Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : 25/1/2023

Số chữ : ~ 2400 từ

Editor : MinnThor

Lời của Editor : Đăng nốt cho mọi người nì , tết mọi người sao rùi , tui già rồi nên chỉ được vài người lì xì thui (⁠づ⁠ ̄⁠ ⁠³⁠ ̄⁠)⁠づ

___________minthor____________

     Lâm Ngộ An cắn chặt môi dưới , sắc mặt lập tức đỏ bừng . Thiếu niên tóc đỏ kinh ngạc nhìn hắn và nói: " Anh ơi , anh biết cậu ấy sao?"

     Lâm Ngộ An cúi đầu không nói gì , Bùi Yến Chu chậm rãi đi xuống cầu thang , nhìn chàng trai trẻ im lặng với thái độ phản kháng rõ ràng , sự trêu chọc trong lòng hắn giảm đi một chút . Hắn nhàn nhạt nói: " Từng có gặp mặt một lần."

     " Như vậy a ——" thiếu niên tóc đỏ vẫn không tin , nhìn Lâm Ngộ An muốn hỏi chút chuyện. Tuy nhiên , Lâm Ngộ An không thể cho cậu ta một cơ hội nữa , vội vã cáo từ rời đi.

  “Này!” Giang Biệt vươn tay , nhìn bóng dáng cậu cấp tốc biến mất không còn tăm hơi , lẩm bẩm nói : “ Tiền cũng không cần luôn a ?”

     Bùi Yến Chu ở bên cạnh , trong mắt cảm xúc có chút phai nhạt , nghe vậy nói: " Chuyển khoản cũng được , không nhất thiết phải đưa tiền mặt . "
    
     “ Ờ ha .” Giang Biệt gãi gãi đầu , một hồi liền đem chuyện này để ở sau đầu , kích động kéo hắn hướng nhìn trên tường : “ Anh anh , anh tới xem đi , em thật sự không có bừa đâu nhé , bức tranh này vẽ thật là tốt a !"

     Ánh mắt Bùi Yến Chu tùy ý nhìn vào trên tường , ánh mắt dừng lại.
    
   Chỉ thấy rằng bức tường trắng như tuyết được lát bằng nền đen , và phần giữa là một cái hố khổng lồ trên vực thẳm , trông có vẻ như đã sụp đổ đột ngột. Màu mực của vực thẳm đậm và sâu , nếu không chú ý sẽ hút người vào trong. Trong vực sâu , có một người đàn ông chỉ lộ ra một cái đầu , vẻ mặt dữ tợn , hai tay mạnh mẽ xé nát , như muốn xé bỏ xiềng xích của thứ gì đó. Nhưng mây đen cuồn cuộn trên đầu , vực thẳm cuộn trào xung quanh khiến hắn không tài nào thoát ra được.
    
     Nhưng trong khung cảnh này , phía xa mây đen dày đặc khẽ mở ra , ánh nắng vàng như một thanh kiếm sắc bén xuyên qua mực đen , tăng thêm một chút màu sắc tươi sáng cho toàn bộ bức tranh.

  Nội dung bức tranh không có quá nhiều lời đánh giá , chỉ những cảm xúc thể hiện cũng đủ khiến lòng người rung động.
    
     Nó thực sự thỏa mãn những gì tiểu tử ngốc đã nói về cảm giác xé rách phá vụn , cảm giác hô hấp ngột ngạt , sự cứu rỗi và hy vọng , v.v. , nghe thật khó tin.

  Giang Biệt vẫn đang dương dương tự đắc khoe khoang , trực tiếp so sánh Lâm Ngộ An với người bạn tri kỷ cộng hưởng với tâm hồn cậu ta.
    
     Bùi Ngạn Chu ở bên cạnh nhìn cậu ta , thanh âm Giang Biệt càng ngày càng nhỏ , cuối cùng không nhịn được sờ sờ cánh tay của hắn , nghi hoặc nhìn Bùi Ngạn Chu:

  " Anh ?"

  ·

  Lâm Ngộ An ngồi ở trên ghế tàu điện ngầm , gió lạnh thổi theo rít gào , trầm mặc nửa ngày, mới ảo não mà vỗ vỗ đầu mình . 
    
       Nhớ lại nam nhân kia bình tĩnh và điềm tĩnh như thế nào , mà cậu lại giống như một tiểu nhân có tật giật mình vậy .

  Lâm Ngộ An nắm tóc  , tự hỏi tại sao suốt mấy tháng trước không gặp , mà mới bắt đầu đi học được hai ngày , lại liên tiếp gặp được thế .

  Số phận nghiệt duyên vậy luôn à ?
    
     ·
     Sau khi trở lại ký túc xá , cánh cửa được mở ra liền có một mùi thơm nức mũi ngào ngạt , ba người họ trong ký túc xá đang thưởng thức bữa ăn của mình.

     Triệu Thừa Phi nghe được động tĩnh quay đầu lại : "Tam nhi , đã trở lại rồi à ? Ăn cơm chưa?"

  Vừa dứt lời , bụng Lâm Ngộ An bụng liền réo lên , sau đó cậu mới phát hiện mình còn không có thời gian ăn cơm trưa .

  Cậu vô thức chảy nước miếng , đi đến bên cạnh Triệu Thừa Phi: “ Mày ăn gì vậy ?”

     “ Cơm tự sôi .” Triệu Thành Phi ợ một tiếng , thò tay mò dưới gầm bàn: “ Mẹ sợ tao chết đói nên gửi cho tao một đống đồ tự sôi .”

  Lục lội nửa ngày cũng không ra nổi một cái , liền trực tiếp đá cái hộp về phía Lâm Ngộ An , nói : " Mày muốn ăn cái gì thì tự mình lấy đi , đừng đi ra ngoài nữa , nhà ăn nóng như cái bếp lò ấy "
         
     Lâm Ngộ An cũng không khách khí, cầm lấy một cái hộp liền định đứng dậy , điện thoại vừa vặn lại có tin nhắn .
    
     Lâm Ngộ An vừa nhìn , là tiền vẽ tranh tường đến , chợt mắt nhìn lên , còn thật không ít nha .
    
     Lâm Ngộ An nhất thời vui vẻ ra mặt , ném quăng cái đồ tự sôi trên tay , hào khí nói : "Ăn ! Buổi tối ngày mai ba ba mời các con ăn bữa tiệc lớn !"
    
     Triệu Thừa Phi đang muốn nói cậu đại nghịch bất đạo , nghe vậy lập tức thay đổi vẻ mặt : "Cảm tạ ba ba !"
    
     Cao Tường Vũ cùng Mạc Văn Kỳ đứng cạnh một bên , bộ dáng không đành lòng nhìn thẳng .
    
     ·
    
     Mười giờ sáng ngày hôm sau , đây là trận bán kết .

  Lại là thời điểm mặt trời lên cao nhất , Cao Tường Vũ thấp giọng chửi rủa trường học không phải người , sắp xếp thời gian như vậy chính là chẳng khác nào nướng người chín . Lâm Ngộ An đang ở dưới bóng cây , sắc mặt cũng khó coi .

  Ngược lại , trên sân bóng rổ , có rất nhiều O và B cầm ô , đặc biệt là sau khi nhìn thấy Lâm Ngộ An , họ càng phấn khích hơn.

     Trận đấu sắp bắt đầu , Mạc Văn Kỳ lo lắng hỏi : " Mày thực sự không sao đấy chứ ?" Cậu ta thấy khi thức dậy vào buổi sáng sắc mặt cậu không được tốt lắm .

  Lâm Ngộ An xoa đầu anh: “Chắc không sao đâu.” Cậu quan tâm nhìn đám người Cao Tường Vũ , cười nói: “Yên tâm , nếu khó chịu tao sẽ xuống ngay.”

  Cao Tường Ngọc vỗ vỗ tóc của cậu : " Đừng cậy mạnh ."

     Lâm Ngộ An đang chuẩn bị vào trận , quay đầu lại cười nói : " Biết rồi mà ."
    
     Trọng tài thổi còi , trận đấu bắt đầu.

  Ai vào được bán kết chứng tỏ bản thân thực lực cũng không tầm thường . Bóng rổ của Lâm Ngộ An cũng không tính là quá xuất sắc , nhưng cậu rất mạnh về phương diện ném rổ . Trong trận đấu cuối cùng với Trường Tư pháp hình sự , cũng dựa vào cú ném ba điểm ⁽⁠ ⁠⁰⁠ ⁠⁾ ngay phút cuối để lật ngược tình thế và tiến lên thuận lợi .

⁽⁠ ⁠⁰⁠ ⁠⁾ [ 三分球 ] : Ném 3 điểm bóng rổ là kỹ thuật ném rổ tại chỗ hay được các cầu thủ bóng rổ sử dụng trong thi đấu. Ném rổ 3 điểm được tính điểm khi cầu thủ đứng ở trước vạch 3 điểm trong bóng rổ có khoảng cách vành rổ là 6,25m khi thực hiện thành công cú ném rổ vào đội đối phương.

    
     Chỉ là lần này đội đối phương tựa hồ cố ý đề phòng cậu , Lâm Ngộ An di chuyển trái phải cũng cảm giác không có chỗ xuống tay.

  Ở giữa trận đấu , cả hai bên đều ghi được bàn thắng . Cuối cùng, khi đội viên đối phương bị phân tâm , Lâm Ngộ An đã lấy được bóng thành công !

  Lâm Ngộ An hai tay cầm bóng , khuôn mặt thanh tú dưới ánh mặt trời rám nắng tái nhợt , nhưng cậu không có phát hiện , đôi mắt mèo xinh đẹp hơi híp lại , nhìn chằm chằm phương hướng cái rổ , sau đó khuỵu gối nhảy lên ———

     Lâm Ngộ An trước mắt đột nhiên tối sầm , từ giữa không trung rơi xuống , nhưng đội đối phương có người kịp thời chạy tới , đưa tay đỡ cậu một cái:

  "Cái Địt ! Mày có sao không vậy ?"

  Trên sân bóng rổ lập tức hỗn loạn , những người xung quanh còn đang chờ Lâm Ngộ An thực hiện thêm một cú ba điểm nữa , nhưng khi nhìn thấy cậu đột nhiên ngã xuống , bọn họ cũng náo động không thôi.
    
     Cao Tường Vũ nhanh chóng chạy vào sân , vội vàng đỡ lấy cậu : " Mày không sao đấy chứ ?"

  Hai người khác trong ký túc xá cũng vây quanh , vẻ mặt vô cùng lo lắng . Nhưng một lúc sau , Lâm Ngộ An đã hồi phục , cậu cảm ơn bạn học đã đỡ cậu trước , rồi quay lại trấn an bạn cùng phòng :

  "Không có việc gì , chỉ là vừa rồi đầu choáng váng , có lẽ là bởi vì nắng quá nóng , có chút say nắng thời ."
    
     “ Thật không vậy ?” Triệu Thừa Phi vừa rồi còn sợ chết khiếp , vẫn không yên lòng hỏi.

  Lâm Ngộ An lắc đầu : "Thật sự không sao."

  Mạc Văn Kỳ đưa cho một viên thuốc say nắng , Lâm Ngộ An nhìn thoáng qua , ánh mắt hơi động , tay kia cầm lấy ly nước: " Uống thuốc đó tao liền cảm thấy khó chịu , uống chút nước hẳn là đủ."
    
     Trong khi họ đang nói chuyện , Cao Tường Vũ đã giúp dìu cậu đến khu vực nghỉ ngơi , Trường Tài chính thay thế một người thay thế , và trận đấu tiếp tục.

  Thấy cậu không muốn uống cũng không ép , Mạc Văn Kỳ mới nói : " Hai ngày trước mày đến bệnh viện trường học khám bệnh đã nói gì ?"

  Lâm Ngộ An ngẩng đầu lên , tùy ý để cho dòng nước trong suốt chảy qua cổ họng , cậu nói: "Là say nắng ."
    
     Mạc Văn Kỳ cau mày : " Chỉ là say nắng ? " Mạc Văn Kỳ cảm thấy không chỉ như vậy .
    
     Lâm Ngộ An mím mím môi , có chút do dự .
    
     Mạc Văn Kỳ nói: " Nếu có thời gian thì đến bệnh viện bên ngoài kiểm tra đi . Bệnh viện trường học toàn là rác rưởi ."

  " Đúng đúng " Cao Tương Vũ đứng bên cạnh phụ hoạ : "Bọn họ đều là một đám bác sĩ lang băm ⁽⁠ ¹ ⁠⁾ , lúc trước liền coi tiền bối bị viêm dạ dày cấp tính cấp tính thành đau bụng đấy , thiếu chút nữa không làm tiền bối lỡ đợt trị liệu ."

⁽⁠ ¹ ⁠⁾ dốt nghề , chữa bậy để kiếm tiền .

     Lâm Ngộ An gật đầu đồng ý . Kỳ thực cho dù bọn họ không nói , cậu cũng định đi bệnh viện . Lại buồn nôn và nôn mửa , cả người không còn chút sức lực nào , không tinh thần, dù cậu có ngủ bao nhiêu cũng không thể đủ . Một cơn say nắng không đơn giản là vậy .
    
     " Hoa mắt chóng mặt buồn nôn , sao lại giống như đang mang thai vậy ?" Triệu Thừa Phi vội vàng chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một miếng dưa hấu , nghe vậy cười nói : " Lúc trước thời điểm chị tao mang thai , cũng có triệu chứng vậy , ăn xong là muốn nôn.”

  Lâm Ngộ An ngừng động tác ăn dưa.

  Cao Tường Vũ mắng cậu ta: " Nói nhăng gì đấy ?"

    
        Triệu Thừa Phi cười hắc hắc: "Đùa thôi đùa thôi ."
    
        Mạc Văn Kỳ mắt lạnh nhìn cậu ta : " Mày từ trước đến giờ vẫn không uốn lưỡi bảy lần trước khi nói ."
    
     Mấy người cười cười nói nói , Lâm Ngộ An ngồi ở một bên cạnh , dù trên mặt không hiện ra , nhưng tâm trạnh là đang trầm xuống .
    
     Người nói vô tình người nghe hữu ý .
    
     Mang thai...
    
     Nếu Lâm Ngộ An là beta , tự nhiên không cần lo lắng . Xét cho cùng , beta có xác suất thụ thai tự nhiên rất thấp , đừng nói trúng xổ số một lần , rất nhiều cặp beta đều cực kỳ may mắn khi mới sinh con một cách tự nhiên trong đời , còn phần lớn đều phải thụ thai nhân tạo .

  Nhưng Lâm Ngộ An không phải beta...

  Dù cho cậu phân hoá không lâu , cậu cũng xác xác thực thực là một Omega .
    
     Đá trên tay lành lạnh , rất sảng khoái trong mùa hè nóng bức này . Ngón tay Lâm Ngộ An vô thức nghiến chặt , trái tim cũng như đá kia , thật lạnh thật lạnh .
    
     ·
    
      Mặc dù có một số tai nạn giữa chừng , nhưng cuối cùng Trường Tài chính đã đạt được tư cách thăng chức mà không gặp bất kỳ rủi ro nào . Trong ký túc xá bốn người đang đi trên đường , Lâm Ngộ An đề nghị : " Đi thôi , tao bảo đãi một bữa thịnh soạn."

  Bất quá , Triệu Thừa Phi khoát khoát tay : "Hừ , không gấp , ngày mai chúng ta trận chung kết đánh bại trường luật sau đó lại nói tiếp."

     Lâm Ngộ An biết bọn họ chiếu cố mình , lập tức cười nói : " Cũng được ."

  Đêm hôm đó , trong ký túc xá tắt đèn , bên ngoài tiếng ve kêu véo von , không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không , càng nghe càng thấy khổ sở.

  Lâm Ngộ An nằm ở trên giường , đột nhiên nghe thấy Cao Tường Vũ ở giường đối diện thấp giọng gọi cậu:

  " Tam nhi ?"
    
        "Hả?" Lâm Ngộ An đáp một tiếng.
    
       "Ngày mai mày đi một mình có ổn không vậy ? Nếu không tao cùng mày  đi ?" Cao Tường Vũ không yên lòng hỏi.
    
     Ánh sáng bên trong bức màn ngủ lờ mờ , chỉ có ánh sáng từ bên ngoài có thể lờ mờ lọt qua . Lông mi Lâm Ngộ An run lên , cười nói : " Chỉ là đi bệnh viện thôi mà , mày lo gì ? Yên tâm đi , cứ xem trận đấu , chờ tao trở về ăn một bữa thịnh soạn là được ."

  Cao Tường Ngọc trầm mặc: " Vậy cũng được , có việc gì liền gọi điện thoại cho tao đấy ."

     Khoé môi Lâm Ngộ An nhếch lên cười , ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn về phía cái đỉnh màn giường : 
    
     "Được."

___________minthor____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro