Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Chỉ yêu đương ba năm, anh ấy đối tôi rất tốt, nhưng tôi vẫn lo được lo mất, trước sau không có cách nào hoàn toàn yên tâm lại.

Anh ấy quá loá mắt, lúc trước tôi liếc mắt một cái là có thể từ trong đám người nhìn đến anh ấy.

Người khác đương nhiên cũng là giống nhau.

Mặc dù là tôi nắm tay anh ấy đi ở trên đường, cũng thường thường sẽ có nữ sinh lại đây muốn xin WeChat.

Có một lúc, tôi cùng Giang Chỉ ở phòng tranh xem triển lãm tranh, bỗng nhiên có một cái diễm lệ nữ hài lại đây.

Tôi theo bản năng nắm chặt lấy cổ tay của anh ấy: "anh ấy đã có bạn gái."

Kia nữ hài cười khẩy, liền từ trên xuống dưới đánh giá tôi, trong giọng nói không che giấu khinh miệt: "Ngươi?"

"Bằng không còn có thể là ngươi sao?" Giang Chỉ lạnh như băng mà mở miệng, "Muốn quay thì tìm người nào nguyện ý phối hợp với ngươi đừng tìm tôi, tôi có bạn gái."

Tôi nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy ở bên cạnh có người giơ di động ở ghi hình, đại khái lại là ở chụp cái video khiêu chiến người đi đường gì gì.

Sau đó tôi thật sự lướt trúng được video đó, bình luận rất nhiều người khen Giang Chỉ người soái lại chung thủy, nhưng cái được thả tim cao nhất một dòng chính là ——

"Kỳ thật tôi cũng cảm thấy bạn gái anh ấy không xứng với anh ấy."

Lúc sau một đoạn thời gian rất dài tôi cũng chưa bao giờ có cảm giác an toàn, lại không dám nói cho Giang Chỉ, liền đi theo Tiểu Xuyên học makeup làm đẹp, hi vọng có thể biến bản thân có thể xinh đẹp hơn một chút.

Lúc hẹn hò, tôi mặc một chiếc váy dài hai dây mới, chỉ vừa đi đến Giang Chỉ trước mặt, liền nhìn đến anh ấy hơi hơi nhăn lại mi, cởi áo khoác khoác ở trên người tôi

Tôi ngẩn ra một chút: "...... Khó coi sao?"

"Đẹp." anh ấy ôm tôi, đem cằm để ở tôi hõm vai, môi liền ghé vào tôi bên tai, tiếng nói trầm thấp, "Cho nên không nghĩ cho người khác xem."

...... Không được nhớ nữa.

Tôi hít hít cái mũi, miễn cưỡng ngừng lại mãnh liệt nước mắt, nói khẽ với Tống Thừa Hiên nói: "Chúng ta đi thôi."

Nghe được động tĩnh, bên kia thân đến trời trăng mây gió hai người bỗng nhiên nhìn qua hướng chúng tôi.

Lâm Thanh Thanh trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Giang Chỉ ánh mắt lại có chút phát trầm, anh ấy buông ra Lâm Thanh Thanh, chạy sang hướng bên này, rồi lại như ở trong mộng mới tỉnh dường như dừng lại

Tôi hung hăng liếc anh ta một cái, không hề xem anh ấy, cùng Tống Thừa Hiên sóng vai đi vào suối nước nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro