#1[Xử Giải] Chờ đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử Nữ

Sân trường đầu thu vắng lặng, lá vàng rơi lả tả

Từng cơn gió heo may phe phẩy những làn khí mát lạnh, phần nào dịu đi cái nóng ảnh hưởng từ mùa hạ

Trong lớp học náo nhiệt, Trần Cự Giải em, ngồi cạnh tôi. Đôi mắt long lanh vô định, như một thói quen, nhìn về một hướng mà tôi biết rất rõ.

Phía đó là lớp học của anh ta...

_____

Năm lớp 11, Trần Cự Giải, cô bạn cùng bàn hồn nhiên trong sáng của tôi thích thầm một đàn anh khoá trên

Vũ Song Tử, một chàng trai xuất sắc tài năng điển hình trong ngôi trường cấp III của chúng tôi, khiến cho hầu hết mọi người kể cả một đứa cù lì như Hoàng Xử Nữ tôi cũng phải bội phục và công nhận rằng: tìm được một người con trai như vậy chẳng phải dễ dàng

Em thích anh ta, đơn phương tự tận khi hoa nở cho tới mùa lá rụng

Cô gái của tôi, cùng bàn với tôi từ năm lớp 10.

Em vốn hay cười, nhí nhảnh, có má lúm nhìn đáng yêu vô cùng, lại cái gì cũng giỏi. Em học giỏi, chơi piano tuyệt hay.

Hình ảnh em, nàng công chúa nhỏ thuần khiết như ánh trăng, ngồi trước cây đàn dương cầm đen bóng, ngân lên từng khúc nhạc, ngay từ lần đầu trông thấy nó đã ám ảnh trong tâm trí tôi.

Tôi mê mẩn tiếng đàn của em. Cái duyên trong nụ cười của em, khiến mọi chàng trai bình thường như tôi, đổ gục sau vài giây gặp gỡ

Nhưng, từ khi trong lòng em bắt đầu chớm nở cảm tình tới anh ta, mỗi ngày tới lớp em chỉ âm thầm nhìn qua ô cửa sổ tới một khoảng không mà tôi hằng nắm trong lòng là nơi nào

Em không mấy chú ý tới sách vở, mỗi tiết học lại vu vơ ngóng qua ô kính rồi lại lặng lẽ thở dài tuyệt vọng

Tôi vốn chỉ là chàng trai bình thường không có gì nổi trội trong lớp. Ngồi cạnh em lâu đến vậy, em chưa từng nhìn tôi như thế, dù chỉ trong một khoảnh khắc cũng không.

Tôi thì... vẫn luôn dõi theo em, âm thầm lặng lẽ

Hằng ngày chứng kiến nụ cười em dần tắt mất, rồi thấy em chìm vào suy tư trong thế giới riêng của mình mà trong lòng tôi bỗng nhói lên một tiếng. Đôi mắt trong veo ươn ướt của em, đã từng lúc nào cũng như đang cười thì giờ đây nhìn vào tôi chỉ thấy một nỗi buồn mênh mang vô định.

- Nếu thích anh ta thật, cậu thử tỏ tình xem sao. Dù gì nói ra cũng tốt hơn là cứ ôm trong lòng như cậu, ngốc thật. - Tôi nói những điều trong lòng không hề muốn với em.

- Là con gái, cũng có thể tỏ tình trước à? - Em ngây ngô hỏi lại tôi.

- Đương nhiên, giờ bình đẳng lắm cậu. Còn không, ít nhất cậu cũng nên đi làm quen rồi cho anh ta thấy cậu thích anh ta chứ. Nếu không, làm sao mà anh ta biết được cậu là ai? Cứ ngồi im ru không hành động gì như cậu mới là kì á.

Cô gái của tôi, em gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.

- Liệu Song Tử có từ chối không nhỉ? Lỡ anh ấy không thích tôi...

Em đâu hiểu... Chỉ cần là em nói với tôi, điều gì tôi cũng thích phát điên chứ nói gì đến tỏ tình.

- Cô gái như cậu... Chẳng có ai là không thích đâu.

- Được, vậy cậu giúp tôi tỏ tình nhé?

Đề nghị của em khiến tôi choáng một hồi

Gì chứ? Tôi giúp em đi tỏ tình với người khác ư? Không! Tôi vạn lần chẳng muốn chứng kiến cái sự việc đau lòng đó, huống gì em còn bảo tôi chuẩn bị giúp em màn tỏ tình.

Cái lối suy nghĩ rằng là "Nhìn cô gái mình thích hạnh phúc với người cô ấy thật sự thích mới là hạnh phúc thật sự." ư? Tôi có ép mình cũng không thể làm được vậy

- Không không!! - Lắc đầu quầy quậy, tôi vội từ chối lời đề nghị không mấy hay ho này của Cự Giải - Mấy khoảng này tôi chả biết đâu, cậu thử nhờ mấy bạn nữ quân sư tình cảm trong lớp xem.

- Cậu là con trai mà, đương nhiên hiểu anh ấy thích thế nào hơn mấy cô gái trong lớp này.

Em suy nghĩ rồi quả quyết nói. Em cười, nụ cười trong veo ấy làm quyết tâm trong lòng tôi bỗng tan biến hết

Lâu lắm rồi, tôi mới được nhìn thấy lại nụ cười của em

Vì vậy, trong sự bối rối và do dự, tôi đồng ý với đề nghị của em

_____

Vài hôm sau, khi tôi đang ngồi vắt hết chất xám của mình nghĩ cho em một kế hoạch tỏ tình chu toàn thì chợt nghe được một tin tồi tệ nhất trong ngày trên web học sinh của trường

Vũ Song Tử, hotboy học đường khối 12 chính thức công khai hẹn hò với bad girl Vu Thiên Yết lớp kế

Vu Thiên Yết, đứa con gái thừa sức xinh đẹp và ... nổi loạn, là một thành phần cá biệt của trường chúng tôi. Từng có một thời cô ta cùng hội bạn đánh te tua, tới mức gãy chân một đứa con gái trong trường chỉ vì lỡ chê bạn thân cô ta make up quá đậm

- Đừng lo Cự Giải, chắc chỉ là tin đồn thôi - Tôi đứng kế em và chiếc xe đạp, nhẹ giọng an ủi

Tôi vẫn chẳng hiểu tại sao khi ấy lại nói điều vô nghĩa này, chỉ biết rằng khi tôi vừa dứt lời thì Nhân Mã và Thiên Yết đã cùng nhau tay trong tay lướt ngang qua bọn tôi, vô cùng tự nhiên thể hiện tình cảm của mình, coi lũ học sinh và mọi người xung quanh giống như người vô hình

Cô gái của tôi... Em vẫn lặng thinh, nhưng tôi biết trong lòng em đang nổi bão. Chỉ là em giả vờ thế thôi.

- Thì ra... Anh ấy thích kiểu người như vậy.

Em nói bâng quơ, lặng lẽ cười nhạt rồi bỏ về

_____

Một thời gian sau, em biến mất.

Tôi chạy đến dãy trọ tìm em. Mới 8 giờ tối, cửa phòng em khóa trong, không một ánh đèn. Em tự nhốt mình vào trong bóng tối. Có thể em đang khóc... Tôi đoán thế, nhưng chẳng biết nên làm gì. Có lẽ... em cần yên tĩnh.

Vài ngày sau nữa, em xuất hiện trở lại, với vài hình xăm trên người. Em lạnh nhạt hơn, bất cần hơn. Người khác không mấy để ý, nhưng tôi thấy cả.

Em tập hút thuốc, vô bar, quán bar mà cô gái kia cùng anh ta hay tới, quán bar duy nhất ở thị trấn. Đêm đó, tôi lặng lẽ theo sau em.

Tôi tìm em, trong tiếng nhạc nhức tai, em đang nhảy với một thằng con trai xa lạ.

Em cùng hắn, uống rượu...

Em hút thuốc, khói thuốc trắng lởn vởn quanh mặt em, tan vào không trung.

Em như một cô nàng dân chơi chính hiệu.

Bóng em mờ ảo trong ánh đèn màu.

Tôi nuốt khan, lặng lẽ đứng nhìn. Tôi đã định tới kéo tay em ra khỏi bar, nhưng cuối cùng lại lưỡng lự. Em đang lấy nơi này để trốn chạy, làm những việc đó để chứng minh bản thân. Tôi không nên đột ngột lôi em ra, rất có thể khiến em cảm thấy thế giới trong em đang sụp đổ, sẽ càng tiêu cực hơn chăng?

Em chìm trong men rượu, ánh mắt vô định nhìn ngắm chung quanh, gương mặt tiều tụy tràn ngập vẻ khổ đau

Tôi bước đến, khẽ lay em:

- Chơi vậy đủ rồi, về thôi. - Tôi nhẹ giọng, đưa tay nhấc em lên cõng về.

Trong cơn say, em vẫn nhận ra tôi.

- Cảm thấy... Học cách trở thành người như cô gái đó... thật... không... dễ... dàng. Có lẽ, có học thế nào đi nữa... tôi cũng chẳng trở thành cô ta được.

Nước mắt em, lăn nhẹ, từ từ rớt đều, rồi nhiều dần... Thấm trên vai tôi, thấm qua da thịt tôi, đau đến nhức nhối.

"Em chẳng cần trở thành ai cả, cứ là em. Với tôi, em hoàn hảo..."

_____

Năm 12, chúng tôi vẫn ngồi cùng bàn. Cô gái của tôi, đã bình tâm trở lại, anh ta đã tốt nghiệp và đi khỏi thị trấn, nhưng em vẫn giữ thói quen cũ, thỉnh thoảng đi bar, thỉnh thoảng hút thuốc...

Ngày đó tôi vài lần định tỏ tình với em, nhưng hễ tôi bóng gió tới chuyện tình cảm, em lại bảo không thích và không quen ai khác nữa... tôi lại thôi. Chắc em cần thời gian, vả lại dù gì chúng tôi cũng đang ở năm cuối cấp, nên tập trung cho việc thi cử thì hơn.

Tôi nghĩ em đang dần dần học cách bỏ qua cho quá khứ, nên chẳng muốn khơi gợi chuyện cũ lại, tránh em bị tổn thương

Tôi chỉ biết đợi chờ với một tia hi vọng mong manh là em sẽ mở lòng với tôi

Nhưng mà, tôi đã nhầm, thực sự nhầm rồi

Người con trai khác đi vào tim em, em nói với tôi em ấn tượng với cậu ta chỉ vì lí do rất đơn giản: "Đào Nhân Mã... rất giống anh ấy."

Cậu ta thua tôi và em một tuổi và là người... thích em trước, em giấu kín điều đó với tôi. Đến khi tôi biết thì mối quan hệ của hai người đã là người yêu.

Tôi đã tự cười chính mình, có lẽ em không bao giờ dành cho tôi.

Hơn hai năm trời... Tôi yêu đơn phương cô gái cùng bàn.

Mà cô gái ấy, thậm chí, tôi còn không cách nào nói cho cô ấy biết tình cảm của mình. Cơ hội của tôi, bày tỏ với cô ấy... Dường như là không có.

Từ đó, tôi và cậu ta, cả em... trở thành mối tình tay ba phức tạp. Mà tôi là kẻ đứng ngoài.

Mối tình tay ba của chúng tôi, cứ kéo dài như vậy.

Đến một ngày, cậu ta nói thẳng với em là thích một cô bé học lớp 10.

Tôi muốn ở bên em lúc đó nhưng em tự nhốt mình lại với bóng tối dày đặc, khóa trái cửa, chẳng biết em giờ ra sao sau bức tường đó. Tôi đứng ngoài, mấy ngày liền, liên tục gõ cửa, liên tục gọi cái tên Cự Giải đầy thân thương

Khi tia hi vọng cuối của tôi sắp dập tắt thì cửa phòng bỗng bật mở.

Bóng tối mờ mờ. Nhưng...

Tôi vẫn thấy được bóng dáng em, lủi thủi ngồi một góc trong phòng gần cửa.

Bật điện...

Em đang khóc, trên sàn... lênh láng máu... thành từng vũng.

Tôi hốt hoảng, thực sự... Như có ai đang cầm dao đâm thẳng vào tim mình. Chạy lại bên em, tôi luống cuống cầm máu trên cổ tay nhỏ của em. Bàn tay em, thứ đã từng đẹp biết bao, thứ từng được em dùng để tấu lên bao khúc ca khiến tâm hồn tôi mê đắm thì giờ đây, nó dính đầy những vệt máu đỏ thẫm, hòa cùng vết cắt nhằng nhịt

Tôi chẳng biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình ở giờ phút đó ngoài từ... ĐAU.

Chợt...

Tôi nhận ra, không chỉ máu từ cánh tay, dưới chân em, máu cũng đang chảy ra. Tôi chợt hiểu, cơ thể em đang có một sinh linh cần bảo vệ. Tôi lặng đi vài giây.

Em vẫn chưa ngất, nhìn tôi đắm đuối. Bóng hình từng tràn đầy sức sống giờ xanh xao và gầy guộc đi biết mấy

Chợt em nhếch môi, bật lên tiếng cười quái dị:

- Kết thúc rồi, tất cả đã KẾT THÚC RỒI!!!

Nhưng mà, khóe mi em chợt tuôn ra dòng lệ dài mặn chát

Em khóc rồi ...

_____

Một tháng dần trôi qua

Em được cứu, nhưng cái thai của em, không giữ được. Hết lớp 12, tôi quyết định ra nước ngoài du học, Đức.

Trước khi tôi đến gặp em.

Em giờ giống như xưa, luôn xinh đẹp, tươi tắn nhưng không còn sống động như trước. Giờ đã qua cơn nguy kịch nhưng trong mắt em vẫn còn một mảng u buồn che khuất

- Có đáng để cậu từ bỏ cuộc sống này không? Đừng làm vậy nữa nhé, bên cậu còn có tôi.

- Nếu là yêu... Thì đáng...

Nghe câu trả lời ngắn gọn của em mà tôi chợt hiểu.

Cô gái của tôi có thể vì yêu mà bất chấp mọi thứ...

Tôi chợt nhận ra nỗi đau của mối tình đơn phương ba năm của tôi chẳng là gì so với đau đớn em trải qua.

_____

Cự Giải

Lặng lẽ nhìn lên cánh máy bay đã vươn xa tít tắp trên bầu trời trong xanh trước mắt, tôi chợt thở dài

Vậy là Hoàng Xử Nữ, cậu bạn cùng bàn của tôi, người duy nhất còn ở bên Cự Giải này đây sau biết bao biến cố, giờ đã thực sự rời xa tôi rồi

Phải chăng đây là kết cục của tôi? Luôn bị những người mà mình thương yêu nhất ruồng bỏ? Từ đàn anh khóa trên Vũ Song Tử, cha của đứa bé trong bụng tôi vài tháng trước Đào Nhân Mã, đứa trẻ tội nghiệp ra đi vì sai lầm của tôi cho tới người bạn mà tôi tin tưởng nhất, giờ cũng đã xa tôi vạn dặm rồi

Tôi từng nghe người ta nói rằng, khi một người ở Đức và người kia ở Việt Nam, hai người ngồi cạnh nhau ở một vị trí phù hợp sẽ giống như đi một vòng trái đất mà ở kế bên nhau

Xử Nữ và tôi, liệu có được giống như xưa không? Là một đôi bạn cùng bàn, được kề bên nhau, một lần nữa?

Tinh

Tiếng điện thoại tôi vang lên, là một bức mail từ một người thật trùng hợp: Xử Nữ

"Gửi tới cô gái cùng bàn Trần Cự Giải theo một cách thân thương nhất

Vậy là chúng ta cũng đã làm bạn được 3 năm rồi nhỉ?

Tôi và cậu, hai con người, chung một chiếc bàn gỗ trong mái trường cấp III nhỏ bé

Mọi chuyện mà cậu đã vượt qua, tôi đều đã chứng kiến, thậm chí góp mặt hết vào chúng.

Cậu thường thắc mắc rằng vì sao tôi lại luôn nhiệt tình giúp đỡ cậu vậy làm cho tôi luôn cười thầm rằng cậu đúng là con ngốc mà

Tôi sẽ giải thích luôn cho cậu nhé Trần Cự Giải. Đó là bởi vì ... tôi thích em

À không sai rồi, phải là tôi yêu em mới đúng

Tôi yêu em, yêu từ nụ cười của em, yêu từ gương mặt luôn bừng sáng tươi vui của em cho tới khi nó bị nhuốm thêm sắc xám u buồn, yêu thêm cả tiếng đàn thanh thoát của em được ca xướng lên từ đôi bàn tay gầy gầy...

Mọi chuyện trong quá khứ đã qua rồi, giờ hãy quên nó đi em nhé. Hãy mạnh mẽ lên, tươi vui lên như em đã từng rồi vượt qua sóng gió em nhé.Đôi khi đau thương cũng chính là thứ giúp cho mỗi chúng ta có thể bắt đầu lại, trưởng thành hơn, quật cường hơn Giải ạ

Tôi biết là mình rất thiếu văn hóa khi tỏ tình qua e-mail thế này nhưng mà tôi vẫn muốn nói lên một sự thật rằng mình yêu em, rất nhiều

Cô gái trong lòng tôi, nếu 5 năm nữa em vẫn chưa có ai, gọi tôi về

Tôi chân thành hứa là sẽ làm thủ tục đầy đủ để rước em về nhà đấy!

Đây là lời hứa của một thằng đàn ông, nhớ cho kỹ đấy

Chào tạm biệt nhé, cô bạn thân mà tôi luôn yêu thầm"

_____

Ở một nơi xa xôi, máy bay hạ cánh khi trời đã sớm tối muộn

Tinh

Điện thoại tôi vang lên tiếng chuông thông báo. Nhanh tay, tôi liền check e-mail

"Chàng trai...

Xin chúc mừng rằng cậu sẽ được trở về Việt Nam trong 5 năm tới

Vì khi ấy, tôi chắc chắn rằng mình vẫn sẽ đang ... ế chỏng chơ, mốc meo mà chờ cậu ấy

Nhớ về sớm, tôi đợi cậu đó Hoàng Xử Nữ

Je t'aime"

Cất điện thoại đi, tôi cười

Đêm ấy, bầu trời Dortmund nước Đức bỗng ngập tràn sao sáng

_____

15/06/2018

Merikatorisato

_____

Xin lỗi Thất muội vì đã trả muộn nhé

Nếu thấy hài lòng với truyện, vui lòng comment NHẬN, vote chap và follow Virgo House nhé

Còn nếu không thì hãy comment KHÔNG NHẬN, nêu ra những điểm chưa vừa ý. Tớ sẽ beta lại và trả sản phẩm cho cậu vào 1 tuần sau đó

Cảm ơn vì đã ủng hộ cho cái Ổ nhỏ này

#mon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro