Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi ba ngày chơi ở suối nước nóng sắp hết, tôi cùng Lâm Thanh Thanh vẫn cứ không có thể đổi lại.

Lúc buổi sáng khi rời đi, tôi nhắn ấy cho nàng một đoạn tin nhắn ấy, chỉ chốc lát sau, nàng liền tới phòng của tôi.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Em thật sự cam tâm dùng thân thể của chị sinh hoạt cả đời sao? Vì Giang Chỉ một người, từ bỏ ao cá của em sao?"

Nàng ánh mắt sắc bén lên, trào phúng mà nhìn tôi: "Chị xem điện thoại của em?"

"Chẳng lẽ em không có xem của chị?" tôi hỏi lại nàng.

"Thấy thì thấy, nhưng thật sự không có gì đẹp, di động của chị cũng không khác gì mấy so với nhân sinh của chị cả......"

Nàng chậm rãi phun ra bốn chữ, "Không có gì để khen."

"Có thể quen được Giang Chỉ tốt như vậy bạn trai, đại khái chính là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của chị đi?"

Lâm Thanh Thanh nhìn tôi, cười một chút: "Cho nên giờ em muốn thay chị hảo hảo mà hưởng thụ một chút —— đúng rồi, liền tính đổi về tới, chị hẳn là cũng sắp chia tay, anh ấy xem 『 Lâm Thanh Thanh 』 ánh mắt, chị hiện tại ở trong thân thể của em, hẳn là có thể tự cảm nhận được đi?"

"Chị à, chị vĩnh viễn đều không thể hơn em, chỉ cần là em muốn đồ vật, chị vẫn là sớm một chút nhường ra cho em đi."

Lúc rời đi, Giang Chỉ cùng Lâm Thanh Thanh sóng vai mà đi.

Mà Tống Thừa Hiên đi ở bên cạnh tôi, giúp tôi cầm theo chiếc vali cực đại của Lâm Thanh Thanh

Chỉ là đi chơi ba ngày, nàng thế nhưng mang theo mười mấy bộ quần áo.

Tôi nghiêng đầu, nhẹ giọng cùng Tống Thừa Hiên nói lời cảm tôi: "Cảm ơn, Anh là người tốt."

"Không phải đâu?" anh ấy khẽ cười một tiếng, "Này liền cho tôi phát thẻ người tốt?"

"Tôi không phải......"

Tôi nhất thời nghẹn lời, muốn giải thích, lại bị anh ấy giơ tay ngăn lại: "Không cần giải thích, tôi hiểu ý của em."

Tới gần cửa ải cuối năm, nội thành đông đến nghẹt thở, lúc trở về chính là chúng tôi đi tàu điện ngầm.

Mới vừa ra trạm, phía sau bỗng nhiên có cái tuổi trẻ nam nhân đuổi theo, xin phương pháp liên lạc của tôi.

Tôi lễ phép cự tuyệt, anh ta vẫn cứ không chịu bỏ qua, quấn lấy tôi không bỏ, cuối cùng thậm chí còn thẹn quá thành giận, muốn đoạt đi điện thoại di động ở trong tay tôi.

Tống Thừa Hiên bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy kia nam nhân tay, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm anh ấy: "Người ta đã không cho còn tưởng đoạt?"

" Liên quan tới ngươi? Ngươi là ai a?"

Tống Thừa Hiên nhìn tôi một cái, trong mắt mạc danh quen thuộc làm tôi lập tức sững sờ ở tại chỗ.

"Tôi là bạn trai của nàng."

Anh ấy vừa lãnh đạm lại trang trọng mà tuyên bố.

Người trẻ tuổi kia hậm hực mà rời đi, tôi vẫn cứ đứng ở tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn trước mặt Tống Thừa Hiên, trong đầu có thứ gì chợt lóe rồi biến mất, lại nhanh đến mức giữ không được

Anh ấy duỗi tay sờ sờ tóc của tôi: "Dọa em sao?"

"Không......"

"Lớn lên đẹp chính là có như vậy phiền não, đúng không?"

Anh ấy hướng tôi hơi hơi giơ lên khóe môi, cười nói, "Trước kia cũng có cái nữ sinh ở trên đường hỏi tôi muốn quá WeChat, tôi cho lúc sau, nàng liền cả ngày tìm tôi. Sau lại tôi đem nàng xóa, nàng lại đổi acc phụ thêm tôi, hợp với thay đổi thật nhiều cái, quấy rầy đến tôi thiếu chút nữa báo công an."

Tôi nghĩ đúng vậy.Hai ngày này, ở di động của Lâm Thanh Thanh thường thấy những tin nhắn ấy như thế, tôi thầm chấp nhận.

Nhưng thực mau, tôi lại nghĩ tới một sự kiện khác.

Tôi cùng Giang Chỉ luyến ái, ngay từ đầu chính là tôi ở đơn phương theo đuổi anh ấy."Cho nên, nếu một người nam nhân bị nữ sinh kiên trì không ngừng mà theo đuổi, tìm đề tài nói chuyện phiếm, chế tạo ngẫu nhiên gặp được gì đó, anh ấy có phải hay không cảm thấy thực phiền?"

Tống Thừa Hiên chợt dừng lại. Trong ánh mắt nhìn về phía tôi có một tia ánh sáng đang dần dần sáng lên.

"Nếu thích, liền sẽ không cảm thấy phiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro