... Vậy anh vì cái gì, không nói cho em đâu?"

Ánh đèn lập lòe chiếu lại đây, anh ấy chăm chú nhìn vào đôi mắt của tôi: "Ngay từ đầu là không xác định, sau lại xác định, nhưng lại cảm thấy đây là cái cơ hội tốt."

"Cơ hội gì?"

"Cơ hội làm em có thể cởi bỏ khúc mắc."

Anh ấy nói rồi lại bắt lấy cổ tay của tôi, tôi hơi rụt lại một chút, rốt cuộc vẫn là không né tránh.

Giang Chỉ đem tôi kéo vào trong phòng , thuận tay ấn sáng đèn phòng khách.

Tôi có trong nháy mắt hoảng loạn, tiếp theo bên tai liền vang lên thanh ấm trấn an Giang Chỉ : "Không cần lo lắng,ba mẹ của anh ta đi lên huyện thăm người thân, trong nhà không có ai."

Tim của tôi thoáng yên ổn xuống dưới.

Giang Chỉ đi vào phòng bếp, giúp tôi làm nóng một ly rượu vang đỏ đem lại đây, tôi nhấp từng tí từng tí mà uống, chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo đang dần ấm lên.

"Ăn mặc ít như vậy, còn đứng ở cửa khóc......"

Anh ấy thở dài, "Cho dù là người khác thân thể, em không chịu chăm sóc cơ thể, khó chịu vẫn là chính em."

tôi cầm cái ly, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ủy khuất cùng khổ sở cũng dần dần tan đi, chỉ còn lại có một chút chua xót, còn có tinh thần chợt lơi lỏng xuống sau mệt mỏi.

Sau đó tôi tiếp theo đề tài vừa rồi hỏi: "Cái gì khúc mắc?"

"Nặc Nặc, chúng ta ở bên nhau ba năm, mặc kệ anh nỗ lực biểu đạt tình cảm, em giống như đều không có cảm giác an toàn, luôn cảm thấy anh sẽ bị người nào nói mấy câu liền câu đi."

anh ấy nói, vươn tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy tôi đầu ngón tay.

"Ngay từ đầu, anh là có chút thương tâm, luôn cảm thấy tình cảm của mình không chiếm được sự tin tưởng của em. Thậm chí anh đều không có nhìn em họ của em, em liền cảm thấy anh sẽ đi theo nàng chạy. Nhưng lúc sau lại cảm thấy, nhất định phải giải quyết vấn đề này, bằng không chúng tôi sẽ không đi được quá xa."

"Vừa lúc lúc này, liền đã xảy ra chuyện như thế này."

"Lúc anh không xác định hai người có phải hay không cũng trao đổi, sau khi xác định, anh cảm thấy đây là một cơ hội không thể tốt hơn —— làm em ý thức được, kỳ thật em thật sự có rất nhiều ưu điểm làm người ta thích. Hơn nữa trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có lẽ thông qua người khác nói cho em anh đối với em là thiệt tình, có thể làm em càng tin tưởng một ít."

Tôi bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Trong lúc nhất thời, hồi tưởng phía trước Tống Thừa Hiên nói những lời này đó, bỗng nhiên liền nhiều tầng thâm ý.

"Giang Chỉ nếu lựa chọn Lâm Nặc Nặc, liền chứng minh anh ấy là thật sự thích nàng, cô chen vào không lọt đi."

"Lớn lên đẹp cũng sẽ có như vậy phiền não."

"Nếu thích, liền sẽ không cảm thấy phiền."

......

Chờ từ trong trí nhớ lấy lại tinh thần, tôi đã nhào vào Giang Chỉ trong lòng ngực, khóc đến rối tinh rối mù.

"Chính là em thật sự không biết, anh lúc trước vì cái gì sẽ đáp ứng tôi."

Tôi thút tha thút thít mà nói, "Như vậy nhiều nữ sinh thích anh, có người lớn lên so với em đẹp, tính cách so với em tốt, anh như thế nào cố tình liền thích em đâu?"

"Bởi vì khi anh thích một người thời điểm, nàng ở trong mắt anh liền sẽ trở nên cực kì đặc biệt."

Giang Chỉ ôm tôi, giống như vô số lần ở trong quá khứ, đem cằm để ở tôi hõm vai, môi dán ở tôi bên tai.

"Anh phát hiện em tới sân bóng đưa nước, còn sẽ đợi anh uống xong sau đem bình không mang đi; đi thư viện tự học thời điểm, chỉ có ngay từ đầu sẽ nhìn lén anh vài lần, mặt sau liền bắt đầu chuyên tâm làm bài, cũng chưa bao giờ để tới anh vẫn luôn đang xem em; còn có, thật vất vả chế tạo ngẫu nhiên gặp được, khi anh không cẩn thận đụng tới tay của em, đều sẽ mặt đỏ."

"Cho nên, kỳ thật là anh thích em trước, lão bà."

Trong lòng nổi lên ngọt vô biên, giống như trái tim ở dưới đáy vực đang một chút một chút được nâng lên.

Uống xong ly rượu vang đỏ, dạ dày của tôi bắt đầu quay cuồng, cồn dung nhập vào máu, dần dần đầu của tôi trở nên mơ mơ hồ hồ.

Tôi lắc lắc đầu, cầm lấy cầm Giang Chỉ hỏi: "Chính là, chúng tôi làm như thế nào mới có thể đổi về ?"

"Tạm thời còn không biết."

anh ấy đem tôi bế lên tới, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đắp lên chăn: "Trước ngủ một giấc, dậy rồi nói sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro